Chương 22: Làm Người Tình Của Chú (Hơi H2)
Người con gái đang bị khoái cảm thao túng nên hoàn toàn không biết ánh mắt của Phó Minh Viễn khi nhìn cô đã thay đổi rồi.
Đáy mắt anh xẹt qua một tia khinh thường, 15, 16 tuổi mà đã có thể chảy nước, còn biết vặn vẹo mông cọ xát vào cây gậy của anh, nhất định là đã thực hành nhiều rồi, không thể nào mới chỉ đụng chạm có một lần mà cô đã học được.
Trong lòng người đàn ông hoàn toàn nhận định tất cả những chuyện mà cô gái này làm đều chỉ là giả vờ, bằng không thì làm sao ngày hôm đó anh mới chỉ đem tay cô để lên dương vật của mình, cô đã biết tự di chuyển để thủ dâm giúp anh chứ?
Thẩm Gia không hề biết rằng hình tượng của mình trong tâm trí Phó Minh Viễn đã không còn như trước, vẫn đang giãy dụa vì khoái cảm.
Cô cảm thấy cơ thể mình dần biến đổi, vùng kín dần trở nên nhớp nháp, liên tục có thứ gì đó cứ trào ra, nhưng cô lại không nỡ dừng lại, đánh mất đi nguồn khoái cảm này, cho đến khi đùi trong cảm nhận được sự ẩm ướt trên chiếc áo choàng tắm của người đàn ông, mới kinh ngạc bừng tỉnh, liệu nước của mình chảy ra có làm bẩn anh không?
Không có sự cho phép của người đàn ông, cô không dám vén mở áo choàng tắm của anh, vì vậy đành phải tủi thân tự vén của mình lên, cúi đầu xuống kiểm tra tình hình trong đó.
Phó Minh Viễn nhìn thấy rõ ràng nơi riêng tư của thiếu nữ non tơ giống như của đứa trẻ, đang được che đậy trong vùng ánh sáng mập mờ, hơn nữa còn bị sợi dây của áo choàng chắn mất một phần.
Từ góc độ của anh không thể nhìn thấy vẻ đẹp được che giấu bên dưới âm môi.
Người đàn ông di chuyển ngón tay, đây là lần đầu tiên anh nảy sinh ra ý muốn chạm vào hoa huyệt của một người phụ nữ, nhưng Thẩm Gia không hề chớp mắt cắt đứt cơ hội này.
Cô sợ sẽ làm anh bị ướt, sau khi xác định vết nước là do chính mình chảy ra, Thẩm Gia vội vàng nhảy khỏi người anh, vạt áo choàng tắm rơi xuống, che khuất đi chỗ đó khiến lòng người đàn ông ngứa ngáy.
Cô chạy đi lấy một chiếc áo choàng mới, đưa cho người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Cháu xin lỗi, đã làm bẩn áo choàng tắm của chú rồi."
Phó Minh Viễn không nhúc nhích, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô, sau khi thấy khuôn mặt vốn đỏ bừng của Thẩm Gia đang trở nên trắng bệch, mới mở miệng: "Cháu có biết là người tình của tôi cần phải làm những gì không?"
"Hửm?"
Thẩm Gia sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, như vậy là anh đã đồng ý cho cô làm tình nhân rồi sao?
Còn chưa đợi cô kinh ngạc vì vui mừng xong, Phó Minh Viễn đã đứng dậy, đưa tay ra, làm ra động tác muốn thay quần áo.
"Hầu hạ tôi."
Thẩm Gia thấy không dễ dàng gì mới được thăng chức, sợ hiểu lầm ý anh, sau khi suy nghĩ liền hỏi lại một câu: "Ý là muốn giúp chú thay quần áo ạ?"
Ngay sau đó cô liền cảm thấy hối hận, vốn dĩ đây là một chuyện tình cảm khá ái muội, nhưng đến khi cô hỏi xong, dường như lại biến nó thành quan hệ chủ tớ mất rồi?
Thẩm Gia đặt chiếc áo choàng tắm mới sang một bên, đứng dậy, vòng tay từ sau thắt lưng ra phía trước để cởi nút thắt.
Khi đến gần cơ thể anh, bị hơi thở nam tính độc nhất vô nhị của người đàn ông hun đúc khiến cho hai má cô nóng bừng, áo choàng tắm rơi xuống, đặc biệt làm lộ ra vóc dáng cường tráng hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc của Phó Minh Viễn, khiến cô cảm giác mình sắp chảy cả máu mũi đến nơi.
Thẩm Gia hơi hơi ngẩng đầu, cảm thấy hết sức thất vọng với cơ thể này của mình, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn loạn xạ nữa, vội vàng thay chiếc áo choàng tắm mới cho anh.
Đáy mắt anh xẹt qua một tia khinh thường, 15, 16 tuổi mà đã có thể chảy nước, còn biết vặn vẹo mông cọ xát vào cây gậy của anh, nhất định là đã thực hành nhiều rồi, không thể nào mới chỉ đụng chạm có một lần mà cô đã học được.
Trong lòng người đàn ông hoàn toàn nhận định tất cả những chuyện mà cô gái này làm đều chỉ là giả vờ, bằng không thì làm sao ngày hôm đó anh mới chỉ đem tay cô để lên dương vật của mình, cô đã biết tự di chuyển để thủ dâm giúp anh chứ?
Thẩm Gia không hề biết rằng hình tượng của mình trong tâm trí Phó Minh Viễn đã không còn như trước, vẫn đang giãy dụa vì khoái cảm.
Cô cảm thấy cơ thể mình dần biến đổi, vùng kín dần trở nên nhớp nháp, liên tục có thứ gì đó cứ trào ra, nhưng cô lại không nỡ dừng lại, đánh mất đi nguồn khoái cảm này, cho đến khi đùi trong cảm nhận được sự ẩm ướt trên chiếc áo choàng tắm của người đàn ông, mới kinh ngạc bừng tỉnh, liệu nước của mình chảy ra có làm bẩn anh không?
Không có sự cho phép của người đàn ông, cô không dám vén mở áo choàng tắm của anh, vì vậy đành phải tủi thân tự vén của mình lên, cúi đầu xuống kiểm tra tình hình trong đó.
Phó Minh Viễn nhìn thấy rõ ràng nơi riêng tư của thiếu nữ non tơ giống như của đứa trẻ, đang được che đậy trong vùng ánh sáng mập mờ, hơn nữa còn bị sợi dây của áo choàng chắn mất một phần.
Từ góc độ của anh không thể nhìn thấy vẻ đẹp được che giấu bên dưới âm môi.
Người đàn ông di chuyển ngón tay, đây là lần đầu tiên anh nảy sinh ra ý muốn chạm vào hoa huyệt của một người phụ nữ, nhưng Thẩm Gia không hề chớp mắt cắt đứt cơ hội này.
Cô sợ sẽ làm anh bị ướt, sau khi xác định vết nước là do chính mình chảy ra, Thẩm Gia vội vàng nhảy khỏi người anh, vạt áo choàng tắm rơi xuống, che khuất đi chỗ đó khiến lòng người đàn ông ngứa ngáy.
Cô chạy đi lấy một chiếc áo choàng mới, đưa cho người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Cháu xin lỗi, đã làm bẩn áo choàng tắm của chú rồi."
Phó Minh Viễn không nhúc nhích, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô, sau khi thấy khuôn mặt vốn đỏ bừng của Thẩm Gia đang trở nên trắng bệch, mới mở miệng: "Cháu có biết là người tình của tôi cần phải làm những gì không?"
"Hửm?"
Thẩm Gia sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, như vậy là anh đã đồng ý cho cô làm tình nhân rồi sao?
Còn chưa đợi cô kinh ngạc vì vui mừng xong, Phó Minh Viễn đã đứng dậy, đưa tay ra, làm ra động tác muốn thay quần áo.
"Hầu hạ tôi."
Thẩm Gia thấy không dễ dàng gì mới được thăng chức, sợ hiểu lầm ý anh, sau khi suy nghĩ liền hỏi lại một câu: "Ý là muốn giúp chú thay quần áo ạ?"
Ngay sau đó cô liền cảm thấy hối hận, vốn dĩ đây là một chuyện tình cảm khá ái muội, nhưng đến khi cô hỏi xong, dường như lại biến nó thành quan hệ chủ tớ mất rồi?
Thẩm Gia đặt chiếc áo choàng tắm mới sang một bên, đứng dậy, vòng tay từ sau thắt lưng ra phía trước để cởi nút thắt.
Khi đến gần cơ thể anh, bị hơi thở nam tính độc nhất vô nhị của người đàn ông hun đúc khiến cho hai má cô nóng bừng, áo choàng tắm rơi xuống, đặc biệt làm lộ ra vóc dáng cường tráng hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc của Phó Minh Viễn, khiến cô cảm giác mình sắp chảy cả máu mũi đến nơi.
Thẩm Gia hơi hơi ngẩng đầu, cảm thấy hết sức thất vọng với cơ thể này của mình, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn loạn xạ nữa, vội vàng thay chiếc áo choàng tắm mới cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất