Chương 13: Thổi Cứng Dương Vật (Hơi H2)
"Sao chú lại tới đây một mình? Trợ lý đâu?"
Phó Minh Viễn không muốn nói về chủ đề này, nó giống như đang nhắc nhở rằng anh ta không có trợ lý thì liền không tìm được đường đi, im lặng một chút rồi chuyển sang chuyện khác: "Hôm nay cháu bắt đầu quay rồi à?"
"Vâng ạ."
Thẩm Gia chạy đến bên cạnh, bảo anh dừng lại rồi xoay một vòng trước mặt anh: "Thế nào, phục trang cũng rất đẹp đúng không?"
"...Ừm."
"Hôm nay chị Ninh Nhiên và anh Vệ diễn vai đối thủ của nhau, chị Ninh Nhiên rất tuyệt, bây giờ chúng ta chạy tới đó vẫn xem được hiện trường đấy."
Cô nói xong, vô cùng tự nhiên kéo cổ tay Phó Minh Viễn, dẫn anh chạy theo.
Phó Minh Viễn đương nhiên sẽ không để cô gái tùy ý động tay động chân như vậy. Anh dùng sức hất tay ra, thế nhưng Thẩm Gia nắm rất chặt, không hất ra được, ngược lại lực đạo quá mạnh lại khiến cô bị kéo ngược về phía bản thân, không kịp đề phòng, Thẩm Gia va vào lòng anh.
Thứ bên dưới của người đàn ông to hơn so với người bình thường, va chạm một cái đã đụng phải cây gậy thịt gồ lên kia.
Theo lý thuyết đàn ông da dày thịt béo bị va phải cũng không sao, nhưng xúc cảm ở chỗ đó và những bộ phận rắn chắc khác rõ ràng không giống nhau.
Cảm nhận được thứ mềm mềm, Thẩm Gia theo bản năng dùng tay phủ lên xoa nhẹ như an ủi.
Không đợi Phó Minh Viễn lấy lại tinh thần, cô gái lại làm ra hành động khiến anh trở tay không kịp.
Người con gái nhón mũi chân ngồi xổm xuống, hai đầu gối gần như sắp quỳ trên mặt đất, thẳng lưng để mặt đối diện với vật nam tính, môi đỏ mọng hơi chu ra, nhẹ nhàng thổi lên khúc thịt mềm mại.
"Không đau nữa, không đau nữa, thổi xong sẽ không đau nữa."
Ánh mắt Thẩm Gia tràn đầy xấu hổ.
Cô tưởng rằng mình bị đụng phải nên đau ở chỗ đó sao?
Phó Minh Viễn cụp mắt xuống nhìn người phía dưới, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Từ góc độ của anh, đôi môi thiếu nữ gần như dán lên đũng quần tây màu xám, muốn có bao nhiêu dâm đãng liền có bấy nhiêu dâm đãng, nhưng vẻ mặt của cô lại ngây thơ trong sáng.
Hai hình ảnh đối lập nhau khiến người có đời sống tình dục nhạt nhẽo như Phó Minh Viễn chấn động, cô vẫn đang thổi thổi, dương vật bắt đầu cương lên.
Cây gậy thịt vừa cương cứng, nhiệt độ liền theo đó tăng cao, cảm giác nóng bỏng quen thuộc phả vào mặt, Thẩm Gia tỏ vẻ rối rắm, cô trầm tư và hoài nghi khoảng vài giây, rồi sau đó đứng dậy, quay lưng về phía người đàn ông.
Dưới cái nhìn chăm chú không hiểu vì sao của Phó Minh Viễn, cô vểnh mông lên chạm vào vật cứng rắn đang tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng kia.
"A! Bắt đầu cứng lên giống như lần trước rồi."
Hừ, chạm vào xong cô còn kêu lên một câu bình luận tâm đắc, dường như chẳng hề nhận thấy hành động của mình dâm đãng đến mức nào.
Chất vải của trang phục cổ trang rất mỏng, lúc mông nâng lên vải đều dán cả vào theo đường cong, cộng thêm Thẩm Gia còn dùng tay túm chặt váy, hình dạng hai cánh mật đào liền hiện ra rõ ràng.
Không biết có phải vì nhìn rõ hình ảnh ấy hay không mà Phó Minh Viễn cảm thấy khi va chạm, xúc cảm giữa thịt với thịt vô cùng rõ ràng.
Vì vậy mới cọ một lần, dương vật đã cương lên như cây trụ rồi, quần cũng không ngăn lại được, chỗ khóa kéo phồng ra.
Phó Minh Viễn không muốn nói về chủ đề này, nó giống như đang nhắc nhở rằng anh ta không có trợ lý thì liền không tìm được đường đi, im lặng một chút rồi chuyển sang chuyện khác: "Hôm nay cháu bắt đầu quay rồi à?"
"Vâng ạ."
Thẩm Gia chạy đến bên cạnh, bảo anh dừng lại rồi xoay một vòng trước mặt anh: "Thế nào, phục trang cũng rất đẹp đúng không?"
"...Ừm."
"Hôm nay chị Ninh Nhiên và anh Vệ diễn vai đối thủ của nhau, chị Ninh Nhiên rất tuyệt, bây giờ chúng ta chạy tới đó vẫn xem được hiện trường đấy."
Cô nói xong, vô cùng tự nhiên kéo cổ tay Phó Minh Viễn, dẫn anh chạy theo.
Phó Minh Viễn đương nhiên sẽ không để cô gái tùy ý động tay động chân như vậy. Anh dùng sức hất tay ra, thế nhưng Thẩm Gia nắm rất chặt, không hất ra được, ngược lại lực đạo quá mạnh lại khiến cô bị kéo ngược về phía bản thân, không kịp đề phòng, Thẩm Gia va vào lòng anh.
Thứ bên dưới của người đàn ông to hơn so với người bình thường, va chạm một cái đã đụng phải cây gậy thịt gồ lên kia.
Theo lý thuyết đàn ông da dày thịt béo bị va phải cũng không sao, nhưng xúc cảm ở chỗ đó và những bộ phận rắn chắc khác rõ ràng không giống nhau.
Cảm nhận được thứ mềm mềm, Thẩm Gia theo bản năng dùng tay phủ lên xoa nhẹ như an ủi.
Không đợi Phó Minh Viễn lấy lại tinh thần, cô gái lại làm ra hành động khiến anh trở tay không kịp.
Người con gái nhón mũi chân ngồi xổm xuống, hai đầu gối gần như sắp quỳ trên mặt đất, thẳng lưng để mặt đối diện với vật nam tính, môi đỏ mọng hơi chu ra, nhẹ nhàng thổi lên khúc thịt mềm mại.
"Không đau nữa, không đau nữa, thổi xong sẽ không đau nữa."
Ánh mắt Thẩm Gia tràn đầy xấu hổ.
Cô tưởng rằng mình bị đụng phải nên đau ở chỗ đó sao?
Phó Minh Viễn cụp mắt xuống nhìn người phía dưới, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Từ góc độ của anh, đôi môi thiếu nữ gần như dán lên đũng quần tây màu xám, muốn có bao nhiêu dâm đãng liền có bấy nhiêu dâm đãng, nhưng vẻ mặt của cô lại ngây thơ trong sáng.
Hai hình ảnh đối lập nhau khiến người có đời sống tình dục nhạt nhẽo như Phó Minh Viễn chấn động, cô vẫn đang thổi thổi, dương vật bắt đầu cương lên.
Cây gậy thịt vừa cương cứng, nhiệt độ liền theo đó tăng cao, cảm giác nóng bỏng quen thuộc phả vào mặt, Thẩm Gia tỏ vẻ rối rắm, cô trầm tư và hoài nghi khoảng vài giây, rồi sau đó đứng dậy, quay lưng về phía người đàn ông.
Dưới cái nhìn chăm chú không hiểu vì sao của Phó Minh Viễn, cô vểnh mông lên chạm vào vật cứng rắn đang tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng kia.
"A! Bắt đầu cứng lên giống như lần trước rồi."
Hừ, chạm vào xong cô còn kêu lên một câu bình luận tâm đắc, dường như chẳng hề nhận thấy hành động của mình dâm đãng đến mức nào.
Chất vải của trang phục cổ trang rất mỏng, lúc mông nâng lên vải đều dán cả vào theo đường cong, cộng thêm Thẩm Gia còn dùng tay túm chặt váy, hình dạng hai cánh mật đào liền hiện ra rõ ràng.
Không biết có phải vì nhìn rõ hình ảnh ấy hay không mà Phó Minh Viễn cảm thấy khi va chạm, xúc cảm giữa thịt với thịt vô cùng rõ ràng.
Vì vậy mới cọ một lần, dương vật đã cương lên như cây trụ rồi, quần cũng không ngăn lại được, chỗ khóa kéo phồng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất