Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 71: Vô Danh Đảo: Thượng Phẩm Linh Thạch Hiện Thế
Trên một hải đảo xa xôi, nơi biển cả dậy sóng dữ dội và mây đen cuộn xoáy như những con quỷ đêm, một ngọn núi khổng lồ trồi lên giữa bão táp, như một cự long ngàn năm ẩn mình. Các vách đá dựng đứng rì rào tiếng gió như đang xé toạc cả trời đất. Các vách đá dựng đứng như những móng vuốt khổng lồ, như muốn xé toạc bầu trời đen kịt.
Dưới chân ngọn núi, Hoàng Hôn, Hoàng Đình và Hoàng Thần Hy đứng trầm mặc, ánh mắt tập trung vào những viên đá kỳ lạ nằm rải rác dưới chân núi. Những viên đá này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, màu sắc lấp lánh như kim cương, nhưng không giống bất kỳ loại linh thạch nào mà họ từng thấy.
Hoàng Đình cầm một viên đá trong tay, quan sát cẩn thận. "Đại Thần Tướng, những viên đá này giống với thượng phẩm linh thạch được ghi lại trong Càn Nguyên Lục Pháp. Đây có phải là những viên đá trong truyền thuyết không?"
Hoàng Hôn nhìn chằm chằm vào những viên đá, ánh mắt sâu thằm như đại dương. Hắn nhíu mày, rồi cúi xuống, lấy một viên đá nhỏ và ném vào tay. "Ngươi thử hấp thu xem. Theo như trong Càn Nguyên Kinh, chúng có khả năng tăng cường pháp lực. Nếu đúng như vậy, đây sẽ là một phát hiện lớn."
Hoàng Đình không chần chừ, lập tức vận pháp lực, bắt đầu hấp thu. Hơi thở của hắn nhanh chóng trở nên đều đặn, cảm nhận rõ ràng sức mạnh từ viên đá truyền vào cơ thể. "Có, có! Viên đá này đúng là thượng phẩm linh thạch! Điều này sẽ thay đổi tất cả!" Hoàng Đình vui mừng nói, ánh mắt sáng lên như ánh sao đêm.
Hoàng Hôn mỉm cười, nhưng ánh mắt hắn lại không rời khỏi những viên đá, như thể đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng. "Hoàng Thần Hy, ngươi hãy lập tức quay về Càn Nguyên Đảo, báo cho Đạo Chủ về phát hiện này."
Hoàng Thần Hy cúi đầu vâng lệnh. "Vâng, đại ca. Ta sẽ lập tức lên đường.
"Nhớ kỹ," Hoàng Hôn dặn dò, "chỉ báo cho Đạo Chủ thôi, không được để lộ ra ngoài."
"Rõ," Thần Hy đáp, rồi lập tức bay vút lên không trung, hướng về Càn Nguyên Đảo.
"Hoàng Đình," Hoàng Hôn tiếp tục, "ngươi hãy dẫn một vạn quân tiến về phía trước một ngàn dặm. Sau đó, tìm một hòn đảo thích hợp để đóng quân. Phải làm nhanh chóng và cẩn thận."
"Ta sẽ triệu tập các huynh đệ còn lại, chiếm đóng các hòn đảo xung quanh và bảo vệ khu vực này," Hoàng Đình đáp.
"Truyền lệnh cho Phong Hoa Tuyết Nguyệt đến đây."
Hoàng Hôn gật đầu hài lòng. "Chúng ta cần phải bảo vệ địa điểm này thật chặt chẽ. Đừng để bất kỳ kẻ nào nghi ngờ hoặc phát hiện ra."
Cùng lúc đó, tại Cần Nguyên Đảo, trong đại sảnh rộng lớn của Càn Nguyên Phủ, Mạnh Trường Sinh, Lạc Long Thành, Ngọc Thiên Vương, Độc Cô Kiếm, Trần Phong và các đại quân đoàn trưởng khác đang ngồi trong đại điện với sắc mặt âm trầm. Bởi vì đã năm năm rồi, không có tung tích của Hoàng Thiên.
Bỗng nhiên một đệ tử từ bên ngoài chạy vào cúi chào và nói: "Báo các vị đại nhân, bên ngoài phủ có một người tên là Hoàng Thần Hy muốn gặp Đạo Chủ!"
Mạnh Trường Sinh đứng dậy ngay lập tức, nói: "Mau mời Hoàng tướng quân vào."
Hoàng Thần Hy bay vào đại điện với vẻ mặt gấp gáp, không thèm nhìn xung quanh, nói: "Đạo Chủ, đại ca của ta đã phát hiện một khoáng thạch kỳ lạ trên Vô Danh Đảo. Chúng được cho là thượng phẩm linh thạch và có khả năng tăng cường pháp lực."
Mạnh Trường Sinh nhướng mày, sự chú ý lập tức tập trung vào tin tức này. "Thượng phẩm linh thạch? Đã hơn hai ngàn năm không có tung tích về thượng phẩm linh thạch. Ngươi có mang theo không?"
Hoàng Thần Hy nghe giọng nói không phải của Đạo Chủ, lúc này mới lúng túng nói: "Quân sư, ta ta ta muốn gặp
Đạo Chủ, đại ca ta nói có việc muốn thương lượng với Đạo Chủ."
Cả đại điện đều cười vang, lúc này Ngọc Thiên Vương lên tiếng: "Vừa rồi ngươi đã lỡ miệng nói rồi, không bằng đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ một lượt, Đạo Chủ đang bế quan, mọi chuyện trong phủ do chúng ta xử lý."
"Đúng vậy, ngươi cứ theo quân sư hỏi mà trả lời là được," Lạc Long Thành cười cười nói.
"Ta ta, thôi được rồi, chuyện này do ta lỡ lời, ta sẽ nói rõ hơn. Chuyện là thế này, ở đây ta mang đến một viên các vị đại nhân có thể xem thử," Hoàng Thần Hy lè lưỡi nói.
"Rất tốt, đây chính là thượng phẩm linh thạch, hơn nữa số lượng còn rất nhiều," Mạnh Trường Sinh cười nhạt, trong mắt hiện lên một tia sắc bén. Tay hắn khẽ vung ra, viên linh thạch vỡ vụn, giải phóng linh khí mạnh mẽ, làm cho cả đại điện như ngập trong một làn sương linh lực tinh khiết.
"Triệu tập các vị tướng quân, chúng ta muốn xuất binh" Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán của Mạnh Trường Sinh vang lên, khiến các tướng quân trong đại điện đồng loạt hành lễ và nhanh chóng chuấn bị.
Thái Tố, đoàn trưởng Mộc Thần Quân, bước lên, cúi người cung kính. "Quân sư, Mộc Thần Quân đã bố trí xong truyền tống trận, các đảo chủ chốt đều đã bị chiếm đóng, chỉ chờ lệnh xuất phát."
"Rất tốt," Mạnh Trường Sinh gật đầu, sự hài lòng hiện rõ trên gương mặt. "Lạc Long Thành, Độc Cô Kiếm, Trần Phong, ba vị lập tức tiến về chiến trường, chi viện cho đại thần tướng. Ngọc Thiên Vương, ngươi sẽ tọa trấn tại Càn Nguyên Phủ, đảm bảo hậu phương vững chắc."
Ngọc Thiên Vương nghe lệnh, cười tếu táo. "Quân sư, dưới trướng ngươi có bách vạn đại quân, cho ta mượn dùng một chút nhé!" Ngọc Thiên Vương nhướng mày, giọng nói mang theo chút tếu táo nhưng lại hàm ý châm chọc nhẹ nhàng, thể hiện sự tự do thoải mái trong đội ngũ, mặc dù ai cũng biết phía sau là những trách nhiệm nặng nề
"Cút đi!" Mạnh Trường Sinh không hề do dự, trực tiếp đá một cước vào Ngọc Thiên Vương. Cú đá không nhẹ nhưng đầy thân thiện, thể hiện sự gắn bó giữa những người đồng đội lâu năm.
Dưới chân ngọn núi, Hoàng Hôn, Hoàng Đình và Hoàng Thần Hy đứng trầm mặc, ánh mắt tập trung vào những viên đá kỳ lạ nằm rải rác dưới chân núi. Những viên đá này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, màu sắc lấp lánh như kim cương, nhưng không giống bất kỳ loại linh thạch nào mà họ từng thấy.
Hoàng Đình cầm một viên đá trong tay, quan sát cẩn thận. "Đại Thần Tướng, những viên đá này giống với thượng phẩm linh thạch được ghi lại trong Càn Nguyên Lục Pháp. Đây có phải là những viên đá trong truyền thuyết không?"
Hoàng Hôn nhìn chằm chằm vào những viên đá, ánh mắt sâu thằm như đại dương. Hắn nhíu mày, rồi cúi xuống, lấy một viên đá nhỏ và ném vào tay. "Ngươi thử hấp thu xem. Theo như trong Càn Nguyên Kinh, chúng có khả năng tăng cường pháp lực. Nếu đúng như vậy, đây sẽ là một phát hiện lớn."
Hoàng Đình không chần chừ, lập tức vận pháp lực, bắt đầu hấp thu. Hơi thở của hắn nhanh chóng trở nên đều đặn, cảm nhận rõ ràng sức mạnh từ viên đá truyền vào cơ thể. "Có, có! Viên đá này đúng là thượng phẩm linh thạch! Điều này sẽ thay đổi tất cả!" Hoàng Đình vui mừng nói, ánh mắt sáng lên như ánh sao đêm.
Hoàng Hôn mỉm cười, nhưng ánh mắt hắn lại không rời khỏi những viên đá, như thể đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng. "Hoàng Thần Hy, ngươi hãy lập tức quay về Càn Nguyên Đảo, báo cho Đạo Chủ về phát hiện này."
Hoàng Thần Hy cúi đầu vâng lệnh. "Vâng, đại ca. Ta sẽ lập tức lên đường.
"Nhớ kỹ," Hoàng Hôn dặn dò, "chỉ báo cho Đạo Chủ thôi, không được để lộ ra ngoài."
"Rõ," Thần Hy đáp, rồi lập tức bay vút lên không trung, hướng về Càn Nguyên Đảo.
"Hoàng Đình," Hoàng Hôn tiếp tục, "ngươi hãy dẫn một vạn quân tiến về phía trước một ngàn dặm. Sau đó, tìm một hòn đảo thích hợp để đóng quân. Phải làm nhanh chóng và cẩn thận."
"Ta sẽ triệu tập các huynh đệ còn lại, chiếm đóng các hòn đảo xung quanh và bảo vệ khu vực này," Hoàng Đình đáp.
"Truyền lệnh cho Phong Hoa Tuyết Nguyệt đến đây."
Hoàng Hôn gật đầu hài lòng. "Chúng ta cần phải bảo vệ địa điểm này thật chặt chẽ. Đừng để bất kỳ kẻ nào nghi ngờ hoặc phát hiện ra."
Cùng lúc đó, tại Cần Nguyên Đảo, trong đại sảnh rộng lớn của Càn Nguyên Phủ, Mạnh Trường Sinh, Lạc Long Thành, Ngọc Thiên Vương, Độc Cô Kiếm, Trần Phong và các đại quân đoàn trưởng khác đang ngồi trong đại điện với sắc mặt âm trầm. Bởi vì đã năm năm rồi, không có tung tích của Hoàng Thiên.
Bỗng nhiên một đệ tử từ bên ngoài chạy vào cúi chào và nói: "Báo các vị đại nhân, bên ngoài phủ có một người tên là Hoàng Thần Hy muốn gặp Đạo Chủ!"
Mạnh Trường Sinh đứng dậy ngay lập tức, nói: "Mau mời Hoàng tướng quân vào."
Hoàng Thần Hy bay vào đại điện với vẻ mặt gấp gáp, không thèm nhìn xung quanh, nói: "Đạo Chủ, đại ca của ta đã phát hiện một khoáng thạch kỳ lạ trên Vô Danh Đảo. Chúng được cho là thượng phẩm linh thạch và có khả năng tăng cường pháp lực."
Mạnh Trường Sinh nhướng mày, sự chú ý lập tức tập trung vào tin tức này. "Thượng phẩm linh thạch? Đã hơn hai ngàn năm không có tung tích về thượng phẩm linh thạch. Ngươi có mang theo không?"
Hoàng Thần Hy nghe giọng nói không phải của Đạo Chủ, lúc này mới lúng túng nói: "Quân sư, ta ta ta muốn gặp
Đạo Chủ, đại ca ta nói có việc muốn thương lượng với Đạo Chủ."
Cả đại điện đều cười vang, lúc này Ngọc Thiên Vương lên tiếng: "Vừa rồi ngươi đã lỡ miệng nói rồi, không bằng đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ một lượt, Đạo Chủ đang bế quan, mọi chuyện trong phủ do chúng ta xử lý."
"Đúng vậy, ngươi cứ theo quân sư hỏi mà trả lời là được," Lạc Long Thành cười cười nói.
"Ta ta, thôi được rồi, chuyện này do ta lỡ lời, ta sẽ nói rõ hơn. Chuyện là thế này, ở đây ta mang đến một viên các vị đại nhân có thể xem thử," Hoàng Thần Hy lè lưỡi nói.
"Rất tốt, đây chính là thượng phẩm linh thạch, hơn nữa số lượng còn rất nhiều," Mạnh Trường Sinh cười nhạt, trong mắt hiện lên một tia sắc bén. Tay hắn khẽ vung ra, viên linh thạch vỡ vụn, giải phóng linh khí mạnh mẽ, làm cho cả đại điện như ngập trong một làn sương linh lực tinh khiết.
"Triệu tập các vị tướng quân, chúng ta muốn xuất binh" Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán của Mạnh Trường Sinh vang lên, khiến các tướng quân trong đại điện đồng loạt hành lễ và nhanh chóng chuấn bị.
Thái Tố, đoàn trưởng Mộc Thần Quân, bước lên, cúi người cung kính. "Quân sư, Mộc Thần Quân đã bố trí xong truyền tống trận, các đảo chủ chốt đều đã bị chiếm đóng, chỉ chờ lệnh xuất phát."
"Rất tốt," Mạnh Trường Sinh gật đầu, sự hài lòng hiện rõ trên gương mặt. "Lạc Long Thành, Độc Cô Kiếm, Trần Phong, ba vị lập tức tiến về chiến trường, chi viện cho đại thần tướng. Ngọc Thiên Vương, ngươi sẽ tọa trấn tại Càn Nguyên Phủ, đảm bảo hậu phương vững chắc."
Ngọc Thiên Vương nghe lệnh, cười tếu táo. "Quân sư, dưới trướng ngươi có bách vạn đại quân, cho ta mượn dùng một chút nhé!" Ngọc Thiên Vương nhướng mày, giọng nói mang theo chút tếu táo nhưng lại hàm ý châm chọc nhẹ nhàng, thể hiện sự tự do thoải mái trong đội ngũ, mặc dù ai cũng biết phía sau là những trách nhiệm nặng nề
"Cút đi!" Mạnh Trường Sinh không hề do dự, trực tiếp đá một cước vào Ngọc Thiên Vương. Cú đá không nhẹ nhưng đầy thân thiện, thể hiện sự gắn bó giữa những người đồng đội lâu năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất