Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi
Chương 6
Biên dịch : Yên Hy
Chỉnh sửa : VaxNeuvi
Trước màn ảnh, Mạt Mạt kéo một túi thức ăn thú cưng có hình chó lớn khổng lồ vào phòng cho chó.
Bé cũng chỉ cao tầm 98 centimet, túi thức ăn thú cưng còn cao hơn vòng eo thằng bé không ít.
【 ha ha ha ha ha kiểu tóc đầu táo đi cho chó ăn, túi thức ăn thú cưng còn cao hơn cả người, ha ha ha xin lỗi Mạt Mạt, dì thật sự nhịn không được 】
【dáng vẻ nghiêm trang đổ thức ăn vào chén sao lại đáng yêu dữ vậy trời a a a! 】
【tôi dạo này cũng muốn có đứa bé giống thế này, cho nên muốn hỏi một chút Yến Cửu ngày thường dắt con đi đâu dị. 】
【 người anh em này, suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm, quốc gia chúng ta đã có luật pháp hoàn chỉnh rồi nha. 】
Người quay phim hiển nhiên còn chưa phục hồi từ cái bóng đáng sợ của Corso, chỉ dám đứng ở cửa, kéo ra một khe nhỏ lén quay vào bên trong.
"Chú muốn làm bạn với Việt Quất không?" Mạt Mạt phát hiện người quay phim đi theo mình, thì cho rằng anh ta cảm thấy tò mò với những chú chó trong phòng.
Động vật không có suy nghĩ phức tạp, cho nên phân chia thiện ác thường thuần túy hơn so với con người.
Corso theo ánh mắt Mạt Mạt thấy được người ở cửa, lập tức cào móng chân trước, ủn Mạt Mạt đến phía sau nó, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, tầm mắt khóa chặt vào người quay phim.
【 dì có thể thay chú quay phim trả lời con, không, chú không muốn 】
【 Quay phim: Tôi vất vả lắm mới chạy khỏi miệng chó, đừng cười tôi nữa 】
Quả nhiên, người quay phim trả lời giống với khán giả trong làn đạn: "...... Chú không muốn, mấy đứa chơi vui vẻ."
【 người quay phim đến máy quay cũng nắm không xong ha ha ha ha ha 】
【Hahaha, vui buồn của con người không giống nhau】
Mạt Mạt cho chó ăn xong, lại sắp xếp đồ chơi lại, Tần Thụ bắt đầu chương trình kế tiếp.
"Thầy Yến à, tư liệu sống của chúng tôi đã đủ rồi, kế tiếp, chúng ta cần đến chỗ ở tổ chương trình sếp cho cậu kịp 5 giờ chiều nay, yêu cầu toàn bộ khách quý hát một bài, cho nên hiện tại, cần ngài và Mạt Mạt thay đối phương sửa sang lại vali lần này."
Yến Cửu nhíu chân mày, cảm thấy có điểm mới lạ: "Thay đối phương?"
Bị sắc màu trong mắt cậu làm lóa mắt, Tần Thụ mất tự nhiên tránh đi ánh mắt, gật đầu: "Đúng vậy, điều này có thể kiểm tra xem bố con có hiểu biết nhau không."
"Hiểu bít nha ~" Mạt Mạt hưng phấn giơ tay lên, "Mạt Mạt hiểu bít Cửu Cửu nhất đó!"
Nói xong, trực tiếp giành giật từng giây chạy qua phòng ngủ của mình và bố.
Nếu ra ngoài ghi hình, mấy chú chó ở nhà cần được chăm sóc, Yến Cửu ngẫm nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi điện: "Ừm... anh có thể giúp tôi cho chó ăn mấy ngày được không? Nếu bận quá thì không cần, tôi sẽ nhờ dì Tần và chú Triệu tới đây."
【 chậc chậc chậc, còn dì Tần chú Triệu, cậu ta có năng lực đó thì tự cải thiện sinh hoạt bản thân trước đi 】
【 người có điều kiện nuôi nhiều chó cảnh thế này, cuộc sống không cần mày tới lo nha 】
Tắt điện thoại, nữ trợ lý bên cạnh nở nụ cười: "Mạt Mạt thật sự biết cách xếp hành lý sao thầy Yến? Cậu muốn đi qua nhìn xem không?"
Yến Cửu dù bận vẫn ung dung ngồi trên sô pha, cũng không nhịn được cười lên: "Tôi cũng không biết con có biết hay không, từ từ xem đi."
【 ha ha ha nếu không vẫn vào xem đi, đừng giống ảnh đế cách vách, bị tên nhóc nghịch ngợm nhà mình nhét cả cơm thừa tối qua vào vali, giờ trên quần áo đều là hạt cơm】
【 Tiền riêng của nhà vô địch bị con gái đào ra khỏi lò sưởi, nói văn hoa là đến lúc đó cũng ba đi mua đồ ăn vặt ăn, hiện tại nhà vô địch đang bị vợ đấm cho sấp mặt 】
Nữ trợ lý mắt nhìn khu bình luận phòng phát sóng trực tiếp, có ý tốt khuyên Yến Cửu: "Thầy Yến, nếu không vẫn vào xem đi."
Dù sao tình phòng phát sóng trực tiếp huống cách vách làm chân cô muốn hoạt động, cô không dám tưởng tượng trong chốc lát bản thân nếu thấy được chuyện xấu hổ xảy ra, cô đến tột cùng có nghẹn lại, tận lực không cười ra tiếng được không.
Nếu không còn phải vì giữ được công việc, mà nhớ lại hết mấy chuyện thương tâm từng trải qua một lần.
"Sẽ không, tôi cực kỳ tin tưởng thẩm mỹ của Mạt Mạt," Yến Cửu cầm lấy khối Rubik trên bàn trà, vừa xoay vừa nói, "Trước nay thằng bé không làm ra chuyện gì làm tôi lo lắng."
Dáng vẻ trấn định nhàn nhã của Yến Cửu làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp càng thêm coi trọng với Mạt Mạt.
【 nhìn ba người ta bớt lo bớt lắng, không giống con trai tôi, cả ngày đều phải sau mông dọn cho nó】
【 mới ba tuổi đã có thể sửa sang lại hành lý cho bố, thật sự hâm mộ đến khóc 】
Đang khi phòng phát sóng trực tiếp khen Mạt Mạt ngoan ngoãn hiểu chuyện không dứt miệng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị kéo ra.
Ngay sau đó, Yến Cửu nghe thấy được giọng trẻ con non nớt làm cậu cảm thấy như sét đánh:
"Cửu Cửu, bố muốn quần lót hình trâu, hay là quần lót hình gấu trúc?"
Lời còn chưa dứt, Mạt Mạt săn sóc cứ như lo Cửu Cửu thân ái không nghe thấy, tay thịt bé nhỏ nắm hai chiếc quần lót, từ trong phòng đi ra, hướng về phía Yến Cửu vẫy vẫy.
Giây tiếp theo, Yến Cửu hoảng sợ bộc phát ra sức mạnh siêu phàm không thuộc về người bệnh mới bị tai nạn xe cộ nặng ——
"Mạt Mạt!"
Cậu "Đùng" một cái từ trên sô pha nhảy lên, bước ra chân dài, từ trên mặt đất vớt lên Mạt Mạt nháy mắt biến mất giữa màn hình, chui về phòng, ngoài bóng dáng có thể miễn cưỡng nhìn ra một tia xấu hổ, dáng người thẳng tắp vẫn tiêu sái khôi ngô như cũ.
【 ha ha ha ha ha ha ha tôi CMN muốn cười chết làm sao đây, nếu tôi chết, trước lúc tắt thở nhất định phải nói với người nhà tôi là do Yến Cửu, ha ha ha mẹ nó cười chết mất 】
【 thanh lịch tao nhã vừa rồi của cậu đâu ha ha ha 】
【《tôi cực kỳ tin tưởng thẩm mỹ của Mạt Mạt》《thằng bé không làm ra chuyện gì làm tôi lo lắng》】
【 tôi cho rằng bên ngoài bắn pháo, đi đến ban công vừa thấy, thì ra là tiếng Yến Cửu vả mặt ha ha ha ha ha 】
【chồng tui vậy mà lại thích mặc quần lót hình trâu á ( cầm sách nhỏ ra ghi lại ) 】
【 anh quay phim mau cùng lên đi, tui muốn nghe xem cuối cùng cậu ấy chọn cái nào 】
【 ha ha ha má hài dữ luôn á 】
Thật lâu sau, Yến Cửu rốt cuộc đẩy hai vali một lớn một nhỏ, lỗ tai đỏ từ trong phòng đi ra, phía sau còn có người bắt đầu ngoan ngoãn đáng yêu theo sau.
"Ờm...... Đoạn vừa rồi đoạn có thể cắt không......" Lời mới vừa ra khỏi miệng, Yến Cửu cũng ý thức được mình nói câu vô nghĩa.
Phát sóng trực tiếp nhảy dựng!
【 cắt cũng vô dụng, tôi đã ghi hình 】
Chuông cửa đột nhiên vang lên hai tiếng, đối giờ phút này với Yến Cửu mà nói, không thể nghi ngờ đã cứu cậu thoát khỏi nguy hiểm.
Yến Cửu đến phòng cho chó dắt chúng ra ngoài, khi dắt tới cửa, quay đầu lại nói với camera man theo cậu đằng xa: "Bạn tôi là người ngoài giới, không muốn lên sóng, xin đừng quay cậu ấy."
【 cậu để anh ta quay, anh ta cũng không dám lại đâu 】
Tần Thụ tuy rằng rất muốn tra xét chi tiết Yến Cửu, nhưng chung quy sẽ không công khai làm lơ người ngoài giới không đồng ý tham gia quay.
Nhưng mà tên quay phim lại có chút ý kiến với Yến Cửu, màn ảnh luôn cố ý vô tình hướng tới cửa.
Khán giả luôn có đôi mắt sắc bén, có khi chỉ cần một bóng dáng mơ hồ.
【 anh đẹp trai kia hình như trợ lý tổng của Tư thị, lần trước tôi đến văn phòng lãnh đạo đưa văn kiện, giống như thấy ảnh ngồi uống trà ở phòng khách của giám đốc chúng tôi 】
【xswl, phiền toái thuỷ quân Yến Cửu trước khi khoác lác tra bối cảnh trợ lý tổng Tư thị đi nha? 】
(*)XSWL là viết tắt của 笑死 我 了 (xiào sǐ wǒle), về cơ bản có nghĩa là "Tôi sắp chết vì cười".
【 Văn Chinh tốt nghiệp Ivy League danh giá, lại lưu lạc đến mức làm chân chạy vặt bên người Yến Cửu à? Đầu óc mày có bệnh không?】
(*)Ivy League hay Liên đoàn Ivy là một hội nghị thể thao cấp trường đại học Hoa Kỳ bao gồm 8 trường đại học nghiên cứu tư nhân danh giá nhất ở Đông Bắc Hoa Kỳ.
【 nói nữa, Yến Cửu phàm có thể dính chút quan hệ cùng Tư thị, cũng không đến mức ở nơi này 】
Tiễn chó đi rồi, trạng thái camera man đều trở nên thả lỏng không ít, không ngừng quay cận cảnh cực nét Yến Cửu.
Yến Cửu giúp Mạt Mạt mặc xong áo khoác, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
"Chúng tôi phải ở chỗ khó khăn sao?"
"Ừm......" Tần Thụ chần chờ một chút, vừa muốn giải thích, đã bị Yến Cửu giơ tay ý bảo không cần nói nữa.
"Xem ra là chẳng ra gì."
【 ha ha ha cậu biết chương trình tạp kỹ rồi đó 】
Yến Cửu suy nghĩ, hỏi: "Chúng tôi có thể tự lái xe qua không? Nếu điều kiện cư trú không tốt, hai người chúng tôi sẽ ngủ trên xe, tổ chương trình rõ ràng không cấm khách tự lái xe qua mà?"
【 gác chỗ bug này ở đây 】
【 cười chết, ngủ ở trên xe? Có phải hơi ngây thơ rồi không ? 】
【 cho dù tổ chương trình có hà khắc, cũng sẽ không để trẻ con chịu tội 】
Tần Thụ hít một hơi thật sâu, mưu toan tìm lý do ngăn cản cậu lái xe tham gia chương trình, nhưng đọc lại hợp đồng trong đầu một lần, phát hiện bên trong hình như thật sự không viết điều này, vì thế chỉ có thể gật gật đầu: "...... Không có cấm."
Từ sớm tầng cao công ty đã mở họp, anh ta đã thấy tổng đạo diễn nói với bọn họ, đối đãi Yến Cửu, chỉ cần bày ra tính cách ghê gớm của cậu ta cho người xem thấy là được.
Thấy Yến Cửu không biết sâu cạn đưa ra yêu cầu này, Tần Thụ ngoài ý muốn có chút vui vẻ, rốt cuộc Yến Cửu hiện tại ở phòng bình thường này, so sánh với các khách quý khác, thật sự là có điểm lấy không ra tay.
Hiện giờ có cơ hội nhìn cái xe tồi tàn của cậu ta, vừa lúc tiện cho khả giả sỉ vả cậu ta. "Vậy chúng ta xuất phát đi thầy Yến."
"Cái này áo khoác cho ," Yến Cửu cầm lấy quần áo trên sô pha, thuận tay đưa cho nữ trợ lý đứng trước thang máy đã bị lạnh đến đỏ cả mũi, "Tầng hầm cũng rất lạnh, cô gái nhỏ đừng để bị lạnh đến cảm."
Nữ trợ lý sửng sốt, vội vàng đưa đôi tay nhận lấy quần áo, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Đoàn người theo thang máy tới tầng hầm.
"Xe tôi hơi lớn, cho nên đậu chỗ xa, ở sát tường bên kia." Yến Cửu duỗi tay chỉ phương hướng, kéo Mạt Mạt dẫn đường phía trước.
Tần Thụ âm thầm mắt trợn trắng.
Chiếc MPV mà tổ chương trình bọn họ trang bị là xe kinh doanh hạng nhất của Mercedes-Benz, xe của Yến Cửu làm sao có thể lớn bằng xe của họ? Đúng là một trò đùa.
【 ổng đang nói giỡn phải hong? 】
【 quỷ nghèo, khoe khoang cái gì zậy? Bộ cậu ta đậu xe tăng trong hầm hay gì? 】
【 trừ phi là G lớn, bằng không tui không phục 】
Mọi người đi theo phía sau Yến Cửu, thẳng đến chiếc xe chiếm hai chỗ đậu xe rưỡi, Tần Thụ tính cả khán giả phòng phát sóng trực tiếp cùng nhau, không hẹn mà cùng hít ngược một hơi khí lạnh.
【...... Tên này được, Unimog. 】
(*)Unimog là dòng máy kéo, xe tải và xe tải đa năng được Boehringer sản xuất từ năm 1948 đến năm 1951 và bởi Daimler Truck từ năm 1951.
【 là tui đã quá ngây thơ. 】
*
Lời của Yên Hy: Hôm qua bận quá tui quên đăng truyện, nay tui đăng bù 2 chương nhé!!!
Chỉnh sửa : VaxNeuvi
Trước màn ảnh, Mạt Mạt kéo một túi thức ăn thú cưng có hình chó lớn khổng lồ vào phòng cho chó.
Bé cũng chỉ cao tầm 98 centimet, túi thức ăn thú cưng còn cao hơn vòng eo thằng bé không ít.
【 ha ha ha ha ha kiểu tóc đầu táo đi cho chó ăn, túi thức ăn thú cưng còn cao hơn cả người, ha ha ha xin lỗi Mạt Mạt, dì thật sự nhịn không được 】
【dáng vẻ nghiêm trang đổ thức ăn vào chén sao lại đáng yêu dữ vậy trời a a a! 】
【tôi dạo này cũng muốn có đứa bé giống thế này, cho nên muốn hỏi một chút Yến Cửu ngày thường dắt con đi đâu dị. 】
【 người anh em này, suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm, quốc gia chúng ta đã có luật pháp hoàn chỉnh rồi nha. 】
Người quay phim hiển nhiên còn chưa phục hồi từ cái bóng đáng sợ của Corso, chỉ dám đứng ở cửa, kéo ra một khe nhỏ lén quay vào bên trong.
"Chú muốn làm bạn với Việt Quất không?" Mạt Mạt phát hiện người quay phim đi theo mình, thì cho rằng anh ta cảm thấy tò mò với những chú chó trong phòng.
Động vật không có suy nghĩ phức tạp, cho nên phân chia thiện ác thường thuần túy hơn so với con người.
Corso theo ánh mắt Mạt Mạt thấy được người ở cửa, lập tức cào móng chân trước, ủn Mạt Mạt đến phía sau nó, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, tầm mắt khóa chặt vào người quay phim.
【 dì có thể thay chú quay phim trả lời con, không, chú không muốn 】
【 Quay phim: Tôi vất vả lắm mới chạy khỏi miệng chó, đừng cười tôi nữa 】
Quả nhiên, người quay phim trả lời giống với khán giả trong làn đạn: "...... Chú không muốn, mấy đứa chơi vui vẻ."
【 người quay phim đến máy quay cũng nắm không xong ha ha ha ha ha 】
【Hahaha, vui buồn của con người không giống nhau】
Mạt Mạt cho chó ăn xong, lại sắp xếp đồ chơi lại, Tần Thụ bắt đầu chương trình kế tiếp.
"Thầy Yến à, tư liệu sống của chúng tôi đã đủ rồi, kế tiếp, chúng ta cần đến chỗ ở tổ chương trình sếp cho cậu kịp 5 giờ chiều nay, yêu cầu toàn bộ khách quý hát một bài, cho nên hiện tại, cần ngài và Mạt Mạt thay đối phương sửa sang lại vali lần này."
Yến Cửu nhíu chân mày, cảm thấy có điểm mới lạ: "Thay đối phương?"
Bị sắc màu trong mắt cậu làm lóa mắt, Tần Thụ mất tự nhiên tránh đi ánh mắt, gật đầu: "Đúng vậy, điều này có thể kiểm tra xem bố con có hiểu biết nhau không."
"Hiểu bít nha ~" Mạt Mạt hưng phấn giơ tay lên, "Mạt Mạt hiểu bít Cửu Cửu nhất đó!"
Nói xong, trực tiếp giành giật từng giây chạy qua phòng ngủ của mình và bố.
Nếu ra ngoài ghi hình, mấy chú chó ở nhà cần được chăm sóc, Yến Cửu ngẫm nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi điện: "Ừm... anh có thể giúp tôi cho chó ăn mấy ngày được không? Nếu bận quá thì không cần, tôi sẽ nhờ dì Tần và chú Triệu tới đây."
【 chậc chậc chậc, còn dì Tần chú Triệu, cậu ta có năng lực đó thì tự cải thiện sinh hoạt bản thân trước đi 】
【 người có điều kiện nuôi nhiều chó cảnh thế này, cuộc sống không cần mày tới lo nha 】
Tắt điện thoại, nữ trợ lý bên cạnh nở nụ cười: "Mạt Mạt thật sự biết cách xếp hành lý sao thầy Yến? Cậu muốn đi qua nhìn xem không?"
Yến Cửu dù bận vẫn ung dung ngồi trên sô pha, cũng không nhịn được cười lên: "Tôi cũng không biết con có biết hay không, từ từ xem đi."
【 ha ha ha nếu không vẫn vào xem đi, đừng giống ảnh đế cách vách, bị tên nhóc nghịch ngợm nhà mình nhét cả cơm thừa tối qua vào vali, giờ trên quần áo đều là hạt cơm】
【 Tiền riêng của nhà vô địch bị con gái đào ra khỏi lò sưởi, nói văn hoa là đến lúc đó cũng ba đi mua đồ ăn vặt ăn, hiện tại nhà vô địch đang bị vợ đấm cho sấp mặt 】
Nữ trợ lý mắt nhìn khu bình luận phòng phát sóng trực tiếp, có ý tốt khuyên Yến Cửu: "Thầy Yến, nếu không vẫn vào xem đi."
Dù sao tình phòng phát sóng trực tiếp huống cách vách làm chân cô muốn hoạt động, cô không dám tưởng tượng trong chốc lát bản thân nếu thấy được chuyện xấu hổ xảy ra, cô đến tột cùng có nghẹn lại, tận lực không cười ra tiếng được không.
Nếu không còn phải vì giữ được công việc, mà nhớ lại hết mấy chuyện thương tâm từng trải qua một lần.
"Sẽ không, tôi cực kỳ tin tưởng thẩm mỹ của Mạt Mạt," Yến Cửu cầm lấy khối Rubik trên bàn trà, vừa xoay vừa nói, "Trước nay thằng bé không làm ra chuyện gì làm tôi lo lắng."
Dáng vẻ trấn định nhàn nhã của Yến Cửu làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp càng thêm coi trọng với Mạt Mạt.
【 nhìn ba người ta bớt lo bớt lắng, không giống con trai tôi, cả ngày đều phải sau mông dọn cho nó】
【 mới ba tuổi đã có thể sửa sang lại hành lý cho bố, thật sự hâm mộ đến khóc 】
Đang khi phòng phát sóng trực tiếp khen Mạt Mạt ngoan ngoãn hiểu chuyện không dứt miệng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị kéo ra.
Ngay sau đó, Yến Cửu nghe thấy được giọng trẻ con non nớt làm cậu cảm thấy như sét đánh:
"Cửu Cửu, bố muốn quần lót hình trâu, hay là quần lót hình gấu trúc?"
Lời còn chưa dứt, Mạt Mạt săn sóc cứ như lo Cửu Cửu thân ái không nghe thấy, tay thịt bé nhỏ nắm hai chiếc quần lót, từ trong phòng đi ra, hướng về phía Yến Cửu vẫy vẫy.
Giây tiếp theo, Yến Cửu hoảng sợ bộc phát ra sức mạnh siêu phàm không thuộc về người bệnh mới bị tai nạn xe cộ nặng ——
"Mạt Mạt!"
Cậu "Đùng" một cái từ trên sô pha nhảy lên, bước ra chân dài, từ trên mặt đất vớt lên Mạt Mạt nháy mắt biến mất giữa màn hình, chui về phòng, ngoài bóng dáng có thể miễn cưỡng nhìn ra một tia xấu hổ, dáng người thẳng tắp vẫn tiêu sái khôi ngô như cũ.
【 ha ha ha ha ha ha ha tôi CMN muốn cười chết làm sao đây, nếu tôi chết, trước lúc tắt thở nhất định phải nói với người nhà tôi là do Yến Cửu, ha ha ha mẹ nó cười chết mất 】
【 thanh lịch tao nhã vừa rồi của cậu đâu ha ha ha 】
【《tôi cực kỳ tin tưởng thẩm mỹ của Mạt Mạt》《thằng bé không làm ra chuyện gì làm tôi lo lắng》】
【 tôi cho rằng bên ngoài bắn pháo, đi đến ban công vừa thấy, thì ra là tiếng Yến Cửu vả mặt ha ha ha ha ha 】
【chồng tui vậy mà lại thích mặc quần lót hình trâu á ( cầm sách nhỏ ra ghi lại ) 】
【 anh quay phim mau cùng lên đi, tui muốn nghe xem cuối cùng cậu ấy chọn cái nào 】
【 ha ha ha má hài dữ luôn á 】
Thật lâu sau, Yến Cửu rốt cuộc đẩy hai vali một lớn một nhỏ, lỗ tai đỏ từ trong phòng đi ra, phía sau còn có người bắt đầu ngoan ngoãn đáng yêu theo sau.
"Ờm...... Đoạn vừa rồi đoạn có thể cắt không......" Lời mới vừa ra khỏi miệng, Yến Cửu cũng ý thức được mình nói câu vô nghĩa.
Phát sóng trực tiếp nhảy dựng!
【 cắt cũng vô dụng, tôi đã ghi hình 】
Chuông cửa đột nhiên vang lên hai tiếng, đối giờ phút này với Yến Cửu mà nói, không thể nghi ngờ đã cứu cậu thoát khỏi nguy hiểm.
Yến Cửu đến phòng cho chó dắt chúng ra ngoài, khi dắt tới cửa, quay đầu lại nói với camera man theo cậu đằng xa: "Bạn tôi là người ngoài giới, không muốn lên sóng, xin đừng quay cậu ấy."
【 cậu để anh ta quay, anh ta cũng không dám lại đâu 】
Tần Thụ tuy rằng rất muốn tra xét chi tiết Yến Cửu, nhưng chung quy sẽ không công khai làm lơ người ngoài giới không đồng ý tham gia quay.
Nhưng mà tên quay phim lại có chút ý kiến với Yến Cửu, màn ảnh luôn cố ý vô tình hướng tới cửa.
Khán giả luôn có đôi mắt sắc bén, có khi chỉ cần một bóng dáng mơ hồ.
【 anh đẹp trai kia hình như trợ lý tổng của Tư thị, lần trước tôi đến văn phòng lãnh đạo đưa văn kiện, giống như thấy ảnh ngồi uống trà ở phòng khách của giám đốc chúng tôi 】
【xswl, phiền toái thuỷ quân Yến Cửu trước khi khoác lác tra bối cảnh trợ lý tổng Tư thị đi nha? 】
(*)XSWL là viết tắt của 笑死 我 了 (xiào sǐ wǒle), về cơ bản có nghĩa là "Tôi sắp chết vì cười".
【 Văn Chinh tốt nghiệp Ivy League danh giá, lại lưu lạc đến mức làm chân chạy vặt bên người Yến Cửu à? Đầu óc mày có bệnh không?】
(*)Ivy League hay Liên đoàn Ivy là một hội nghị thể thao cấp trường đại học Hoa Kỳ bao gồm 8 trường đại học nghiên cứu tư nhân danh giá nhất ở Đông Bắc Hoa Kỳ.
【 nói nữa, Yến Cửu phàm có thể dính chút quan hệ cùng Tư thị, cũng không đến mức ở nơi này 】
Tiễn chó đi rồi, trạng thái camera man đều trở nên thả lỏng không ít, không ngừng quay cận cảnh cực nét Yến Cửu.
Yến Cửu giúp Mạt Mạt mặc xong áo khoác, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
"Chúng tôi phải ở chỗ khó khăn sao?"
"Ừm......" Tần Thụ chần chờ một chút, vừa muốn giải thích, đã bị Yến Cửu giơ tay ý bảo không cần nói nữa.
"Xem ra là chẳng ra gì."
【 ha ha ha cậu biết chương trình tạp kỹ rồi đó 】
Yến Cửu suy nghĩ, hỏi: "Chúng tôi có thể tự lái xe qua không? Nếu điều kiện cư trú không tốt, hai người chúng tôi sẽ ngủ trên xe, tổ chương trình rõ ràng không cấm khách tự lái xe qua mà?"
【 gác chỗ bug này ở đây 】
【 cười chết, ngủ ở trên xe? Có phải hơi ngây thơ rồi không ? 】
【 cho dù tổ chương trình có hà khắc, cũng sẽ không để trẻ con chịu tội 】
Tần Thụ hít một hơi thật sâu, mưu toan tìm lý do ngăn cản cậu lái xe tham gia chương trình, nhưng đọc lại hợp đồng trong đầu một lần, phát hiện bên trong hình như thật sự không viết điều này, vì thế chỉ có thể gật gật đầu: "...... Không có cấm."
Từ sớm tầng cao công ty đã mở họp, anh ta đã thấy tổng đạo diễn nói với bọn họ, đối đãi Yến Cửu, chỉ cần bày ra tính cách ghê gớm của cậu ta cho người xem thấy là được.
Thấy Yến Cửu không biết sâu cạn đưa ra yêu cầu này, Tần Thụ ngoài ý muốn có chút vui vẻ, rốt cuộc Yến Cửu hiện tại ở phòng bình thường này, so sánh với các khách quý khác, thật sự là có điểm lấy không ra tay.
Hiện giờ có cơ hội nhìn cái xe tồi tàn của cậu ta, vừa lúc tiện cho khả giả sỉ vả cậu ta. "Vậy chúng ta xuất phát đi thầy Yến."
"Cái này áo khoác cho ," Yến Cửu cầm lấy quần áo trên sô pha, thuận tay đưa cho nữ trợ lý đứng trước thang máy đã bị lạnh đến đỏ cả mũi, "Tầng hầm cũng rất lạnh, cô gái nhỏ đừng để bị lạnh đến cảm."
Nữ trợ lý sửng sốt, vội vàng đưa đôi tay nhận lấy quần áo, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Đoàn người theo thang máy tới tầng hầm.
"Xe tôi hơi lớn, cho nên đậu chỗ xa, ở sát tường bên kia." Yến Cửu duỗi tay chỉ phương hướng, kéo Mạt Mạt dẫn đường phía trước.
Tần Thụ âm thầm mắt trợn trắng.
Chiếc MPV mà tổ chương trình bọn họ trang bị là xe kinh doanh hạng nhất của Mercedes-Benz, xe của Yến Cửu làm sao có thể lớn bằng xe của họ? Đúng là một trò đùa.
【 ổng đang nói giỡn phải hong? 】
【 quỷ nghèo, khoe khoang cái gì zậy? Bộ cậu ta đậu xe tăng trong hầm hay gì? 】
【 trừ phi là G lớn, bằng không tui không phục 】
Mọi người đi theo phía sau Yến Cửu, thẳng đến chiếc xe chiếm hai chỗ đậu xe rưỡi, Tần Thụ tính cả khán giả phòng phát sóng trực tiếp cùng nhau, không hẹn mà cùng hít ngược một hơi khí lạnh.
【...... Tên này được, Unimog. 】
(*)Unimog là dòng máy kéo, xe tải và xe tải đa năng được Boehringer sản xuất từ năm 1948 đến năm 1951 và bởi Daimler Truck từ năm 1951.
【 là tui đã quá ngây thơ. 】
*
Lời của Yên Hy: Hôm qua bận quá tui quên đăng truyện, nay tui đăng bù 2 chương nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất