Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Chương 51: Quay về nhà

Trước Sau
Sau khi hậu sự kết thúc, A Hỷ hay im lặng ngồi một minh ở đâu đó, gương mặt trăm tư lặng lẽ thà là khóc lên thành tiếng còn hơn để nỗi đau trong lòng, Đảng tiếc là ta không có cứu được ông ấy số mệnh con người, dù là thần tiên không thể nào cải mệnh. Mộ Giao bước đi tới bên cạnh anh. (

"Nếu A Hỷ muốn khóc thì vậy cứ việc khóc, sao lại kiềm nén trong lòng."

"Vì đấng sinh thành, chảy nước mắt có gì là đáng xấu hổ" 2

Anh gương mắt nhìn qua cô giọng anh trầm buồn.

"Vậy cho tôi mượn vai cô một chút thôi, chỉ một chút là được rồi" (2

Anh úp mặt vào vai cô, dù không nghe được tiếng khóc,nhưng cô biết trên vai thấm ướt những giọt nước vừa ấm vừa nồng chứa chan sự buồn bã mênh mông.. 4

Sau thất tuần vào một buổi sáng bà Hai cho gọi tất cả mọi người trong nhà lại, một người đàn ông nhận là được ông Mã nhờ cậy giữ di chúc, ông ta đứng dậy cúi đầu chào.

"Dạ thưa tôi tới đây là công bố di chúc của ông Mã,theo di chúc ông Mã thì Cậu Hai Mã Nặc Á được 90 % phần trăm tài sản."

"Cô Tư Gia Linh Được 30% phần trăm, còn Cậu Ba Nặc ý chỉ thừa hưởng 1% phần trăm tài sản giá trị là một tiệm ở đường số 3 phía Đông."

Anh ngạc nhiên nhìn qua ông ta thắc mắc hỏi. "Rõ ràng là trước kia tôi có nghe ba nói là tôi được 60 phần trăm còn Gia Linh thì tới 50 phần trăm bây giờ sau lại?"

Bà Hai liếc mắt khẩy cười."Những lời cậu nói có chứng cớ gì? hay là bấy lâu nay cậu vẫn nghĩ là ba cậu, rất thương cậu nên chia thật nhiều tài sản giá trị cho cậu"

Anh nhìn thẳng vào mắt bà ta. "Trong việc này bà đã giở thủ đoạn có đúng không?" (3

Gia Linh ngồi bên cạnh lên tiếng. "Phải đó lúc trước chính con và anh Hai cũng nghe rõ ràng mà"

Gia Linh quay lại nhìn Cậu Hai mà hỏi."Anh Hai mau nói gì đi chứ?"

Cậu Hai im lặng một lúc lên tiếng. "Không có anh chưa bao giờ nghe việc này!"

Gia Linh chết sững thốt lên."Anh có biết là đang nói gì không anh Hai?"

Bà Hai lớn giọng lên. "Bây giờ nhà này không phải là nhà cậu nữa, cậu tự động đi hay là đợi người lôi ra"

Hai người hầu nam đem hành lí ra, đặt xuống.Anh tức giận tay cầm lấy hành lí lên, nhìn thẳng vào bà Hai hét lớn

"Tôi tự động đi, không cần bà đuổi nhưng trước sau gì bà cũng bị quả báo"



Bà Hai giọng sắc lạnh. "Quả báo có sao? tôi không tin có quả báo!" •

Anh quay người bước ra ngoài.Gia Linh ngồi trên ghế giọng bức xúc." Nếu má Hai đuổi anh còn ra khỏi nhà, Con cũng không muốn ở lại nơi vô tình vô nghĩa này. Con cũng sẽ rời khỏi nhà này!" ?

Bà Hai tay cầm ly trà uống một ít ung dung đáp.

"Được thôi, nhưng mà chỉ sợ ở bên ngoài cực khổ con chịu không nổi rồi quay trở lại, thì đừng trách má không cho vào nhà!"

Gia Linh đứng dậy bảo."Thưa má con không cần đâu!"

Gia Linh đi nhanh lên lầu bước vào phòng gom hết quần áo bó vào Vali, nước mắt sắp tràn ra khóe mi, ba vừa mới qua đời không lâu thì má Hai muốn thôn tính nhà này.

Cậu Hai tiền tới bảo."Gia Linh, tại má nói vậy thôi em đừng đi. Ra bên ngoài sẽ vất vả lắm!"

Ánh mắt của cô nhìn qua Cậu Hai đầy giận dữ." Tại sao anh không nói sự thật! Hay là anh và má Hai đã toan tính trước mọi thứ?"

Cậu Hai cười buồn."Phái.Vì anh ghét nó.Dù nó có làm gì ba cũng không trách móc.Còn anh thì ba luôn trách cứ suốt mọi điều" (2

Gia Linh tức giận." Không phải chúng ta là anh em sao?"

Cậu Hai đáp. "Anh chưa bao giờ coi nó là anh em."

Gia Linh giọng cô như muốn khóc. 'Anh thật nhẫn tâm mà"

1)

Cô xách Vali lên đi nhanh. Bên ngoài anh bước chậm rãi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ngôi nhà,hai năm sống trong căn nhà này có quá nhiều chuyện xảy ra,đi một vòng lớn cuối cùng cũng quay về lại nhà mình.

Gia Linh tay xách Vali bước nhanh theo gọi."Anh Ba em cũng đi nữa!"

Anh dừng lại bảo. "Em Tư theo anh sẽ vất vả lắm hay quay trở về đi!"

Gia Linh kiên quyết đáp."Em không về!"

Anh đành chịu thua tinh cách mạnh mẽ của Gia Linh, Anh thở dài một hơi bảo."Thôi được vậy thì chúng ta đi thôi!"

Tiếng gọi vội vàng của Khả Như vang lên."Cậu Ba cho tôi theo với!"



Anh quay đầu lại bảo." Khả Như tôi không còn là cậu Ba nữa cứ gọi tôi là A Hỷ".

Khả Như mừng rỡ muốn gọi như vậy lâu lắm rồi.

"A Hỷ đi đâu tôi theo đó!

Anh điềm đạm bảo. "Khả Như cô ở lại đây chăm sóc Phương Dung, lòng dạ má Hai đa đoan nên tôi sợ cô ấy bị má

Hai làm khó!"

Khả Như ánh mắt thoáng buồn, lúc nào cũng quan tâm đến người khác mà không bao giờ quan tâm đến cảm giác của tôi? (1)

Khả Như trầm buồn bảo."Nhưng A Hỷ phải hứa với tôi một chuyện, khi không có tôi hai người không được thân thiết với nhau quá mức đó" (

Khả Như quay đầu lại đi nhanh vào nhà,anh nhìn theo bóng dáng của cô bước đi nhanh, khả Như không lẽ cô...

Anh thoáng buồn quay người lại bước đi tới cùng Gia Linh qua đường phố nhộn nhịp những con đường quen thuộc mà anh đã đi thường ngày. trở về ngôi nhà thân quen, anh mở cánh cửa ra lão Dương mừng rõ gọi.

"A Hỷ con đã về!"

Mộ Giao bước tới nghiêng đầu mỉm cười ôn hòa bảo." Biết ngươi quay trở về ta đã thông báo cho lão Dương biết, còn xuống bếp nấu những món ăn mà ngươi thích nữa!"

Anh chau mày lo âu."Cô nấu sao?

Lão Dương vui vẻ bảo."Đừng lo có ba ở bên cạnh chỉ dẫn cách nấu mà!"

Anh mỉm cười nhẹ nhàng được nhìn thấy ba những chuyện không vui đều tan biến đi mất, Julien anh bước tới xách lấy Vali của Anh và Gia Linh ôn hòa bảo (

"Tôi xấp sếp phòng rồi.Sau này Gia Linh dùng chung phòng Mộ Giao. còn tôi và anh chung một phòng"

"Mau vào ăn cơm thôi, tôi chờ tới đói bụng lắm rồi"

Anh cùng Gia Linh mỉm cười đồng thanh đáp.

"Được!'

Bước nhanh vào nhà buổi cơm tối hôm đó vừa có nhiều chuyện nói với nhau. cuộc đời một lần nữa thay đổi theo cách của riêng mình..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau