Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm
Chương 90
Thẩm Khanh nhìn sắc trời, cười nhạt nói “Thực sự lạnh sao?” Tại sao hắn không cảm giác được chút rét lạnh nào chứ? Hay là nói tất cả so ra đều kém rét lạnh trong lòng hắn.
Người hắn yêu nhất kia, ở trước mặt hắn cưới nữ nhân khác, không phải bị ép buộc, mà là vô cùng cao hứng, kiệu tám người khiêng, bái thiên địa cưới hỏi đàng hoàng. Hắn chỉ có thể tránh ở một bên, ngay cả quyền phản đối cũng không có. Bởi vì hắn cái gì cũng không phải, không phải bằng hữu lại càng không phải tình nhân, chỉ là kẻ so với người xa lạ thân cận hơn một chút.
Tiểu nhị đứng ở phía sau, hắn cảm thấy Thẩm Khanh thoạt nhìn có loại tuyệt vọng bi thương, chỉ là một cái bóng, khiến cho hắn có loại cảm giác muốn khóc.
“Chuẩn bị cho ta một bàn rượu và thức ăn.” Thẩm Khanh nói. Từng bước từng bước trở về phòng.
Hắn dùng hết thảy khí lực, luôn luôn áp chế xúc động đi cướp Tiêu Vân. Trong lòng hắn không ngừng có thanh âm đang gào thét, cướp đi Tiêu Vân, sau đó giết tất cả mọi người.
Như vậy sẽ không ai biết Tiêu Vân thành thân, không có đội ngũ đón dâu, không có tân khách chúc mừng, quan trọng nhất là, giết chết nữ nhân cướp đi Tiêu Vân kia.
Thẩm Khanh nhìn phiến quạt trong tay, mấy lần muốn lao ra khỏi phòng. Hắn rót cho mình một ly rượu, nâng chén nói “Chén thứ nhất, chúc chúng ta vĩnh kết đồng tâm.” Nói xong, một hơi uống cạn.
“Chén thứ hai, mong chúng ta bạch đầu giai lão.”
“Chén thứ ba này, hy vọng kiếp sau, đời đời kiếp kiếp.” Hắn một ly lại một ly uống cạn. Lúc này, mỗi một khắc đều là dày vò, mỗi một khắc đều giống như là dao nhỏ khắc vào trong tim mình. Không biết uống bao nhiêu, tiểu nhị tới thu thập bát đũa, Thẩm Khanh hỏi “Đối diện giờ thế nào?”
“Tân khách đã đi rồi.” Tiểu nhị trả lời. Thẩm Khanh rót cho mình một ly rượu, chậm rãi nói “Muốn vào động phòng sao?”
“Công tử…” tiểu nhị có chút lo lắng gọi một tiếng, Thẩm Khanh lại không nghe được, chỉ nhìn ly rượu.
Muốn động phòng, Tiêu Vân… Tiêu Vân muốn ôm nữ nhân khác, người kia trái tim kia thân thể kia đều không là của hắn. Chỉ cần nghĩ đến trong ngực Tiêu Vân là người khác, Thẩm Khanh đã thấy cả người đều bị khoét rỗng.
Vô luận hắn làm như thế nào, đều không đổi được Tiêu Vân trở về sao?
Thẩm Khanh mỉm cười cay đắng, rồi sau đó đem ly rượu một hơi nuốt xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Tiểu nhị gọi vài tiếng, Thẩm Khanh tựa hồ không nghe được, một lát sau đã không thấy bóng dáng.
Tiểu nhị lắc đầu, hắn đoán cũng đoán được Thẩm Khanh thích ai, mặc dù có chút kinh ngạc, nhiều ngày cũng dần dần tiếp nhận rồi, nhưng mà đối phương cũng đã thành thân, Thẩm Khanh còn có thể làm được gì đây?
Hậu viện dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ có một ít hạ nhân đang thu dọn đồ đạc, Lý viên ngoại sớm đã say bất tỉnh nhân sự được người an trí đang ngủ.
Trong tân phòng, cũng không có cảnh tượng ngọt ngào như mọi người tưởng tượng, hai người không có tình cảm chân thành, chỉ ngồi yên nhìn rượu trên bàn ngẩn người.
“Ngươi ngủ nơi này, ta ra gian ngoài ngủ.” Vân Tiêu nói. Hắn cố ý gọi người bên ngoài đặt một nhuyễn tháp, có thể dùng để nghỉ ngơi. Lý tiểu thư đứng dậy nói “Đa tạ Vân công tử, ân này ta trọn đời không quên.”
Vân Tiêu tất nhiên đã điều tra qua, Lý tiểu thư có một tình nhân là thanh mai trúc mã, nhưng tình nhân gia cảnh bần hàn, cha của nàng không đồng ý cuộc hôn nhân này. Hiện giờ hai người coi như là theo như nhu cầu, huống chi hắn vẫn rất bội phục dũng khí của Lý tiểu thư. “Không cần khách khí, y phục ta sẽ gọi người đưa lại đây.” Vân Tiêu nói.
Hắn đứng dậy đi đến trước cửa “Đói bụng thì ăn vài thứ rồi nghỉ ngơi, ta không có phụ mẫu đương nhiên cũng không cần đến thỉnh an, ngươi sáng mai không cần dậy sớm. Muốn ăn cái gì thì bảo phòng bếp, hiện giờ ngươi cũng coi như nửa chủ nhân.”
“Đa tạ Vân công tử.” Lý tiểu thư cười nói. Vân Tiêu chu đáo cẩn thận, cũng đầy đủ săn sóc, nếu không phải tim nàng có chốn về, Vân Tiêu thật sự là đối tượng thành thân rất tốt.
Vân Tiêu rời đi, Lý tiểu thư lúc này mới cởi thắt lưng, nàng ngày nay cũng thập phần mệt nhọc, thực nhanh liền đi vào giấc ngủ. Trong phòng lâm vào một mảnh trầm tĩnh.
Vân Tiêu mới vừa đi tới ngoài cửa phòng, tay đã bị người kéo lại. Sau đó hắn chỉ thấy thân hình nhoáng lên một cái, chờ lúc đứng vững đã rời đi tiểu viện.
“Đây là…” hắn cũng không lo lắng, đối phương một thân mùi rượu cùng khí tức đặc biệt khiến hắn dễ dàng đoán được thân phận đối phương, Thẩm Khanh lúc này xuất hiện cũng coi là chuyện ngoài ý hợp tình, hắn cũng không kinh ngạc.
Hắn chỉ kinh ngạc khi thấy gian phòng này. Ngọn nến đỏ thẫm cùng chữ hỉ thật lớn, trên giường đệm chăn đều mới, sắc đỏ nổi bật. Trên bàn bày một ít điểm tâm cùng một bầu rượu.
“Nơi này đều là ta tự tay bố trí, chúng ta thành thân động phòng.” Thẩm Khanh nói “Có phải hay không đói bụng, ăn vài thứ đi!” Hắn kéo Vân Tiêu đi đến trước bàn ngồi xuống, rồi sau đó rót cho hắn một ly rượu. “Trước khi động phòng, chúng ta phải uống rượu giao bôi.”
“Ngươi điên rồi…” Vân Tiêu cả giận nói “Hôm nay là ngày vui của ta, ngươi kéo ta tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là thành thân.” Thẩm Khanh cúi thấp đầu, bàn tay không tự giác nắm chặt ly rượu “Ngươi cảm thấy ta sẽ nhìn ngươi cùng nữ nhân kia thành thân?” Hắn vốn là muốn đánh ngất Lý tiểu thư, đoạt lấy Vân Tiêu, nhưng không nghĩ tới nhìn thấy Vân Tiêu tự mình ra khỏi phòng. Trong lòng vui vẻ cũng không nghĩ nhiều.
Vân Tiêu trong lòng biết Thẩm Khanh không nghe được mình và Lý tiểu thư nói chuyện, chậm rãi nói “Ngươi đây là muốn bức bách ta sao?” Thẩm Khanh sửng sốt, thấp giọng nói “Không có, ta chỉ là… “
“Ngươi nếu ép buộc ta ta đương nhiên không phải đối thủ, nhưng về sau ta cũng tuyệt đối sẽ không gặp lại ngươi.” Hắn nói. Thẩm Khanh trầm mặc, trong giọng nói mang theo một tia tuyệt vọng “Chính là ta làm không được, nhìn ngươi cùng người khác ở chung một mái nhà, ta làm không được…”
Vân Tiêu tâm đột nhiên mềm nhũn, người nam nhân này trước kia khư khư cố chấp như vậy, bất luận là ai cũng không có cách nào làm quyết định của hắn thay đổi, nhưng hiện giờ ở trước mặt mình, ngay cả phản bác cũng không dám nói một câu.
“Ta không muốn thấy ngươi cùng nữ nhân kia phát sinh quan hệ, ta sợ ta nhịn không được giết nàng.” Thẩm Khanh nói. Hắn tuyệt đối là kẻ không so đo hậu quả, tựa như năm đó đồng ý bán cho Hàn vương tin tức, thật sự thời điểm muốn làm một chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Vân Tiêu tinh thần có chút sa sút, trầm mặc rồi sau đó nói “Gần đây Lý… nàng thân mình không tốt lắm, chúng ta tạm thời sẽ không viên phòng.” Hắn ngồi đối diện Thẩm Khanh, nhìn chằm chằm Thẩm Khanh “Chuyện của ta, ngươi không có quyền nhúng tay. Nếu ngươi thương tổn nàng, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi. Ngươi muốn đợi, hay là muốn đi là chuyện của ngươi, ta sẽ không can thiệp, nhưng ta muốn làm cái gì cũng là chuyện của ta.”
Thẩm Khanh nhìn Vân Tiêu, “Chẳng lẽ ta thật không có biện pháp bù lại khuyết điểm hai năm trước sao?”
“Đối với sự tình hai năm trước, ta sớm đã quên, ngươi phụ ta, ta cũng lừa gạt ngươi, chúng ta coi như huề nhau, hiện giờ ta sớm đã không còn là Tiêu Vân, ta chỉ muốn cuộc sống giản đơn hiện tại.”
Thẩm Khanh không trả lời, Vân Tiêu cũng không nói chuyện, hai người trầm mặc thật lâu sau đó Thẩm Khanh mới nói “Ta đã hiểu, ta đưa ngươi trở về.”
Vân Tiêu sửng sốt, thái độ Thẩm Khanh chuyển biến khiến hắn có chút ngạc nhiên, lập tức cũng bình thường trở lại, đại khái là đã thông suốt không còn chấp nhất nữa đi!
Mình ở trong lòng hắn, cũng bất quá chỉ như thế mà thôi, vô cùng đơn giản có thể buông tha. Cũng miễn bàn tới cái khác!
Trở lại tiểu viện, không có bất luận kẻ nào biết Vân Tiêu bị người cướp đi lại đưa về. Vân Tiêu tự giễu cười cười, Thẩm Khanh người này, thích một người là phấn đấu quên mình, tỷ như Phượng Nhan.
Năm đó hắn vì Phượng Nhan có thể dùng hết toàn lực, cho dù sau đó biết trong lòng Phượng Nhan không phải là mình, cũng không buông tay. Cho nên năm đó hắn mặc dù có oán, nhưng cũng không hận Thẩm Khanh.
Nửa năm này nhất cử nhất động của Thẩm Khanh, đổi thành những người khác có lẽ sẽ thực cảm động, nhưng Vân Tiêu lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Này đó có thể đả động hắn sao? Thẩm Khanh bất luận là theo đuổi ai, thủ đoạn đều nồng nhiệt như vậy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vung tiền như rác vì cầu mỹ nhân mỉm cười, Thẩm Khanh phú gia công tử như vậy cũng không phải chưa làm qua.
Cho nên hắn cũng cứ thế, không cự tuyệt cũng không tiếp nhận, mỗi lần đều trả chút bạc, có lẽ Thẩm Khanh thực nhanh sẽ cảm thấy nhàm chán buông tay. Hiện giờ cũng vừa lúc…
Nghĩ đến đây, Vân Tiêu đi đến trước cửa, đẩy cửa ra. Một trận gió lạnh thổi tới trên người hắn, hắn nhịn không được một cái rùng mình. Trong lòng phiền muộn thoáng giảm bớt rất nhiều.
Đến cuối cùng, hắn vẫn như cũ, vẫn là người có thể có cũng có thể không… chờ đợi cái gì chứ, bất quá là lời nói mà thôi, quả nhiên như vậy vẫn là tốt nhất. Trong lòng không có chờ mong, tự nhiên cũng không có khổ sở.
Ngày hôm sau, Vân Tiêu đang trong phòng nhìn sổ sách, Lý tiểu thư bưng trà đi đến. “Vân công tử, ngày mai chúng ta có thể sớm ra ngoài không?” Vân Tiêu hỏi “Ngươi muốn đi gặp Từ công tử sao?”
“Ừ, ta sợ hắn lo lắng, chúng ta đã hẹn ước ở trà lâu trong thành gặp mặt.”
Vân Tiêu gật đầu “Cũng tốt, chớ để Từ công tử lo lắng.” Hắn khép lại sách lại “Mấy việc bưng trà này để hạ nhân làm là được.”
Lý tiểu thư cười nói “Ta cũng là ở ngoài cửa gặp tiểu tư thường hầu hạ ngươi, hắn nói đây là trà chưởng quầy đối diện đưa tới, ta liền thuận tiện đưa vào.”
Vân Tiêu có chút ngây ngẩn cả người, tiếp nhận trà từ tay nàng, hương trà nhàn nhạt tỏa vào mũi. Lý tiểu thư nói “Còn có một phong thư.” Vân Tiêu mở thư, bên trong thế nhưng đôi dòng thực ngắn gọn.
Sau mấy ngày, Thẩm Khanh vẫn như cũ, mỗi ngày đưa vài thứ lại đây, chính là mỗi lần đồ vật đều mang theo một phần thư, đều là kể chút sinh hoạt lặt vặt. Vân Tiêu cho tới bây giờ đều không hồi âm, nhưng Thẩm Khanh vẫn như cũ mỗi ngày đều truyền tin đến.
Thời gian dần dần qua nửa năm, Thẩm Khanh đang muốn ra ngoài, chợt nghe tiểu nhị nói, Lý tiểu thư đối diện chẩn được quái bệnh, đại phu bó tay không biện pháp cứu chữa.
Đi ra cửa, quả nhiên thấy đối diện người đến người đi, kiệu của Lý viên ngoại cũng ở trước cửa, không ít đại phu tới, vội vàng hướng vào bên trong.
“Ngươi canh lửa, ta đi nhìn xem.” Hắn đang hầm canh gà cho Vân Tiêu. Đã nhiều ngày Vân Tiêu bận bịu nhiều việc, sắp tới sinh thần Hoa Diệc Khê, hàng năm thời gian này hắn đều rất bận rộn.
Thẩm Khanh có chút kỳ quái, để Hoa Diệc Khê xem bệnh tuy rằng ngàn vàng khó cầu, Sở vương năm đó cũng phải dùng Minh Sương kiếm mới có thể, nhưng Tiêu Vân là tâm phúc của Tiêu Lạc Ngọc, Hoa Diệc Khê cũng thập phần tín nhiệm hắn, nếu nương tử của hắn xảy ra chuyện, Hoa Diệc Khê khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn mới đúng.
Vì sao Tiêu Vân không về Tiêu Gia Bảo, mà là mời đám đại phu này xem bệnh? Chẳng lẽ nói…
Một ý tưởng phập phù hiện lên trong đầu Thẩm Khanh, hắn chỉ cảm thấy tim đập nhanh rất nhiều, chạy giống như bay đến nội viện. Chỉ nhìn thấy rất nhiều đại phu đang trong viện trầm tư suy nghĩ, cũng không ít hạ nhân tới tới lui lui lấy thuốc, đưa thuốc. Một mảnh bận rộn.
Cuối cùng Thẩm Khanh tìm được Vân Tiêu tại thư phòng.
“Không nghĩ với tác phong của ngươi, nương tử sinh bệnh thế nhưng ở thư phòng.” Thẩm Khanh từ cửa sổ nhảy vào thư phòng nói. Vân Tiêu không ngẩng đầu, thản nhiên nói “Ta cũng vừa mới đến thư phòng.”
Đã nhiều ngày bận rộn dị thường, vốn chưa từng nghỉ ngơi ổn thỏa. Hơn nữa thời gian Lý tiểu thư cùng Từ công tử hẹn ước cũng đến , hắn không thể không cùng diễn một màn này. Diễn trò đầy đủ, hắn cũng hồi lâu chưa được ngủ ngon.
Thẩm Khanh đi vào nhìn Vân Tiêu, từ nửa năm trước, vẫn chưa từng qua xem hắn, nhìn thấy đôi mắt hắn đầy vành đen, vẻ mặt mỏi mệt, Thẩm Khanh có chút đau lòng.
“Muốn ngủ một lát không?”
“Ta còn sổ sách chưa xem xong.” Vân Tiêu nói. Thẩm Khanh kéo tay hắn, để hắn đến nằm xuống nhuyễn tháp, rồi sau đó nói “Ngươi nếu ngã bệnh, ai sẽ quản lý một nơi lớn thế này cho Tiêu Lạc Ngọc. Hắn thì ngược lại, mỗi ngày cùng Hoa Diệc Khê ngắm hoa trông trăng, ngươi thì vất vả muốn chết.” Nói tới chỗ này, thấy Vân Tiêu vẫn muốn đứng lên, nhịn không được nói “Ta giúp ngươi nhìn là được chứ gì.”
“Ngươi cái gì cũng không biết, tính như thế nào?”
“Thẩm gia gia nghiệp lớn như vậy, thời điểm ta xử lý cũng không có vấn đề gì. Yên tâm đi!” Thẩm Khanh bất đắc dĩ nói “Ngươi ngủ đi.”
Vân Tiêu cũng hiểu được đúng là mệt chết đi, nhịn không được chu công hấp dẫn dặn một câu “Ta ngủ nửa canh giờ, nhớ đánh thức ta.”
“Được rồi.” Thẩm Khanh cầm một tấm thảm mỏng đắp lên cho hắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc tán loạn của Vân Tiêu, nhẹ giọng nói “Ngủ đi!”
Chờ sau khi Vân Tiêu tỉnh lại, là được tiểu tư đánh thức, Thẩm Khanh đã không còn ở đây, trên bàn còn đặt bát canh gà nóng, sổ sách cũng đã tính xong, từng nét từng chữ viết rất rõ ràng. Một bên đặt một mảnh giấy, Vân Tiêu mở ra, là Thẩm Khanh viết.
“Ta nhận thức ngươi của bây giờ.”
Vân Tiêu sửng sốt, sau đó chợt nghe tiếng khóc bên ngoài “Công tử, không tốt phu nhân đi rồi!”
Hai tháng sau.
Trong một căn phòng tại Tiêu Gia Bảo, Lý tiểu thư tay kéo một vị công tử trẻ tuổi, đang hướng Vân Tiêu nói lời cảm tạ.
Vân Tiêu thở dài “Không cần khách khí, chính là nỗi đau mất con của Lý viên ngoại chỉ sợ nhất thời khó có thể bình phục.” Lý tiểu thư nói “Đây bất quá là kế tạm thời, chờ thêm hai năm chúng ta sẽ trở về hướng phụ thân xin thứ lỗi.”
“Cũng đúng, chờ có ngoại tôn, Lý viên ngoại tự nhiên sẽ không ngăn trở nữa.” Vân Tiêu cười nói “Hai vị dự định đi đâu?”
“Tướng công muốn đi dự khoa thi, ta cũng cất giữ ít ngân lượng, chúng ta đi kinh thành.” Lý tiểu thư nói. Lúc trước nàng ăn dược giả chết, trong lòng cũng thấp thỏm bất an, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại thế nhưng đang ở Tiêu Gia Bảo. Nàng trong lòng biết là Vân Tiêu sợ nàng xảy ra chuyện mới mang nàng tới đây.
Vô cùng cảm động, Lý tiểu thư lần thứ hai bái tạ.
Vân Tiêu ra khỏi phòng sau, nhìn thấy Thẩm Khanh đang trong viện chờ hắn, nhịn không được thở dài, vốn tưởng rằng đem Lý tiểu thư đưa đến Tiêu Gia Bảo sẽ không để lộ, không nghĩ tới vẫn bị Thẩm Khanh phát hiện, cũng theo lại đây.
Từ khi biết hắn không là thật sự thành thân, Thẩm Khanh tựa hồ trở nên vui vẻ rất nhiều, hắn đi tới chỗ nào cũng phải đi theo, mặc cho hắn hờ hững, cũng không lùi bước.
“Ta muốn đi gặp bảo chủ, ngươi không cần đi theo.” Vân Tiêu bất đắc dĩ.
Thẩm Khanh cười nói “Tốt lắm, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Hắn kéo áo Tiêu Vân, “Thời tiết có chút lạnh, đừng để bị cảm.”
Vân Tiêu chụp lấy tay hắn, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, đã thấy Thẩm Khanh cười phi thường vui vẻ. Vân Tiêu không để ý nữa, xoay người rời đi.
Trong viện, Tiêu Lạc Ngọc đang làm cỏ cho dược điền, Hoa Diệc Khê không yên tâm người khác tới làm, luôn tự mình làm, Tiêu Lạc Ngọc đau lòng Hoa Diệc Khê sợ y mệt nhọc, cho nên mảnh dược điền rộng lớn này đành phải một mình hắn thân chinh làm cỏ.
“Công tử.” Vân Tiêu nhẹ giọng nói. Hoa Diệc Khê ngồi ở một bên uống trà, chỉ chỉ bên cạnh bảo “Ngồi đi.”
Vân Tiêu ngồi xuống, Hoa Diệc Khê hỏi “Thẩm Khanh đâu?”
“Hắn còn ở bên ngoài.”
Hoa Diệc Khê nhìn Vân Tiêu, Vân Tiêu chỉ lo nhìn ly trà trong tay, một khắc sau nói “Công tử, bệnh của Thẩm Khanh…”
“Hắn bất quá là khúc mắc trong lòng thôi, cởi bỏ điều dưỡng vài năm liền tốt. Hiện giờ người nắm giữ khúc mắc ngay bên cạnh, hẳn không còn đáng ngại.” Hoa Diệc Khê nói. Vân Tiêu thấp giọng đáp “Đa tạ công tử.”
Chờ Vân Tiêu rời đi, Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Tiêu Vân tình huống thế nào?”
“Vẫn tốt, còn muốn gặp Thẩm Khanh.” Hoa Diệc Khê cười nói.
Có gút mắc không chỉ là Thẩm Khanh, còn có Tiêu Vân. Hai người nhìn nhau mỉm cười, lập tức lắc đầu. Loại chuyện tình cảm, nói không chừng kết quả trời sớm đã định trước.
Vân Tiêu mới vừa ra khỏi tiểu viện, Thẩm Khanh một cái lắc mình liền xuất hiện trước người hắn, chiết phiến trong tay lay động cười nói “Ta mới vừa nhận được bồ câu đưa tin trong nhà, nói là có một đám châu báu Tây Vực đưa đến, ngươi muốn xem qua hay không?”
“Thẩm gia đường xá xa xôi, vẫn là thôi đi.” Vân Tiêu nói, Thẩm Khanh cầm cổ tay của hắn “Đi xem đi, nói không chừng có thứ thích hợp Hoa Diệc Khê. Hoặc là nói có thứ ngươi thích, ngươi không phải thích nhất vàng bạc châu báu sao? Mấy thứ này ta cho nguời tìm thật lâu mới trở về.”
“Ta không có nhiều thời gian như vậy.” Vân Tiêu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Thẩm Khanh cười nói “Ta cho bọn họ đưa đến Tiêu Gia Bảo thế nào? Coi như sính lễ… ấy,… không cần đi nhanh như vậy… là của hồi môn ta cũng không để ý….”
Người hắn yêu nhất kia, ở trước mặt hắn cưới nữ nhân khác, không phải bị ép buộc, mà là vô cùng cao hứng, kiệu tám người khiêng, bái thiên địa cưới hỏi đàng hoàng. Hắn chỉ có thể tránh ở một bên, ngay cả quyền phản đối cũng không có. Bởi vì hắn cái gì cũng không phải, không phải bằng hữu lại càng không phải tình nhân, chỉ là kẻ so với người xa lạ thân cận hơn một chút.
Tiểu nhị đứng ở phía sau, hắn cảm thấy Thẩm Khanh thoạt nhìn có loại tuyệt vọng bi thương, chỉ là một cái bóng, khiến cho hắn có loại cảm giác muốn khóc.
“Chuẩn bị cho ta một bàn rượu và thức ăn.” Thẩm Khanh nói. Từng bước từng bước trở về phòng.
Hắn dùng hết thảy khí lực, luôn luôn áp chế xúc động đi cướp Tiêu Vân. Trong lòng hắn không ngừng có thanh âm đang gào thét, cướp đi Tiêu Vân, sau đó giết tất cả mọi người.
Như vậy sẽ không ai biết Tiêu Vân thành thân, không có đội ngũ đón dâu, không có tân khách chúc mừng, quan trọng nhất là, giết chết nữ nhân cướp đi Tiêu Vân kia.
Thẩm Khanh nhìn phiến quạt trong tay, mấy lần muốn lao ra khỏi phòng. Hắn rót cho mình một ly rượu, nâng chén nói “Chén thứ nhất, chúc chúng ta vĩnh kết đồng tâm.” Nói xong, một hơi uống cạn.
“Chén thứ hai, mong chúng ta bạch đầu giai lão.”
“Chén thứ ba này, hy vọng kiếp sau, đời đời kiếp kiếp.” Hắn một ly lại một ly uống cạn. Lúc này, mỗi một khắc đều là dày vò, mỗi một khắc đều giống như là dao nhỏ khắc vào trong tim mình. Không biết uống bao nhiêu, tiểu nhị tới thu thập bát đũa, Thẩm Khanh hỏi “Đối diện giờ thế nào?”
“Tân khách đã đi rồi.” Tiểu nhị trả lời. Thẩm Khanh rót cho mình một ly rượu, chậm rãi nói “Muốn vào động phòng sao?”
“Công tử…” tiểu nhị có chút lo lắng gọi một tiếng, Thẩm Khanh lại không nghe được, chỉ nhìn ly rượu.
Muốn động phòng, Tiêu Vân… Tiêu Vân muốn ôm nữ nhân khác, người kia trái tim kia thân thể kia đều không là của hắn. Chỉ cần nghĩ đến trong ngực Tiêu Vân là người khác, Thẩm Khanh đã thấy cả người đều bị khoét rỗng.
Vô luận hắn làm như thế nào, đều không đổi được Tiêu Vân trở về sao?
Thẩm Khanh mỉm cười cay đắng, rồi sau đó đem ly rượu một hơi nuốt xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Tiểu nhị gọi vài tiếng, Thẩm Khanh tựa hồ không nghe được, một lát sau đã không thấy bóng dáng.
Tiểu nhị lắc đầu, hắn đoán cũng đoán được Thẩm Khanh thích ai, mặc dù có chút kinh ngạc, nhiều ngày cũng dần dần tiếp nhận rồi, nhưng mà đối phương cũng đã thành thân, Thẩm Khanh còn có thể làm được gì đây?
Hậu viện dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ có một ít hạ nhân đang thu dọn đồ đạc, Lý viên ngoại sớm đã say bất tỉnh nhân sự được người an trí đang ngủ.
Trong tân phòng, cũng không có cảnh tượng ngọt ngào như mọi người tưởng tượng, hai người không có tình cảm chân thành, chỉ ngồi yên nhìn rượu trên bàn ngẩn người.
“Ngươi ngủ nơi này, ta ra gian ngoài ngủ.” Vân Tiêu nói. Hắn cố ý gọi người bên ngoài đặt một nhuyễn tháp, có thể dùng để nghỉ ngơi. Lý tiểu thư đứng dậy nói “Đa tạ Vân công tử, ân này ta trọn đời không quên.”
Vân Tiêu tất nhiên đã điều tra qua, Lý tiểu thư có một tình nhân là thanh mai trúc mã, nhưng tình nhân gia cảnh bần hàn, cha của nàng không đồng ý cuộc hôn nhân này. Hiện giờ hai người coi như là theo như nhu cầu, huống chi hắn vẫn rất bội phục dũng khí của Lý tiểu thư. “Không cần khách khí, y phục ta sẽ gọi người đưa lại đây.” Vân Tiêu nói.
Hắn đứng dậy đi đến trước cửa “Đói bụng thì ăn vài thứ rồi nghỉ ngơi, ta không có phụ mẫu đương nhiên cũng không cần đến thỉnh an, ngươi sáng mai không cần dậy sớm. Muốn ăn cái gì thì bảo phòng bếp, hiện giờ ngươi cũng coi như nửa chủ nhân.”
“Đa tạ Vân công tử.” Lý tiểu thư cười nói. Vân Tiêu chu đáo cẩn thận, cũng đầy đủ săn sóc, nếu không phải tim nàng có chốn về, Vân Tiêu thật sự là đối tượng thành thân rất tốt.
Vân Tiêu rời đi, Lý tiểu thư lúc này mới cởi thắt lưng, nàng ngày nay cũng thập phần mệt nhọc, thực nhanh liền đi vào giấc ngủ. Trong phòng lâm vào một mảnh trầm tĩnh.
Vân Tiêu mới vừa đi tới ngoài cửa phòng, tay đã bị người kéo lại. Sau đó hắn chỉ thấy thân hình nhoáng lên một cái, chờ lúc đứng vững đã rời đi tiểu viện.
“Đây là…” hắn cũng không lo lắng, đối phương một thân mùi rượu cùng khí tức đặc biệt khiến hắn dễ dàng đoán được thân phận đối phương, Thẩm Khanh lúc này xuất hiện cũng coi là chuyện ngoài ý hợp tình, hắn cũng không kinh ngạc.
Hắn chỉ kinh ngạc khi thấy gian phòng này. Ngọn nến đỏ thẫm cùng chữ hỉ thật lớn, trên giường đệm chăn đều mới, sắc đỏ nổi bật. Trên bàn bày một ít điểm tâm cùng một bầu rượu.
“Nơi này đều là ta tự tay bố trí, chúng ta thành thân động phòng.” Thẩm Khanh nói “Có phải hay không đói bụng, ăn vài thứ đi!” Hắn kéo Vân Tiêu đi đến trước bàn ngồi xuống, rồi sau đó rót cho hắn một ly rượu. “Trước khi động phòng, chúng ta phải uống rượu giao bôi.”
“Ngươi điên rồi…” Vân Tiêu cả giận nói “Hôm nay là ngày vui của ta, ngươi kéo ta tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là thành thân.” Thẩm Khanh cúi thấp đầu, bàn tay không tự giác nắm chặt ly rượu “Ngươi cảm thấy ta sẽ nhìn ngươi cùng nữ nhân kia thành thân?” Hắn vốn là muốn đánh ngất Lý tiểu thư, đoạt lấy Vân Tiêu, nhưng không nghĩ tới nhìn thấy Vân Tiêu tự mình ra khỏi phòng. Trong lòng vui vẻ cũng không nghĩ nhiều.
Vân Tiêu trong lòng biết Thẩm Khanh không nghe được mình và Lý tiểu thư nói chuyện, chậm rãi nói “Ngươi đây là muốn bức bách ta sao?” Thẩm Khanh sửng sốt, thấp giọng nói “Không có, ta chỉ là… “
“Ngươi nếu ép buộc ta ta đương nhiên không phải đối thủ, nhưng về sau ta cũng tuyệt đối sẽ không gặp lại ngươi.” Hắn nói. Thẩm Khanh trầm mặc, trong giọng nói mang theo một tia tuyệt vọng “Chính là ta làm không được, nhìn ngươi cùng người khác ở chung một mái nhà, ta làm không được…”
Vân Tiêu tâm đột nhiên mềm nhũn, người nam nhân này trước kia khư khư cố chấp như vậy, bất luận là ai cũng không có cách nào làm quyết định của hắn thay đổi, nhưng hiện giờ ở trước mặt mình, ngay cả phản bác cũng không dám nói một câu.
“Ta không muốn thấy ngươi cùng nữ nhân kia phát sinh quan hệ, ta sợ ta nhịn không được giết nàng.” Thẩm Khanh nói. Hắn tuyệt đối là kẻ không so đo hậu quả, tựa như năm đó đồng ý bán cho Hàn vương tin tức, thật sự thời điểm muốn làm một chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Vân Tiêu tinh thần có chút sa sút, trầm mặc rồi sau đó nói “Gần đây Lý… nàng thân mình không tốt lắm, chúng ta tạm thời sẽ không viên phòng.” Hắn ngồi đối diện Thẩm Khanh, nhìn chằm chằm Thẩm Khanh “Chuyện của ta, ngươi không có quyền nhúng tay. Nếu ngươi thương tổn nàng, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi. Ngươi muốn đợi, hay là muốn đi là chuyện của ngươi, ta sẽ không can thiệp, nhưng ta muốn làm cái gì cũng là chuyện của ta.”
Thẩm Khanh nhìn Vân Tiêu, “Chẳng lẽ ta thật không có biện pháp bù lại khuyết điểm hai năm trước sao?”
“Đối với sự tình hai năm trước, ta sớm đã quên, ngươi phụ ta, ta cũng lừa gạt ngươi, chúng ta coi như huề nhau, hiện giờ ta sớm đã không còn là Tiêu Vân, ta chỉ muốn cuộc sống giản đơn hiện tại.”
Thẩm Khanh không trả lời, Vân Tiêu cũng không nói chuyện, hai người trầm mặc thật lâu sau đó Thẩm Khanh mới nói “Ta đã hiểu, ta đưa ngươi trở về.”
Vân Tiêu sửng sốt, thái độ Thẩm Khanh chuyển biến khiến hắn có chút ngạc nhiên, lập tức cũng bình thường trở lại, đại khái là đã thông suốt không còn chấp nhất nữa đi!
Mình ở trong lòng hắn, cũng bất quá chỉ như thế mà thôi, vô cùng đơn giản có thể buông tha. Cũng miễn bàn tới cái khác!
Trở lại tiểu viện, không có bất luận kẻ nào biết Vân Tiêu bị người cướp đi lại đưa về. Vân Tiêu tự giễu cười cười, Thẩm Khanh người này, thích một người là phấn đấu quên mình, tỷ như Phượng Nhan.
Năm đó hắn vì Phượng Nhan có thể dùng hết toàn lực, cho dù sau đó biết trong lòng Phượng Nhan không phải là mình, cũng không buông tay. Cho nên năm đó hắn mặc dù có oán, nhưng cũng không hận Thẩm Khanh.
Nửa năm này nhất cử nhất động của Thẩm Khanh, đổi thành những người khác có lẽ sẽ thực cảm động, nhưng Vân Tiêu lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Này đó có thể đả động hắn sao? Thẩm Khanh bất luận là theo đuổi ai, thủ đoạn đều nồng nhiệt như vậy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vung tiền như rác vì cầu mỹ nhân mỉm cười, Thẩm Khanh phú gia công tử như vậy cũng không phải chưa làm qua.
Cho nên hắn cũng cứ thế, không cự tuyệt cũng không tiếp nhận, mỗi lần đều trả chút bạc, có lẽ Thẩm Khanh thực nhanh sẽ cảm thấy nhàm chán buông tay. Hiện giờ cũng vừa lúc…
Nghĩ đến đây, Vân Tiêu đi đến trước cửa, đẩy cửa ra. Một trận gió lạnh thổi tới trên người hắn, hắn nhịn không được một cái rùng mình. Trong lòng phiền muộn thoáng giảm bớt rất nhiều.
Đến cuối cùng, hắn vẫn như cũ, vẫn là người có thể có cũng có thể không… chờ đợi cái gì chứ, bất quá là lời nói mà thôi, quả nhiên như vậy vẫn là tốt nhất. Trong lòng không có chờ mong, tự nhiên cũng không có khổ sở.
Ngày hôm sau, Vân Tiêu đang trong phòng nhìn sổ sách, Lý tiểu thư bưng trà đi đến. “Vân công tử, ngày mai chúng ta có thể sớm ra ngoài không?” Vân Tiêu hỏi “Ngươi muốn đi gặp Từ công tử sao?”
“Ừ, ta sợ hắn lo lắng, chúng ta đã hẹn ước ở trà lâu trong thành gặp mặt.”
Vân Tiêu gật đầu “Cũng tốt, chớ để Từ công tử lo lắng.” Hắn khép lại sách lại “Mấy việc bưng trà này để hạ nhân làm là được.”
Lý tiểu thư cười nói “Ta cũng là ở ngoài cửa gặp tiểu tư thường hầu hạ ngươi, hắn nói đây là trà chưởng quầy đối diện đưa tới, ta liền thuận tiện đưa vào.”
Vân Tiêu có chút ngây ngẩn cả người, tiếp nhận trà từ tay nàng, hương trà nhàn nhạt tỏa vào mũi. Lý tiểu thư nói “Còn có một phong thư.” Vân Tiêu mở thư, bên trong thế nhưng đôi dòng thực ngắn gọn.
Sau mấy ngày, Thẩm Khanh vẫn như cũ, mỗi ngày đưa vài thứ lại đây, chính là mỗi lần đồ vật đều mang theo một phần thư, đều là kể chút sinh hoạt lặt vặt. Vân Tiêu cho tới bây giờ đều không hồi âm, nhưng Thẩm Khanh vẫn như cũ mỗi ngày đều truyền tin đến.
Thời gian dần dần qua nửa năm, Thẩm Khanh đang muốn ra ngoài, chợt nghe tiểu nhị nói, Lý tiểu thư đối diện chẩn được quái bệnh, đại phu bó tay không biện pháp cứu chữa.
Đi ra cửa, quả nhiên thấy đối diện người đến người đi, kiệu của Lý viên ngoại cũng ở trước cửa, không ít đại phu tới, vội vàng hướng vào bên trong.
“Ngươi canh lửa, ta đi nhìn xem.” Hắn đang hầm canh gà cho Vân Tiêu. Đã nhiều ngày Vân Tiêu bận bịu nhiều việc, sắp tới sinh thần Hoa Diệc Khê, hàng năm thời gian này hắn đều rất bận rộn.
Thẩm Khanh có chút kỳ quái, để Hoa Diệc Khê xem bệnh tuy rằng ngàn vàng khó cầu, Sở vương năm đó cũng phải dùng Minh Sương kiếm mới có thể, nhưng Tiêu Vân là tâm phúc của Tiêu Lạc Ngọc, Hoa Diệc Khê cũng thập phần tín nhiệm hắn, nếu nương tử của hắn xảy ra chuyện, Hoa Diệc Khê khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn mới đúng.
Vì sao Tiêu Vân không về Tiêu Gia Bảo, mà là mời đám đại phu này xem bệnh? Chẳng lẽ nói…
Một ý tưởng phập phù hiện lên trong đầu Thẩm Khanh, hắn chỉ cảm thấy tim đập nhanh rất nhiều, chạy giống như bay đến nội viện. Chỉ nhìn thấy rất nhiều đại phu đang trong viện trầm tư suy nghĩ, cũng không ít hạ nhân tới tới lui lui lấy thuốc, đưa thuốc. Một mảnh bận rộn.
Cuối cùng Thẩm Khanh tìm được Vân Tiêu tại thư phòng.
“Không nghĩ với tác phong của ngươi, nương tử sinh bệnh thế nhưng ở thư phòng.” Thẩm Khanh từ cửa sổ nhảy vào thư phòng nói. Vân Tiêu không ngẩng đầu, thản nhiên nói “Ta cũng vừa mới đến thư phòng.”
Đã nhiều ngày bận rộn dị thường, vốn chưa từng nghỉ ngơi ổn thỏa. Hơn nữa thời gian Lý tiểu thư cùng Từ công tử hẹn ước cũng đến , hắn không thể không cùng diễn một màn này. Diễn trò đầy đủ, hắn cũng hồi lâu chưa được ngủ ngon.
Thẩm Khanh đi vào nhìn Vân Tiêu, từ nửa năm trước, vẫn chưa từng qua xem hắn, nhìn thấy đôi mắt hắn đầy vành đen, vẻ mặt mỏi mệt, Thẩm Khanh có chút đau lòng.
“Muốn ngủ một lát không?”
“Ta còn sổ sách chưa xem xong.” Vân Tiêu nói. Thẩm Khanh kéo tay hắn, để hắn đến nằm xuống nhuyễn tháp, rồi sau đó nói “Ngươi nếu ngã bệnh, ai sẽ quản lý một nơi lớn thế này cho Tiêu Lạc Ngọc. Hắn thì ngược lại, mỗi ngày cùng Hoa Diệc Khê ngắm hoa trông trăng, ngươi thì vất vả muốn chết.” Nói tới chỗ này, thấy Vân Tiêu vẫn muốn đứng lên, nhịn không được nói “Ta giúp ngươi nhìn là được chứ gì.”
“Ngươi cái gì cũng không biết, tính như thế nào?”
“Thẩm gia gia nghiệp lớn như vậy, thời điểm ta xử lý cũng không có vấn đề gì. Yên tâm đi!” Thẩm Khanh bất đắc dĩ nói “Ngươi ngủ đi.”
Vân Tiêu cũng hiểu được đúng là mệt chết đi, nhịn không được chu công hấp dẫn dặn một câu “Ta ngủ nửa canh giờ, nhớ đánh thức ta.”
“Được rồi.” Thẩm Khanh cầm một tấm thảm mỏng đắp lên cho hắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc tán loạn của Vân Tiêu, nhẹ giọng nói “Ngủ đi!”
Chờ sau khi Vân Tiêu tỉnh lại, là được tiểu tư đánh thức, Thẩm Khanh đã không còn ở đây, trên bàn còn đặt bát canh gà nóng, sổ sách cũng đã tính xong, từng nét từng chữ viết rất rõ ràng. Một bên đặt một mảnh giấy, Vân Tiêu mở ra, là Thẩm Khanh viết.
“Ta nhận thức ngươi của bây giờ.”
Vân Tiêu sửng sốt, sau đó chợt nghe tiếng khóc bên ngoài “Công tử, không tốt phu nhân đi rồi!”
Hai tháng sau.
Trong một căn phòng tại Tiêu Gia Bảo, Lý tiểu thư tay kéo một vị công tử trẻ tuổi, đang hướng Vân Tiêu nói lời cảm tạ.
Vân Tiêu thở dài “Không cần khách khí, chính là nỗi đau mất con của Lý viên ngoại chỉ sợ nhất thời khó có thể bình phục.” Lý tiểu thư nói “Đây bất quá là kế tạm thời, chờ thêm hai năm chúng ta sẽ trở về hướng phụ thân xin thứ lỗi.”
“Cũng đúng, chờ có ngoại tôn, Lý viên ngoại tự nhiên sẽ không ngăn trở nữa.” Vân Tiêu cười nói “Hai vị dự định đi đâu?”
“Tướng công muốn đi dự khoa thi, ta cũng cất giữ ít ngân lượng, chúng ta đi kinh thành.” Lý tiểu thư nói. Lúc trước nàng ăn dược giả chết, trong lòng cũng thấp thỏm bất an, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại thế nhưng đang ở Tiêu Gia Bảo. Nàng trong lòng biết là Vân Tiêu sợ nàng xảy ra chuyện mới mang nàng tới đây.
Vô cùng cảm động, Lý tiểu thư lần thứ hai bái tạ.
Vân Tiêu ra khỏi phòng sau, nhìn thấy Thẩm Khanh đang trong viện chờ hắn, nhịn không được thở dài, vốn tưởng rằng đem Lý tiểu thư đưa đến Tiêu Gia Bảo sẽ không để lộ, không nghĩ tới vẫn bị Thẩm Khanh phát hiện, cũng theo lại đây.
Từ khi biết hắn không là thật sự thành thân, Thẩm Khanh tựa hồ trở nên vui vẻ rất nhiều, hắn đi tới chỗ nào cũng phải đi theo, mặc cho hắn hờ hững, cũng không lùi bước.
“Ta muốn đi gặp bảo chủ, ngươi không cần đi theo.” Vân Tiêu bất đắc dĩ.
Thẩm Khanh cười nói “Tốt lắm, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Hắn kéo áo Tiêu Vân, “Thời tiết có chút lạnh, đừng để bị cảm.”
Vân Tiêu chụp lấy tay hắn, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, đã thấy Thẩm Khanh cười phi thường vui vẻ. Vân Tiêu không để ý nữa, xoay người rời đi.
Trong viện, Tiêu Lạc Ngọc đang làm cỏ cho dược điền, Hoa Diệc Khê không yên tâm người khác tới làm, luôn tự mình làm, Tiêu Lạc Ngọc đau lòng Hoa Diệc Khê sợ y mệt nhọc, cho nên mảnh dược điền rộng lớn này đành phải một mình hắn thân chinh làm cỏ.
“Công tử.” Vân Tiêu nhẹ giọng nói. Hoa Diệc Khê ngồi ở một bên uống trà, chỉ chỉ bên cạnh bảo “Ngồi đi.”
Vân Tiêu ngồi xuống, Hoa Diệc Khê hỏi “Thẩm Khanh đâu?”
“Hắn còn ở bên ngoài.”
Hoa Diệc Khê nhìn Vân Tiêu, Vân Tiêu chỉ lo nhìn ly trà trong tay, một khắc sau nói “Công tử, bệnh của Thẩm Khanh…”
“Hắn bất quá là khúc mắc trong lòng thôi, cởi bỏ điều dưỡng vài năm liền tốt. Hiện giờ người nắm giữ khúc mắc ngay bên cạnh, hẳn không còn đáng ngại.” Hoa Diệc Khê nói. Vân Tiêu thấp giọng đáp “Đa tạ công tử.”
Chờ Vân Tiêu rời đi, Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Tiêu Vân tình huống thế nào?”
“Vẫn tốt, còn muốn gặp Thẩm Khanh.” Hoa Diệc Khê cười nói.
Có gút mắc không chỉ là Thẩm Khanh, còn có Tiêu Vân. Hai người nhìn nhau mỉm cười, lập tức lắc đầu. Loại chuyện tình cảm, nói không chừng kết quả trời sớm đã định trước.
Vân Tiêu mới vừa ra khỏi tiểu viện, Thẩm Khanh một cái lắc mình liền xuất hiện trước người hắn, chiết phiến trong tay lay động cười nói “Ta mới vừa nhận được bồ câu đưa tin trong nhà, nói là có một đám châu báu Tây Vực đưa đến, ngươi muốn xem qua hay không?”
“Thẩm gia đường xá xa xôi, vẫn là thôi đi.” Vân Tiêu nói, Thẩm Khanh cầm cổ tay của hắn “Đi xem đi, nói không chừng có thứ thích hợp Hoa Diệc Khê. Hoặc là nói có thứ ngươi thích, ngươi không phải thích nhất vàng bạc châu báu sao? Mấy thứ này ta cho nguời tìm thật lâu mới trở về.”
“Ta không có nhiều thời gian như vậy.” Vân Tiêu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Thẩm Khanh cười nói “Ta cho bọn họ đưa đến Tiêu Gia Bảo thế nào? Coi như sính lễ… ấy,… không cần đi nhanh như vậy… là của hồi môn ta cũng không để ý….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất