Chương 18: Mọi Chuyện Đều Đã Ổn
Quả đúng như kế hoạch. Dạ Minh Triết tin chắc rằng sát thủ nào cũng phải có súng cất giấu trong người nên nhằm vào đó mà làm
Nhược Khê chộp lấy khẩu súng dưới đất nhưng Lý Thương Thư lại rút ra một con dao găm nhỏ, nhắm chính xác mà ném xuống trúng vào vai của Nhược Khê khiến cô đau đớn kêu gào
"Xin lỗi nha nhưng khẩu súng của tôi thì sẽ không ai có thể chạm được đâu Dạ phu nhân à, tốn công vô ích rồi" - Thương Thư nhảy phắt dậy
Lý Thương Thư khiêu khích, tính nhảy xuống cầm khẩu súng mà trốn thoát nhưng lại bị Dạ Minh Triết đạp đổ kế hoạch tẩu thoát một lần nữa. Anh nhanh tay nhanh mắt cầm lấy cổ chân không cho ả đi đâu nữa nhưng cái giá phải trả là bị ả ta dùng giày cao gót liên tục đạp vào người
"Tôi ghét nhất bọn đàn ông bám dai như đỉa, buông ra mau tên khốn" - Lý Thương Thư cáu gắt đạp một phát thật mạnh vào người Dạ Minh Triết đến chảy cả máu
"Đây là..cái giá phải trả khi khiến ta nổi cáu đấy nữ sát thủ" - Dạ Minh Triết miệng ứa máu đỏ tươi nói như khiêu khích
Lý Thương Thư lại rút thêm một cao dao găm nữa định giết chết luôn Dạ Minh Triết nhưng một tiếng súng vang lên "đùng đùng" làm ả ta rơi cả con dao mà ngã phịch xuống đất
Là Nhược Khê đã lấy được súng và nhắm bắn để cứu Dạ Minh Triết. Một viên đạn ở bàn tay, một viên thì ở vai, ả cay cú nhưng lại không làm gì được.
"Mau gọi cảnh sát và xe cứu thương đi DIệp tiểu thư"
"Mình đã hiểu rồi" - Diệp Linh Lan dù sợ hãi nhưng vẫn phải lấy điện thoại để gọi
Nhược Khê gắng sức chạy lên tầng hai nhưng con dao găm chết tiệt khiến cô thấy hoa mắt chóng mặt. Cô hít một hơi thật sâu rút thẳng con dao găm ra trong sự đau đớn tột cùng nhưng đây không phải lúc để kêu gào, chiếc váy dạ hội tuyệt trần cũng đã được định số phận sẽ bị xé rách nham nhở để cầm máu.
Vừa bước lên đã thấy Dạ Minh Triết tả tơi nằm vật vã xuống hành lang tầng hai. Lý Thương Thư thì đã bỏ trốn từ lúc nào rồi. Dù vậy nhưng Nhược Khê liền chạy đến chỗ Dạ Minh Triết xem tình hình. Khắp người anh đầy rẫy vết thương, vài chỗ còn rỉ máu đỏ, có vẻ là do đôicao gót của Lý Thương Thư rồi
Lòng Nhược Khê như quặn thắt khi nhìn thấy những vết thương chằn chịt. Cô cố gắng dùng miệng xé rách chiếc váy cầm máu, bây giờ chỉ còn tiếng"xoẹt xoẹt" từ vải bị xé giữa màn đêm tĩnh lặng. Anh đã quá vất vả để cứu người
Những hạt ngọc trai bắt đầu rơi xuống từ khoé mi rằng Nhược Khê đang nức nở khi nhìn thấy Dạ Minh Triết bị thương quá nặng và anh đã lịm đi từ lúc nào rồi. Màn đêm tĩnh lặng hoà cùng tiếng khóc xé tâm can của Nhược Khê, cô thầm cầu nguyện với thần linh mong rằng anh sẽ không sao, có để lại di chứng gì sau này cũng được chỉ cần anh còn sống mà thôi
Nhược Khê hai tay cầm lấy đôi tay lấm lem máu của Dạ Minh Triết mà cầu nguyện bỗng nhiên đôi tay ấy lại cử động, nắm lạitay của cô như một phép màu. Mở đôi mắt nhoè thì thấy cửa sổ tâm hồn đẹp tuyệt trần mà Nhược Khê luôn ấn tượng đang mở hờ hững, có vẻ anh đã lấy lại ý thức của mình mà thều thào yếu ớt
"Nhược..Khê, em không sao đấy chứ, cả hai người..dưới kia nữa ?"
Cô không kiềm chế cảm xúc nữa mà oà khóc to hơn như một đứa trẻ bị cướp đi kẹo ngọt yêu thích. Nhược Khê ôm vội lấy Dạ Minh Triết mà nghẹn ngào
"Tất cả đều không sao hết, thật tốt quá, anh vẫn bình an, mọi chuyện đều đã ổn mà đúng không ? Anh đã vất vả rồi Minh Triết"
Một lời an ủi đầy ấm áp và cái ôm chân thành làm Dạ Minh Triết suýt khóc đến nơi. Cảm giác nhẹ nhõm như được che chở bởi những cơn gió ấm bao bọc thân thể khiến lại nhớ đến người mẹ quá cố cũng từng bao dung an ủi anh và yêu thương anh vô bờ bến. Bây giờ người mẹ diễm kiều ấy đã không còn nhưng hình ảnh bà vẫn còn vương vấn đâu đó ở ngay bên cạnh cô gái này và bên cạnh anh. Dạ Minh Triết dù cả người đều rã rời nhưng vẫn ôm trọn Nhược Khê mít ướt trong lòng.
Có lẽ mọi chuyện đều đã ổn cả rồi nhưng liệu có thực sự kết thúc tại đây không ?
Nhược Khê chộp lấy khẩu súng dưới đất nhưng Lý Thương Thư lại rút ra một con dao găm nhỏ, nhắm chính xác mà ném xuống trúng vào vai của Nhược Khê khiến cô đau đớn kêu gào
"Xin lỗi nha nhưng khẩu súng của tôi thì sẽ không ai có thể chạm được đâu Dạ phu nhân à, tốn công vô ích rồi" - Thương Thư nhảy phắt dậy
Lý Thương Thư khiêu khích, tính nhảy xuống cầm khẩu súng mà trốn thoát nhưng lại bị Dạ Minh Triết đạp đổ kế hoạch tẩu thoát một lần nữa. Anh nhanh tay nhanh mắt cầm lấy cổ chân không cho ả đi đâu nữa nhưng cái giá phải trả là bị ả ta dùng giày cao gót liên tục đạp vào người
"Tôi ghét nhất bọn đàn ông bám dai như đỉa, buông ra mau tên khốn" - Lý Thương Thư cáu gắt đạp một phát thật mạnh vào người Dạ Minh Triết đến chảy cả máu
"Đây là..cái giá phải trả khi khiến ta nổi cáu đấy nữ sát thủ" - Dạ Minh Triết miệng ứa máu đỏ tươi nói như khiêu khích
Lý Thương Thư lại rút thêm một cao dao găm nữa định giết chết luôn Dạ Minh Triết nhưng một tiếng súng vang lên "đùng đùng" làm ả ta rơi cả con dao mà ngã phịch xuống đất
Là Nhược Khê đã lấy được súng và nhắm bắn để cứu Dạ Minh Triết. Một viên đạn ở bàn tay, một viên thì ở vai, ả cay cú nhưng lại không làm gì được.
"Mau gọi cảnh sát và xe cứu thương đi DIệp tiểu thư"
"Mình đã hiểu rồi" - Diệp Linh Lan dù sợ hãi nhưng vẫn phải lấy điện thoại để gọi
Nhược Khê gắng sức chạy lên tầng hai nhưng con dao găm chết tiệt khiến cô thấy hoa mắt chóng mặt. Cô hít một hơi thật sâu rút thẳng con dao găm ra trong sự đau đớn tột cùng nhưng đây không phải lúc để kêu gào, chiếc váy dạ hội tuyệt trần cũng đã được định số phận sẽ bị xé rách nham nhở để cầm máu.
Vừa bước lên đã thấy Dạ Minh Triết tả tơi nằm vật vã xuống hành lang tầng hai. Lý Thương Thư thì đã bỏ trốn từ lúc nào rồi. Dù vậy nhưng Nhược Khê liền chạy đến chỗ Dạ Minh Triết xem tình hình. Khắp người anh đầy rẫy vết thương, vài chỗ còn rỉ máu đỏ, có vẻ là do đôicao gót của Lý Thương Thư rồi
Lòng Nhược Khê như quặn thắt khi nhìn thấy những vết thương chằn chịt. Cô cố gắng dùng miệng xé rách chiếc váy cầm máu, bây giờ chỉ còn tiếng"xoẹt xoẹt" từ vải bị xé giữa màn đêm tĩnh lặng. Anh đã quá vất vả để cứu người
Những hạt ngọc trai bắt đầu rơi xuống từ khoé mi rằng Nhược Khê đang nức nở khi nhìn thấy Dạ Minh Triết bị thương quá nặng và anh đã lịm đi từ lúc nào rồi. Màn đêm tĩnh lặng hoà cùng tiếng khóc xé tâm can của Nhược Khê, cô thầm cầu nguyện với thần linh mong rằng anh sẽ không sao, có để lại di chứng gì sau này cũng được chỉ cần anh còn sống mà thôi
Nhược Khê hai tay cầm lấy đôi tay lấm lem máu của Dạ Minh Triết mà cầu nguyện bỗng nhiên đôi tay ấy lại cử động, nắm lạitay của cô như một phép màu. Mở đôi mắt nhoè thì thấy cửa sổ tâm hồn đẹp tuyệt trần mà Nhược Khê luôn ấn tượng đang mở hờ hững, có vẻ anh đã lấy lại ý thức của mình mà thều thào yếu ớt
"Nhược..Khê, em không sao đấy chứ, cả hai người..dưới kia nữa ?"
Cô không kiềm chế cảm xúc nữa mà oà khóc to hơn như một đứa trẻ bị cướp đi kẹo ngọt yêu thích. Nhược Khê ôm vội lấy Dạ Minh Triết mà nghẹn ngào
"Tất cả đều không sao hết, thật tốt quá, anh vẫn bình an, mọi chuyện đều đã ổn mà đúng không ? Anh đã vất vả rồi Minh Triết"
Một lời an ủi đầy ấm áp và cái ôm chân thành làm Dạ Minh Triết suýt khóc đến nơi. Cảm giác nhẹ nhõm như được che chở bởi những cơn gió ấm bao bọc thân thể khiến lại nhớ đến người mẹ quá cố cũng từng bao dung an ủi anh và yêu thương anh vô bờ bến. Bây giờ người mẹ diễm kiều ấy đã không còn nhưng hình ảnh bà vẫn còn vương vấn đâu đó ở ngay bên cạnh cô gái này và bên cạnh anh. Dạ Minh Triết dù cả người đều rã rời nhưng vẫn ôm trọn Nhược Khê mít ướt trong lòng.
Có lẽ mọi chuyện đều đã ổn cả rồi nhưng liệu có thực sự kết thúc tại đây không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất