Chương 27
Phía Tạ Hoà Địch, sau khi Tần Vũ dẫn Đường Ly trở về, cậu ta vẫn ngồi đó môi mím lại, hơi thở nặng nề, môi nở nụ cười nom rất cay đắng, cầm lấy ly rượu lúc nãy của Tần Vũ, một hơi uống sạch.
"Tại sao lại không phải là mình... Có trách cũng trách bản thân trước kia quá nhát gan không dám tiến tới... Bây giờ có cơ hội... Tạ Hòà Địch tôi sẽ không bỏ lỡ một lần nào nữa."
Về đến nơi, Phương Từ muốn dìu Tần Vũ vào nhà nhưng Đường Ly từ chối. Phương Từ đành đi về, Đường Ly tĩnh lặng ngồi trong xe chịu đựng cơn tê truyền đến từ chân, hiện tại cậu cần yên tĩnh để suy nghĩ. Tần Vũ ngủ say, cậu trai nhỏ vuốt ve gương mặt bản thân mình đã thầm mến từ năm 7 tuổi.
Đường Ly với lấy áo khoác đắp lên cho hắn, lúc nãy lên xe hắn đã cởi áo khoác nới lỏng cà vạt và hai cúc áo ở tay để thỏả mái nằm xuống đùi cậu tự nhiên chìm vào giấc ngủ... Có lẽ hắn đối phó với các đối tác cũng đã rất mệt mỏi.
Tần Vũ là một cái gì đó rất chói mắt trên cao, Đường Ly chỉ là một hạt cái nhỏ bé mãi mãi không dám với tới ánh sáng kia.
("Anh và em là hai thái cực mãi mãi không chung điểm đến.")
Mãi tới khi Tần Vũ tỉnh lại đã là tờ mờ sáng hôm sau, tỉnh dậy từ trên đùi người nọ. Hắn vội vàng ngồi dậy, đập vào mắt là cảnh Đường Ly ngồi dựa vào ghế xe ngủ...
"Như vậy cả đêm sao? Cái đồ ngốc này."
Hắn nhẹ nhàng mở cửa đưa tay vào trong ôm người ra ngoài. Tối qua vì mãi suy nghĩ nên đến gần sáng cậu trai nhỏ mới ngủ nên hiện tại vẫn say giấc không biết mình bị Tần Vũ bế trên tay.
"A Ly, ôm chặt cổ anh lại."
Hắn ôn nhu thủ thỉ vào tai người trong lòng, Đường Ly bất giác nghe theo. Môi Tần Vũ tạo một đường cong đẹp mắt.
"Có bị bắt cóc cũng không biết mất."
Hắn đem Đường Ly lên phòng của mình. Vì trời còn sớm nên sau khi cho Đường Ly yên ổn trên giường, hắn cũng chui vô chăn ôm lấy người vào lòng an ổn ngủ thiếp đi, không biết vì hơi men vẫn còn hay do vì có người trong lòng ngủ cùng nên khiến hắn ngủ rất ngon.
Mãi đến khi Đường Ly tỉnh lại thì cũng đã trưa, cậu mệt mỏi muốn ngồi dậy nhưng không được, mãi đến khi nhìn cánh tay rắn chắc ôm mình thì cậu mới biết đó là ai.
Nhẹ nhàng xoay người, vừa mới xoay qua đã khiến Đường Ly giật bắn cả người. Tần Vũ vậy mà nằm mở hai mắt nhìn cậu đăm chiêu...
(Người này vậy mà tỉnh từ khi nào vậy chứ?)
Tần Vũ vẫn bình tĩnh nhìn Đường Ly đang hoảng hốt, giọng điệu vui vẻ.
"Anh làm A Ly nhà ta sợ rồi sao?"
Cậu trai nhỏ nằm trong lòng gào thét. (Đổi cách xưng hô... Người này bị làm sao vậy?)
Hắn lưu manh cúi xuống, rõ ràng nhớ đêm qua mình đã hôn đôi môi mềm mại kia rồi, hiện tại vẫn còn lưu luyến không quên... Hắn muốn hôn.
"Vậy để... Anh chuộc tội nhé?"
Không chờ người kia đồng ý, Tần Vũ tham lam chiếm lấy đôi môi nhỏ kia... Hắn cảm thấy hôn khi tỉnh vẫn là tốt hơn, có thể cảm nhận toàn bộ cảm giác. Khi nãy tỉnh dậy hắn nhớ lại lúc Đường Ly đưa hắn vào xe hắn đã hôn cậu bé này... Còn nói gì thì hắn không nhớ nữa. Hắn chỉ mơ hồ nhớ lại lúc hôn người này cảm giác như cắn phải kẹo bông vừa ngọt vừa mềm.
Hôn đến khi thỏả hắn mới buông người, Đường Ly vội vã chạy đi. Tần Vũ ngồi trên giường cười ngốc nghếch.
"Đúng là... Yêu con trai hay con gái thì phải thử mới biết được. Mình... yêu người này mất rồi... A Ly."
Đường Ly vội vội vàng vàng thay đồ chạy đi ra ngoài, trùng hợp Thời Khôi nhắn tin đến rủ cậu cùng mọi người đi chơi.
Không ngờ đến việc ra ngoài sẽ gặp Tạ Hòa Địch.
Thấy Đường Ly, cậu ta đi đến ra vẻ như thân từ lâu chào hỏi. Đường Ly không chút phòng hề mà cười đáp.
"Cậu đi đâu?" Tạ Hòà Địch hỏi.
(Đi chơi cùng bạn.)
"Thật trùng hợp, mình cũng rảnh... Có thể cho mình đi cùng không. Vừa về nước mình cũng không quen ai."
Tỏ vẻ đáng thương, Đường Ly mềm lòng dẫn cậu ta theo.
Lưu Khang, Thời Khôi và Ngô Mẫn sau một kì học cũng đã tháo gỡ khuất mắt chơi thân với nhau. Đợi người đến nơi, vừa thấy Tạ Hòà Địch cả ba liền không vui ra mặt, ngay cả Tạ Hòà Địch cũng lơ đễnh tránh ánh mắt của bọn họ.
Ngô Mẫn nhanh chóng kéo Đường Ly sang một bên thì thầm.
"Cục cưng, sao cậu lại quen với cậu ta vậy?"
Sau quãng thời gian tiếp xúc với Đường Ly, cô nàng nhận ra Đường Ly vừa tốt bụng lại dễ mến, thân là hủ nữ liền muốn nhận con trai nhưng Ngô Mẫn vẫn kiên dè Tần Vũ nên chỉ có thể gọi cậu là "Cục Cưng."
(Ớ tiệc tối qua, cậu ấy bảo không có bạn... Thật đáng thương.)
"Cậu... Ayza... Thôi bỏ qua, cậu hạn chế tiếp xúc với cậu ta lại. Nhớ đấy."
Cả hai quay lại, không khí đột nhiên tĩnh lặng đến lạ, cục diện bối rối lại bị Ngụy Khiêm phá vỡ, oang oang tiếng nói từ xa. Lưu Khang nhíu mi.
"Ai mời anh ta đến đây vậy?"
Đường Ly chậm rãi giơ tay. Lưu Khang đau đầu xoa xoa thái dương. Lưu Khang tính cách bộc trực mạnh mẽ trong trường không sợ ai ngoài cô Mã bây giờ lại sợ thêm Ngụy Khiêm, bởi vì mỗi lần gặp người này thì cậu có cảm giác như gặp mẹ vậy... Vừa cằn nhằn la rầy lại muốn quản giáo phạt cậu.
Nào là cấm đánh nhau, nhắc nhở phải học bài, không được chửi tục, nếu Lưu Khang cãi lại sẽ bị tên Ngụy Khiêm mạnh tay thoa thuốc đến đau rát. Tay thoa thuốc còn miệng thì liên tục cằn nhằn đến đau cả đầu, nhiều lần tức giận cũng ra đòn đánh người nhưng khổ nỗi Lưu Khang không thể đánh lại Ngụy Khiêm.
Có lần Ngụy Khiêm cười đắc ý nói. "Người có thể đánh bại tôi cũng chỉ có Tần Vũ."
Lưu Khang thầm mắng trong lòng. ("Con mẹ nó mất mặt quá đi mất."]
Thời Khôi ngồi bên cạnh khẽ cười đứng dậy nhường chỗ, cậu ta biết Lưu Khang ngoài sợ mẹ và cô Mã thì còn sợ
Ngụy Khiêm.
Bác sĩ Ngụy cười rạng rỡ đi vào. "Thật trùng hợp."
"Trùng hợp cái khỉ gì." Lưu Khang lầm bầm.
"Lưu Khang cậu nói gì đó."
"Không có gì."
Người này chột dạ liền quay đi chỗ khác, Ngụy Khiêm cười lưu manh bắt quả tang, hắn ta biết Lưu Khang là kiểu người ruột bỏ ngoài da không thể nói dối, mọi biểu tình đều viết rõ lên mặt.
"Vị này là?"
Tạ Hòà Địch lúc này lên tiếng.
"Tại sao lại không phải là mình... Có trách cũng trách bản thân trước kia quá nhát gan không dám tiến tới... Bây giờ có cơ hội... Tạ Hòà Địch tôi sẽ không bỏ lỡ một lần nào nữa."
Về đến nơi, Phương Từ muốn dìu Tần Vũ vào nhà nhưng Đường Ly từ chối. Phương Từ đành đi về, Đường Ly tĩnh lặng ngồi trong xe chịu đựng cơn tê truyền đến từ chân, hiện tại cậu cần yên tĩnh để suy nghĩ. Tần Vũ ngủ say, cậu trai nhỏ vuốt ve gương mặt bản thân mình đã thầm mến từ năm 7 tuổi.
Đường Ly với lấy áo khoác đắp lên cho hắn, lúc nãy lên xe hắn đã cởi áo khoác nới lỏng cà vạt và hai cúc áo ở tay để thỏả mái nằm xuống đùi cậu tự nhiên chìm vào giấc ngủ... Có lẽ hắn đối phó với các đối tác cũng đã rất mệt mỏi.
Tần Vũ là một cái gì đó rất chói mắt trên cao, Đường Ly chỉ là một hạt cái nhỏ bé mãi mãi không dám với tới ánh sáng kia.
("Anh và em là hai thái cực mãi mãi không chung điểm đến.")
Mãi tới khi Tần Vũ tỉnh lại đã là tờ mờ sáng hôm sau, tỉnh dậy từ trên đùi người nọ. Hắn vội vàng ngồi dậy, đập vào mắt là cảnh Đường Ly ngồi dựa vào ghế xe ngủ...
"Như vậy cả đêm sao? Cái đồ ngốc này."
Hắn nhẹ nhàng mở cửa đưa tay vào trong ôm người ra ngoài. Tối qua vì mãi suy nghĩ nên đến gần sáng cậu trai nhỏ mới ngủ nên hiện tại vẫn say giấc không biết mình bị Tần Vũ bế trên tay.
"A Ly, ôm chặt cổ anh lại."
Hắn ôn nhu thủ thỉ vào tai người trong lòng, Đường Ly bất giác nghe theo. Môi Tần Vũ tạo một đường cong đẹp mắt.
"Có bị bắt cóc cũng không biết mất."
Hắn đem Đường Ly lên phòng của mình. Vì trời còn sớm nên sau khi cho Đường Ly yên ổn trên giường, hắn cũng chui vô chăn ôm lấy người vào lòng an ổn ngủ thiếp đi, không biết vì hơi men vẫn còn hay do vì có người trong lòng ngủ cùng nên khiến hắn ngủ rất ngon.
Mãi đến khi Đường Ly tỉnh lại thì cũng đã trưa, cậu mệt mỏi muốn ngồi dậy nhưng không được, mãi đến khi nhìn cánh tay rắn chắc ôm mình thì cậu mới biết đó là ai.
Nhẹ nhàng xoay người, vừa mới xoay qua đã khiến Đường Ly giật bắn cả người. Tần Vũ vậy mà nằm mở hai mắt nhìn cậu đăm chiêu...
(Người này vậy mà tỉnh từ khi nào vậy chứ?)
Tần Vũ vẫn bình tĩnh nhìn Đường Ly đang hoảng hốt, giọng điệu vui vẻ.
"Anh làm A Ly nhà ta sợ rồi sao?"
Cậu trai nhỏ nằm trong lòng gào thét. (Đổi cách xưng hô... Người này bị làm sao vậy?)
Hắn lưu manh cúi xuống, rõ ràng nhớ đêm qua mình đã hôn đôi môi mềm mại kia rồi, hiện tại vẫn còn lưu luyến không quên... Hắn muốn hôn.
"Vậy để... Anh chuộc tội nhé?"
Không chờ người kia đồng ý, Tần Vũ tham lam chiếm lấy đôi môi nhỏ kia... Hắn cảm thấy hôn khi tỉnh vẫn là tốt hơn, có thể cảm nhận toàn bộ cảm giác. Khi nãy tỉnh dậy hắn nhớ lại lúc Đường Ly đưa hắn vào xe hắn đã hôn cậu bé này... Còn nói gì thì hắn không nhớ nữa. Hắn chỉ mơ hồ nhớ lại lúc hôn người này cảm giác như cắn phải kẹo bông vừa ngọt vừa mềm.
Hôn đến khi thỏả hắn mới buông người, Đường Ly vội vã chạy đi. Tần Vũ ngồi trên giường cười ngốc nghếch.
"Đúng là... Yêu con trai hay con gái thì phải thử mới biết được. Mình... yêu người này mất rồi... A Ly."
Đường Ly vội vội vàng vàng thay đồ chạy đi ra ngoài, trùng hợp Thời Khôi nhắn tin đến rủ cậu cùng mọi người đi chơi.
Không ngờ đến việc ra ngoài sẽ gặp Tạ Hòa Địch.
Thấy Đường Ly, cậu ta đi đến ra vẻ như thân từ lâu chào hỏi. Đường Ly không chút phòng hề mà cười đáp.
"Cậu đi đâu?" Tạ Hòà Địch hỏi.
(Đi chơi cùng bạn.)
"Thật trùng hợp, mình cũng rảnh... Có thể cho mình đi cùng không. Vừa về nước mình cũng không quen ai."
Tỏ vẻ đáng thương, Đường Ly mềm lòng dẫn cậu ta theo.
Lưu Khang, Thời Khôi và Ngô Mẫn sau một kì học cũng đã tháo gỡ khuất mắt chơi thân với nhau. Đợi người đến nơi, vừa thấy Tạ Hòà Địch cả ba liền không vui ra mặt, ngay cả Tạ Hòà Địch cũng lơ đễnh tránh ánh mắt của bọn họ.
Ngô Mẫn nhanh chóng kéo Đường Ly sang một bên thì thầm.
"Cục cưng, sao cậu lại quen với cậu ta vậy?"
Sau quãng thời gian tiếp xúc với Đường Ly, cô nàng nhận ra Đường Ly vừa tốt bụng lại dễ mến, thân là hủ nữ liền muốn nhận con trai nhưng Ngô Mẫn vẫn kiên dè Tần Vũ nên chỉ có thể gọi cậu là "Cục Cưng."
(Ớ tiệc tối qua, cậu ấy bảo không có bạn... Thật đáng thương.)
"Cậu... Ayza... Thôi bỏ qua, cậu hạn chế tiếp xúc với cậu ta lại. Nhớ đấy."
Cả hai quay lại, không khí đột nhiên tĩnh lặng đến lạ, cục diện bối rối lại bị Ngụy Khiêm phá vỡ, oang oang tiếng nói từ xa. Lưu Khang nhíu mi.
"Ai mời anh ta đến đây vậy?"
Đường Ly chậm rãi giơ tay. Lưu Khang đau đầu xoa xoa thái dương. Lưu Khang tính cách bộc trực mạnh mẽ trong trường không sợ ai ngoài cô Mã bây giờ lại sợ thêm Ngụy Khiêm, bởi vì mỗi lần gặp người này thì cậu có cảm giác như gặp mẹ vậy... Vừa cằn nhằn la rầy lại muốn quản giáo phạt cậu.
Nào là cấm đánh nhau, nhắc nhở phải học bài, không được chửi tục, nếu Lưu Khang cãi lại sẽ bị tên Ngụy Khiêm mạnh tay thoa thuốc đến đau rát. Tay thoa thuốc còn miệng thì liên tục cằn nhằn đến đau cả đầu, nhiều lần tức giận cũng ra đòn đánh người nhưng khổ nỗi Lưu Khang không thể đánh lại Ngụy Khiêm.
Có lần Ngụy Khiêm cười đắc ý nói. "Người có thể đánh bại tôi cũng chỉ có Tần Vũ."
Lưu Khang thầm mắng trong lòng. ("Con mẹ nó mất mặt quá đi mất."]
Thời Khôi ngồi bên cạnh khẽ cười đứng dậy nhường chỗ, cậu ta biết Lưu Khang ngoài sợ mẹ và cô Mã thì còn sợ
Ngụy Khiêm.
Bác sĩ Ngụy cười rạng rỡ đi vào. "Thật trùng hợp."
"Trùng hợp cái khỉ gì." Lưu Khang lầm bầm.
"Lưu Khang cậu nói gì đó."
"Không có gì."
Người này chột dạ liền quay đi chỗ khác, Ngụy Khiêm cười lưu manh bắt quả tang, hắn ta biết Lưu Khang là kiểu người ruột bỏ ngoài da không thể nói dối, mọi biểu tình đều viết rõ lên mặt.
"Vị này là?"
Tạ Hòà Địch lúc này lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất