Thiên Kim Thật Là Thiên Sư

Chương 50:

Trước Sau
“Sau này bạn gái của cậu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.” Đường Hi cảm thán.

Liền biết rõ là lấy cớ, nhưng vẫn như cũ đem mỗi câu nói của cô nhớ nghiêm túc, anh chàng này quá ấm áp, nếu không phải có trải nghiệm hai đời, thật sự rất khó mà không rung động.

“Nhà chúng ta như vậy, hôn nhân phần lớn muốn liên hôn, đối với vợ và bạn bè sẽ như nhau sao? Một cái là trách nhiệm, một cái là tình cảm.” Trình Nhất Hàng rất bình tĩnh trả lời.

“……” Đường Hi có cảm giác như đang nói chuyện với người bạn thân thiết nhất của nhân loại.

“Người kia lúc nãy, rất lợi hại phải không?” Trình Nhất Hàng đã chuyển sang chủ đề khác.

“Tu vi chẳng ra gì, pháp khí quá nhiều, đánh mãi không chết.” Nhắc đến chuyện này Đường Hi liền tức giận, căm tức mà cắn trân châu.

“Cậu lợi hại như vậy, chẳng lẽ không có pháp khí sao?” Trình Nhất Hàng chỉ đơn thuần tò mò.

Nhưng mà Đường Hi cảm thấy như bị đâm một dao vào ngực, đau quá!

Liếc mắt nhìn hắn, Đường Hi đột ngột mở miệng: “Nếu muốn giải quyết vấn đề của Hạ Sảng, thì phải giải quyết vụ thi thể nữ ở Thanh Khê Hiệp —— tôi sẽ giải quyết luôn vấn đề của nhà cậu, Trình gia chẳng lẽ không tính toán trả công?”

“Đương nhiên sẽ trả.” Trình Nhất Hàng sững sờ, ngay sau đó gật đầu, “Yên tâm đi, điểm này tôi có thể làm chủ, sẽ không so với Hạ gia cho ít hơn.”

“Đưa tiền thì thôi, tôi muốn thứ khác.” Đường Hi xua tay.

“Tôi không có pháp khí nào có thể cho cậu.” Trình Nhất Hàng theo bản năng nói.

“Rất đơn giản.” Đường Hi nuốt trân châu trong miệng, lấy điện thoại ra lướt cho hắn xem, “Cây hòe ngàn năm của Thanh Khuê Hiệp, tôi muốn đầu gỗ của nó. Sẽ không làm tổn hại đến cây, chỉ cần một đoạn cành khô là được.”

“Tôi có cần phải hiện tại chặt cành khô không?” Trình Nhất Hàng hỏi.



“Đương nhiên là không.” Đường Hi lắc đầu, “Tôi muốn đầu gỗ của cây cổ thụ ngàn năm, trong đó lại lấy gỗ hòe và gỗ mun là tốt nhất.”

“Cây hòe ngàn năm kia, cách đây ba mươi năm từng bị sét đánh, bị phá hủy hơn phân nửa, suýt nữa không cứu được.” Trình Nhất Hàng lại nói, “Dù sao cũng là vật liệu gỗ hơn ngàn năm, tuy rằng gỗ hòe không quá thích hợp để điêu khắc, nhưng đầu gỗ đó vẫn luôn được lưu giữ ở Trình gia, nếu được, cậu cứ lấy đi.”

“Gỗ bị sét đánh?” Đường Hi hơi ngẩn ngơ, ngay sau đó nghiêm mặt nói, “Trình Nhất Hàng, tôi cần nói cho cậu biết, có lẽ đối với các người bình thường, đó chỉ là một khúc gỗ cũ, còn không nhất định có giá trị, nhưng là với tôi mà nói, đó là bảo vật vô giá, khó tìm thấy.”

“Tôi biết.” Trình Nhất Hàng đành phải gật đầu, “Cậu hai đã nói qua, sấm sét đánh vào cây gỗ ẩn chứa chính khí trời đất, là vật liệu tốt nhất để làm pháp khí, nhưng cây này lại là cây hòe, cây hòe thuộc âm, tương khắc với sức mạnh của sấm sét, nên khúc gỗ bị sét đánh này trở nên vô dụng, nếu không cậu hai đã sớm lấy đi dùng rồi. Nên cậu hai không cần, cũng chỉ là phí công thôi.”

“Được rồi, vậy thì tiện cho tôi.” Đường Hi vui vẻ nói.

Không còn gì phù hợp hơn để nuôi dưỡng linh hồn của Vân Tê hơn là khúc gỗ này, quả thực là tìm kiếm mỏi mệt mà không thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn chút công sức nào.

Nghĩ vậy, cô tiện tay véo véo con thú bông Kitty treo trên người, thành thói quen mà vuốt ve vài cái.

Nhưng lần này, con thú bông không hề phản kháng khi cô xoa nắn, thậm chí còn không nhúc nhích chút nào.

Đường Hi ngẩn ra, còn giận dỗi sao? Cô liền truyền một luồng linh lực vào.

“Dừng xe!”

“Chi——” tài xế giật mình, cuối cùng bằng kỹ thuật cao siêu, phanh gấp một cái, dừng xe vững vàng bên đường.

“Sao vậy?” Trình Nhất Hàng xoa xoa trán vì đập vào lưng ghế phía trước.

Đường Hi sắc mặt rất khó coi, linh hồn của Kitty thiếu một hồn hai phách, khó trách nó không phản ứng, nhưng trong trận chiến vừa rồi, vẫn luôn là cô áp đảo đối phương, hoàn toàn không bị phản kích, không nên bị liên lụy mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau