Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 81: Địa Ngục Của Xích Tu

Trước Sau
Ẩm Ầm! Cả hải vực dậy sóng dữ dội, từng đợt sóng cuộn trào như phản ứng với sự xuất hiện của một thế lực hùng mạnh. Chưng Ngư đứng sừng sững giữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo của hn ta dần chuyển thành màu đỏ rực như máu, tỏa ra một thứ sát khí đậm đặc đến ngạt thở. Xích tu trong tay hắn ta phát ra ánh sáng đỏ rực, như muốn hút cạn sinh mệnh của tất cả những kẻ đứng trước mặt. Những con sóng lớn va đập vào nhau như thể cảm nhận được sự đe dọa từ sức mạnh của hắn ta.

"Yêu tướng Huyền Xà," giọng nói của Chương Ngư trầm trầm, vang lên như tiếng sấm giữa đêm, mang theo uy lực áp chế càn khôn, "ngươi hãy dẫn quân tiên phong, đột nhập vào hải đảo phía trước. Bất kỳ trở ngại nào cũng phải tiêu diệt ngay lập tức. Ta không muốn để bất kỳ kẻ nào sống sót."

Huyền Xà cúi đầu kính cẩn, đôi mắt rực lửa thâm độc lóe sáng. "Tuân lệnh, đại yêu tướng. Thuộc hạ nhất định không để ngài thất vọng."

Sau khi Huyền Xà dẫn quân rời đi, Chương Ngư vẫn đứng im giữa không trung, tâm trí cuộn trào những toan tính.

Càn Nguyên Phủ là một thế lực mới nổi, nhưng sự phát triển quá nhanh chóng của nó khiến hắn ta không thể không lo lắng. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến, tạo nên một bức tranh chiến trường đầy u ám và nguy hiểm.

Bầu trời vốn tĩnh lặng bỗng bị phá vỡ bởi một cơn gió lạnh lẽo mang theo hơi thở tử thần, khiến không khí trở nên nặng nề. Từ xa, một bóng đen lướt nhanh như tia chớp, nhanh chóng tiến về phía Chương Ngư. Mạnh Trường Sinh đã đến.

Cảm nhận được một luồng khí tức cường đại đang áp sát, Chương Ngư nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng. "Nguyên Anh kỳ? Không thể nào..." Hắn ta lẩm bẩm, nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, bóng đen kia đã xuất hiện trước mặt, áp lực tỏa ra khiến hắn ta phải dè chừng.

Mạnh Trường Sinh hiện ra như một vị thần, ánh mắt lạnh lùng của hắn như lưỡi dao cắt vào tâm can Chương Ngư.

"Ô, Bạch Tuộc, lâu rồi chưa được ăn hải sản, ngươi truy sát người của ta quá lâu, đã đến lúc phải trả giá rồi!"

Giọng hắn vang lên không phải là tiếng thét, mà là lời phán quyết từ thiên địa, không thể trốn thoát.

Chương Ngư cười khẩy: "Nguyên Anh kỳ, chỉ là một con kiến hôi, mà dám ngông cuồng trước mặt ta? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái giá của việc nhục mạ bản tôn là như thế nào!"

Hắn ta vung xích tu trong tay, ánh sáng đỏ rực lóe lên, như một ngọn lửa chuẩn bị bùng nổ.

Mạnh Trường Sinh không chút chần chừ, lập tức xuất chiêu. Hai tay hắn xoay tròn, linh khí cuồn cuộn tụ lại quanh thân, nhanh chóng biến thành pháp ấn, pháp ấn rơi xuống, tạo nên một cơn lốc xoáy kinh thiên động địa. "Trường Sinh Đế Ấn!" Hắn hét lớn, cơn lốc xoáy bùng phát, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.

Chương Ngư đối mặt với cơn lốc mà không hề lo lắng. Hắn đập mạnh xích tu xuống biển, một luồng khí lực từ lòng biển phun trào, tạo thành một tường thành vững chắc chắn trước mặt. "Thủy Liệt Thiên Cương!" Hắn hô lớn, kết hợp thiên địa chi lực, tường thành như một ngọn núi cao sừng sững chắn đứng cơn lốc.



Mạnh Trường Sinh không dừng lại, hắn tập trung sức mạnh, từ lòng bàn tay phóng ra một thanh kiếm, kiếm quang lóe lên ánh sáng vàng chói lòa, trực tiếp đánh vào tường thành. Tiếng thét của hắn như sấm động, chỉ trong tích tắc, tường thành bị xuyên thủng, những mảnh đá bay tứ tung, làm cho mặt biển sôi sục.

Chương Ngư bị đánh bật ra phía sau, sắc mặt trắng bệch, không ngờ đối phương chỉ là Nguyên Anh kỳ mà lại có sức mạnh khủng khiếp đến vậy. Hắn thầm nghĩ: "Ta khinh địch rồi, người này không thể nào là Nguyên Anh kỳ."

Không chần chừ thêm, hắn ta phun ra một dòng nước đen kịt, đây chính là bản mệnh thần thông của hắn - "Hắc Thủy Độc Lệnh". Dòng nước đen nơi đi qua đều bốc khói, mặt biến sôi sục, uy lực kinh người.

Mạnh Trường Sinh không kịp biến chiêu, hắn lập tức thi triển "Trường Sinh Đệ Nhị Biến", chỉ thấy khí tức của hắn đột nhiên tăng vọt, từ Nguyên Anh kỳ thăng thẳng lên Hóa Thần kỳ.

"Chết đi!" Mạnh Trường Sinh gầm lên, lao về phía trước với tốc độ kinh hồn. Tử Vong Pháp Tắc hiện lên trong tay, tử khí ngưng tụ, hắn chuẩn bị tung ra đòn chí mạng.

Ẩm ầm! Cả chiến trường rung chuyển, Mạnh Trường Sinh bị đánh bật ra xa, rơi thẳng xuống biển. Chương Ngư dốc toàn lực vào xích tu, tung ra chiêu mạnh nhất của mình. "Thiên Thủy Hãn Hải!" Hắn hét lớn, xích tu phóng ra, kéo theo hàng trăm cột Hắc Thủy, như những con răn hung ác lao tới Mạnh Trường Sinh.

Mạnh Trường Sinh vừa bay lên, đột nhiên hàng ngàn con rắn đen lao tới, hắn xoay người, cánh tay khẽ vung, một bức tường linh khí vô hình hiện ra trước mặt, chặn đứng toàn bộ đòn tấn công của Chương Ngư. Những tia Hắc Thủy chạm vào bức tường, lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.

"Vạn Kiếm Quy Tông!" Mạnh Trường Sinh thi triển tuyệt kỹ, hàng trăm ngàn thanh kiếm từ trên trời giáng xuống chém vào Chương Ngư.

"Chết đi!" Mạnh Trường Sinh không chút do dự, một kiếm chém xuống, trực tiếp chấn nát thân thể Chương Ngư.

Âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên, máu tươi văng tung tóe, thân thể Chương Ngư rơi xuống biển, không còn chút sức lực nào.

Đột nhiên, một luồng sáng bay vút lên không trung, lao đi như gió - đó là Nguyên Thần của Chương Ngư, hắn ta xuất khiếu chạy trốn. "Ha ha ha, ngươi chờ đó cho ta! Hôm nay ngươi thắng, nhưng ngày giỗ của ngươi sẽ đến sớm thôi!" Nguyên Thần của Chương Ngư hét lên trong cơn cuồng nộ, để lại Mạnh Trường Sinh đứng giữa bầu trời đen tối.

Mạnh Trường Sinh nhìn theo Nguyên Thần của Chương Ngư, đôi mắt hắn lạnh như băng. "Ngươi có thể trốn, nhưng người của ngươi không thể thoát khỏi tay ta!" Hắn hét lớn, tung ra một luồng sáng chói lòa hướng thẳng về phía chiến thuyền đang bỏ trốn.

Nhưng Nguyên Thần của Chương Ngư đã nhanh chóng biến mất vào hư không, để lại Mạnh Trường Sinh đứng giữa bầu trời đen tối, hắn thầm nghĩ: "Quả nhiên, vẫn không thể giết chết Hóa Thần kỳ... Ta cần tìm Đạo Chủ, đột phá Hóa Thần trước đã, rồi tính tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau