Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 46: Đại Chiến Đông Vực: Sức Mạnh của Mạnh Trường Sinh

Trước Sau
Trong ánh sáng chập chờn của ngọn lửa và ánh trăng mờ ảo, trận chiến tại Đông Vực ngày càng khốc liệt. Tam đại Thiên Vương của Càn Nguyên Quan và những lão tổ của các gia tộc Đông Vực giao tranh không khoan nhượng, tạo nên những trận cuồng phong bão tố khắp vùng trời. Kiếm quang và linh khí va chạm, từng cơn sóng năng lượng lan tỏa, khiến không gian rung chuyển, mặt đất vỡ vụn dưới áp lực khủng khiếp của cuộc chiến.

Một tiếng hú dài vang lên, phá tan sự cân bằng của trận đấu. Mạnh Trường Sinh từ xa bay tới, toàn thân tỏa ra khí tức cường đại, mang theo uy lực thần tiên. Hắn hạ xuống giữa trận chiến, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén quét qua chiến trường, khiến mọi người run sợ. Mỗi bước đi của hắn như tạo ra một luồng khí mạnh mẽ, làm cho không khí xung quanh đặc quánh lại.

"Tam đại Thiên Vương, lùi lại!" Hắn ra lệnh, giọng nói như đinh đóng cột, làm mọi âm thanh lặng ngắt. Hỏa Vũ Thiên Vương, Lâm Thanh Thiên Vương và Sơn Hải Thiên Vương ngay lập tức thu hồi chiều thức, lùi lại phía sau, ánh mắt đầy kính sợ hướng về phía Mạnh Trường Sinh.

Sự xuất hiện của Mạnh Trường Sinh mang đến uy hiếp lớn cho các đối thủ của Đông Vực. Các lão tổ của Đông Phương gia và Nam Cung gia nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác, từng đường gân trên khuôn mặt lộ rõ sự căng thẳng. Mạnh Trường Sinh bước vào trung tâm trận chiến, như một cơn bão phá tan mọi thứ trên con đường của hắn.

"Mạnh Trường Sinh, ngươi muốn gì?" Đông Phương Minh hỏi, giọng nói tràn đầy căm hận và lo lắng, như có hàng ngàn con dao sắc bén cắt xé trong lòng. Ánh mắt của hắn ta hiện lên sự tuyệt vọng, như thể mọi hy vọng đã tan biến.

"Các ngươi đã quy thuận Đại Nam, hôm nay, ta sẽ kết thúc tất cả tại đây. Đông Phương gia, Nam Cung gia, chuẩn bị chịu chết!" Mạnh Trường Sinh lạnh lùng đáp, ánh mắt sáng rực như ngọn lửa địa ngục, mang theo một sự tàn nhẫn không thể chối từ.

Đông Phương Minh và Nam Cung Kiếm đồng loạt triệu hồi toàn bộ sức mạnh, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.

Nhưng Mạnh Trường Sinh chỉ cười lạnh, vung tay triệu hồi một thanh kiểm dài, bao phủ trong ánh sáng bạch kim, tựa như kiếm của thiên thần giáng thế.

"Vạn Kiếm Quy Tông!" Hắn hét lên, thanh kiếm lao thẳng vào đại trận của Đông Phương gia, phá vỡ mọi rào cản, thiêu đốt tất cả. Kiếm quang tỏa ra, cắt ngang không gian, từng trận cuồng phong nổi lên, khiến đất trời biến sắc.

Những đợt sóng năng lượng chao đảo, làm cho không gian xung quanh như vỡ vụn.

Đông Phương Minh cố gắng chống đỡ, nhưng sức mạnh của Mạnh Trường Sinh quá mạnh mẽ. Thanh kiếm bạch kim xuyên qua thân thể hắn ta, mang theo một luồng sáng chói lòa, kết thúc cuộc đời vị lão tổ này. Tiếng hét đau đớn của hắn ta vang lên, nhưng nhanh chóng bị cuốn trôi trong tiếng gió, như một ký ức mờ nhạt.

Nam Cung Kiếm nhìn thấy bạn đồng hành ngã xuống, lòng đầy phẫn nộ. Hắn ta triệu hồi toàn bộ sức mạnh, lao vào Mạnh Trường Sinh với hy vọng cuối cùng, ánh mắt rực cháy sự căm hận, như thể không còn gì để mất.

"Ngươi không thoát được đâu, chịu chết đi!" Nam Cung Kiếm hét lên, vung thanh Đại Băng Kiếm lao vào đối thủ, kiếm khí lạnh lẽo như muốn đóng băng cả không gian. Một màn sương lạnh bốc lên từ thanh kiếm, làm cho không khí xung quanh trở nên đông đặc.



Mạnh Trường Sinh chỉ cười nhẹ, dễ dàng né tránh đòn tấn công. Hắn vung Trường Sinh Kiếm, chỉ một nhát chém, thân thể Nam Cung Kiếm bị chém làm đôi, máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả bầu trời. Những giọt máu lấp lánh như những ngôi sao rơi xuống, tạo nên một cảnh tượng đầy bi tráng.

"Mạnh Trường Sinh, ngươi chớ càn rỡ!" Một tiếng gầm lên kinh thiên động địa của Ngô Thiên Hoành, hắn lao vào tấn công Mạnh Trường Sinh, khí tức bùng nổ như núi lửa phun trào. Hơi nóng từ cuộc chiến bốc lên, làm cho không gian xung quanh như nóng rực thêm.

Lúc này, từ phương xa hiện lên ba bóng người lao vút đến, ba vị Cung Phụng của Đông Vực tiến lên, triển khai tuyệt kỹ, khiến không gian rung chuyển. Bắc Minh Vương cũng gia nhập chiến trường, sức mạnh của hắn như cơn bão tuyết, đóng băng mọi thứ. Những cơn bão tuyết gầm gừ, bao trùm mọi thứ trong một lớp băng giá lạnh lẽo.

Ba vị Cung Phụng gồm có Diệp Hồng, Lưu Vân, và Trần Hạo, mỗi người mang theo một uy lực khủng khiếp, cùng với Bắc Minh Vương, tạo nên trận chiến khốc liệt với tam đại Thiên Vương.

Hỏa Vũ Thiên Vương đối mặt với Diệp Hồng, ngọn lửa của Hỏa Long Kích va chạm với lưỡi kiếm băng giá của nàng, tạo nên những vụ nổ kinh hoàng.

Lâm Thanh Thiên Vương đấu với Lưu Vân, hai cao thủ triển khai chiêu thức nhanh như chớp, kiếm quang và quyền cước va chạm, khiến không gian xung quanh biến dạng.

Sơn Hải Thiên Vương đối đầu với Trần Hạo, trận chiến của họ tựa như hai con sông lớn va đập, khiến mặt đất rung chuyển không ngừng.

Bắc Minh Vương, với khí tức như bão tuyết, lao vào Mạnh Trường Sinh, Mạnh Trường Sinh lấy một địch hai, cùng với Ngô Thiên Hoàng tạo nên một trận đại chiến vô tiền khoáng hậu. Cả ba người đều không chịu thua kém, từng chiêu từng thức đều mang theo sức mạnh kinh thiên động địa.

Cuộc đại chiến kéo dài đến hừng đông, lúc này Mạnh Trường Sinh hạ lệnh lui quân, chia đôi Đông Vực mà trị. Hắn biết rằng cuộc chiến này chỉ là khởi đầu, còn nhiều thử thách đang chờ đợi phía trước. Cuộc chiến kết thúc trong nháy mắt, để lại một khoảng lặng trong không gian, như một bức tranh lụa bị xé toạc.

Mạnh Trường Sinh đứng giữa trận địa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía chân trời xa. Đông Vực phân hai, ánh sáng bình minh len lỏi qua tàn tích của trận chiến, từng tia sáng như nhắc nhở về sự tàn khốc vừa qua.

Tam đại Thiên Vương cúi đầu trước Mạnh Trường Sinh, chuẩn bị hành động theo lệnh của Hoàng Thiên. Bầu trời

Đông Vực dần sáng lên, ánh sáng bình minh mang theo hy vọng mới, nhưng cũng là sự bắt đầu của một cuộc hành trình đầy hiểm nguy và thử thách mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau