Nguyên Huyết

Chương 145: Tất cả vì lợi ích

Trước Sau
Câu trả lời của Rhein khiến hai tên Bá tước giận tím mặt!

Mặt mũi chúng biến dạng, một tên tiến lên hung hăng cho Rhein một vuốt.

Bên má Rhein bị móng tay cắt qua, máu tươi chảy ròng trên mặt cậu.

Nhưng lúc này cậu đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh và trầm lặng, ngay cả miệng vết thương trên mặt cũng không khiến cậu phải nhăn mặt một cái.

Hai vị Bá tước đang định mở miệng, phía xa bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, rất nhiều Thánh kỵ sĩ đang hướng về phía này!

Tuy rằng giữa huyết tộc và cao tầng Giáo hội có thỏa thuận ngầm, nhưng những thành viên tầng dưới chót lại không hay biết điều này, cũng như Rhein trước đây.

Bọn họ luôn được tiếp thu giáo dục, rằng ánh sáng và bóng tối sẽ không bao giờ cùng tồn tại, ánh sáng của Chúa sẽ chiếu rọi màn đêm!

Hai Bá tước không tiện xuất hiện trước mặt nhiều Thánh kỵ sĩ như vậy, không cần Thần Quan mở miệng, bọn họ đã biến mất.

Thần Quan tiến lên hai bước.

Ông ta đứng trước nhóm Thánh kỵ sĩ đang vội vã chạy đến, dò hỏi: “Người sơ ủng Rhein đâu?”

Đám người đeo đuổi dai dẳng chợt sửng sốt trong giây lát.

Thần Quan lặp lại lần nữa, vẻ mặt nghiêm khắc, giọng điệu cũng dần gay gắt: “Người sơ ủng Rhein đâu?”

Thánh kỵ sĩ lắp bắp: “A… Không thấy, chúng tôi không thấy người kia đâu…”

Cơn phẫn nộ bất chợt trào lên trong lòng Thần Quan, Thần Quan quát chói tai: “Rhein đã khiêng người sơ ủng của nó đi, chắc chắn người đó có vấn đề, giờ ta đã bắt được Rhein. Và các ngươi báo với ta, các ngươi đã mất giấu một gã ma cà rồng cơ thể xảy ra vấn đề, cần hậu duệ chiếu cố ư!”

Thánh kỵ sĩ: “Rất xin lỗi, Thần Quan đại nhân!”

Xin lỗi có ích lợi gì, ta không cần các ngươi xin lỗi, ta muốn người sơ ủng Rhein, cái tên ma cà rồng sở hữu sức mạnh khủng khiếp kia!

Thần Quan đột nhiên quay phắt nhìn về phía Rhein.

Trong đêm tối, Rhein lạnh lùng giương mắt nhìn ông ta.

Ánh mắt của đối phương quá mức sáng ngời sắc bén, thời điểm đối diện nhau, Thần Quan không kìm lòng nổi mà nhìn sang chỗ khác.

Nhưng chỉ trong giây lát, Thần Quan đã bình tĩnh lại.

Ông ta im lặng trong chốc lát, hỏi mọi người: “Các ngươi để mất giấu ở đâu? Lúc truy bắt có gặp tình huống nào bất ngờ không?”

Đám Thánh kỵ sĩ này cũng không loại dốt nát, Thần Quan vừa nhắc nhở, bọn họ nhanh chóng nhớ tới: “Dị năng thiên phú của Rhein là thao túng dòng nước, lúc qua sông, hắn đã thao túng dòng nước che lấp miệng mũi chúng tôi, lúc đó đã xảy ra rối loạn, khả năng cao Rhein đã giấu người trong nước ——!”

Dứt lời, không đợi Thần Quan phân phó, các Thánh kỵ sĩ ở đây đã tự sắp xếp.

Bọn họ chia đội ngũ thành hai, một nửa ở lại bảo vệ Thần Quan, trông coi Rhein, nửa còn lại thì quay lại con sông tìm kiếm tung tích Tịch Ca.

Nhưng kết quả không được lạc quan lắm.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ tìm tới tìm lui không biết bao nhiêu lần tại phụ cận con sông, vẫn không nhìn thấy một sợi tóc của Tịch Ca.

Hai vị Bá tước nấp trong tối có chút nôn nóng.

Không tìm được người trong con sông, Rhein lại bị người Giáo hội theo dõi chặt chẽ.

Một đầu mối hư vô mờ mịt, mà đầu mối còn lại thì bị bên kia khống chế gắt gao.

Bọn họ giao lưu:

“Thần Quan cố ý, lão ta mượn cơ hội này nắm Rhein trong tay.”

“Càng ngày càng có nhiều kỵ sĩ… Kỵ sĩ trưởng cũng tới.”

“Thần Quan và kỵ sĩ trưởng có thể bất phân thắng bại với chúng ta, thêm nữa còn nhiều người như vậy, chúng ta không thể cướp Rhein từ trong tay bọn chúng.”

“Bọn chúng không tìm được người sơ ủng Rhein thành ra lại là chuyện tốt, bí mật còn một nửa vẫn là bí mật, chúng ta trở về gặp Công tước, Công tước sẽ đàm phán với bên Giáo hội.”

Sau khi hai ma cà rồng quyết định, liền không do dự mà rời khỏi hiện trường, hướng về phía thành thị!

Bá tước rời đi, kỵ sĩ trưởng đã đến, nhóm Thánh kỵ sĩ đi tìm kiếm cũng đã trở về.

Cục diện lúc này hoàn toàn nghiêng về phía mình, Thần Quan thả lỏng hơn nhiều, ông ta chào hỏi kỵ sĩ trưởng: “Có phát hiện gì không?”

Kỵ sĩ trưởng: “Không có, đã lục soát khắp nơi, nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào.”

Vì thế, Thần Quan lại đứng trước mặt Rhein.

Ông ta nhìn Rhein hỏi: “Rhein, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nói cho ta biết, người sơ ủng ngươi hiện đang ở đâu?”

Rhein trả lời đối phương bằng im lặng.

Ánh sáng Thần thánh tản ra từ cây thánh giá Thần Quan cầm trên tay.



Thần Quan chĩa thánh giá về phía con mắt trái của Rhein.

Thần Quan thì thầm: “Chúa sẵn sàng cứu vớt con chiên lạc đường, Rhein, hy vọng ngươi có thể nghĩ kĩ.”

Rhein cũng thì thầm, nhưng tràn ngập trào phúng: “Cái thế giới bị ma quỷ tô son trát phấn này, giờ con chiên đáng thương của Chúa mới hiểu được, con đường nào sẽ dẫn tới địa ngục.”

Thần Quan chợt xuống tay.

Cây thánh giá nóng rực không đâm thủng mắt Rhein, nó bị ấn trên cổ Rhein.

Tiếng “tư tư” kéo dài hồi lâu, khi Thần Quan giơ thánh giá lên, trên cổ Rhein đã có một ấn ký hình chữ thập cháy đen.

Đau đớn khiến cơ mặt Rhein run rẩy, không đợi cơn đau rút đi, Thần Quan đã vung tay, ý bảo Thánh kỵ sĩ mang sinh vật hắc ám mà bọn họ bắt được quay về thành thị.

Sau một hồi náo động, rừng rậm lại lần nữa khôi phục vẻ tĩnh mịch.

Rhein bị thánh kỵ sĩ mang về Giáo hội.

Bọn họ đưa cậu vào tận nhà tù dưới lòng đất của Giáo hội.

Ngọn lửa sáng ngời chiếu lên vách tường loang lổ máu tươi, chuột chạy dưới chân thành đàn, trong nhà giam hai bên, không biết là người còn sống hay đã chết mà lại co ro cuộn mình, mặc cho chuột gặm nhấm máu thịt.

Rhein bị hai thánh kỵ sĩ dẫn đi.

Cho đến khi thấy một phòng giam trống, cậu liền bị đẩy ngã vào bên trong.

Cánh cửa rộng mở bị khóa lại bằng đoạn dây xích to bằng cổ tay.

Hai Thánh kỵ sĩ trò chuyện vài câu, rồi một người đi trước. Người còn lại thì đứng tại chỗ, một lát sau mới cất tiếng: “Rhein, cậu còn nhớ tôi không?”

Rhein liếc đối phương một cái.

Đương nhiên là cậu nhớ, tại lần khảo hạch trước, bọn họ đều là kỵ sĩ dự bị; sau đó, đối phương thành công tấn chức kỵ sĩ chính thức, còn cậu, thì trải qua rất nhiều chuyện.

Vị Thánh kỵ sĩ này có một mái tóc xoăn.

Anh ta nhìn Rhein, nói: “Cậu khiến tôi quá thất vọng, Rhein, cậu từng là mục tiêu mà rất nhiều người hướng tới…”

Anh ta không đợi Rhein trả lời, nói xong liền rời đi.

Thánh kỵ sĩ không nên ở lại lâu với sinh vật tà ác, bởi sẽ làm bọn họ lây nhiễm hơi thở ô uế.

Trong nhà giam, Rhein nhìn theo bóng lưng của đối phương.

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi cũng rất thất vọng.”

Cậu thất vọng vì cho tới tận bây giờ, cậu mới nhìn thấy được dáng vẻ méo mó của thành thị này.

Cậu còn nói: “Thưa Chúa, có lẽ là con không đủ thành kính, là con sa ngã…”

Những gì trải qua trong khoảng thời gian này, tuy rằng quái đản, tuy rằng tàn khốc.

Nhưng ít nhất —— ít nhất cậu đã gặp được một trưởng giả đáng kính, người đã phần nào xoa dịu đi linh hồn cậu.

Chỉ là cậu có chút tiếc nuối.

Cậu còn chưa biết tên của ngài…

Rời xa lao tù dơ bẩn dưới lòng đất, Giáo hội nổi bật với tòa kiến trúc nguy nga, thần thánh và trang nghiêm.

Giờ phút này, Thần Quan và kỵ sĩ trưởng đang đối mặt với người có chức vị cao nhất của Giáo hội tại thành thị này, Hồng y giáo chủ.

Hồng y giáo chủ gọi bọn họ tới đúng là vì chuyện đêm nay.

Ông ta nói: “Chuyện tối hôm nay ta đã biết, mới vừa rồi, Công tước Tử Vong đã liên lạc với ta. Hắn đưa ra một loại khả năng …”

Thần quan: “Khả năng gì vậy?”

Hồng y giáo chủ: “Người sơ ủng Rhein rất có thể là một vị Thân Vương.”

Kỵ sĩ trưởng quá đỗi sợ hãi: “Cái gì, đây —— “

Hồng y giáo chủ nhẹ nhàng khoát tay, chiếc nhẫn bảo thạch nhoáng lên trên ngón tay đầy đặn của ông ta: “Đừng hoảng hốt như vậy, Công tước Tử Vong còn cho ta biết, tứ đại Thân Vương đều đang ở tại lãnh địa của bọn họ, không hề di chuyển. Vậy thì người xuất hiện trong thành, rất có thể là một vị Thân Vương khác, hoặc là một ma cà rồng mang theo bảo vật nào đó. Mà mọi người đều biết, ma cà rồng có thể đề cao năng lực bằng cách uống máu đồng loại. Cho nên Công tước Tử Vong đã đưa ra một giao dịch với ta. Vừa hay ta cũng thiếu một thành tựu sáng giá để rời khỏi thành thị này, đảm nhận chức tước cao hơn, đương nhiên sau khi ta rời đi, các ngươi cũng có thể tiến thêm một bước, một mũi tên trúng ba con nhạn, nên ta đã đồng ý giao dịch với Công tước Tử vong.”

Nói tới đây, Hồng y giáo chủ ngừng một lát.

Chờ hai cấp dưới tiêu hóa xong tin tức, ông ta mới tiếp tục:

“Kế hoạch là thế này, Công tước Tử Vong sẽ liên lạc với hai người bạn của hắn, tổng cộng ba vị Công tước và hơn mười Hầu tước sẽ tiến vào Giáo hội ẩn nấp, còn chúng ta thì cứ sắp xếp như mọi lần đối phó với ma cà rồng cấp cao, sức mạnh quang minh và hắc ám tập hợp, cùng đối phó với người sơ ủng kia.”

“Vậy thì, vấn đề then chốt là tầm ảnh hưởng của Rhein đối với người kia. Chỉ dựa vào cậu ta có thể dụ được người kia đến không?”



Thần Quan và kỵ sĩ trưởng liếc nhau.

Câu nói “tiến thêm một bước” của Hồng y giáo chủ đả động đến bọn họ.

Bọn họ nói: “Tôi tin là có, lần trước người kia đã từng cố ý bay tới cứu Rhein!”

Hồng y giáo chủ khẽ vỗ tay: “Làm đi, loan tin khắp toàn thành: chúng ta đã bắt được kỵ sĩ dự bị Rhein, người sa đọa và phản bội Giáo hội. Ba ngày sau, ta sẽ đích thân chủ trì hỏa hình, để hắn rửa sạch tội nghiệt trong ngọn lửa, mở ra tân sinh.”

*

Trong mơ.

Ánh sáng nhu hòa tràn ngập trong hai mắt Tịch Ca.

Tịch Ca thấy mình vươn hai tay.

Hắn kinh ngạc phát hiện, thì ra giờ phút này mình không hề kiên định và nôn nóng như đã tưởng, hắn vẫn rất do dự, trong đầu xẹt qua đủ loại suy tính.

Nhưng do dự và suy tính cũng không thay đổi được quyết định của hắn.

Hai tay của hắn chạm vào vầng sáng trôi nổi trước mặt.

Hắn xé mở lồng ngực, nhét vầng sáng đó vào trong.

Thời  khắc cuối cùng, điều hắn nghĩ đến là:

Đây là thứ đã bị tước đoạt từ Cain, mà Cain là thuỷ tổ của ma cà rồng, cho nên thứ này, đương nhiên mọi ma cà rồng đều có thể tiếp nhận được thứ này!

Ngay khi đặt vầng sáng vào trong ngực, hai loại năng lượng cùng khởi nguyên tiếp xúc lẫn nhau. Thế nhưng chúng lại không thể dung hợp với nhau, kết quả một vụ nổ kinh hoàng đã diễn ra trong cơ thể Tịch Ca, hệt như vũ trụ nổ mạnh.

Tịch Ca mờ mịt trong giây lát.

Sức mạnh trong cơ thể hắn nổ tung dưới sức ép ghê gớm của trái tim kim cương.

Hắn có cảm giác sức mạnh của mình đang dần suy yếu với tốc độ chóng mặt, cùng lúc đó, Samael bên cạnh hắn cũng kêu lên.

Trong giọng nói của Samael chất chứa nỗi kinh hoảng sâu sắc, đôi đồng tử của Tịch Ca phản chiếu vẻ mặt vặn vẹo của ông ta, ông ta hét lên: “Chuyện gì đây, ngươi đã xảy ra chuyện gì, tại sao sức mạnh của ngươi lại rớt xuống thế này, tại sao sức mạnh của ta cũng rớt theo ngươi!”

Đương nhiên là bởi vì ngươi cùng ta đã ký kết một bản khế ước rất không công bằng.

Tới giờ ngươi mới phản ứng kịp sao?

Tịch Ca tính tỏ vẻ đồng tình với Samael một chút.

Hắn cảm thấy Samael trước mắt cùng hình tượng lão Sa ở tương lai dần dần trùng hợp.

Nếu có thể, hắn còn muốn trêu chọc đối phương, làm hai câu tiên đoán về tương lai.

Nhưng hắn phát hiện mình đã lực bất tòng tâm.

Hệt như lão Sa đã nói, hắn rơi vào một vòng tuần hoàn không có hồi kết —— lúc thức tỉnh lúc lại hôn mê.

Những ký ức cuối cùng đều là mảnh vỡ rời rạc, Tịch Ca nghĩ rằng mình đã gặp rất nhiều người, rất nhiều người vây quanh bọn họ. Sau đó hắn nhìn thấy biển rộng, hắn cùng lão Sa đứng trên một con thuyền cũ nát, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt hắn, phương xa, có đường chân trời mờ ảo…

Tịch Ca chợt bừng tỉnh!

Hắn mở to mắt, phát hiện có một tấm màn màu lam che trước mắt mình.

Hắn trợn mắt nhìn, mới phát hiện tấm màn màu lam là nước sông, còn hắn thì đang nằm dưới đáy sông.

“Ào ào” một tiếng.

Tịch Ca đứng dậy từ trong nước.

Hắn ướt như chuột lột ngồi trên bãi sông, nhìn trái nhìn phải.

Hắn mờ mịt.

Bì Bì đâu?

Nhà đâu?

Hắn chẳng hiểu ra sao.

Hắn cùng lắm mới ngủ một giấc mà thôi, thế quái nào lại từ trên giường bay đến đáy sông thế này?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  

Sau khi ngủ một giấc, Tịch Ca mất đi: Bì Bì ×1, nhà gỗ ×1

Tịch Ca: “???”

Thật khó hiểu, ai làm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau