Chương 36: Nói Hươu Nói Vượn
Hoa Mạn Mạn lặng lẽ thầm tính toán khoảng cách một chút.
Căn cứ theo nguyên lý truyền tải của sóng âm, đứng ở vị trí này mà nói, người thường chắc là không nghe rõ lắm những âm thanh trong đình bát giác.
Nhưng Chiêu Vương không phải là người thường.
Hắn là người tập võ, tai thính mắt tinh.
Có lẽ hắn có thể nghe được động tĩnh trong đình bát giác.
Như vậy có nghĩa là.
Rất có thể Chiêu Vương đã thu toàn bộ những lời nói hổ báo vừa rồi của nàng vào tai.
Trong nháy mắt, Hoa Mạn Mạn rất muốn ngỏm tại chỗ.
Vừa rồi nàng chỉ một lòng nghĩ nên chế tạo cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống như thế nào, hoàn toàn không ngờ sẽ có người đứng góc tường cách đó không xa nghe lén.
Cho dù nàng cùng Chiêu Vương không phải phu thê thật sự, nhưng dù sao Chiêu Vương cũng là phu quân trên danh nghĩa của nàng.
Mà nàng lại thản nhiên ngay trước mặt hắn, chính miệng thừa nhận tình sử mờ ám của nàng cùng nam nhân khác!
Đối mặt với cái nón xanh đưa tới cửa, chỉ sợ không có nam nhân nào có thể bình đạm đối mặt?
Huống chi Chiêu Vương vốn không phải là hạng người có lòng dạ bao dung gì.
Chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua nàng!
Hoa Mạn Mạn cực kỳ chột dạ, nhưng trên mặt còn phải duy trì hình tượng, ra vẻ ngơ ngác hỏi.
“Vương gia, chẳng phải ngài đang chỉ đạo võ công cho bọn đệ đệ của thiếp thân à? Sao đột nhiên lại chạy đến chỗ này?”
Lý Tịch ngồi trên xe lăn, cười như không cười mà nhìn nàng.
“Bổn vương sai Vọng Bắc đi chỉ điểm bọn họ.
Nghe nói nàng ở chỗ này, bổn vương liền tới tìm nàng, không ngờ vừa lúc nghe thấy nàng đang giảng giải tình sử trong quá khứ của mình.
Xem ra, bổn vương tới hết sức kịp thời.”
Một câu cuối bị hắn nói với hàm ý thâm sâu.
Hoa Mạn Mạn rất muốn ôm đầu nhảy từ núi giả xuống.
Quả nhiên hắn nghe được tất cả!
Lúc này nàng thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
Hoa Mạn Mạn hết đường giả ngu giả ngơ, chỉ có thể cắn răng giải thích.
“Vương gia hiểu lầm, vừa rồi thiếp thân đều nói hươu nói vượn, thiếp thân và Tống Đỉnh chẳng có chút quan hệ nào.”
Lúc này từ phía sau nàng truyền đến giọng nói của Hoa Khanh Khanh.
“Muội vừa rồi là nói hươu nói vượn sao?”
Thân thể Hoa Mạn Mạn sững sờ.
Nàng hận không thể ngỏm ngay tại chỗ!
Vì cái gì mà Hoa Khanh Khanh lại chạy xuống ngay lúc này chứ?
Thế này thì nàng làm thế nào để diễn tiếp?
Trời muốn nàng chết nha!
Hoa Khanh Khanh túm theo làn váy bước nhanh chạy xuống, bám riết không tha mà hỏi lại một lần nữa.
“Thật là nói hươu nói vượn sao? Muội và Tống Đỉnh không có bất cứ quan hệ nào sao?”
Lý Tịch ung dung nhìn Hoa Mạn Mạn, chậm rãi.
“Bổn vương cũng muốn biết, vừa rồi nàng nói những lời đó rốt cuộc là thật hay là giả?”
Hoa Mạn Mạn bị tấn công từ hai phía, rơi vào thế khó xử, suýt nữa đánh mất hình tượng đang duy trì.
Trước mắt, loại tình huống này đã không chấp nhận kế sách vẹn toàn đôi bên mà nàng phí sức nghĩ ra nữa.
Nàng chỉ có thể cắn răng nói.
“Vừa rồi ta nói đều là thật, Tống Đỉnh đúng là đã từng bày tỏ tình cảm hâm mộ ta, nhưng ta không nhận lời.”
Lý Tịch nhìn vào đôi mắt nàng, thản nhiên nói tiếp: “Nhưng nàng cũng không cự tuyệt.”
Hoa Mạn Mạn ngây người, hắn…sao hắn lại biết?!
Trong lòng Lý Tịch kỳ thật cũng bất ngờ không kém Hoa Mạn Mạn.
Hắn vốn cho rằng nữ nhân này là người có chút mưu kế, nhưng tổng thể mà nói vẫn là người ngây thơ.
Nhưng không nghĩ rằng nàng lại có thể làm ra hành động chủ động câu dẫn nam nhân.
Nữ nhân này phức tạp hơn so với dự đoán của hắn.
Nghĩ đến việc nàng kỳ thật không khác gì nữ nhân khác, tâm trạng Lý Tịch liền rơi xuống vực thẳm.
Một loại cảm giác tẻ nhạt vô vị nảy lên trong lòng, khiến hắn cảm thấy tất cả đều nhàm chán vô cùng.
Hắn không có tâm trạng tiếp tục truy cứu nữa, quay đầu nhìn về phía hoa cỏ bên cạnh.
Hoa Khanh Khanh hành lễ với Chiêu Vương, sau đó dùng khăn lụa che lại gương mặt sưng đỏ, rời đi như người mất hồn.
Căn cứ theo nguyên lý truyền tải của sóng âm, đứng ở vị trí này mà nói, người thường chắc là không nghe rõ lắm những âm thanh trong đình bát giác.
Nhưng Chiêu Vương không phải là người thường.
Hắn là người tập võ, tai thính mắt tinh.
Có lẽ hắn có thể nghe được động tĩnh trong đình bát giác.
Như vậy có nghĩa là.
Rất có thể Chiêu Vương đã thu toàn bộ những lời nói hổ báo vừa rồi của nàng vào tai.
Trong nháy mắt, Hoa Mạn Mạn rất muốn ngỏm tại chỗ.
Vừa rồi nàng chỉ một lòng nghĩ nên chế tạo cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống như thế nào, hoàn toàn không ngờ sẽ có người đứng góc tường cách đó không xa nghe lén.
Cho dù nàng cùng Chiêu Vương không phải phu thê thật sự, nhưng dù sao Chiêu Vương cũng là phu quân trên danh nghĩa của nàng.
Mà nàng lại thản nhiên ngay trước mặt hắn, chính miệng thừa nhận tình sử mờ ám của nàng cùng nam nhân khác!
Đối mặt với cái nón xanh đưa tới cửa, chỉ sợ không có nam nhân nào có thể bình đạm đối mặt?
Huống chi Chiêu Vương vốn không phải là hạng người có lòng dạ bao dung gì.
Chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua nàng!
Hoa Mạn Mạn cực kỳ chột dạ, nhưng trên mặt còn phải duy trì hình tượng, ra vẻ ngơ ngác hỏi.
“Vương gia, chẳng phải ngài đang chỉ đạo võ công cho bọn đệ đệ của thiếp thân à? Sao đột nhiên lại chạy đến chỗ này?”
Lý Tịch ngồi trên xe lăn, cười như không cười mà nhìn nàng.
“Bổn vương sai Vọng Bắc đi chỉ điểm bọn họ.
Nghe nói nàng ở chỗ này, bổn vương liền tới tìm nàng, không ngờ vừa lúc nghe thấy nàng đang giảng giải tình sử trong quá khứ của mình.
Xem ra, bổn vương tới hết sức kịp thời.”
Một câu cuối bị hắn nói với hàm ý thâm sâu.
Hoa Mạn Mạn rất muốn ôm đầu nhảy từ núi giả xuống.
Quả nhiên hắn nghe được tất cả!
Lúc này nàng thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
Hoa Mạn Mạn hết đường giả ngu giả ngơ, chỉ có thể cắn răng giải thích.
“Vương gia hiểu lầm, vừa rồi thiếp thân đều nói hươu nói vượn, thiếp thân và Tống Đỉnh chẳng có chút quan hệ nào.”
Lúc này từ phía sau nàng truyền đến giọng nói của Hoa Khanh Khanh.
“Muội vừa rồi là nói hươu nói vượn sao?”
Thân thể Hoa Mạn Mạn sững sờ.
Nàng hận không thể ngỏm ngay tại chỗ!
Vì cái gì mà Hoa Khanh Khanh lại chạy xuống ngay lúc này chứ?
Thế này thì nàng làm thế nào để diễn tiếp?
Trời muốn nàng chết nha!
Hoa Khanh Khanh túm theo làn váy bước nhanh chạy xuống, bám riết không tha mà hỏi lại một lần nữa.
“Thật là nói hươu nói vượn sao? Muội và Tống Đỉnh không có bất cứ quan hệ nào sao?”
Lý Tịch ung dung nhìn Hoa Mạn Mạn, chậm rãi.
“Bổn vương cũng muốn biết, vừa rồi nàng nói những lời đó rốt cuộc là thật hay là giả?”
Hoa Mạn Mạn bị tấn công từ hai phía, rơi vào thế khó xử, suýt nữa đánh mất hình tượng đang duy trì.
Trước mắt, loại tình huống này đã không chấp nhận kế sách vẹn toàn đôi bên mà nàng phí sức nghĩ ra nữa.
Nàng chỉ có thể cắn răng nói.
“Vừa rồi ta nói đều là thật, Tống Đỉnh đúng là đã từng bày tỏ tình cảm hâm mộ ta, nhưng ta không nhận lời.”
Lý Tịch nhìn vào đôi mắt nàng, thản nhiên nói tiếp: “Nhưng nàng cũng không cự tuyệt.”
Hoa Mạn Mạn ngây người, hắn…sao hắn lại biết?!
Trong lòng Lý Tịch kỳ thật cũng bất ngờ không kém Hoa Mạn Mạn.
Hắn vốn cho rằng nữ nhân này là người có chút mưu kế, nhưng tổng thể mà nói vẫn là người ngây thơ.
Nhưng không nghĩ rằng nàng lại có thể làm ra hành động chủ động câu dẫn nam nhân.
Nữ nhân này phức tạp hơn so với dự đoán của hắn.
Nghĩ đến việc nàng kỳ thật không khác gì nữ nhân khác, tâm trạng Lý Tịch liền rơi xuống vực thẳm.
Một loại cảm giác tẻ nhạt vô vị nảy lên trong lòng, khiến hắn cảm thấy tất cả đều nhàm chán vô cùng.
Hắn không có tâm trạng tiếp tục truy cứu nữa, quay đầu nhìn về phía hoa cỏ bên cạnh.
Hoa Khanh Khanh hành lễ với Chiêu Vương, sau đó dùng khăn lụa che lại gương mặt sưng đỏ, rời đi như người mất hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất