Chương 46: Thực Hiện Nghĩa Vụ Của Người Tình (Hơi H1)
Vào một đêm trăng thanh gió mát, có một dãy số lạ gọi đến.
"Là tôi."
Thẩm Gia giật mình, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.
Cô đã cố đè nén giọng điệu, nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự phấn khích: "Chú ạ?"
"Ừm."
"Sao muộn như vậy chú lại gọi cho em? Chú không ngủ được sao?"
Phó Minh Viễn không để ý đến những câu hỏi vô nghĩa, anh nói thẳng vào vấn đề: "Cháu đang ở đâu?"
"Em? Em đang ở khách sạn XX."
"Mười phút sau xuống dưới, đến chỗ đối diện chờ tôi."
"Chú muốn đến tìm em?!"
Thẩm Gia vui vẻ lăn lộn ở trên giường: "Có phải là chú nhớ em rồi không?"
Tút, tút, tút......
Đầu bên kia đơn phương cúp máy, Thẩm Gia cũng không tức giận, cô nhảy xuống giường và chọn cho bản thân một bộ váy đen ôm sát cơ thể, còn đội thêm cái mũ lưỡi trai.
Nửa đêm đi gặp đàn ông, không thể quá phô trương được.
Thẩm Gia lặng lẽ xuống sảnh, đi đến con đường đối diện, trốn vào một chỗ tối tăm không bị ánh đèn chiếu sáng.
Tuy rằng cô không bị mấy tay săn ảnh theo dõi, nhưng Thẩm Gia vẫn vô cùng cẩn thận, cô chỉ sợ mình thân bại danh liệt, lại gây phiền phức cho anh.
Nếu vì quá phiền phức mà Phó Minh Viễn không cần cô nữa, vậy nhiệm vụ của cô sẽ ngay lập tức thất bại.
Rất nhanh có một chiếc xe màu đen chạy tới, rọi đèn về phía cô, Thẩm Gia nhìn rõ người ở trong, mới vui vẻ chạy lên xe.
"Sao tối nay chú lại có thời gian đến đây tìm em vậy?"
Giọng điệu vô cùng đắc ý, cái đuôi nhỏ sắp vểnh lên tận trời rồi.
Người đàn ông lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái: "Đừng lộn xộn."
"Để em thắt dây an toàn."
Thẩm Gia nghiêng người sang một bên, kéo dây an toàn rồi dựa vào sát vào người anh.
"Em rất nhớ chú, chú để em ôm một cái được không?"
"Sẽ bị phạt."
Camera trên đường phía trước đúng lúc lóe lên vài cái, khiến cho thân thể Thẩm Gia trở nên cứng ngắc, thành thật ngồi thẳng người.
Bọn họ... sẽ không bị chụp lại chứ?
Thẩm Gia nhanh chóng kéo vành mũ xuống, thức thời không làm phiền anh nữa.
Phó Minh Viễn lái xe vào một tiểu khu, toàn bộ quá trình cô gái nhỏ đều giữ yên lặng, cúi đầu đi theo anh bước vào căn hộ.
Người đàn ông ném cho cô một tấm thẻ thông hành: "Mật mã mở cửa là ngày sinh nhật của tôi, sau này gặp mặt sẽ đến đây."
Thẩm Gia nhận lấy, cô tò mò quan sát ngôi nhà.
Nội thất đầy đủ, nhưng trông rất mới, dường như là vừa được mua để sử dụng tạm thời.
Phó Minh Viễn đã vạch rõ thân phận của hai người, không hề chậm trễ thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, anh dẫn cô đến phòng ngủ thứ hai nói: "Trong tủ có bộ đồ ngủ mới, tắm rửa xong lên giường chờ tôi."
Bản thân anh thì đi về phía nhà tắm của phòng ngủ chính.
Phụ nữ tắm rửa dù sao cũng phiền toái hơn đàn ông, chờ Thẩm Gia xong xuôi, sấy tóc đi ra, Phó Minh Viễn đã dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Quầng thâm dưới đáy mắt đủ để chứng minh trong khoảng thời gian này, người đàn ông cũng không hề thoải mái, Thẩm Gia nhìn mà đau lòng.
Suy nghĩ ban đầu muốn nhào vào cuốn lấy anh cũng bị bỏ qua, cô trèo lên giường, giúp anh điều chỉnh lại tư thế ngủ cho thoải mái, còn mình thì chống đầu ngắm gương mặt anh.
Ngoại trừ làm tình, hôn môi cũng là bản năng của con người.
Thẩm Gia nhìn chằm chằm vào đôi môi nhợt nhạt của anh một hồi, không tự chủ được nghiêng người về phía trước, dán cánh môi mềm mại ướt át của mình lên đôi môi mỏng kia.
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, Phó Minh Viễn đột nhiên mở mắt, anh đẩy cô ra, lấy mu bàn tay lau môi mình.
"Là tôi."
Thẩm Gia giật mình, cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức.
Cô đã cố đè nén giọng điệu, nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự phấn khích: "Chú ạ?"
"Ừm."
"Sao muộn như vậy chú lại gọi cho em? Chú không ngủ được sao?"
Phó Minh Viễn không để ý đến những câu hỏi vô nghĩa, anh nói thẳng vào vấn đề: "Cháu đang ở đâu?"
"Em? Em đang ở khách sạn XX."
"Mười phút sau xuống dưới, đến chỗ đối diện chờ tôi."
"Chú muốn đến tìm em?!"
Thẩm Gia vui vẻ lăn lộn ở trên giường: "Có phải là chú nhớ em rồi không?"
Tút, tút, tút......
Đầu bên kia đơn phương cúp máy, Thẩm Gia cũng không tức giận, cô nhảy xuống giường và chọn cho bản thân một bộ váy đen ôm sát cơ thể, còn đội thêm cái mũ lưỡi trai.
Nửa đêm đi gặp đàn ông, không thể quá phô trương được.
Thẩm Gia lặng lẽ xuống sảnh, đi đến con đường đối diện, trốn vào một chỗ tối tăm không bị ánh đèn chiếu sáng.
Tuy rằng cô không bị mấy tay săn ảnh theo dõi, nhưng Thẩm Gia vẫn vô cùng cẩn thận, cô chỉ sợ mình thân bại danh liệt, lại gây phiền phức cho anh.
Nếu vì quá phiền phức mà Phó Minh Viễn không cần cô nữa, vậy nhiệm vụ của cô sẽ ngay lập tức thất bại.
Rất nhanh có một chiếc xe màu đen chạy tới, rọi đèn về phía cô, Thẩm Gia nhìn rõ người ở trong, mới vui vẻ chạy lên xe.
"Sao tối nay chú lại có thời gian đến đây tìm em vậy?"
Giọng điệu vô cùng đắc ý, cái đuôi nhỏ sắp vểnh lên tận trời rồi.
Người đàn ông lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái: "Đừng lộn xộn."
"Để em thắt dây an toàn."
Thẩm Gia nghiêng người sang một bên, kéo dây an toàn rồi dựa vào sát vào người anh.
"Em rất nhớ chú, chú để em ôm một cái được không?"
"Sẽ bị phạt."
Camera trên đường phía trước đúng lúc lóe lên vài cái, khiến cho thân thể Thẩm Gia trở nên cứng ngắc, thành thật ngồi thẳng người.
Bọn họ... sẽ không bị chụp lại chứ?
Thẩm Gia nhanh chóng kéo vành mũ xuống, thức thời không làm phiền anh nữa.
Phó Minh Viễn lái xe vào một tiểu khu, toàn bộ quá trình cô gái nhỏ đều giữ yên lặng, cúi đầu đi theo anh bước vào căn hộ.
Người đàn ông ném cho cô một tấm thẻ thông hành: "Mật mã mở cửa là ngày sinh nhật của tôi, sau này gặp mặt sẽ đến đây."
Thẩm Gia nhận lấy, cô tò mò quan sát ngôi nhà.
Nội thất đầy đủ, nhưng trông rất mới, dường như là vừa được mua để sử dụng tạm thời.
Phó Minh Viễn đã vạch rõ thân phận của hai người, không hề chậm trễ thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, anh dẫn cô đến phòng ngủ thứ hai nói: "Trong tủ có bộ đồ ngủ mới, tắm rửa xong lên giường chờ tôi."
Bản thân anh thì đi về phía nhà tắm của phòng ngủ chính.
Phụ nữ tắm rửa dù sao cũng phiền toái hơn đàn ông, chờ Thẩm Gia xong xuôi, sấy tóc đi ra, Phó Minh Viễn đã dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Quầng thâm dưới đáy mắt đủ để chứng minh trong khoảng thời gian này, người đàn ông cũng không hề thoải mái, Thẩm Gia nhìn mà đau lòng.
Suy nghĩ ban đầu muốn nhào vào cuốn lấy anh cũng bị bỏ qua, cô trèo lên giường, giúp anh điều chỉnh lại tư thế ngủ cho thoải mái, còn mình thì chống đầu ngắm gương mặt anh.
Ngoại trừ làm tình, hôn môi cũng là bản năng của con người.
Thẩm Gia nhìn chằm chằm vào đôi môi nhợt nhạt của anh một hồi, không tự chủ được nghiêng người về phía trước, dán cánh môi mềm mại ướt át của mình lên đôi môi mỏng kia.
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, Phó Minh Viễn đột nhiên mở mắt, anh đẩy cô ra, lấy mu bàn tay lau môi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất