Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái

Chương 90: Kết thúc

Trước
Hoắc Nhất Tiệp không tham gia nữa khiến Nghiêm Cẩm không nổi được. Như mong muốn ban đầu của Quý Trạch An, hắn ta đã rớt xuống bùn không thể đứng dậy được nữa. Có lẽ nói thế cũng hơi khó, chuyện tương lai đâu ai nói chính xác được. Nhưng Sầm Ân Thư với Ninh Văn Ngạn nhúng tay ở ngoài sáng, lại có Du Dịch âm thầm sắp xếp nên Quý Trạch An nghĩ Nghiêm Cẩm chẳng bò dậy nổi…

Nỗi ám ảnh cuối cùng của Quý Trạch An đã hoàn toàn biến mất.

Cả người cậu thoải mái vô cùng, vẻ mặt cũng không còn nặng nề nữa…

Gần đây mặt mày Quý Trạch An lúc nào cũng tươi cười, nhìn qua đã thấy tâm trạng rất tốt.

Lý do khiến tâm trạng tốt có hai việc. Trong đó có một việc là bộ phim “Đăng Tiên” sẽ là bộ phim mừng năm mới, chiếu ở các rạp phim lớn thời gian gần tết. Dự bán cũng rất tốt. Quý Trạch An không làm như các đoàn phim khác là cùng các diễn viên đi khắp các nơi để tuyên truyền. Dù sao cũng là phim năm mới nên Quý Trạch An muốn thời gian đó ở nhà với người thân.

Quý Trạch An và Du Dịch sắp xếp hành lý về Giang thành sớm, Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn đến sau. Sau khi tới Giang thành thì hai người quay về ổ nhỏ của cậu, tất nhiên là phải tổng vệ sinh. Trời tối, Quý Trạch An và Du Dịch cùng chen lên chiếc giường nhỏ của cậu. Tuy rằng hơi chật nhưng lại áp sát nhau, hai người cũng chẳng thấy khó chịu.

Nhà này là nơi Quý Trạch An thích nhất.

Đèn: “(੭ु ̄̑w ̄̑)੭ु⁾⁾ Ây dà! Thời gian tắt đèn hình như hơi sớm!”

Đèn treo tường hiện lên mấy từ đen tối. Chẳng qua Quý Trạch An và Du Dịch thành thật nằm ôm nhau một chỗ, hưởng thụ thời gian yên tĩnh này mà thôi.

Quý Trạch An bắt đầu nhớ lại những việc sau khi trùng sinh. Về việc trước khi trùng sinh thì cậu đã buông xuống được rồi, thực sự buông bỏ, những thứ trong quá khứ đã ở lại quá khứ. Sau khi trùng sinh đã được tám năm, tám năm này quá trôi chảy. Nếu ở đời trước thì đó là một mộng đẹp xa vời mà cậu muốn có.

Người yêu, người thân, cuộc sống đại học.

Thực ra Quý Trạch An không cầu công thành danh toại, cũng không cầu cuộc sống giàu sang. Thứ cậu thực sự mong chẳng nhiều, có một căn nhà sống cùng với một người cả đời là được rồi.

Tất cả, giống như khổ tận cam lai…

Điều may mắn nhất, cũng là việc hạnh phúc nhất không gì khác ngoài anh – Du Dịch.

“A Dịch.” Quý Trạch An nỉ non.

Tay Du Dịch đang để bên hông cậu động đậy, vỗ lưng cậu nhẹ nhàng như dỗ dành “Anh đây.”

Vẻn vẹn hai từ, khiến Quý Trạch An yên lòng.



Trời vừa sáng, Quý Trạch An đã từ từ tỉnh dậy. Cậu lật người rồi theo thói quen vươn tay sờ một phía khác của ổ chăn, thấy đã lạnh rồi. Cậu mở mắt rồi lại híp lại, đập vào mắt là cái gối đại bảo bối của cậu ân cần hỏi thăm: “(`・w・。)っ Buổi sáng tốt lành”. Lại có những âm thanh nấu cơm loáng thoáng truyền ra từ phòng bếp.

Phòng nhỏ, âm thanh truyền nhanh nhưng cậu không thấy những tiếng này ồn ào. Với cậu thì đó là thanh âm của hạnh phúc.

Quý Trạch An trở mình, nhếch miệng cười để mọi người đều biết tâm trạng vui tươi của cậu. Dùng mặt cọ cọ vào gối đầu, có loại suy nghĩ muốn nằm ì. Chẳng qua trong phòng có một mùi thơm nhàn nhạt như ẩn như hiện giục cậu dậy để thưởng thức. Đúng là cục diện tiến thoái lưỡng nan. Ngay khi Quý Trạch An đang xoắn xuýt thì Du Dịch đã bưng sữa bò từ phòng khách vào phòng ngủ, ôm Quý Trạch An từ giường dậy, hôn nhẹ lên môi rồi đưa sữa bò đến bên miệng cậu.

Hành động hỏi thăm buổi sáng tốt lành, mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Đến cả ly thủy tinh trong tay cậu cũng chẳng có phản ứng gì, vẫn dùng icon cao lãnh thêm vào vài chữ đơn giản: “(* ̄△ ̄) Chào buổi sáng!”

Quý Trạch An uống sữa bò, như thường ngày uống từng ngụm. Lúc uống sữa thì đôi mắt lại nhìn sang Du Dịch. Nhưng mà hôm nay Du Dịch hơi khác thường, Quý Trạch An thấy anh thỉnh thoảng lại nhìn vào ly sữa, vẻ mặt hình như hơi lo lắng?

Ngay khi Quý Trạch An nghĩ thế thì ly sữa bò đã thấy đáy. Quý Trạch An còn chưa chú ý đến điểm khác thường thì đã cảm nhận thấy một dị vật.

Quý Trạch An theo bản năng rút mấy tờ giấy ở đầu giường lót vào tay rồi nhổ đồ trong miệng ra.

Khi thấy rõ đồ trong tay thì cậu giật mình.



Ngẩng đầu lên nhìn Du Dịch, thấy mặt anh vẫn chưa hết lo lắng: “Không bị nghẹn chứ?”

Cảm xúc sau khi nhìn thấy nhẫn liền biết mất, cậu im lặng, có chút xúc động muốn vẽ mấy đường hắc tuyến.

Đã lo cậu nghẹn mà còn… Không phải! Trọng điểm là đại bảo bối nhà cậu học được mấy trò cẩu huyết lúc nào vậy? Còn để nhẫn trong ly sữa bò… Rất tục! Thế nhưng nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Du Dịch lại khiến Quý Trạch An không nói được. Quan trọng hơn là cậu không cảm thấy tục với buồn nôn mà thực sự thấy cảm động.

Du tiên sinh nhà cậu làm được việc “lãng mạn” thế này cũng không dễ dàng.

Việc này giống như một người không có tí tế bào lãng mạn nào lại vì cậu mà học một chút như thế.

Ai “xúi giục” anh?!

Câu nói này trực chờ mấy giây trong cổ họng Quý Trạch An rồi cuối cùng bị cậu nuốt xuống.

Ly thủy tinh đựng sữa bò cũng không nói gì. Trong chớp mắt Quý Trạch An hiểu sao lại để nhẫn trong cốc đựng sữa bò rồi. Cậu nhớ rằng mình từng nói với Du Dịch rằng theo tính cách của “nhóm tiểu tử” này thì chỉ có ly thủy tinh cao lãnh mới không “để lộ bí mật”. Nếu để nhẫn trong chén trà nhỏ thì chắc chắn “vạch trần” sẽ viết đầy tràn trên cốc cho xem.

Chén trà nhỏ ngồi xổm ở trong góc hẻo lánh vẽ vòng tròn: “ヘ(;′Д`ヘ) Không được ra ngoài, mọi người đều ghét tui…”

Quý Trạch An cúi đầu đánh giá chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

Một chiếc nhẫn màu bạc hình dáng cực kì đơn giản, cảm giác sờ lên rất thích, không có bất kỳ hoa văn nào, cũng không có đường xén. Chỗ chính giữa bên trong chiếc nhẫn có khảm một viên kim cương bồ câu đỏ tươi thể hiện giá trị của nó. Mà bên trên mặt viên kim cương hình tròn tinh xảo này được khắc chữ ‘beloved’.

Muộn tao!

Chiếc nhẫn này có thuộc tính giống với Du Dịch.

Thiết lập đơn giản này nhưng khiến Quý Trạch An chết mê.

Chiếc nhẫn này như một phiên bản khác của Du tiên sinh nhà cậu, khiến cậu không dời mắt nổi.

Dạng người như Du Dịch sẽ không vì giá trị của kim cường màu đỏ mà chọn nó. Quý Trạch An hiểu anh, tất nhiên cũng biết Du Dịch chọn thế để dùng một phương thức khác biểu đạt tình cảm sâu lắng.

Quý Trạch An biết, kim cương bồ câu đỏ cao cấp bên trong rất “không sạch sẽ”. Khi để ở trong phòng tối dùng đèn chiếu vào thì bảo thạch sẽ như cháy rừng rực. Loại lửa cháy đó giống như sự nhiệt tình sâu bên trong của anh, như hỏa diễm vĩnh viễn không tắt được. Ý nghĩa của kim cương thì càng không cần nói, tình yêu vĩnh hằng, mạnh mẽ và không thể phá hủy.

Quý Trạch An ngửa đầu nở nụ cười, bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn. Cậu đổi tư thể ngồi thành nửa quỳ, một tay khác nắm tay Du Dịch, để truyền nhiệt độ trong lòng bàn tay sang cho anh.

Lúc này thì tất nhiên Du Dịch cũng chưa thể thông suốt. Anh buông ly thủy tinh vừa cầm xuống, ôm người đang nửa quỳ lại còn cực kỳ nghiêm túc nói: “Đừng để bị cảm.”

Đến cả cái ly ngày đêm ít nói cũng phải phỉ nhổ: “(;′_ゝ`) Người đàn ông không hiểu tình thú. Ai cứu vớt nổi anh!”

“Đây là cầu hôn với em?” Quý Trạch An tất nhiên không “an phận”. Chiếc nhẫn trong lòng bàn tay dần dần nhiễm nhiệt độ trên da của cậu, mà cái tay đang nắm người cũng không định buông ra.

“Không phải.”

Du Dịch phủ nhận rất kiên định, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.

Quý Trạch An còn chưa mở miệng thì Du Dịch nói tiếp “Nhẫn cưới.”

“Bao giờ chúng ta kết hôn, hả?” Quý Trạch An hơi cười nhạo. Bây giờ trong nước chưa thừa nhận hôn nhân đồng giới, mà bọn họ lại không hứng thú với sự cấp phép ở nước ngoài. Tìm cha xứ để cầm một tờ giấy kết hôn ở nước ngoài không phải thứ họ muốn.

Thậm chí với hai người thì hôn nhân có thể không cần. Thứ bọn họ muốn là cuộc sống sinh hoạt có lẫn nhau, tiếp tục sống với nhau, chỉ thế thôi.



Nói thì đơn giản, nhưng thực ra cũng không dễ dàng như vậy.

Môn học cuộc sống đã kéo dài mấy nghìn năm nhưng vẫn không có đáp án chính xác…

“Hôm nay, bây giờ.” Du Dịch nói hai từ rồi dừng lại, anh cắn âm rất nặng khiến người khác cảm nhận được đây không phải trò đùa.

Chẳng qua Quý Trạch An không sợ anh nên mặt vẫn cứ tươi cười.

Còn hỏi ngược lại: “Phòng ngủ là hiện trường hôn lễ của chúng ta hả?”

Du Dịch gật đầu.

“Anh để em mặc đồ ngủ tham gia hôn lễ của chúng mình.”

Du Dịch gật đầu lần nữa.

Quý Trạch An nhìn Du Dịch như thế thì càng buồn cười: “Anh không thấy em mặc đồ ngủ…”

“Nhìn rất đẹp.” Còn chưa nói xong đã bị Du Dịch chặn lời.

Hình như nghĩ để chặn lời Quý Trạch An triệt để nên Du Dịch nói thêm: “Anh thích.”

“o(*////▽///)q Ai nói chủ nhân không hiểu tình thú, nhanh chóng đứng ra mau!”

Mấy nhóc đồ đang đứng vây xem không biết ai đổi chữ trên người, còn Quý Trạch An vẫn đang bám lấy vấn đề hôn lễ không thả.

“Phụ huynh đâu?”

Du Dịch cầm ảnh mẹ Quý Trạch An từ đầu giường qua.

Ánh mắt Quý Trạch An dừng ở tấm ảnh kia thì nét cười trong mắt chuyển sang hoài niệm, vẻ tươi cười thiếu đi chút trêu chọc.

“Khách đâu?” Phần lớn hôn lễ đều cực kì náo nhiệt ha…

Bấy giờ Du Dịch cúi đầu xuống, một tay chạm đầu Quý Trạch An, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu như muốn truyền hết sự chăm chú trong mắt mình cho cậu “Anh nghĩ bây giờ rất náo nhiệt. Trong mắt em sẽ có rất nhiều khách, anh nhớ chúng rất quan trọng với em.”

Ly thủy tinh: “Tân hôn hạnh phúc!”

Chăn mền: “(*’ ▽’ *)/☆゜’ Tung hoa~”

Gối đầu: “Vĩnh kết đồng tâm nha! (ノ*・w・)ノ*. ☆゚・:*☆”

Đèn bàn: “(>﹏<.) Hai người phải hạnh phúc mãi mãi!!! Tui rất cảm động! Để tui lén khóc một xíu…”



Ngay lúc Quý Trạch An mở miệng định nói gì đó thì Du Dịch đã hôn xuống. Vị sữa bò nhàn nhạt giao thoa giữa môi răng của hai người…

Hôn lễ, chẳng phải là đại diện cho sự chứng kiến tình yêu thần thánh giữa hai con người, còn có vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc hay sao?

Cái này không thể thiếu được.

– KẾT THÚC-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước