Chương 14:
“Meo!”
“Không quan hệ, thời gian hiệu quả của cái thuật trao đổi linh hồn này chỉ có 12 giờ, a không, 24 giờ, ngày mai giờ này sẽ tự động đổi trở về .” Đường Hi nói tiếp.
“Meo meo meo!!!”
“Tôi lại không hiểu tiếng mèo, bây giờ anh cầu xin tôi tha thứ cũng vô dụng.” Đường Hi lại xoa xoa nó, cười tủm tỉm, “Bất quá, niệm tình nhắc nhở một câu, trong ngày này, anh cần phải bảo vệ tốt cơ thể này a, nếu thể xác con mèo này chết, thì linh hồn trong cơ thể nó sẽ tiêu tan, liền không về được nữa nha.”
“Uông!” Đầu đường xuất hiện một con chó đen, kêu một tiếng về phía bên này.
Mèo trắng cả người lập tức nổ tung, không đoái hoài tới chân sau đang thương, nhanh chân lảo đảo chạy.
Con chó kia vốn chỉ tò mò, nhưng mèo trắng chạy, nó càng hưng phấn, bất chấp nữ chủ nhân nó sau lưng kêu to, một mực kêu “Gâu gâu” đuổi theo.
Đường Hi đứng dậy, nhún vai, tâm tình vui vẻ.
Một nhân loại có não mèo, dù ngu xuẩn thế nào, cũng không đến mức một ngày ngắn ngủi trong trung tâm thành thị đem chính mình giày vò đến chết.
Đường Hi luôn cho rằng, không có kinh nghiệm giống nhau, mà nhắc đến chuyện cảm động lây thì chính là đánh rắm. Cho nên cô đặc biệt phát minh ra cái thuật trao đổi linh hồn này, để cho đối phương chân chính cảm nhận thế nào là “Cảm động lây”. Chính bản thân mình đau qua mới có thể nhớ kỹ tư vị đau, bằng không, diễn ra trên người người khác , luôn luôn là câu chuyện, chỉ có đến lượt bản thân mình, mới gọi là sự cố.
Đương nhiên, ngày mai nam sinh kia tỉnh lại ở bệnh viện tâm thần, nếu nói với bác sĩ : “Có nữ sinh tráo đổi linh hồn tôi với mèo”, vậy thì lại không tốt, đại khái khi hắn muốn ra ngoài thì phải nằm viện mấy ngày mới có thể ra được .
Thời điểm Đường Hi trở lại Đường gia thì đã tám giờ.
Cô cũng không có đón xe, mà thoải mải ăn một chén mì thịt bò nóng hổi, sau đó tìm một góc chết không có người sử dụng (*)Súc Địa Thành Thốn, chỉ mất 10 phút đã trở về biệt thự.
(*)nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn (2,2 cm theo VN hoặc 3,3cm theo TQ), khi mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm.
Mặc dù say xe chỉ là lí do cô tùy tiện tìm, nhưng đúng là cô không thích ngồi xe, chính xác mà nói, là không thích bị nhốt trong không gian hẹp lại bịt kín , ví dụ xe con hoặc thang máy, mấy thứ này khiến cô không có cảm giác an toàn.
Trong phòng khách, người Đường gia một là đã về phòng, hai là không về nhà, chỉ có một mình Đường Trạm đang ngồi trên ghế sa lon xem máy tính, dường như là chuyên môn đang chờ cô.
Đường Hi dừng một chút, quyết định giả vờ không thấy, trực tiếp lên lầu hai.
“Đứng lại, quay về!” Đường Trạm “Bộp” một tiếng đóng notebook, tay đẩy gọng kính trên sống mũi.
Trong đầu Đường Hi đột nhiên liên tưởng đến bốn chữ: Văn nhã bại hoại, thiếu chút cười ra tiếng.
“Tan học đi đâu? Có biết Tĩnh Tĩnh đã đợi cô rất lâu hay không?” Đường Trạm cau mày chỉ trích.
“Cùng bạn học đi mua sách học thêm, hôm nay cần dùng.” Đường Hi cười híp mắt lay chiếc cặp sách đặc biệt nặng, không đợi hắn tiếp tục nói, “Không thông báo cho các anh là tôi không đúng, chỉ là tôi đã quen một mình, vốn không có người để báo cáo tung tích, lần sau sẽ nhớ báo.”
Đường Trạm vốn muốn giáo huấn cô thì cũng kẹt lại yết hầu. Hắn đã xem qua tài liệu, cũng biết nửa năm trước sau khi bà Đường Hi qua đời. Trong lúc nhất thời, hắn khoong nói được lời nào.
“Không còn chuyện gì thì tôi đi ôn tập ...... Đúng rồi, tôi ăn cơm rồi.” Đường Hi phất phất tay, nhẹ nhàng chạy lên lầu.
Đường Trạm há miệng thở dốc, muốn gọi cô lại, lại không nói, trong lòng cũng cảm thấy chán ngấy.
Ở phương diện lý trí hắn biết Đường Hi không tệ, cũng biết làm anh trai phải bao dung, để em gái đáng thương này mau chóng dung nhập gia đình, nhưng trên mặt tình cảm, nhìn muộn hơn bình thường một giờ rồi mới về nhà, dù có đói đến đau dạ dày thì hắn vẫn không quên tìm Đường Hi để trách về chuyện đã khiến Đường Tĩnh đau lòng, cuối cùng hắn vẫn nói không nên lời.
“Không quan hệ, thời gian hiệu quả của cái thuật trao đổi linh hồn này chỉ có 12 giờ, a không, 24 giờ, ngày mai giờ này sẽ tự động đổi trở về .” Đường Hi nói tiếp.
“Meo meo meo!!!”
“Tôi lại không hiểu tiếng mèo, bây giờ anh cầu xin tôi tha thứ cũng vô dụng.” Đường Hi lại xoa xoa nó, cười tủm tỉm, “Bất quá, niệm tình nhắc nhở một câu, trong ngày này, anh cần phải bảo vệ tốt cơ thể này a, nếu thể xác con mèo này chết, thì linh hồn trong cơ thể nó sẽ tiêu tan, liền không về được nữa nha.”
“Uông!” Đầu đường xuất hiện một con chó đen, kêu một tiếng về phía bên này.
Mèo trắng cả người lập tức nổ tung, không đoái hoài tới chân sau đang thương, nhanh chân lảo đảo chạy.
Con chó kia vốn chỉ tò mò, nhưng mèo trắng chạy, nó càng hưng phấn, bất chấp nữ chủ nhân nó sau lưng kêu to, một mực kêu “Gâu gâu” đuổi theo.
Đường Hi đứng dậy, nhún vai, tâm tình vui vẻ.
Một nhân loại có não mèo, dù ngu xuẩn thế nào, cũng không đến mức một ngày ngắn ngủi trong trung tâm thành thị đem chính mình giày vò đến chết.
Đường Hi luôn cho rằng, không có kinh nghiệm giống nhau, mà nhắc đến chuyện cảm động lây thì chính là đánh rắm. Cho nên cô đặc biệt phát minh ra cái thuật trao đổi linh hồn này, để cho đối phương chân chính cảm nhận thế nào là “Cảm động lây”. Chính bản thân mình đau qua mới có thể nhớ kỹ tư vị đau, bằng không, diễn ra trên người người khác , luôn luôn là câu chuyện, chỉ có đến lượt bản thân mình, mới gọi là sự cố.
Đương nhiên, ngày mai nam sinh kia tỉnh lại ở bệnh viện tâm thần, nếu nói với bác sĩ : “Có nữ sinh tráo đổi linh hồn tôi với mèo”, vậy thì lại không tốt, đại khái khi hắn muốn ra ngoài thì phải nằm viện mấy ngày mới có thể ra được .
Thời điểm Đường Hi trở lại Đường gia thì đã tám giờ.
Cô cũng không có đón xe, mà thoải mải ăn một chén mì thịt bò nóng hổi, sau đó tìm một góc chết không có người sử dụng (*)Súc Địa Thành Thốn, chỉ mất 10 phút đã trở về biệt thự.
(*)nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn (2,2 cm theo VN hoặc 3,3cm theo TQ), khi mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm.
Mặc dù say xe chỉ là lí do cô tùy tiện tìm, nhưng đúng là cô không thích ngồi xe, chính xác mà nói, là không thích bị nhốt trong không gian hẹp lại bịt kín , ví dụ xe con hoặc thang máy, mấy thứ này khiến cô không có cảm giác an toàn.
Trong phòng khách, người Đường gia một là đã về phòng, hai là không về nhà, chỉ có một mình Đường Trạm đang ngồi trên ghế sa lon xem máy tính, dường như là chuyên môn đang chờ cô.
Đường Hi dừng một chút, quyết định giả vờ không thấy, trực tiếp lên lầu hai.
“Đứng lại, quay về!” Đường Trạm “Bộp” một tiếng đóng notebook, tay đẩy gọng kính trên sống mũi.
Trong đầu Đường Hi đột nhiên liên tưởng đến bốn chữ: Văn nhã bại hoại, thiếu chút cười ra tiếng.
“Tan học đi đâu? Có biết Tĩnh Tĩnh đã đợi cô rất lâu hay không?” Đường Trạm cau mày chỉ trích.
“Cùng bạn học đi mua sách học thêm, hôm nay cần dùng.” Đường Hi cười híp mắt lay chiếc cặp sách đặc biệt nặng, không đợi hắn tiếp tục nói, “Không thông báo cho các anh là tôi không đúng, chỉ là tôi đã quen một mình, vốn không có người để báo cáo tung tích, lần sau sẽ nhớ báo.”
Đường Trạm vốn muốn giáo huấn cô thì cũng kẹt lại yết hầu. Hắn đã xem qua tài liệu, cũng biết nửa năm trước sau khi bà Đường Hi qua đời. Trong lúc nhất thời, hắn khoong nói được lời nào.
“Không còn chuyện gì thì tôi đi ôn tập ...... Đúng rồi, tôi ăn cơm rồi.” Đường Hi phất phất tay, nhẹ nhàng chạy lên lầu.
Đường Trạm há miệng thở dốc, muốn gọi cô lại, lại không nói, trong lòng cũng cảm thấy chán ngấy.
Ở phương diện lý trí hắn biết Đường Hi không tệ, cũng biết làm anh trai phải bao dung, để em gái đáng thương này mau chóng dung nhập gia đình, nhưng trên mặt tình cảm, nhìn muộn hơn bình thường một giờ rồi mới về nhà, dù có đói đến đau dạ dày thì hắn vẫn không quên tìm Đường Hi để trách về chuyện đã khiến Đường Tĩnh đau lòng, cuối cùng hắn vẫn nói không nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất