Chương 11: Hoá Trang
Lâm Mộng lấy ra một bộ quần áo mới từ trong túi xách tay to, muốn trải ra trên giường để cô nhìn thử một chút, ai ngờ vừa đi vào đã ngây người.
"Phó, Phó tiên sinh?"
Phó Minh Viễn lịch sự gật đầu.
Sao anh ấy lại ở đây?
Lâm Mộng đã theo Ninh Nhiên nhiều năm, giờ lại chạm mặt chồng của bà chủ ở cùng phòng khách sạn với một người phụ nữ khác, lúng túng đến mức da đầu ngứa ran, nhưng đang đối mặt trực tiếp thế này, đành bất chấp hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Gia nghe thấy thế liền đi qua giải thích.
Tuy rằng Lâm Mộng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không tiện hỏi nữa, liền nhét quần áo vào lòng cô, xách theo bữa sáng rồi dẫn cô rời đi trước.
Lên xe xong, Lâm Mộng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao em lại bất cẩn như vậy! Sao có thể tùy tiện ở chung phòng với đàn ông thế hả?! May mà em còn chưa ra mắt, sau khi ra mắt rồi thì khắp nơi đều là mấy tay săn ảnh đấy, đến lúc đó có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc ấy chứ."
"Tại chị Ninh Nhiên bảo..."
"Bảo cái gì mà bảo, chị Ninh Nhiên bảo em chăm sóc, không phải bảo em ở đó cả một đêm, em không biết đặt phòng khác à?"
"Nhưng..."
Thẩm Gia còn ngậm một cái bánh bao thịt trong miệng, dáng vẻ muốn cắn nhưng không dám, Lâm Mộng nhìn có chút choáng váng, vỗ trán: "Nhưng cái gì mà nhưng, không có nhưng nhị gì hết, sau này trước khi làm chuyện gì phải nói với chị một tiếng."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả."
Lâm Mộng tức giận gõ sau đầu cô: "Từ hôm nay trở đi chị là người đại diện của em, sau này em sẽ do chị dẫn dắt."
"Vậy chị Ninh Nhiên..."
"Chị ấy còn có những trợ lý khác."
Ninh Nhiên cố ý đề bạt Lâm Mộng làm người đại diện mặc dù cô không có nền tảng để dẫn dắt người mới.
Lâm Mộng liếc mắt nhìn Thẩm Gia, có vẻ còn hơi ngốc nữa.
Cô thở dài, tự an ủi bản thân trong lòng, tốt xấu gì cũng được cái mặt đẹp, cho dù không hot thì ít ra nhìn mặt cũng thấy thoải mái.
Thẩm Gia thấy vẻ mặt của Lâm Mộng không còn hung dữ như vừa nãy nữa liền biết điều im lặng ăn xong chiếc bánh bao.
Cuối cùng vẫn không kịp thay bộ quần áo đẹp đẽ kia, Thẩm Gia mặc đồ cũ đã thành quen nên không thấy có vấn đề gì, trái lại Lâm Mộng thấy vậy lại đau lòng, đặc biệt đưa cô đến chào hỏi mọi người trong đoàn phim để xây dựng mối quan hệ tốt với họ.
Chào hỏi hết một vòng, đã đến lúc đi hóa trang, tình trạng của Thẩm Gia rất tốt, chưa cần trang điểm, chỉ mới thay quần áo, đeo trang sức, búi tóc đã lộ khí chất hơn người.
Chuyên gia trang điểm nhìn thấy Thẩm Gia, ánh mắt sáng lên: "Gia Gia diễn vai Thu Diệp đúng không?"
"Vâng."
Chuyên gia trang điểm cười nói: "Không tồi nha, đây là một vai diễn quan trọng đấy."
Thẩm Gia đã xem qua kịch bản rồi, tuy cảnh quay của cô không được coi là ít, nhưng đều rất vụn vặt, vả lại lời thoại cũng không nhiều, cô hơi ngượng ngùng nói: "Không phải đâu ạ, chỉ có năm sáu câu thoại mà thôi."
Mặc dù đoạn thoại ít nhưng thật ra vai diễn này vẫn khá quan trọng.
Thu Diệp là nha hoàn thân cận của Trưởng công chúa do Ninh Nhiên thủ vai, đỡ kiếm cho chủ nhân, hi sinh dưới kiếm của thế tử địch quốc.
Hai nước thù oán kéo dài đã lâu, giờ mượn cớ này truy phong Thu Diệp làm quận chúa, chiến tranh sắp nổ ra.
Cho nên với tư cách là người thúc đẩy tình tiết bộ phim, vai diễn của Thẩm Gia có thể nói là một vai diễn quan trọng, trong đó còn có một cảnh quay chậm cho động tác đỡ kiếm, đây là cơ hội tuyệt vời để dùng gương mặt thu hút người hâm mộ.
Lâm Mộng xem xong kịch bản cũng cho là như vậy, cảnh quay hôm nay chính là cảnh đỡ kiếm, cho nên cô cố ý qua xem Thẩm Gia hóa trang, nhất định phải dùng nhan sắc này để lưu lại một chút ký ức cho người xem.
"Phó, Phó tiên sinh?"
Phó Minh Viễn lịch sự gật đầu.
Sao anh ấy lại ở đây?
Lâm Mộng đã theo Ninh Nhiên nhiều năm, giờ lại chạm mặt chồng của bà chủ ở cùng phòng khách sạn với một người phụ nữ khác, lúng túng đến mức da đầu ngứa ran, nhưng đang đối mặt trực tiếp thế này, đành bất chấp hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Gia nghe thấy thế liền đi qua giải thích.
Tuy rằng Lâm Mộng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không tiện hỏi nữa, liền nhét quần áo vào lòng cô, xách theo bữa sáng rồi dẫn cô rời đi trước.
Lên xe xong, Lâm Mộng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao em lại bất cẩn như vậy! Sao có thể tùy tiện ở chung phòng với đàn ông thế hả?! May mà em còn chưa ra mắt, sau khi ra mắt rồi thì khắp nơi đều là mấy tay săn ảnh đấy, đến lúc đó có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc ấy chứ."
"Tại chị Ninh Nhiên bảo..."
"Bảo cái gì mà bảo, chị Ninh Nhiên bảo em chăm sóc, không phải bảo em ở đó cả một đêm, em không biết đặt phòng khác à?"
"Nhưng..."
Thẩm Gia còn ngậm một cái bánh bao thịt trong miệng, dáng vẻ muốn cắn nhưng không dám, Lâm Mộng nhìn có chút choáng váng, vỗ trán: "Nhưng cái gì mà nhưng, không có nhưng nhị gì hết, sau này trước khi làm chuyện gì phải nói với chị một tiếng."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả."
Lâm Mộng tức giận gõ sau đầu cô: "Từ hôm nay trở đi chị là người đại diện của em, sau này em sẽ do chị dẫn dắt."
"Vậy chị Ninh Nhiên..."
"Chị ấy còn có những trợ lý khác."
Ninh Nhiên cố ý đề bạt Lâm Mộng làm người đại diện mặc dù cô không có nền tảng để dẫn dắt người mới.
Lâm Mộng liếc mắt nhìn Thẩm Gia, có vẻ còn hơi ngốc nữa.
Cô thở dài, tự an ủi bản thân trong lòng, tốt xấu gì cũng được cái mặt đẹp, cho dù không hot thì ít ra nhìn mặt cũng thấy thoải mái.
Thẩm Gia thấy vẻ mặt của Lâm Mộng không còn hung dữ như vừa nãy nữa liền biết điều im lặng ăn xong chiếc bánh bao.
Cuối cùng vẫn không kịp thay bộ quần áo đẹp đẽ kia, Thẩm Gia mặc đồ cũ đã thành quen nên không thấy có vấn đề gì, trái lại Lâm Mộng thấy vậy lại đau lòng, đặc biệt đưa cô đến chào hỏi mọi người trong đoàn phim để xây dựng mối quan hệ tốt với họ.
Chào hỏi hết một vòng, đã đến lúc đi hóa trang, tình trạng của Thẩm Gia rất tốt, chưa cần trang điểm, chỉ mới thay quần áo, đeo trang sức, búi tóc đã lộ khí chất hơn người.
Chuyên gia trang điểm nhìn thấy Thẩm Gia, ánh mắt sáng lên: "Gia Gia diễn vai Thu Diệp đúng không?"
"Vâng."
Chuyên gia trang điểm cười nói: "Không tồi nha, đây là một vai diễn quan trọng đấy."
Thẩm Gia đã xem qua kịch bản rồi, tuy cảnh quay của cô không được coi là ít, nhưng đều rất vụn vặt, vả lại lời thoại cũng không nhiều, cô hơi ngượng ngùng nói: "Không phải đâu ạ, chỉ có năm sáu câu thoại mà thôi."
Mặc dù đoạn thoại ít nhưng thật ra vai diễn này vẫn khá quan trọng.
Thu Diệp là nha hoàn thân cận của Trưởng công chúa do Ninh Nhiên thủ vai, đỡ kiếm cho chủ nhân, hi sinh dưới kiếm của thế tử địch quốc.
Hai nước thù oán kéo dài đã lâu, giờ mượn cớ này truy phong Thu Diệp làm quận chúa, chiến tranh sắp nổ ra.
Cho nên với tư cách là người thúc đẩy tình tiết bộ phim, vai diễn của Thẩm Gia có thể nói là một vai diễn quan trọng, trong đó còn có một cảnh quay chậm cho động tác đỡ kiếm, đây là cơ hội tuyệt vời để dùng gương mặt thu hút người hâm mộ.
Lâm Mộng xem xong kịch bản cũng cho là như vậy, cảnh quay hôm nay chính là cảnh đỡ kiếm, cho nên cô cố ý qua xem Thẩm Gia hóa trang, nhất định phải dùng nhan sắc này để lưu lại một chút ký ức cho người xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất