Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 18: Hoàng Thiên Mưu Đồ
Trên đường đi, Hoàng Thiên hỏi người hầu:
"Ngươi tên gì?"
Người hầu cung kính đáp:
"Thuộc hạ tên Phú Thương."
Hoàng Thiên gật đầu, hỏi tiếp:
"Ngươi có biết người ẩn cư trong Thái hư tiểu trúc là ai không?"
Phú Thương lắc đầu:
"Thuộc hạ không biết. Lâu chủ chỉ dặn dò thuộc hạ dẫn đường cho đạo trưởng."
Hoàng Thiên trầm ngâm:
"Lâu chủ này quả nhiên là một con cáo già."
Thái hư tiểu trúc.
Một ngôi nhà tranh ở giữa cánh rừng trúc rất đẹp, phong cảnh hữu tình, chung quanh núi non bao bọc lại. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một bảng hiệu đề là "Thiên Vương Phủ".
Hoàng Thiên tò mò bước vào. Bên trong phủ, một người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà.
Người đàn ông nhìn thấy Hoàng Thiên, mỉm cười chào hỏi:
"Khách quan đến chơi, xin mời."
Hoàng Thiên gật đầu, hỏi:
"Tại hạ là huynh đệ với Ngọc Thiên Vương, đến đây có việc muốn gặp chủ nhân."
Người đàn ông trung niên đứng dậy, chắp tay chào:
"Tại hạ là Ngọc Thiên Tán, tổng quản Thiên Vương Phủ. Mời đạo trưởng vào thư phòng."
Hoàng Thiên đi theo Ngọc Thiên Tán vào thư phòng.
Ngọc Thiên Tán rót trà cho Hoàng Thiên, hỏi:
"Đạo trưởng đến đây có chuyện gì?"
Hoàng Thiên nhìn Ngọc Thiên Tán, nói:
"Ta là Hoàng Thiên, đến đây muốn hợp tác với Thiên Vương Phủ."
Ngọc Thiên Tán kinh ngạc:
"Hoàng Thiên? Chẳng lẽ ngài chính là..."
Hoàng Thiên gật đầu:
"Đúng vậy, ta chính là Hoàng Thiên."
Ngọc Thiên Tán vội vàng đứng dậy, chắp tay cung kính:
"Tại hạ bái kiến Tiêu Dao Tử."
Hoàng Thiên giật mình vội đỡ Ngọc Thiên Tán: “ Ngươi biết ta!”
“Hai năm trước chuyện ngài làm đã oanh động Nam Hải, Tiêu Dao Tử danh hào cũng vì thế mà tiến tầm mắt của các đại thế lực.” Ngọc Thiên Tán cười nói.
Hoàng Thiên khẽ cười và hỏi: “Ta muốn biết Thiên Vương Phủ là của cá nhân Ngọc Thiên Vương, hay của Ngọc Thiên thế gia ?"
Ngọc Thiên Tán cung kính nói:
“ Thiên Vương Phủ thuộc về Ngọc Thiên thế gia, chỉ bất quá, Thiên Vương Phủ thuộc về tam thiếu gia Ngọc Thiên Vương quản hạc.”
"Thiên Vương Phủ chuyên thu thập tình báo. Chúng ta có mạng lưới tình báo khắp nơi trên Đại Lục.” Ngọc Thiên Tán bổ sung thêm.
Hoàng Thiên gật đầu:
"Tốt. Ta có tin tức muốn bán cho Thiên Vương Phủ."
Ngọc Thiên Tán tò mò:
"Tin tức gì?"
Hoàng Thiên nheo mắt, nói:" ta bị Nam Cung Long đuổi giết, bởi vì ta biết bí mật của hắn, hắn đang mời chào tu sĩ, kỳ nhân dị sĩ."
Hoàng Thiên nói tiếp: " Ta nghĩ Nam Cung gia sẽ tạo phản, tin tức này đáng giá bao nhiêu."
Ngọc Thiên Tán im lặng không nói, một lúc sau Ngọc Thiên Tán nói: " một vạn quan, tin này chưa xác thực, nhưng Nam Cung Long ở Liệt Sơn trấn thì tin này là một vạn quan."
“ Một vạn quan là ngài bán tin tức, còn đây là Ngọc Thiên Vương thiếu gia gửi cho ngài.” Ngọc Thiên Tán vừa nói vừa lật tay, từ giới chỉ lấy ra một túi trữ vật đưa cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không có nhận, hắn nhìn Ngọc Thiên Tán và nói: “ Hắn còn nói gì không?”.
Ngọc Thiên Tán giật mình thầm nghĩ “ chuyện này hắn cũng biết hay sao”.
“ Thiếu gia nói, bên trong có một số linh thạch và một số đan dược, mong ngài nhận lấy.”
Hoàng Thiên chau mày, một lúc sau: “ được, lẽ vật này ta nhận, ngươi thay ta chuyển lời cho hắn, nếu có việc cần bảo hắn ta đến Hoàng Liên Sơn tìm Kim Bằng.”
Nói rồi hắn đứng dậy và rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ngọc Thiên Tán đang loay hoay viết, sau đó hắn nói: " người đâu, đưa tin này về cho gia chủ!"
sau đó hắn lẩm bẩm, thiên muốn biến.
Nam kinh, Thành môn
Một thanh niên cưỡi trâu đi vào thành, bên vệ đường rất nhiều quầy hàng bày bán khắp nơi, không thấy lưu dân cũng chẳng thấy khất cái, rất phồn hoa náo nhiệt, xem ra Nam Cung thế gia rất được lòng dân.
Hoàng Thiên đứng trước một gian hàng.
Thiên Phong Các
Một vị quản sự đi ra chắp tay chào hỏi: “ xin chào đạo trưởng, ta là Lâm Tú ta có thể giúp gì được cho ngài?”
Hoàng Thiên gõ nhịp tay lên quầy, "Ta cần thứ thuốc độc mạnh nhất đại lục, xổ cho trôi hết ruột gan ra ngoài, dâm tiện dâm tiện, dâm đến mức ngất lịm!"
“Không biết các ngươi có hay không?” Hoàng Thiên hỏi tiếp.
Lâm Tú nhìn hắn thầm nghĩ “ nhìn tướng mạo đường đường, khí phách hiên ngang mà lại đê hèn như thế thật là bình sinh ít thấy”.
Lâm Tú vội vàng cười cười nói: “ chỗ chúng ta cái gì cũng có, chỉ cần ngài dám mua, chúng ta dám bán”.
“haha nào mời ngài, chúng ta vào bên trong”. Lâm Tú tủm tỉm cười nói với Hoàng Thiên.
“Hắc hắc” Hoàng Thiên cười cười nói: “ dễ nói dễ nói”.
“Không biết chỗ các người có mua tình báo không ta có một tình báo quan trọng, nhưng không biết có hữu dụng không?”
Hắn suy nghĩ một lát nói: “ Ta muốn hai vạn quan.”
Lâm Tú không suy nghĩ nói: “ để xem tình báo của ngài có đủ phân lượng không?”
Một khắc sau, hắn nhìn Hoàng Thiên như nhìn tên điên: “ ngươi không sợ chết sao, ngươi đắc tội Nam Cung Long người còn dám vào địa bàn của hắn.”
Hoàng Thiên nhìn trời cười nói nói: “ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.” Hắc hắc.
Tiếp sau đó, Lâm Tú nói: “tình báo này chỉ đáng giá một vạn quan”.
Sau đó hắn nói tiếp: “nếu ngài đồng ý ta sẽ dùng dược liệu quy đổi lấy tình báo này.”
Hoàng thiên bước ra khỏi cửa hàng vẻ mặt vui mừng.
Sau đó hắn đến, Tây Môn Đan Các, Đông Phương Khí Các, Bắc Minh Bảo Các, hắn cũng làm như thế.
Chuyến đi này mục đích tìm đạo đồng, chỉ vì vô tình cuốn vào phân tranh nên Hoàng Thiên muốn một phần bảo mệnh.
Hắn muốn để các gia tộc nghi kỵ nhau đánh nhau trước, để hắn có thời gian thoát khỏi phân tranh.
Hoàng Thiên liều mình vào Nam Kinh mua dược liệu, bởi vì Nam Kinh cái gì cũng có.
Hoàng Thiên đang lang thang trên đường thì gặp năm người thiếu niên, ba nam hai nữ, tuổi tầm mười sáu, ngồi bên góc y quán, phía trước có ghi dòng chữ bán mình chôn cha.
Hoàng Thiên tiến lên hỏi, thì mới biết năm người này là huynh muội, nhà nghèo phụ mẫu mất đi nên không có tiền chôn cha.
Vì thế năm người đều tranh nhau bán, cuối cùng mới có năm người đều ngồi đây.
“ Các ngươi vì sao không tìm một công việc để có tiền mà chôn cha.” Hoàng Thiên tò mò hỏi.
Thiếu niên lớn nhất nói: “ thế đạo này muốn có công việc nào dễ dàng gì, muốn có công việc phải đủ mười tám tuổi, nói thì dễ muốn tìm việc rất khó, tiền lương càng ít, bọn quan thương, thế gia này nô lệ hàng ngàn hàng vạn, cần gì thuê dân đen làm việc cho chúng.”
Thiếu niên tức giận nói: “ chúng chờ dân đen không có cái ăn không bán được lương thực bị chúng ép giá, thì sẽ chết đói, phải bán điền trang, tệ hơn là bán mình như chúng ta.”
Nói xong thiếu niên khóc lớn trong thói đời thối nát.
“Ta muốn năm người các người, đây mười quan, năm quan để chôn cha, năm quan lộ phí.”
Hoàng Thiên dừng lại nói tiếp: “ nhớ một điều lựa đường lớn mà đi các ngươi chôn cha xong tiến về phương bắc đến Hoàng Liên Sơn mạch, ta xong việc sẽ đến đón các ngươi.”
Nói xong Hoàng Thiên quay người bước đi.
Năm người quỳ xuống lạy đến khi bóng lưng Hoàng Thiên biến mất trên đường.
Thành tây, Hoàng Thiên nghe nói có đấu giá đang diễn ra, hắn tò mò đi tới.
Lúc hắn đi ngang qua nô lệ trường.
hắn thấy một thanh niên đang đứng thân cao tám thước, mắt rồng, mày rậm, má bầu, mặt rộng, sống mũi diều hâu, lưng sói, tay vượn, bụng beo.
Chỉ là trên người vết thương chằng chịt máu me khắp người, chỉ thấy hắn đứng nơi đó như mãnh thú đang săn mồi.
Hoàng Thiên đang nhìn nhìn thì một người trung niên bước đến chào hỏi:
“ chào ngài, ta là quản sự trường nô lệ nơi này, ta là Hàn Man thấy ngài chăm chú nhìn hắn nên ta mạo muội đến xem có giúp gì được cho ngài không?”
Hoàng Thiên chỉ người thanh niên máu me và hỏi: “ người đó có lai lịch thế nào, ta sợ bị cuốn vào phiền phức không cần thiết!”
Hàn Man cười cười mặt đầy nịnh hót giới thiệu: “ hắn à, nói thế nào nhỉ, giết con trai Thành chủ bất thành, bị trọng thương chạy thoát, cuối cùng bị bắt đánh vào nô lệ, người này võ nghệ siêu quần nhưng đắt tội Thành chủ, nếu ngài muốn giá năm quan”.
Hoàng Thiên nói: “ ta không muốn, hắn võ nghệ cao siêu ta sợ bị hắn ta giết!”
Hàn Man nghe vậy thì cười càng to hơn nói: “ ngài nói đùa, ta nhìn ngài là tu tiên giả, hắn ta là phàm nhân, là phàm nhân dù có võ công cao đến đâu thì cũng không băng cái mong chân của tu tiên giả, ngài không nghe nói “ Không vào luyện khí thì như sâu kiến ư”. Ha ha ha Hàn Man nói tiếp:
“ Yên tâm, võ công của hắn đã bị phế rồi, nên ngài chỉ cần thay tên đổi họ, cho hắn làm việc ở vùng không có mặt trời là sẽ không sao.”
Hoàng Thiên khẽ nói nhỏ: “ phế rồi ta còn cần chi”.
Hàn Man nhìn thấy thái độ của Hoàng Thiên thì hốt hoảng nói: “ ta lấy ngài một quan, ngài thấy thế nào, có thể dắt trâu cho ngài, cho trâu ăn, ngài thấy sao?”
Hoàng Thiên đáp: “ được, nhưng ta có một muốn một vật!”
Hàn Man nghe thế vộ hỏi: “là vật gì?”
“ Ngươi có thể cho ta thêm một con ngựa không, hắn ta không thể đi bộ với bộ dạng này?” Hoàng Thiên đáp.
“Không thành vấn đề” Hàn Man vội vàng đáp.
Sau khi Hoàng thiên với thanh niên đi khuất thì Hàn Man mới thở phào nhẹ nhõm nói:
“ thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, nếu Thành chủ đại nhân biết tên điên hành thích con trai hắn ở chỗ ta thì ta có mười cái đầu không đủ chém, trời đánh Nam Cung gia, dám lừa lão tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất