Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 4: Không Được Sáng Suốt Cho Lắm (2)
Trong phòng ngủ, một cậu nam sinh có dáng người hơi gầy yếu đột nhiên lấy tay che kín đôi mắt, ngữ khí khoa trương nói: “Mẹ nó, gương mặt này đẹp như vậy, tôi có thể xem sao?”
Hai người còn lại đều đồng thời lắc đầu: “Không được.”
Tạ Ngọc dựa vào gương mặt xinh đẹp đã nhanh chóng lấy được hảo cảm của ba người trong phòng, ngay cả vali hành lý đang nằm trong tay Triệu Khải đều bị người giành lấy.
“Người anh em, tôi tên Từ Viên, năm nay mười tám tuổi, còn tên có dáng người chắc nịch này là Chử Ích, năm nay mười chín tuổi, còn tên kia là Phương Hàng, bằng tuổi với Chử Ích, còn cậu thì sao.”
“Tôi tên Tạ Ngọc, năm nay hai mươi mốt tuổi.”
Nghe thấy Tạ Ngọc giới thiệu tuổi, mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới Tạ Ngọc đã hai mươi mốt tuổi, bộ dáng thoạt nhìn không giống hai mươi mốt tuổi chút nào, bọn họ còn tưởng rằng Tạ Ngọc nhiều lắm cũng chỉ mới mười chín tuổi đâu.
Từ Viên kêu lên: “Nếu như vậy, chúng ta đều phải kêu ngươi bằng 'ca' rồi?”
Tạ Ngọc vui vẻ nói, “Ngoan.”
“Đệt!”
Mọi người trong phòng 602 sau một trận giới thiệu đã nhanh chóng thân thiết lên, chỉ chốc lát sau các nam sinh trong phòng đều mặt dày bắt đầu kêu Tạ ca, Tạ ca lên.
Sau khi Triệu Khải rời đi, trong phòng chỉ còn lại có bốn người, ba người còn lại thực chủ động đi lên giúp Tạ Ngọc thu thập đồ vật.
Tạ Ngọc hầu như không tốn chút sức lực nào, tất cả đồ vật đều đã thu thập xong hết.
“Thế nào, Tạ ca, vừa lòng không?”
“Rất vừa lòng, sẽ có thưởng a.”
“Chỉ chờ mỗi câu này của anh thôi, nói trước nha, không được đi nhà ăn.”
“Kêu luôn cả Triệu Khải nữa, đi quán ăn bên ngoài, còn đi chỗ nào các ngươi tự chọn.”
“Tạ ca muôn năm!”
-------------------------------------------------------
Có sinh viên mới vào học, toàn bộ bầu không khí ở Đại học Đế Đô đều náo nhiệt hẳn lên, nơi nơi đều là tuổi trẻ giàu sức sống a.
Lúc này các quán ăn bên ngoài cổng trường đều đã ngồi chật cứng người, phòng 602 đi ăn cũng gặp tình cảnh như vậy.
“Nghe nói gì chưa, Tô gia Tứ tiểu thư cùng Tạ gia Tam tiểu thư cũng là sinh viên mới, hai người kia đều học ở khoa lịch sử, làm cho một đám nam sinh ở khoa lịch sử hôm nay đều phát điên hết rồi, đều chạy ra ngoài xum xoe.”
“Xum xoe có được gì đâu, người ta là tiểu thư xuất thân danh giá sao có thể coi trọng bọn họ?”
“Thật đúng là không có cốt khí, hào môn còn không phải đều phấn đấu mới có sao, đều thi đậu vào Đại học Đế Đô, sao không dựa vào thực lực để đi lên.”
“Cũng không thể nói như vậy, hào môn cùng hào môn cũng có sự chênh lệch, ví dụ như Tô gia, cho dù cậu có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đạt được ngạch cửa nhà người ta.”
Từ Viên chớp mắt, đè thấp giọng hỏi ba người cùng bàn: “Tô gia có địa vị gì a, các ngươi có biết không?”
Triệu Khải cùng Chử Ích cùng nhau lắc đầu, Chử Ích nói: “Đừng hỏi tôi, tôi là từ tiểu địa phương tới, không biết gì đâu.”
Tạ Ngọc tuy rằng biết một chút, nhưng trước đây giao tiếp với những hào môn này đều do đệ tử của Thiên Cơ Môn đi làm, không đến phiên hắn phải nhọc lòng, cho nên tình huống cụ thể thế nào hắn cũng không quá rõ ràng.
Phương Hàng lặng lẽ nhấc tay nói: “Tôi biết, Tô gia là gia tộc lớn, lợi hại nhất chính là vị kia thường xuyên xuất hiện trên tivi.”
Từ Viên khó hiểu: “Tên gì a?”
Phương Hàng nói ra tên, sắc mặt của Từ Viên cùng Chử Ích đều hơi hơi thay đổi.
Phương Hàng nhìn phản ứng của mấy người bạn, trong lòng vô cùng đắc ý, bộ dáng như là có chung vinh dự vậy.
Chỉ có Tạ Ngọc là không hề thay đổi sắc mặt, làm cho Phương Hàng không có cảm giác thành tựu nào, “Tạ ca, anh không kinh ngạc sao?”
Tạ Ngọc nhìn chằm chằm bàn ăn, “Không có gì phải kinh ngạc, các cậu không ăn sao? Đồ ăn đều sắp lạnh rồi.”
Cả một bàn hải sản nướng BBQ, Tạ Ngọc đã sớm thèm chảy nước miếng, trước kia thân thể của y không tốt, mấy người trong Thiên Cơ Môn cả ngày đều nhìn chằm chằm y không cho ăn cái này không cho ăn cái kia, cứ bắt y ăn thanh đạm, làm y đều sắp thành Phật.
Phương Hàng phát hiện, Tô gia còn không hấp dẫn bằng hải sản nướng, không khỏi có chút ủ rũ nói, “Ăn, ăn, ăn.”
Thật là, lớn lên đẹp như vậy, sao đầu óc lại không sáng suốt tý nào.
Hai người còn lại đều đồng thời lắc đầu: “Không được.”
Tạ Ngọc dựa vào gương mặt xinh đẹp đã nhanh chóng lấy được hảo cảm của ba người trong phòng, ngay cả vali hành lý đang nằm trong tay Triệu Khải đều bị người giành lấy.
“Người anh em, tôi tên Từ Viên, năm nay mười tám tuổi, còn tên có dáng người chắc nịch này là Chử Ích, năm nay mười chín tuổi, còn tên kia là Phương Hàng, bằng tuổi với Chử Ích, còn cậu thì sao.”
“Tôi tên Tạ Ngọc, năm nay hai mươi mốt tuổi.”
Nghe thấy Tạ Ngọc giới thiệu tuổi, mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới Tạ Ngọc đã hai mươi mốt tuổi, bộ dáng thoạt nhìn không giống hai mươi mốt tuổi chút nào, bọn họ còn tưởng rằng Tạ Ngọc nhiều lắm cũng chỉ mới mười chín tuổi đâu.
Từ Viên kêu lên: “Nếu như vậy, chúng ta đều phải kêu ngươi bằng 'ca' rồi?”
Tạ Ngọc vui vẻ nói, “Ngoan.”
“Đệt!”
Mọi người trong phòng 602 sau một trận giới thiệu đã nhanh chóng thân thiết lên, chỉ chốc lát sau các nam sinh trong phòng đều mặt dày bắt đầu kêu Tạ ca, Tạ ca lên.
Sau khi Triệu Khải rời đi, trong phòng chỉ còn lại có bốn người, ba người còn lại thực chủ động đi lên giúp Tạ Ngọc thu thập đồ vật.
Tạ Ngọc hầu như không tốn chút sức lực nào, tất cả đồ vật đều đã thu thập xong hết.
“Thế nào, Tạ ca, vừa lòng không?”
“Rất vừa lòng, sẽ có thưởng a.”
“Chỉ chờ mỗi câu này của anh thôi, nói trước nha, không được đi nhà ăn.”
“Kêu luôn cả Triệu Khải nữa, đi quán ăn bên ngoài, còn đi chỗ nào các ngươi tự chọn.”
“Tạ ca muôn năm!”
-------------------------------------------------------
Có sinh viên mới vào học, toàn bộ bầu không khí ở Đại học Đế Đô đều náo nhiệt hẳn lên, nơi nơi đều là tuổi trẻ giàu sức sống a.
Lúc này các quán ăn bên ngoài cổng trường đều đã ngồi chật cứng người, phòng 602 đi ăn cũng gặp tình cảnh như vậy.
“Nghe nói gì chưa, Tô gia Tứ tiểu thư cùng Tạ gia Tam tiểu thư cũng là sinh viên mới, hai người kia đều học ở khoa lịch sử, làm cho một đám nam sinh ở khoa lịch sử hôm nay đều phát điên hết rồi, đều chạy ra ngoài xum xoe.”
“Xum xoe có được gì đâu, người ta là tiểu thư xuất thân danh giá sao có thể coi trọng bọn họ?”
“Thật đúng là không có cốt khí, hào môn còn không phải đều phấn đấu mới có sao, đều thi đậu vào Đại học Đế Đô, sao không dựa vào thực lực để đi lên.”
“Cũng không thể nói như vậy, hào môn cùng hào môn cũng có sự chênh lệch, ví dụ như Tô gia, cho dù cậu có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đạt được ngạch cửa nhà người ta.”
Từ Viên chớp mắt, đè thấp giọng hỏi ba người cùng bàn: “Tô gia có địa vị gì a, các ngươi có biết không?”
Triệu Khải cùng Chử Ích cùng nhau lắc đầu, Chử Ích nói: “Đừng hỏi tôi, tôi là từ tiểu địa phương tới, không biết gì đâu.”
Tạ Ngọc tuy rằng biết một chút, nhưng trước đây giao tiếp với những hào môn này đều do đệ tử của Thiên Cơ Môn đi làm, không đến phiên hắn phải nhọc lòng, cho nên tình huống cụ thể thế nào hắn cũng không quá rõ ràng.
Phương Hàng lặng lẽ nhấc tay nói: “Tôi biết, Tô gia là gia tộc lớn, lợi hại nhất chính là vị kia thường xuyên xuất hiện trên tivi.”
Từ Viên khó hiểu: “Tên gì a?”
Phương Hàng nói ra tên, sắc mặt của Từ Viên cùng Chử Ích đều hơi hơi thay đổi.
Phương Hàng nhìn phản ứng của mấy người bạn, trong lòng vô cùng đắc ý, bộ dáng như là có chung vinh dự vậy.
Chỉ có Tạ Ngọc là không hề thay đổi sắc mặt, làm cho Phương Hàng không có cảm giác thành tựu nào, “Tạ ca, anh không kinh ngạc sao?”
Tạ Ngọc nhìn chằm chằm bàn ăn, “Không có gì phải kinh ngạc, các cậu không ăn sao? Đồ ăn đều sắp lạnh rồi.”
Cả một bàn hải sản nướng BBQ, Tạ Ngọc đã sớm thèm chảy nước miếng, trước kia thân thể của y không tốt, mấy người trong Thiên Cơ Môn cả ngày đều nhìn chằm chằm y không cho ăn cái này không cho ăn cái kia, cứ bắt y ăn thanh đạm, làm y đều sắp thành Phật.
Phương Hàng phát hiện, Tô gia còn không hấp dẫn bằng hải sản nướng, không khỏi có chút ủ rũ nói, “Ăn, ăn, ăn.”
Thật là, lớn lên đẹp như vậy, sao đầu óc lại không sáng suốt tý nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất