Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 7: Ra khơi
Hoàng Thiên trở về bên thác nước, lòng ngổn ngang suy tư. Tiếng chim non "chíp chíp" vang vọng bên nhà tranh, dẫn dắt hắn đến tổ chim nhỏ bé. Nhìn thấy chú chim non yếu ớt, rỉa rách gọi cha mẹ, lòng trào dâng niềm thương cảm.
Không thể đứng nhìn chim non chịu đói, Hoàng Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, tiến đến tổ chim. Lấy một chút thức ăn mang theo, anh cẩn thận đút cho chú chim non.
Ngày hôm sau, cha mẹ chim non vẫn biệt vô âm tín. Hoàng Thiên tiếp tục cho chim non ăn, lòng dấy lên nỗi lo lắng. Mười ngày trôi qua, không có dấu hiệu nào cho thấy sự trở lại của chim cha mẹ. Nỗi bất an ngày càng tăng, Hoàng Thiên thầm nghĩ: "Chắc hẳn cha mẹ chim non đã gặp nạn rồi!".
Hắn bế chim non ra khỏi tổ, mang theo đi về nhà lão Trần.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập cắt ngang bầu không khí tĩnh mịch trong tiệm rèn. "Trần thúc, ta là Hoàng Thiên, vũ khí ta đã xong chưa ạ?" - Giọng Hoàng Thiên vang vọng từ ngoài vào.
Bước ra từ căn phòng tối tăm, lão Trần khẽ nhăn mặt: "Tiểu tử này, sao lại đến sớm vậy?". Lão nheo mắt nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt dừng lại trên chú chim non đang nép mình trong ngực hắn. "Hay là ngươi mang đại bằng đến cho ta làm mồi nhắm?", lão hỏi với giọng trêu chọc.
Hoàng Thiên vội vàng xua tay: "Trần thúc đừng đùa, con chim này ta nhặt được trên núi. Mười ngày nay nó không có gì ăn, nên ta mang về nuôi. Khi nào nó khỏe mạnh và có thể bay lượn tự do, ta sẽ thả nó về rừng."
Nôn nóng, Hoàng Thiên ngắt lời lão Trần: "Thế vũ khí của ta đã xong chưa, Trần thúc?".
Lão Trần khẽ gật đầu, ra hiệu cho Hoàng Thiên theo chân mình: "Đi theo ta." Nói rồi lão rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn vào hậu viện, Hoàng Thiên vội vàng bước theo.
Vừa bước vào cửa, hắn đã choáng ngợp trước vẻ đẹp lộng lẫy của thanh kích được đặt trang trọng trên chiếc giá gỗ lim.
Toàn thân thanh kích được làm từ thép đen tuyền, sáng bóng như gương. Lưỡi kích được thiết kế hình bán nguyệt sắc bén, giống như hai cánh phượng hoàng đang giương ra, uy nghi và mạnh mẽ. Ngũ phương nhọn hoắt, lưỡi sắc hai bên toát ra cái sát khí kinh hoàng của bách binh chi vương.
Hoàng Thiên cầm lấy thanh kích, cảm nhận được sức nặng vừa phải và độ cân bằng hoàn hảo. Hắn vung thử vài đường, tiếng gió rít lên như tiếng rồng gầm, uy lực vô cùng.
"Tuyệt vời!" Hoàng Thiên reo lên, không thể kìm nén niềm vui sướng của mình.
Trần Vũ mỉm cười hiền hậu, gật đầu: "Ngươi có thiên sinh thần lực lại là kỳ tài luyện võ, thanh kích này vẫn chưa có tên, nếu ngươi muốn đặt tên cho nó thì cứ việc."
Lão khoát tay ra hiệu cho Hoàng Thiên: "Ta hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước đây. Nhớ kỹ ngày mai mang theo tiền đến đầy đủ!"
Hoàng Thiên giơ thanh kích lên quá đầu, hét lớn: "Hoàng Thiên Họa Kích!"
Lão Trần đi chưa được bao xa, nghe tiếng Hoàng Thiên hét gọi tên cho thanh kích thì lảo đảo suýt ngã đập đầu vào tường. Thấy vậy, Hoàng Thiên giật mình, vội vàng cất bước bỏ chạy.
Mùa xuân đã qua, một mùa vụ mới lại bắt đầu, hôm nay hắn sẽ rời đi, trước lúc đi hắn đến tế bái cha mẹ.
Hoàng Thiên quỳ gối trước mộ cha mẹ, hắn thì thào nói: “ cha mẹ ta đi, ta đi cầu đạo pháp thành tiên, phụ mẫu sống khôn thác thiêng phù hộ cho ta sớm ngày đắc đạo.”
Hắn đứng lên quay người về phía trưởng thôn và lão thợ rèn cuối đầu thật sâu hắn nói: “ ân hôm nay sau này báo đáp, cảm tạ hai vị thúc bá đã giúp đỡ gia đình ta trong bao năm qua!”.
Hắn nhìn về mộ phần lần cuối, sau đó cầm hoàng thiên họa kích mang theo con chim non bước lên con đường tầm tiên vấn đạo.
Đợi Hoàng Thiên khuất bóng sau lùm cây, lão Trần quay sang trừng mắt nhìn trưởng thôn, cất giọng oang oang:
"Trưởng thôn à, tên tiểu tử Hoàng Thiên kia đã rời đi rồi! Còn tiền rèn vũ khí của ta thì sao hả? Chẳng lẽ ngài định quỵt à?"
Lão Trần vung tay, nắm đấm như muốn bóp nát con mồi, hung tợn tiến về phía trưởng thôn.
Trưởng thôn giật mình thon thót, vội vàng lùi lại vài bước, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Lão Trần à, ta có mượn nợ gì đâu? Ngươi còn chưa trả tiền cho ta mấy hôm trước ngươi bảo Hoàng Thiên đến lấy tinh thiết cho ngươi để rèn vũ khí, ngươi bảo Hoàng Thiên đến lấy một khối. Hắn lấy thêm một khối tổng cộng là hai khối, ta còn chưa đòi tiền ngươi, lão lại đòi ta?"
Lão Trần trợn mắt, gào lên như sấm sét:
"Ngươi còn chối à? Chẳng phải Hoàng Thiên nói là ngài thiếu cha hắn ân tình, nên rèn vũ khí cho ta để trả ơn thay à? Lừa đảo trắng trợn! Lão già này cũng không tha cho ngươi!"
Trưởng thôn cũng không vừa, gào thét đáp trả:
"Ai nói ta nói thế? Nghe nhầm rồi à? Ta bảo ta thiếu cha hắn ân nghĩa, chứ có bảo rèn vũ khí cho ngài đâu!"
Hai người nhìn nhau sau đó cùng hét lớn gầm lên chửi:
“ Tên Hoàng Thiên trời đánh thánh vật, dám lừa chúng ta, người già ngươi cũng không tha!”....
Bóng chiều tà nhuộm đỏ rực rỡ một góc Hắc Liên sơn. Giữa tiếng tranh cãi gay gắt của hai người đàn ông. Bất chợt, từ phía cuối con đường, một bóng người cao gầy, lom khom, chống gậy từ từ tiến về phía họ.
Lão già lom khom tiến đến, khuôn mặt hằn in những vết nhăn của thời gian. Mái tóc bạc trắng như sương giăng, đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ tang thương. Lão chống gậy xuống đất, tiếng gậy gỗ khô khốc vang lên trong không gian tĩnh mịch. "Hai vị, đã già rồi còn ở đây cãi nhau, không sợ lão Hoàng đội mồ sống dậy ư?", lão lồng tiếng vang vọng, đôi mắt nhìn xoáy vào hai người đàn ông đang tranh cãi.
Thôn trưởng và Trần Vũ sững sờ nhìn lão già. Họ nhận ra đó là Ngô lão.
Ngô lão khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hậu nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Lão đưa tay vén vạt áo, từ trong rút ra một chiếc túi vải cũ kỹ. Lão từ từ mở túi, lấy ra hai tờ giấy vàng ố và đưa cho thôn trưởng và Trần Vũ....
Thôn trưởng và Trần lão đưa tay tiếp lấy, hai người mở ra xem, bầu không khí yên tĩnh, không một tiếng động.
Một lúc sau, thôn trưởng thở dài phá tan bầu không khí và nhìn hướng đi của Hoàng Thiên nói: “ Cần gì phải như thế, ta đã lão, dưới gối không con, bao năm qua xem ngươi như con mình, ài!”.
Lão thở dài lâm vào hồi ức.
Ngô lão tiến đến vỗ vai trưởng thôn và Trần lão sau đó hắn nói: “ Khế ước đất, và ruộng vườn hắn để lại cho hai ngươi, hai ngươi cứ nhận đi, coi như một mảnh hiếu tâm của tiểu tử kia!”.
Trần Vũ mỉm cười, chỉ là lão cười hơi khó coi lão nói: “chúng ta cũng thôi, coi như tiêu tử kia chạy nhanh.!”.
......
Bóng chiều tà đổ dài, nhuộm đỏ rực cả một mảng trời Tây. Những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt nước. Bến đò bắc tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng vang vọng, tiếng người nói chuyện rôm rả, tiếng bước chân vội vã, tất cả hòa quyện tạo nên một bầu không khí náo nhiệt. Những con thuyền chòng chành trên mặt nước, như đang hối hả muốn rời bến.
Hoàng Thiên, một thanh niên trẻ tuổi với khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt sáng ngời, đang lững thững bước tới bến đò. Trong lòng anh trào dâng những cảm xúc bồi hồi, xen lẫn háo hức và lo lắng. Hắn sắp sửa rời xa thôn làng, tiến về một vùng đất mới, nơi đó với những nguy hiểm thử thách và tiên đạo đang chờ.
Tiến đến một chiếc thuyền độc mộc cũ kỹ, đang chòng chành trên mặt nước. Trên thuyền, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt rám nắng đang tất bật sắp xếp hàng hóa. Hoàng Thiên cất tiếng gọi: "Lâm thúc, xin hỏi có thuyền nào đi Nam vực không ạ? Ta muốn đến đại lục."
Tiếng Hoàng Thiên vang lên khiến Lâm thúc giật mình quay lại. Khuôn mặt ông thoáng hiện sự ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười hiền hậu. "Tiểu tử thúi, làm ta hết hồn, ngươi tiến đến khi nào sao ta không thấy?" - Lâm Viễn vừa lau
mồ hôi vừa nói.
"Ha ha ha" Hoàng Thiên cười lớn nói: "Xin lỗi thúc, ta làm thúc giật mình, ta làm thúc giật mình, ta cũng vừa tiến đến, chỉ là ta muốn về đại lục không biết có thuyền nào khỏi hành không?”.
“ Ngày mai ta sẽ khỏi hành tiến về đại lục, canh ba sẽ khỏi hành, sáng mai ngươi quay lại, ta phải làm việc tiếp đây,
ngươi vào trong trong bến ở trọ một đêm cũng được, cho tiện đi lại.” Lâm Viễn vừa làm vừa vừa vội nói.
“ Được, đa ta Lâm thúc!” Hoàng Thiên chắp tay cảm tạ nói.
Sau khi biết sáng mai có thuyền đi về đại lục, Hoàng Thiên đến quán trọ thuê căn phòng, cả đêm đó, Hoàng Thiên không thể ngủ được. Hình ảnh những người thân hiện về trong tâm trí hắn. Hắn nhớ đến cha hắn, nhớ đến thôn trưởng hiền từ, nhớ đến Ngô lão chết bầm, nhớ đến lão Trần nóng nảy nhưng tốt bụng, nhớ đến những người dân trong thôn luôn quan tâm, giúp đỡ hắn.
Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, Hoàng Thiên đã thức dậy. Hắn vội vàng thu dọn hành lý và đi ra bến đò. Khi đến nơi, trời đã bắt đầu sáng rực. Bến đò lúc này càng náo nhiệt hơn với dòng người hối hả đi lại.
Hoàng Thiên tìm một chỗ ngồi trên thuyền. Chiếc thuyền từ từ rời bến, tiếng sóng vỗ rì rào như lời tiễn biệt. Hoàng Thiên nhìn lại thôn làng đang dần khuất xa trong màn sương sớm, lòng trào dâng những cảm xúc khó tả.
Không thể đứng nhìn chim non chịu đói, Hoàng Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, tiến đến tổ chim. Lấy một chút thức ăn mang theo, anh cẩn thận đút cho chú chim non.
Ngày hôm sau, cha mẹ chim non vẫn biệt vô âm tín. Hoàng Thiên tiếp tục cho chim non ăn, lòng dấy lên nỗi lo lắng. Mười ngày trôi qua, không có dấu hiệu nào cho thấy sự trở lại của chim cha mẹ. Nỗi bất an ngày càng tăng, Hoàng Thiên thầm nghĩ: "Chắc hẳn cha mẹ chim non đã gặp nạn rồi!".
Hắn bế chim non ra khỏi tổ, mang theo đi về nhà lão Trần.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập cắt ngang bầu không khí tĩnh mịch trong tiệm rèn. "Trần thúc, ta là Hoàng Thiên, vũ khí ta đã xong chưa ạ?" - Giọng Hoàng Thiên vang vọng từ ngoài vào.
Bước ra từ căn phòng tối tăm, lão Trần khẽ nhăn mặt: "Tiểu tử này, sao lại đến sớm vậy?". Lão nheo mắt nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt dừng lại trên chú chim non đang nép mình trong ngực hắn. "Hay là ngươi mang đại bằng đến cho ta làm mồi nhắm?", lão hỏi với giọng trêu chọc.
Hoàng Thiên vội vàng xua tay: "Trần thúc đừng đùa, con chim này ta nhặt được trên núi. Mười ngày nay nó không có gì ăn, nên ta mang về nuôi. Khi nào nó khỏe mạnh và có thể bay lượn tự do, ta sẽ thả nó về rừng."
Nôn nóng, Hoàng Thiên ngắt lời lão Trần: "Thế vũ khí của ta đã xong chưa, Trần thúc?".
Lão Trần khẽ gật đầu, ra hiệu cho Hoàng Thiên theo chân mình: "Đi theo ta." Nói rồi lão rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn vào hậu viện, Hoàng Thiên vội vàng bước theo.
Vừa bước vào cửa, hắn đã choáng ngợp trước vẻ đẹp lộng lẫy của thanh kích được đặt trang trọng trên chiếc giá gỗ lim.
Toàn thân thanh kích được làm từ thép đen tuyền, sáng bóng như gương. Lưỡi kích được thiết kế hình bán nguyệt sắc bén, giống như hai cánh phượng hoàng đang giương ra, uy nghi và mạnh mẽ. Ngũ phương nhọn hoắt, lưỡi sắc hai bên toát ra cái sát khí kinh hoàng của bách binh chi vương.
Hoàng Thiên cầm lấy thanh kích, cảm nhận được sức nặng vừa phải và độ cân bằng hoàn hảo. Hắn vung thử vài đường, tiếng gió rít lên như tiếng rồng gầm, uy lực vô cùng.
"Tuyệt vời!" Hoàng Thiên reo lên, không thể kìm nén niềm vui sướng của mình.
Trần Vũ mỉm cười hiền hậu, gật đầu: "Ngươi có thiên sinh thần lực lại là kỳ tài luyện võ, thanh kích này vẫn chưa có tên, nếu ngươi muốn đặt tên cho nó thì cứ việc."
Lão khoát tay ra hiệu cho Hoàng Thiên: "Ta hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước đây. Nhớ kỹ ngày mai mang theo tiền đến đầy đủ!"
Hoàng Thiên giơ thanh kích lên quá đầu, hét lớn: "Hoàng Thiên Họa Kích!"
Lão Trần đi chưa được bao xa, nghe tiếng Hoàng Thiên hét gọi tên cho thanh kích thì lảo đảo suýt ngã đập đầu vào tường. Thấy vậy, Hoàng Thiên giật mình, vội vàng cất bước bỏ chạy.
Mùa xuân đã qua, một mùa vụ mới lại bắt đầu, hôm nay hắn sẽ rời đi, trước lúc đi hắn đến tế bái cha mẹ.
Hoàng Thiên quỳ gối trước mộ cha mẹ, hắn thì thào nói: “ cha mẹ ta đi, ta đi cầu đạo pháp thành tiên, phụ mẫu sống khôn thác thiêng phù hộ cho ta sớm ngày đắc đạo.”
Hắn đứng lên quay người về phía trưởng thôn và lão thợ rèn cuối đầu thật sâu hắn nói: “ ân hôm nay sau này báo đáp, cảm tạ hai vị thúc bá đã giúp đỡ gia đình ta trong bao năm qua!”.
Hắn nhìn về mộ phần lần cuối, sau đó cầm hoàng thiên họa kích mang theo con chim non bước lên con đường tầm tiên vấn đạo.
Đợi Hoàng Thiên khuất bóng sau lùm cây, lão Trần quay sang trừng mắt nhìn trưởng thôn, cất giọng oang oang:
"Trưởng thôn à, tên tiểu tử Hoàng Thiên kia đã rời đi rồi! Còn tiền rèn vũ khí của ta thì sao hả? Chẳng lẽ ngài định quỵt à?"
Lão Trần vung tay, nắm đấm như muốn bóp nát con mồi, hung tợn tiến về phía trưởng thôn.
Trưởng thôn giật mình thon thót, vội vàng lùi lại vài bước, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Lão Trần à, ta có mượn nợ gì đâu? Ngươi còn chưa trả tiền cho ta mấy hôm trước ngươi bảo Hoàng Thiên đến lấy tinh thiết cho ngươi để rèn vũ khí, ngươi bảo Hoàng Thiên đến lấy một khối. Hắn lấy thêm một khối tổng cộng là hai khối, ta còn chưa đòi tiền ngươi, lão lại đòi ta?"
Lão Trần trợn mắt, gào lên như sấm sét:
"Ngươi còn chối à? Chẳng phải Hoàng Thiên nói là ngài thiếu cha hắn ân tình, nên rèn vũ khí cho ta để trả ơn thay à? Lừa đảo trắng trợn! Lão già này cũng không tha cho ngươi!"
Trưởng thôn cũng không vừa, gào thét đáp trả:
"Ai nói ta nói thế? Nghe nhầm rồi à? Ta bảo ta thiếu cha hắn ân nghĩa, chứ có bảo rèn vũ khí cho ngài đâu!"
Hai người nhìn nhau sau đó cùng hét lớn gầm lên chửi:
“ Tên Hoàng Thiên trời đánh thánh vật, dám lừa chúng ta, người già ngươi cũng không tha!”....
Bóng chiều tà nhuộm đỏ rực rỡ một góc Hắc Liên sơn. Giữa tiếng tranh cãi gay gắt của hai người đàn ông. Bất chợt, từ phía cuối con đường, một bóng người cao gầy, lom khom, chống gậy từ từ tiến về phía họ.
Lão già lom khom tiến đến, khuôn mặt hằn in những vết nhăn của thời gian. Mái tóc bạc trắng như sương giăng, đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ tang thương. Lão chống gậy xuống đất, tiếng gậy gỗ khô khốc vang lên trong không gian tĩnh mịch. "Hai vị, đã già rồi còn ở đây cãi nhau, không sợ lão Hoàng đội mồ sống dậy ư?", lão lồng tiếng vang vọng, đôi mắt nhìn xoáy vào hai người đàn ông đang tranh cãi.
Thôn trưởng và Trần Vũ sững sờ nhìn lão già. Họ nhận ra đó là Ngô lão.
Ngô lão khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hậu nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Lão đưa tay vén vạt áo, từ trong rút ra một chiếc túi vải cũ kỹ. Lão từ từ mở túi, lấy ra hai tờ giấy vàng ố và đưa cho thôn trưởng và Trần Vũ....
Thôn trưởng và Trần lão đưa tay tiếp lấy, hai người mở ra xem, bầu không khí yên tĩnh, không một tiếng động.
Một lúc sau, thôn trưởng thở dài phá tan bầu không khí và nhìn hướng đi của Hoàng Thiên nói: “ Cần gì phải như thế, ta đã lão, dưới gối không con, bao năm qua xem ngươi như con mình, ài!”.
Lão thở dài lâm vào hồi ức.
Ngô lão tiến đến vỗ vai trưởng thôn và Trần lão sau đó hắn nói: “ Khế ước đất, và ruộng vườn hắn để lại cho hai ngươi, hai ngươi cứ nhận đi, coi như một mảnh hiếu tâm của tiểu tử kia!”.
Trần Vũ mỉm cười, chỉ là lão cười hơi khó coi lão nói: “chúng ta cũng thôi, coi như tiêu tử kia chạy nhanh.!”.
......
Bóng chiều tà đổ dài, nhuộm đỏ rực cả một mảng trời Tây. Những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt nước. Bến đò bắc tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng vang vọng, tiếng người nói chuyện rôm rả, tiếng bước chân vội vã, tất cả hòa quyện tạo nên một bầu không khí náo nhiệt. Những con thuyền chòng chành trên mặt nước, như đang hối hả muốn rời bến.
Hoàng Thiên, một thanh niên trẻ tuổi với khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt sáng ngời, đang lững thững bước tới bến đò. Trong lòng anh trào dâng những cảm xúc bồi hồi, xen lẫn háo hức và lo lắng. Hắn sắp sửa rời xa thôn làng, tiến về một vùng đất mới, nơi đó với những nguy hiểm thử thách và tiên đạo đang chờ.
Tiến đến một chiếc thuyền độc mộc cũ kỹ, đang chòng chành trên mặt nước. Trên thuyền, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt rám nắng đang tất bật sắp xếp hàng hóa. Hoàng Thiên cất tiếng gọi: "Lâm thúc, xin hỏi có thuyền nào đi Nam vực không ạ? Ta muốn đến đại lục."
Tiếng Hoàng Thiên vang lên khiến Lâm thúc giật mình quay lại. Khuôn mặt ông thoáng hiện sự ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười hiền hậu. "Tiểu tử thúi, làm ta hết hồn, ngươi tiến đến khi nào sao ta không thấy?" - Lâm Viễn vừa lau
mồ hôi vừa nói.
"Ha ha ha" Hoàng Thiên cười lớn nói: "Xin lỗi thúc, ta làm thúc giật mình, ta làm thúc giật mình, ta cũng vừa tiến đến, chỉ là ta muốn về đại lục không biết có thuyền nào khỏi hành không?”.
“ Ngày mai ta sẽ khỏi hành tiến về đại lục, canh ba sẽ khỏi hành, sáng mai ngươi quay lại, ta phải làm việc tiếp đây,
ngươi vào trong trong bến ở trọ một đêm cũng được, cho tiện đi lại.” Lâm Viễn vừa làm vừa vừa vội nói.
“ Được, đa ta Lâm thúc!” Hoàng Thiên chắp tay cảm tạ nói.
Sau khi biết sáng mai có thuyền đi về đại lục, Hoàng Thiên đến quán trọ thuê căn phòng, cả đêm đó, Hoàng Thiên không thể ngủ được. Hình ảnh những người thân hiện về trong tâm trí hắn. Hắn nhớ đến cha hắn, nhớ đến thôn trưởng hiền từ, nhớ đến Ngô lão chết bầm, nhớ đến lão Trần nóng nảy nhưng tốt bụng, nhớ đến những người dân trong thôn luôn quan tâm, giúp đỡ hắn.
Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, Hoàng Thiên đã thức dậy. Hắn vội vàng thu dọn hành lý và đi ra bến đò. Khi đến nơi, trời đã bắt đầu sáng rực. Bến đò lúc này càng náo nhiệt hơn với dòng người hối hả đi lại.
Hoàng Thiên tìm một chỗ ngồi trên thuyền. Chiếc thuyền từ từ rời bến, tiếng sóng vỗ rì rào như lời tiễn biệt. Hoàng Thiên nhìn lại thôn làng đang dần khuất xa trong màn sương sớm, lòng trào dâng những cảm xúc khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất