Chương 44: Nam Nhân Này Căn Bản Là Không Có Tính Người.
Nghe vậy, Nguyễn thị nhất thời sợ hãi tới mức hoa dung thất sắc.
Nàng cuống quít dập đầu xin khoan dung.
Đáng tiếc vô dụng.
Chiêu Vương điện hạ trời sinh không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Hắn lười biếng ngồi ở xe lăn, nhìn Nguyễn thị bị người ở hai bên trái phải đè chặt xuống.
Cao Thiện tự mình nâng chén trà lên.
Hắn bóp miệng Nguyễn thị, rót từng chút nước trà vào trong.
Nguyễn thị giống như con thú đáng thương bị nhốt giãy giụa sắp chết, liều mạng vặn vẹo thân thể, ý đồ tránh thoát gông cùm xiềng xích.
Nhưng chút sức lực này của nàng sao có thể là đối thủ của đám thân vệ.
Một ly trà nhanh chóng bị rót hết vào miệng nàng.
Đám thân vệ vừa mới buông tay ra, Nguyễn thị liền quỳ rạp trên đất, miệng há to, đưa ngón tay vào sâu trong miệng, ấn mạnh lưỡi.
Nàng liều mạng nôn mửa, muốn nhổ nước trà vừa uống xong ra.
Cao Thiện là một người khá khôn khéo.
Hắn vừa thấy tình hình này liền biết không thích hợp.
Nếu chỉ là một ly bỏ thêm hương phấn trà bình thường, phản ứng của Nguyễn thị không đến mức kịch liệt như thế.
Bộ dáng này của nàng ta không giống như là uống trà, ngược lại càng giống như uống một chén thuốc độc.
Quả nhiên.
Không bao lâu sau, Nguyễn thị liền bắt đầu tay chân vô lực, đầu quay cuồng, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Nàng thậm chí còn không có sức chống đỡ thân thể.
Lay động hai cái, nàng liền té ngã xuống đất.
Cao Thiện lại gần thì thấy nàng ta đã lâm vào hôn mê, thân thể vẫn còn không chịu khống chế mà hơi hơi run rẩy, làn da nổi lên màu than chì không bình thường.
Hương phấn kia quả nhiên có vấn đề!
Cao Thiện nghĩ mãi không rõ, nữ nhân này nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, thực tế lá gan cũng không nhỏ, lần đầu gặp mặt đã dám xuống tay với Chiêu Vương.
May mắn là Chiêu Vương kịp thời phá giải, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng!
Cao Thiện càng nghĩ càng sợ.
Nhưng nhân vật chính là Lý Tịch lại vẫn giữ bộ dáng biếng nhác.
Hắn sai người kéo Nguyễn thị ra ngoài xử lý.
Về phần biện pháp xử lý như thế nào? Trong lòng người ở đây đều rất rõ ràng.
Xử lý chuyện Nguyễn thị xong, tầm mắt Lý Tịch hướng về phía Khang thị.
Trái tim Khang thị nháy mắt đập gia tốc.
Nếu trước đó tim nàng đập nhanh hơn là vì thẹn thùng, hiện tại tim nàng đập nhanh hơn hoàn toàn là xuất phát từ kinh sợ.
Nàng vốn tưởng rằng nể mặt đại trưởng công chúa Ninh Dương, Chiêu Vương sẽ thương tiếc các nàng vài phần.
Sự thật chứng minh là ý nghĩ của nàng quá xa vời.
Nam nhân trước mặt này căn bản không có tính người.
Trông chờ hắn sẽ thương hương tiếc ngọc còn chẳng bằng trông chờ heo mẹ cũng biết leo cây!
Lý Tịch lạnh lạnh hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc Nguyễn thị, muốn đi cùng nàng ta?”
Khang thị cuống quít lắc đầu phủ nhận: “Không có, thiếp thân và Nguyễn thị không thân thiết chút nào, thiếp thân xin cáo từ.”
Nói xong nàng liền hành lễ, hoảng loạn xoay người đi ra ngoài.
Bởi vì động tác quá hoảng loạn, lúc ra cửa nàng lảo đảo một chút, suýt nữa ngã vập mặt xuống đất.
Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen kịt.
Cây đèn trong Vương phủ lần lượt được thắp sáng.
Bọn nha hoàn mang từng món thức ăn tinh mỹ lên bàn.
Nhưng Lý Tịch lại không ăn uống gì.
Hắn còn không chạm vào chiếc đũa chút nào, điều khiển xe lăn xoay người sang chỗ khác.
Bánh xe lăn nghiền xuống mặt đất, ngừng ở trước cửa phòng.
Hoa Mạn Mạn đang vui vẻ dùng bữa ngon lành, nghe được tiếng vang, theo bản năng ngẩng đầu.
Từ góc độ của nàng nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Chiêu Vương.
Ngoài cửa tối đen, đèn lồng dưới mái hiên bị gió đêm thổi mà lắc lư, ánh đèn cũng không ngừng lay động theo.
Chiêu Vương an tĩnh ngồi ở xe lăn, hồi lâu chưa cử động.
Không biết vì sao, Hoa Mạn Mạn lại có cảm giác hắn tùy thời sẽ bị bóng đêm nuốt hết.
Nàng không nhịn được hỏi.
“Vương gia, ngài không ăn cơm sao? Đêm nay đồ ăn rất ngon!”
Lý Tịch không quay đầu lại mà nói: “Bổn vương không có khẩu vị.”
Nàng cuống quít dập đầu xin khoan dung.
Đáng tiếc vô dụng.
Chiêu Vương điện hạ trời sinh không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Hắn lười biếng ngồi ở xe lăn, nhìn Nguyễn thị bị người ở hai bên trái phải đè chặt xuống.
Cao Thiện tự mình nâng chén trà lên.
Hắn bóp miệng Nguyễn thị, rót từng chút nước trà vào trong.
Nguyễn thị giống như con thú đáng thương bị nhốt giãy giụa sắp chết, liều mạng vặn vẹo thân thể, ý đồ tránh thoát gông cùm xiềng xích.
Nhưng chút sức lực này của nàng sao có thể là đối thủ của đám thân vệ.
Một ly trà nhanh chóng bị rót hết vào miệng nàng.
Đám thân vệ vừa mới buông tay ra, Nguyễn thị liền quỳ rạp trên đất, miệng há to, đưa ngón tay vào sâu trong miệng, ấn mạnh lưỡi.
Nàng liều mạng nôn mửa, muốn nhổ nước trà vừa uống xong ra.
Cao Thiện là một người khá khôn khéo.
Hắn vừa thấy tình hình này liền biết không thích hợp.
Nếu chỉ là một ly bỏ thêm hương phấn trà bình thường, phản ứng của Nguyễn thị không đến mức kịch liệt như thế.
Bộ dáng này của nàng ta không giống như là uống trà, ngược lại càng giống như uống một chén thuốc độc.
Quả nhiên.
Không bao lâu sau, Nguyễn thị liền bắt đầu tay chân vô lực, đầu quay cuồng, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Nàng thậm chí còn không có sức chống đỡ thân thể.
Lay động hai cái, nàng liền té ngã xuống đất.
Cao Thiện lại gần thì thấy nàng ta đã lâm vào hôn mê, thân thể vẫn còn không chịu khống chế mà hơi hơi run rẩy, làn da nổi lên màu than chì không bình thường.
Hương phấn kia quả nhiên có vấn đề!
Cao Thiện nghĩ mãi không rõ, nữ nhân này nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, thực tế lá gan cũng không nhỏ, lần đầu gặp mặt đã dám xuống tay với Chiêu Vương.
May mắn là Chiêu Vương kịp thời phá giải, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng!
Cao Thiện càng nghĩ càng sợ.
Nhưng nhân vật chính là Lý Tịch lại vẫn giữ bộ dáng biếng nhác.
Hắn sai người kéo Nguyễn thị ra ngoài xử lý.
Về phần biện pháp xử lý như thế nào? Trong lòng người ở đây đều rất rõ ràng.
Xử lý chuyện Nguyễn thị xong, tầm mắt Lý Tịch hướng về phía Khang thị.
Trái tim Khang thị nháy mắt đập gia tốc.
Nếu trước đó tim nàng đập nhanh hơn là vì thẹn thùng, hiện tại tim nàng đập nhanh hơn hoàn toàn là xuất phát từ kinh sợ.
Nàng vốn tưởng rằng nể mặt đại trưởng công chúa Ninh Dương, Chiêu Vương sẽ thương tiếc các nàng vài phần.
Sự thật chứng minh là ý nghĩ của nàng quá xa vời.
Nam nhân trước mặt này căn bản không có tính người.
Trông chờ hắn sẽ thương hương tiếc ngọc còn chẳng bằng trông chờ heo mẹ cũng biết leo cây!
Lý Tịch lạnh lạnh hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc Nguyễn thị, muốn đi cùng nàng ta?”
Khang thị cuống quít lắc đầu phủ nhận: “Không có, thiếp thân và Nguyễn thị không thân thiết chút nào, thiếp thân xin cáo từ.”
Nói xong nàng liền hành lễ, hoảng loạn xoay người đi ra ngoài.
Bởi vì động tác quá hoảng loạn, lúc ra cửa nàng lảo đảo một chút, suýt nữa ngã vập mặt xuống đất.
Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen kịt.
Cây đèn trong Vương phủ lần lượt được thắp sáng.
Bọn nha hoàn mang từng món thức ăn tinh mỹ lên bàn.
Nhưng Lý Tịch lại không ăn uống gì.
Hắn còn không chạm vào chiếc đũa chút nào, điều khiển xe lăn xoay người sang chỗ khác.
Bánh xe lăn nghiền xuống mặt đất, ngừng ở trước cửa phòng.
Hoa Mạn Mạn đang vui vẻ dùng bữa ngon lành, nghe được tiếng vang, theo bản năng ngẩng đầu.
Từ góc độ của nàng nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Chiêu Vương.
Ngoài cửa tối đen, đèn lồng dưới mái hiên bị gió đêm thổi mà lắc lư, ánh đèn cũng không ngừng lay động theo.
Chiêu Vương an tĩnh ngồi ở xe lăn, hồi lâu chưa cử động.
Không biết vì sao, Hoa Mạn Mạn lại có cảm giác hắn tùy thời sẽ bị bóng đêm nuốt hết.
Nàng không nhịn được hỏi.
“Vương gia, ngài không ăn cơm sao? Đêm nay đồ ăn rất ngon!”
Lý Tịch không quay đầu lại mà nói: “Bổn vương không có khẩu vị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất