Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 24:
Nguyễn Tinh Hà cầm đồ trong tay, cười ngọt ngào nhìn Khang Chí Viễn: “Anh cứ vậy mà tin tưởng đưa cho em à, không sợ em ôm tiền bỏ trốn sao?”
Khang Chí Viễn nhướng mày liếc nhìn cô, không nói gì.
Nhưng lông mày của anh tựa dao găm, đôi mắt đen láy sắc bén nhìn cô, như muốn nói: “Cô thử trốn xem?”
Cái nhìn này vừa đẹp trai vừa khí thế, tim Nguyễn Tinh Hà khẽ động, chân có cảm giác như bị nhũn ra.
Ai có thể chống lại được ánh mắt này chứ.
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, bà cô già như cô thật sự không chịu nổi, vẫn nên đoạt tới tay càng sớm càng tốt.
Trở lại phòng, Nguyễn Tinh Hà đầu vú cứng ngắc, âm hộ ngứa ngáy, căn bản không ngủ được.
Nghĩ đến gương mặt điển trai, vòng eo và cơ bụng săn chắc của Khang Chí Viễn là cô không thể nào ngủ được.
Đột nhiên, Nguyên Tinh Hà trợn mắt, trong đầu nảy ra kế hoạch.
“A.” Cô hét lên, đợi Khang Chí Viễn chạy tới kiểm tra.
Quả nhiên, Khang Chí Viễn liền đi tới, gõ cửa hỏi: “Đồng chí Nguyễn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh mau vào đi” Nguyễn Tinh Hà hô.
Khang Chí Viễn đẩy cửa tiến vào, trông thấy Nguyễn Tinh Hà trốn ở trong chăn run lẩy bẩy.
“Sao vậy?” Anh khẩn trương đi đến bên giường hỏi.
Nguyễn Tinh Hà bỗng nhiên vén chăn lên, túm anh ngã xuống giường.
Khang Chí Viễn không đề phòng, bị Nguyễn Tinh Hà kéo đè lên người cô, giãy dụa muốn đứng lên nhưng không giữ được thăng bằng, ngã lại xuống dưới, cùng Nguyễn Tinh Hà hai mặt nhìn nhau.
Anh nhìn thấy sự kiều mị trên khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen láy lặng lẽ như vực sâu, đôi môi đỏ hồng như cánh hoa.
Đôi mắt của Nguyễn Tinh Hà di chuyển từ trán xuống đôi lông mày đen, cái mũi thẳng tắp đến đôi môi rồi dán chặt ở đó, không chịu động đậy.
Một giây sau, não cô co lại, ôm lấy cổ anh rồi dùng môi mình bao phủ môi anh.
Hoá ra môi anh lại mềm như vậy, không hề giống với con người cứng cáp của anh, mang theo hơi thở đàn ông mát lạnh, hình như anh vừa mới đánh răng, mùi bạc hà vẫn còn thoang thoảng, thật dễ chịu.
Khang Chí Viễn nhướng mày liếc nhìn cô, không nói gì.
Nhưng lông mày của anh tựa dao găm, đôi mắt đen láy sắc bén nhìn cô, như muốn nói: “Cô thử trốn xem?”
Cái nhìn này vừa đẹp trai vừa khí thế, tim Nguyễn Tinh Hà khẽ động, chân có cảm giác như bị nhũn ra.
Ai có thể chống lại được ánh mắt này chứ.
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, bà cô già như cô thật sự không chịu nổi, vẫn nên đoạt tới tay càng sớm càng tốt.
Trở lại phòng, Nguyễn Tinh Hà đầu vú cứng ngắc, âm hộ ngứa ngáy, căn bản không ngủ được.
Nghĩ đến gương mặt điển trai, vòng eo và cơ bụng săn chắc của Khang Chí Viễn là cô không thể nào ngủ được.
Đột nhiên, Nguyên Tinh Hà trợn mắt, trong đầu nảy ra kế hoạch.
“A.” Cô hét lên, đợi Khang Chí Viễn chạy tới kiểm tra.
Quả nhiên, Khang Chí Viễn liền đi tới, gõ cửa hỏi: “Đồng chí Nguyễn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh mau vào đi” Nguyễn Tinh Hà hô.
Khang Chí Viễn đẩy cửa tiến vào, trông thấy Nguyễn Tinh Hà trốn ở trong chăn run lẩy bẩy.
“Sao vậy?” Anh khẩn trương đi đến bên giường hỏi.
Nguyễn Tinh Hà bỗng nhiên vén chăn lên, túm anh ngã xuống giường.
Khang Chí Viễn không đề phòng, bị Nguyễn Tinh Hà kéo đè lên người cô, giãy dụa muốn đứng lên nhưng không giữ được thăng bằng, ngã lại xuống dưới, cùng Nguyễn Tinh Hà hai mặt nhìn nhau.
Anh nhìn thấy sự kiều mị trên khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen láy lặng lẽ như vực sâu, đôi môi đỏ hồng như cánh hoa.
Đôi mắt của Nguyễn Tinh Hà di chuyển từ trán xuống đôi lông mày đen, cái mũi thẳng tắp đến đôi môi rồi dán chặt ở đó, không chịu động đậy.
Một giây sau, não cô co lại, ôm lấy cổ anh rồi dùng môi mình bao phủ môi anh.
Hoá ra môi anh lại mềm như vậy, không hề giống với con người cứng cáp của anh, mang theo hơi thở đàn ông mát lạnh, hình như anh vừa mới đánh răng, mùi bạc hà vẫn còn thoang thoảng, thật dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất