Chương 47: Thực Hiện Nghĩa Vụ Của Người Tình (Hơi H2)
Thẩm Gia đau lòng: "Chú không thể hôn em sao?"
Đương nhiên là không thể, ai biết được môi của cô đã hôn vào những đâu rồi.
Người đàn ông cúi đầu liếc nhìn đũng quần mình, anh chỉ biết, cái miệng này đã "ăn" dương vật của anh, nên không muốn chạm đến.
Phó Minh Viễn thích được Thẩm Gia bú mút, nhưng tính sạch sẽ không cho phép việc cái miệng đã "ăn" qua dương vật rồi còn chạm vào môi mình, huống chi, cô còn không phải là người anh thích.
Thẩm Gia từ động tác nhìn ra được suy nghĩ của người đàn ông, tủi thân nói: "Chú ghét bỏ em..."
Cô hơi mất mát: "Nhưng đó là đồ của chú mà, sao chú lại có thể ghét bỏ?"
"Vả lại, chẳng lẽ chị Ninh Nhiên chưa từng hôn qua chỗ đó?"
Trên thực tế, Phó Minh Viễn lựa chọn hôn Ninh Nhiên, cho nên đã bỏ qua việc cho cô ta "thổi kèn" cho mình.
Nhưng anh làm sao có thể nói những lời này với Thẩm Gia, không có lời giải thích, người đàn ông độc đoán ấn mặt cô xuống đũng quần.
Thẩm Gia thật sự muốn khen tính nhẫn nhịn của bản thân, ngay cả như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh cởi áo choàng tắm cho anh, cúi người hôn lên cây gậy thịt không biết đã hơi ngóc đầu lên từ lúc nào.
Được rồi, hôn thì hôn, tốt xấu gì cũng là chỗ quen thuộc.
"Ăn" một hồi, thấy hơi mỏi miệng, cô phun cây gậy ướt nhẹp ra, hướng về phía Phó Minh Viễn hỏi: "Chú có muốn chạm vào đây không? Em nhớ chú cũng rất xoa bóp chỗ này."
Thẩm Gia đưa tay sờ mông mình.
Nhưng dường như Phó Minh Viễn có hứng thú với việc để cô quan hệ bằng miệng cho mình hơn, dứt khoát từ chối: "Tiếp tục."
Nếu như muốn chạm vào, anh còn tìm đến Thẩm Gia làm gì, chẳng phải vẫn có Ninh Nhiên sao?
Đêm hôm qua, anh và Ninh Nhiên có làm một lần.
Có lẽ là vì đã nếm được tư vị vừa thoải mái vừa kích thích khi làm cùng Thẩm Gia, cho nên khi trở lại quan hệ tình dục nhàm chán với Ninh Nhiên, hiệu quả không được tốt lắm.
Đó là lý do tại sao đêm nay anh gọi Thẩm Gia đến.
Thẩm Gia chưa từ bỏ ý định, không biết còn phải "ăn" dương vật bao lâu, cô phải để đầu lưỡi của mình nghỉ ngơi.
Lấy hết can đảm leo lên người Phó Minh Viễn, nơi riêng tư mềm mại vừa vặn ngồi lên cây hàng của anh: "Chú xem đi, đầu lưỡi của em thật là mỏi, cọ cọ vào một hồi rồi em sẽ liếm tiếp cho chú."
Nói xong cô lập tức nâng lên hạ xuống mông mình, mô phỏng động tác đâm vào rút ra của dương vật.
Độ cong của vật nam tính gần như tạo thành góc chín mươi độ so với trần nhà, mỗi lần Thẩm Gia nhấc mông, gậy thịt không bị áp chế bởi trọng lượng, vẫn dán lên tiểu huyệt của cô gái nhỏ, tuy rằng động tác này chưa đủ khoái cảm mãnh liệt, nhưng hiệu quả thị giác vô cùng tốt.
Môi hoa huyệt trơn bóng không lông của cô gái nhỏ tách ra, bao bọc lấy thân dương vật cọ lên cọ xuống, hiệu quả thị giác vô cùng dâm mỹ bù đắp cho sự thiếu hụt về cảm giác, cho nên Phó Minh Viễn cũng ngầm đồng ý cho cô làm trò này.
Động tác phập phồng lên xuống nhìn thì đơn giản, thực tế lại rất tốn sức.
Mỗi lần nâng mông, Thẩm Gia đều mệt đến mức phải chống vào bụng dưới của người đàn ông mới có thể giữ vững được cơ thể.
Tay dùng sức, nâng mông lên cao đến mức vị trí giao thoa với gậy thịt biến thành quy đầu đối diện với tiểu huyệt.
Đương nhiên là không thể, ai biết được môi của cô đã hôn vào những đâu rồi.
Người đàn ông cúi đầu liếc nhìn đũng quần mình, anh chỉ biết, cái miệng này đã "ăn" dương vật của anh, nên không muốn chạm đến.
Phó Minh Viễn thích được Thẩm Gia bú mút, nhưng tính sạch sẽ không cho phép việc cái miệng đã "ăn" qua dương vật rồi còn chạm vào môi mình, huống chi, cô còn không phải là người anh thích.
Thẩm Gia từ động tác nhìn ra được suy nghĩ của người đàn ông, tủi thân nói: "Chú ghét bỏ em..."
Cô hơi mất mát: "Nhưng đó là đồ của chú mà, sao chú lại có thể ghét bỏ?"
"Vả lại, chẳng lẽ chị Ninh Nhiên chưa từng hôn qua chỗ đó?"
Trên thực tế, Phó Minh Viễn lựa chọn hôn Ninh Nhiên, cho nên đã bỏ qua việc cho cô ta "thổi kèn" cho mình.
Nhưng anh làm sao có thể nói những lời này với Thẩm Gia, không có lời giải thích, người đàn ông độc đoán ấn mặt cô xuống đũng quần.
Thẩm Gia thật sự muốn khen tính nhẫn nhịn của bản thân, ngay cả như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh cởi áo choàng tắm cho anh, cúi người hôn lên cây gậy thịt không biết đã hơi ngóc đầu lên từ lúc nào.
Được rồi, hôn thì hôn, tốt xấu gì cũng là chỗ quen thuộc.
"Ăn" một hồi, thấy hơi mỏi miệng, cô phun cây gậy ướt nhẹp ra, hướng về phía Phó Minh Viễn hỏi: "Chú có muốn chạm vào đây không? Em nhớ chú cũng rất xoa bóp chỗ này."
Thẩm Gia đưa tay sờ mông mình.
Nhưng dường như Phó Minh Viễn có hứng thú với việc để cô quan hệ bằng miệng cho mình hơn, dứt khoát từ chối: "Tiếp tục."
Nếu như muốn chạm vào, anh còn tìm đến Thẩm Gia làm gì, chẳng phải vẫn có Ninh Nhiên sao?
Đêm hôm qua, anh và Ninh Nhiên có làm một lần.
Có lẽ là vì đã nếm được tư vị vừa thoải mái vừa kích thích khi làm cùng Thẩm Gia, cho nên khi trở lại quan hệ tình dục nhàm chán với Ninh Nhiên, hiệu quả không được tốt lắm.
Đó là lý do tại sao đêm nay anh gọi Thẩm Gia đến.
Thẩm Gia chưa từ bỏ ý định, không biết còn phải "ăn" dương vật bao lâu, cô phải để đầu lưỡi của mình nghỉ ngơi.
Lấy hết can đảm leo lên người Phó Minh Viễn, nơi riêng tư mềm mại vừa vặn ngồi lên cây hàng của anh: "Chú xem đi, đầu lưỡi của em thật là mỏi, cọ cọ vào một hồi rồi em sẽ liếm tiếp cho chú."
Nói xong cô lập tức nâng lên hạ xuống mông mình, mô phỏng động tác đâm vào rút ra của dương vật.
Độ cong của vật nam tính gần như tạo thành góc chín mươi độ so với trần nhà, mỗi lần Thẩm Gia nhấc mông, gậy thịt không bị áp chế bởi trọng lượng, vẫn dán lên tiểu huyệt của cô gái nhỏ, tuy rằng động tác này chưa đủ khoái cảm mãnh liệt, nhưng hiệu quả thị giác vô cùng tốt.
Môi hoa huyệt trơn bóng không lông của cô gái nhỏ tách ra, bao bọc lấy thân dương vật cọ lên cọ xuống, hiệu quả thị giác vô cùng dâm mỹ bù đắp cho sự thiếu hụt về cảm giác, cho nên Phó Minh Viễn cũng ngầm đồng ý cho cô làm trò này.
Động tác phập phồng lên xuống nhìn thì đơn giản, thực tế lại rất tốn sức.
Mỗi lần nâng mông, Thẩm Gia đều mệt đến mức phải chống vào bụng dưới của người đàn ông mới có thể giữ vững được cơ thể.
Tay dùng sức, nâng mông lên cao đến mức vị trí giao thoa với gậy thịt biến thành quy đầu đối diện với tiểu huyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất