Xoay Người Sống Tốt Trong Văn Niên Đại

Chương 7: Thân phận duy nhất

Trước Sau
“Mấy ngày trước tôi xin nghỉ phép để chuẩn bị cho đám cưới nên không có mặt ở đây. Cô ấy chạy đến tìm tôi, có để lại lời nhắn cho đồng nghiệp của tôi, nói rằng cô ấy đang ở tạm trên đường Hoa Vân." Tên kỹ thuật viên nuốt khan, lại nói tiếp: "Hôm nay tôi cũng là đến làm thì mới biết thôi. Hôm qua tôi có gặp cô ấy ở đám cưới, cô ấy ăn một viên kẹo rồi bỏ đi luôn. Thật đấy, có nhiều khách quá, tôi cũng chưa hề nói chuyện với cô ấy câu nào. Tôi nói thật đấy."

Hắn phải chứng minh cho bằng được rằng mình vô tội, không thể để Kiều Vi Vi ăn vạ mình được. Lúc này, hắn đã là con rể cưng của giám đốc nhà máy này rồi.

Cái cách gã chồng của Kiều Vi Vi nhìn chằm chằm hắn, quả thật có có chút đáng sợ.

Tên kỹ thuật viên nhớ lại, Kiều Vi Vi đã từng phàn nàn trong thư rằng chồng cô ấy xuất thân nông thôn, không có văn hóa, giống như là một “dã thú chưa được khai hóa văn minh” vậy.

Chậc, mô tả cũng quá chuẩn đi.

Tên kỹ thuật viên này cũng không biết rằng Nghiêm Lỗi đã từng ra chiến trường, trải qua khảo nghiệm với máu với lửa, dùng súng thật đạn thật mà giết địch, cũng từng nhìn thấy rất nhiều chiến hữu của anh đã ngã xuống như thế nào.

Những người từng trải qua những chuyện này vậy, dĩ nhiên là sẽ khác với người thường rồi. Trực quan nhất là thể hiện qua ánh mắt anh.

Kiều Vi Vi hướng tới những sinh viên có văn hóa, lịch sự nhã nhặn lại lễ độ. Cô ghét những người kiểu như Nghiêm Lỗi.

Một cuộc hôn nhân mà chỗ nào cũng không phù hợp thì chính là một bi kịch.

Nghiêm Lỗi nhìn chằm chằm tên sinh viên đại học khốn nạn này một lúc, sau đó buông cổ áo hắn ra, quay người bỏ đi.

Tên kỹ thuật viên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng Nghiêm Lỗi đi được hai bước thì dừng lại, đột nhiên anh quay người lại, đấm vào mặt tên kỹ thuật viên một quyền, khiến hắn ngã kềnh ra đất, mắt kính vỡ vụn, máu mũi chảy ròng, mắt nổ đom đóm.

Anh sải bước nhanh chóng đi ra khỏi nhà máy sản xuất động cơ diesel, quay về xe jeep: "Đi thôi, đi đến đường Hoa Vân!"

Cứ thế, anh tìm được cô vợ đã bỏ nhà đi của mình.



Nghiêm Lỗi đương nhiên không biết người mà anh tìm được không còn là Kiều Vi Vi nữa, mà đã là Kiều Vi.

Anh đạp cửa đi vào, cho Kiều Vi một lựa chọn, sau đó chờ đợi câu trả lời của cô.

Căm phòng nhỏ tồi tàn này cực kỳ thấp bé, lại còn không có cửa sổ mà chỉ có một lỗ nhỏ đào cao trên tường để thông gió. Trong phòng tối tăm âm trầm, lại còn có mùi ẩm mốc khó chịu.

Ánh mắt Nghiêm Lỗi nhìn sang, thấy vợ mình vẫn gầy gò mảnh khảnh, nước da trắng nõn như lúc trước. Thế nhưng hôm nay sắc mặt cô có vẻ trắng đến lạ thường, trắng đến mức cắt không ra một giọt máu.

Nên nói là, tái nhợt.

Nghiêm Lỗi cả một bụng toàn là lửa giận. Còn tưởng cô cùng người ta lưỡng tình tương duyệt, nhưng hóa ra chỉ có mỗi mình cô tự mình đa tình một cách ngu ngốc mà thôi. Thì ra người làm công tác văn hóa lại không biết cách dùng đầu óc thế cơ à! Uổng phí cô đi học nhiều năm như vậy!

Cô đứng cách anh vài bước, đỡ bàn mà nhìn anh chăm chú, lại không hề cho anh câu trả lời.

Nghiêm Lỗi có chút mất kiên nhẫn, đang định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên lại nhìn thấy Kiều Vi mỉm cười với mình.

Nụ cười ấy mang theo cảm giác bình yên ấn áp, là dáng vẻ mà mấy năm qua vợ anh chưa từng có.

Nghiêm Lỗi có chút nao nao, sau đó lại cứ thế nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mảnh khảnh ngã khụy xuống.

Nghiêm Lỗi là người đầu tiên mà Kiều Vi gặp được khi đến thế giới này.

“Đầu tiên” luôn sẽ có một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Hơn nữa, lúc này anh còn có thân phận là chồng của cô, đồng nghĩa với việc sau này, cô và anh chắc chắn sẽ phát sinh rất nhiều gút mắt.

Kiều Vi, người đã một lần nữa lại có được cuộc sống mới, không khỏi mỉm cười với người đàn ông tượng trưng cho sự khởi đầu của cuộc sống mới của cô. Sau đó, cô không thể chịu đựng được nữa mà cứ thế ngã về phía trước.

Trước khi mất đi ý thức, cô có cảm giác như mình vừa ngã vào một cánh tay mạnh mẽ, bị người ta vững vàng mà tiếp được…

*



Kiều Vi dần dần tỉnh lại, dường như cô nghe thấy có ai đó đang nói chuyện.

Giọng người phụ nữ đó có chút tức giận mà mắng: "...Lúc này đã không phải là ở xã hội cũ nữa rồi, đồng chí là cán bộ phải không? Đường đường là người nhà cán bộ mà lại để cho người ta bị suy dinh dưỡng như thế này? Anh nhìn xem nữ đồng chí này mà xem, gầy đến mức nào rồi! Rốt cuộc anh đã làm gì vậy, xem người ta như gia súc mà sai bảo à?

Mà người đàn ông cũng không hề biện giải hay cãi lại, chỉ liên tục nói “Vâng” và “Đúng vậy” thôi.

Đại khái là cảm thấy thái độ của người đàn ông này khá tốt, thế nên giọng điệu của người phụ nữ cũng khá hơn đôi chút: “Chờ cô ấy tỉnh lại là có thể rời đi được rồi. Cho cô ấy ăn gì đó ngon một chút, bồi bổ cơ thể.”

Người đàn ông: "Được."

Giọng nói đó trầm trầm thấp thấp. Kiều Vi ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Nghiêm Lỗi - chồng của nguyên chủ Kiều Vi Vi.

Cô tiếp nhận ký ức và thậm chí là cả cảm xúc của Kiều Vi Vi, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy rất ghét chủ nhân của giọng nói này. May mắn thay, cảm giác chán ghét của Kiều Vi Vi rất nhanh chóng đã biến mất, Kiều Vi lại có thế khống chế được cảm xúc của mình.

Với Nghiêm Lỗi, cô vừa quen mà lại vừa lạ. Nhưng ít nhất cô sẽ không ghét anh, vì dù sao cô cũng không phải là Kiều Vi Vi.

Nhưng Kiều Vi lại yếu ớt nằm trên giường, cố sắp xếp lại những thông tin trong đầu, cô biết từ giờ trở đi, cô phải tiếp tục sống với tư cách là Kiều Vi Vi.

Mà nguyên chủ Kiều Vi Vi muốn ly hôn nam chính, thật sự là quá ngây thơ rồi.

Ban đầu, cô ấy chọn hôn nhân như một lối thoát vì không thể chịu đựng được sự vất vả của nghề công nhân.

Hiện tại, cha mẹ cô ấy đều đã mất cả, cũng không còn người thân nào khác. Quan trọng nhất là, cô ấy cũng không có đơn vị công tác.

Lúc này đây, thân phận duy nhất của cô ấy là vợ của Nghiêm Lỗi, là gia đình quân nhân. Nhưng nếu cô ấy rời đi người chồng Nghiêm Lỗi này, cô ấy sẽ hoàn toàn trở thành một cá thể không có tổ chức, không có đơn vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau