Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 28: Lửa Đỏ Trấn Liệt Sơn: Quyết Định Cuộc Chiến
Hoàng Thiên đứng trên đài cao, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, quan sát toàn cảnh bằng sa bàn. Mặt trời đã lặn từ lâu, để lại một bầu trời nhuộm sắc tím đen, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc của quân đội dưới chân đài.
Không khí quanh đài cao nặng nề với sự căng thẳng của những giờ phút quyết định. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, các quân lệnh và bản đồ chiến lược hiện lên rõ nét, như những vết thương chưa lành của trận chiến sắp tới.
"Các vị đại gia," Hoàng Thiên cất tiếng, giọng hắn trầm hùng vang vọng như tiếng sấm, "thời cơ đã đến. Triệu tập ngay Tam Đại Tướng Quân, Ngũ Đại Quân Đoàn, Lục Đại Đô Đốc, Bát Thương Nhân, Cửu Đại Nguyên Soái. Báo cho Đại Đô Đốc điều động ba vạn tu tiên giả tiến về Nam Hải, và thông báo Cửu Nguyên Soái dẫn quân từ 'Hắc Lâm Tuyền' trở về Càn Nguyên Thành ngay lập tức!"
Từng câu lệnh được phát ra như những tia chớp, xé toạc sự im lặng nặng nề. Mỗi từ của Hoàng Thiên đều mang theo một cảm giác cấp bách, như những cơn gió lạnh lẽo thổi qua các tướng lĩnh và binh sĩ, khiến họ không thể lơ là.
"Lệnh cho Tướng Quân Hồng Tây lĩnh mười vạn Càn Nguyên quân làm tiên phong, tiến thẳng về Trấn Liệt Sơn."
"Lệnh cho Tướng Quân Hoàng Đình làm trung quân, dẫn mười vạn Càn Nguyên quân đến Nam Hải."
"Lệnh cho Tướng Quân Hoang Đông làm hậu quân, dẫn mười vạn Càn Nguyên quân đóng quân tại 'Cùng Kỳ Sơn'."
"Kim Thần Quân sẽ cùng quân tiên phong, Thổ Thần Quân sẽ đồng hành với hậu quân, thiết lập trận địa tại Cùng Kỳ Sơn."
"Bát Thương Nhân, tiếp tục thương thảo với Liên Minh Tán Tu về việc hợp tác tấn công Nam Cung gia. Chúng ta sẽ cung cấp cho họ năm quả 'Chấn Thiên Lôi Châu'"
"Ta sẽ trực tiếp chỉ huy trận chiến này. Chờ Cửu Thiên Bồng đưa ba mươi vạn Càn Nguyên quân về Càn Nguyên Thành, hắn sẽ tọa trấn tại trung quân."
"Gửi mật lệnh ngay cho Ngọc Thiên Vương. Chúng ta sẽ đưa năm quả 'Chấn Thiên Lôi Châu' và yêu cầu Ngọc Thiên gia kiềm chế một gã Nguyên Anh. Ta sẽ tự mình dẫn Thiên Quân và Vạn Mã đối đầu với lão bạo hùng."
Mọi người đồng thanh hô: "Thuộc hạ tuân lệnh!" rồi rời đi nhanh chóng.
Tiếng bước chân vội vã và những âm thanh phát ra từ các trang bị chiến tranh vang vọng trong không khí, làm tăng thêm sự căng thẳng của thời khắc này.
Hoàng Thiên đứng một mình trên đài cao, ánh mắt đượm buồn nhìn ra xa. Ánh trăng mờ ảo rọi xuống, làm nổi bật những vết chân của hắn trên nền đá lạnh lẽo.
Cuộc đời quả thật bất ngờ, từ chỗ bị Nam Cung thế gia đuổi đánh, hắn đã xây dựng thành trì để bảo vệ bá tánh, tích lũy một triệu dân, ba mươi vạn đại quân và ba vạn tu tiên giả. Nhưng liệu con đường này có đúng đắn không?
Những nghi ngờ trong lòng hắn chưa bao giờ nguôi ngoai.
Hắn tự hỏi liệu quyết định của mình có thực sự vì lợi ích của dân chúng hay chỉ là sự bành trướng quyền lực cá nhân.
Tại Nam Kinh Phủ
Sắc mặt Nam Cung Kiên trở nên căng thẳng khi một trinh thám hớt hải chạy vào, thở hổn hển. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán hắn, tay chân run rẩy khi nhận thông tin từ trinh thám:
"Cấp báo! Cấp báo! Tam trưởng lão, phía bắc Càn Nguyên Sơn có một chi quân đội đang tiến về Trấn Liệt Sơn!"
Nam Cung Kiên lập tức đứng dậy, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, hỏi ngay: "Số quân bao nhiêu?"
"Mười vạn nhân mã," thám báo đáp, giọng run rẩy.
Lão tố Nam Cung Hạo, người tu vi Nguyên Anh trung kỳ, xuất hiện với vẻ mặt giận dữ. Làn sóng giận dữ bùng lên trong mắt ông, như một cơn bão sắp sửa đổ bộ. Ông quát lớn: "Tại sao quân đội Càn Nguyên Sơn lại xuất hiện?
Các ngươi làm ăn kiểu gì thế?"
Nam Cung Kiên run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu đáp: "Bẩm lão tổ, trước đây Càn Nguyên Sơn được bảo vệ bởi trận pháp, chỉ những người có duyên mới vào được. Không hiểu sao gần đây trận pháp đã mở ra, thu hút nhiều lưu dân. Chúng ta cũng đã tuyển mộ nhiều nhân mã từ đó, giờ chỉ còn lại trung niên và người già."
Lão tổ nhìn hắn với ánh mắt đầy sự nghi ngờ và tức giận, quát: "Triệu tập tất cả mọi người vào nghị sự đường."
Nghị Sự Đường
Trên nghị sự đường, ánh sáng từ những ngọn đuốc tạo ra những bóng đen dài, làm nổi bật sự căng thẳng trong không khí. Những vị trưởng lão và tướng lĩnh của Nam Cung thế gia đang tụ họp, sắc mặt nghiêm trọng. Ánh đèn làm nổi bật những nếp nhăn và sự mệt mỏi trên khuôn mặt họ.
Nam Cung Hạo đứng lên, ánh mắt quyết đoán, giọng nói lạnh lùng như thép: "Chúng ta không thể ngồi chờ đợi.
Nếu Càn Nguyên quân đã dám tấn công, thì họ sẽ không dừng lại ở Liệt Sơn. Chúng ta cần phản ứng ngay lập tức."
Nam Cung Kiên, vẻ mặt đầy lo lắng, lên tiếng với giọng run rẩy: "Chúng ta cần ngay lập tức tăng cường phòng thủ tại các điểm chiến lược, đặc biệt là Cùng Kỳ Sơn. Gửi thông báo cho tất cả các tướng lĩnh và quân đội, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Đặc biệt, phải bảo vệ các thành trì quan trọng. Nếu họ chiếm được Liệt Sơn, chúng ta sẽ rất bị động."
"Nhưng chúng ta chỉ có thể sử dụng những gì có sẵn," một tướng lĩnh khác phản bác, giọng nói chứa đựng sự lo lắng. "Chúng ta không có đủ thời gian để tập hợp quân lực từ xa."
Nam Cung Hạo hít một hơi sâu, suy nghĩ trong giây lát, rồi ra lệnh: "Gọi ngay Thiên Thanh Thánh Địa " Địa Tạng".
Chúng ta cần sự trợ giúp từ Thiên Thanh Thánh Địa. Bất cứ giá nào, chúng ta phải có thêm viện binh."
Lệnh lập tức được truyền đi, các tướng lĩnh rời khỏi phòng họp để thực hiện nhiệm vụ. Trong khi đó, Nam Cung Hạo bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm. Hắn cảm nhận được sự bất ổn đang dâng lên như cơn sóng ngầm, và cảm giác lo lắng về những bước đi tiếp theo trong cuộc chiến.
Trấn Liệt Sơn
Trên đỉnh Trấn Liệt Sơn, các quân đội của Càn Nguyên đã bắt đầu dựng trại, chuẩn bị cho cuộc tấn công. Lều trại được dựng lên nhanh chóng, ánh sáng từ các ngọn đuốc chiếu sáng những bóng người bận rộn. Mùi khói từ lửa trại hòa quyện với hương vị của đất và cỏ. Tướng Quân Hồng Tây đứng trên đỉnh đổi, ánh mắt căng thẳng quan sát các trại lính đang bận rộn. hắn ta cảm nhận được áp lực từ trách nhiệm và sự căng thẳng trong không khí.
"Đại quân cần nghỉ ngơi," hắn ra lệnh, giọng trầm nhưng chắc chắn. "Hạ lệnh toàn quân, đêm nay nghỉ ngơi hồi phục tất cả thể lực. Ngày mai, đợi Đạo Chủ đến sẽ quyết chiến."
Bên dưới chân núi, các tiểu đội lính đang được kiểm tra, chuẩn bị vũ khí và cung cấp lương thực. Không khí sục sôi, các tướng lĩnh và quân nhân đều cảm nhận được sự căng thẳng trước cuộc chiến sắp tới, những cuộc trò chuyện và tiếng cười khan đang giảm dần, thay vào đó là những ánh mắt lo lắng và chuẩn bị nghiêm túc.
Nam Cung Phủ - Đại Điện
Trong đại điện của Nam Cung phủ, Thiên Thanh Thánh Địa "Địa Tạng", là thánh tử của Thiên Thanh Thánh Địa, đã đến.
Địa Tạng, với vẻ mặt nghiêm túc và sự quyết đoán trong từng cử chỉ, là một chiến lược gia tài ba, tinh thông trận pháp và hành quân bố trận.
"Địa Tạng, chúng ta cần viện quân từ Thánh Địa," Nam Cung Hạo nói, giọng đầy nghiêm trọng. "Chúng ta sẽ nhường một phần mỏ linh khoáng cho Thiên Thanh Thánh Địa."
Địa Tạng suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Nếu Nam Cung gia đã thể hiện thành ý như vậy, chúng ta sẽ cố hết sức, nhưng chỉ có thể phái một vị Nguyên Anh. Ta sẽ chuẩn bị ngay và dẫn quân đến vào ngày mai."
"Đa tạ," Nam Cung Hạo đáp, ánh mắt thâm thúy không ai biết hắn ta nghĩ gì. "Diệt Càn Nguyên Quan xong, sẽ đến lược các ngươi, các ngươi ăn bao nhiêu đến lúc đó sẽ phun ra gấp đôi."
Không khí quanh đài cao nặng nề với sự căng thẳng của những giờ phút quyết định. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, các quân lệnh và bản đồ chiến lược hiện lên rõ nét, như những vết thương chưa lành của trận chiến sắp tới.
"Các vị đại gia," Hoàng Thiên cất tiếng, giọng hắn trầm hùng vang vọng như tiếng sấm, "thời cơ đã đến. Triệu tập ngay Tam Đại Tướng Quân, Ngũ Đại Quân Đoàn, Lục Đại Đô Đốc, Bát Thương Nhân, Cửu Đại Nguyên Soái. Báo cho Đại Đô Đốc điều động ba vạn tu tiên giả tiến về Nam Hải, và thông báo Cửu Nguyên Soái dẫn quân từ 'Hắc Lâm Tuyền' trở về Càn Nguyên Thành ngay lập tức!"
Từng câu lệnh được phát ra như những tia chớp, xé toạc sự im lặng nặng nề. Mỗi từ của Hoàng Thiên đều mang theo một cảm giác cấp bách, như những cơn gió lạnh lẽo thổi qua các tướng lĩnh và binh sĩ, khiến họ không thể lơ là.
"Lệnh cho Tướng Quân Hồng Tây lĩnh mười vạn Càn Nguyên quân làm tiên phong, tiến thẳng về Trấn Liệt Sơn."
"Lệnh cho Tướng Quân Hoàng Đình làm trung quân, dẫn mười vạn Càn Nguyên quân đến Nam Hải."
"Lệnh cho Tướng Quân Hoang Đông làm hậu quân, dẫn mười vạn Càn Nguyên quân đóng quân tại 'Cùng Kỳ Sơn'."
"Kim Thần Quân sẽ cùng quân tiên phong, Thổ Thần Quân sẽ đồng hành với hậu quân, thiết lập trận địa tại Cùng Kỳ Sơn."
"Bát Thương Nhân, tiếp tục thương thảo với Liên Minh Tán Tu về việc hợp tác tấn công Nam Cung gia. Chúng ta sẽ cung cấp cho họ năm quả 'Chấn Thiên Lôi Châu'"
"Ta sẽ trực tiếp chỉ huy trận chiến này. Chờ Cửu Thiên Bồng đưa ba mươi vạn Càn Nguyên quân về Càn Nguyên Thành, hắn sẽ tọa trấn tại trung quân."
"Gửi mật lệnh ngay cho Ngọc Thiên Vương. Chúng ta sẽ đưa năm quả 'Chấn Thiên Lôi Châu' và yêu cầu Ngọc Thiên gia kiềm chế một gã Nguyên Anh. Ta sẽ tự mình dẫn Thiên Quân và Vạn Mã đối đầu với lão bạo hùng."
Mọi người đồng thanh hô: "Thuộc hạ tuân lệnh!" rồi rời đi nhanh chóng.
Tiếng bước chân vội vã và những âm thanh phát ra từ các trang bị chiến tranh vang vọng trong không khí, làm tăng thêm sự căng thẳng của thời khắc này.
Hoàng Thiên đứng một mình trên đài cao, ánh mắt đượm buồn nhìn ra xa. Ánh trăng mờ ảo rọi xuống, làm nổi bật những vết chân của hắn trên nền đá lạnh lẽo.
Cuộc đời quả thật bất ngờ, từ chỗ bị Nam Cung thế gia đuổi đánh, hắn đã xây dựng thành trì để bảo vệ bá tánh, tích lũy một triệu dân, ba mươi vạn đại quân và ba vạn tu tiên giả. Nhưng liệu con đường này có đúng đắn không?
Những nghi ngờ trong lòng hắn chưa bao giờ nguôi ngoai.
Hắn tự hỏi liệu quyết định của mình có thực sự vì lợi ích của dân chúng hay chỉ là sự bành trướng quyền lực cá nhân.
Tại Nam Kinh Phủ
Sắc mặt Nam Cung Kiên trở nên căng thẳng khi một trinh thám hớt hải chạy vào, thở hổn hển. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán hắn, tay chân run rẩy khi nhận thông tin từ trinh thám:
"Cấp báo! Cấp báo! Tam trưởng lão, phía bắc Càn Nguyên Sơn có một chi quân đội đang tiến về Trấn Liệt Sơn!"
Nam Cung Kiên lập tức đứng dậy, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, hỏi ngay: "Số quân bao nhiêu?"
"Mười vạn nhân mã," thám báo đáp, giọng run rẩy.
Lão tố Nam Cung Hạo, người tu vi Nguyên Anh trung kỳ, xuất hiện với vẻ mặt giận dữ. Làn sóng giận dữ bùng lên trong mắt ông, như một cơn bão sắp sửa đổ bộ. Ông quát lớn: "Tại sao quân đội Càn Nguyên Sơn lại xuất hiện?
Các ngươi làm ăn kiểu gì thế?"
Nam Cung Kiên run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu đáp: "Bẩm lão tổ, trước đây Càn Nguyên Sơn được bảo vệ bởi trận pháp, chỉ những người có duyên mới vào được. Không hiểu sao gần đây trận pháp đã mở ra, thu hút nhiều lưu dân. Chúng ta cũng đã tuyển mộ nhiều nhân mã từ đó, giờ chỉ còn lại trung niên và người già."
Lão tổ nhìn hắn với ánh mắt đầy sự nghi ngờ và tức giận, quát: "Triệu tập tất cả mọi người vào nghị sự đường."
Nghị Sự Đường
Trên nghị sự đường, ánh sáng từ những ngọn đuốc tạo ra những bóng đen dài, làm nổi bật sự căng thẳng trong không khí. Những vị trưởng lão và tướng lĩnh của Nam Cung thế gia đang tụ họp, sắc mặt nghiêm trọng. Ánh đèn làm nổi bật những nếp nhăn và sự mệt mỏi trên khuôn mặt họ.
Nam Cung Hạo đứng lên, ánh mắt quyết đoán, giọng nói lạnh lùng như thép: "Chúng ta không thể ngồi chờ đợi.
Nếu Càn Nguyên quân đã dám tấn công, thì họ sẽ không dừng lại ở Liệt Sơn. Chúng ta cần phản ứng ngay lập tức."
Nam Cung Kiên, vẻ mặt đầy lo lắng, lên tiếng với giọng run rẩy: "Chúng ta cần ngay lập tức tăng cường phòng thủ tại các điểm chiến lược, đặc biệt là Cùng Kỳ Sơn. Gửi thông báo cho tất cả các tướng lĩnh và quân đội, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Đặc biệt, phải bảo vệ các thành trì quan trọng. Nếu họ chiếm được Liệt Sơn, chúng ta sẽ rất bị động."
"Nhưng chúng ta chỉ có thể sử dụng những gì có sẵn," một tướng lĩnh khác phản bác, giọng nói chứa đựng sự lo lắng. "Chúng ta không có đủ thời gian để tập hợp quân lực từ xa."
Nam Cung Hạo hít một hơi sâu, suy nghĩ trong giây lát, rồi ra lệnh: "Gọi ngay Thiên Thanh Thánh Địa " Địa Tạng".
Chúng ta cần sự trợ giúp từ Thiên Thanh Thánh Địa. Bất cứ giá nào, chúng ta phải có thêm viện binh."
Lệnh lập tức được truyền đi, các tướng lĩnh rời khỏi phòng họp để thực hiện nhiệm vụ. Trong khi đó, Nam Cung Hạo bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm. Hắn cảm nhận được sự bất ổn đang dâng lên như cơn sóng ngầm, và cảm giác lo lắng về những bước đi tiếp theo trong cuộc chiến.
Trấn Liệt Sơn
Trên đỉnh Trấn Liệt Sơn, các quân đội của Càn Nguyên đã bắt đầu dựng trại, chuẩn bị cho cuộc tấn công. Lều trại được dựng lên nhanh chóng, ánh sáng từ các ngọn đuốc chiếu sáng những bóng người bận rộn. Mùi khói từ lửa trại hòa quyện với hương vị của đất và cỏ. Tướng Quân Hồng Tây đứng trên đỉnh đổi, ánh mắt căng thẳng quan sát các trại lính đang bận rộn. hắn ta cảm nhận được áp lực từ trách nhiệm và sự căng thẳng trong không khí.
"Đại quân cần nghỉ ngơi," hắn ra lệnh, giọng trầm nhưng chắc chắn. "Hạ lệnh toàn quân, đêm nay nghỉ ngơi hồi phục tất cả thể lực. Ngày mai, đợi Đạo Chủ đến sẽ quyết chiến."
Bên dưới chân núi, các tiểu đội lính đang được kiểm tra, chuẩn bị vũ khí và cung cấp lương thực. Không khí sục sôi, các tướng lĩnh và quân nhân đều cảm nhận được sự căng thẳng trước cuộc chiến sắp tới, những cuộc trò chuyện và tiếng cười khan đang giảm dần, thay vào đó là những ánh mắt lo lắng và chuẩn bị nghiêm túc.
Nam Cung Phủ - Đại Điện
Trong đại điện của Nam Cung phủ, Thiên Thanh Thánh Địa "Địa Tạng", là thánh tử của Thiên Thanh Thánh Địa, đã đến.
Địa Tạng, với vẻ mặt nghiêm túc và sự quyết đoán trong từng cử chỉ, là một chiến lược gia tài ba, tinh thông trận pháp và hành quân bố trận.
"Địa Tạng, chúng ta cần viện quân từ Thánh Địa," Nam Cung Hạo nói, giọng đầy nghiêm trọng. "Chúng ta sẽ nhường một phần mỏ linh khoáng cho Thiên Thanh Thánh Địa."
Địa Tạng suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Nếu Nam Cung gia đã thể hiện thành ý như vậy, chúng ta sẽ cố hết sức, nhưng chỉ có thể phái một vị Nguyên Anh. Ta sẽ chuẩn bị ngay và dẫn quân đến vào ngày mai."
"Đa tạ," Nam Cung Hạo đáp, ánh mắt thâm thúy không ai biết hắn ta nghĩ gì. "Diệt Càn Nguyên Quan xong, sẽ đến lược các ngươi, các ngươi ăn bao nhiêu đến lúc đó sẽ phun ra gấp đôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất