Chương 26: Dạy Dỗ Một Bài Học
"Cậu có muốn cùng mình đi mua sắm không ? Ở trung tâm thương mại có rất nhiều thứ hay nên mình muốn đi cùng cậu"
"Trung tâm thương mại ?"
Nhược Khê ngẩn ra, quả thật không thể giấu đi biểu cảm ngớ ngẩn và câu hỏi lớn trong đầu Nhược Khê rằng trung tâm thương mại là gì ? Trước giờ cô chưa từng nghe qua nó nhưng mỗi lần ra ngoài lại thấy một toà nhà cao chót vót, có lẽ là nó rồi
Nhược Khê hơi lúng túng
"À ừ, mình sẽ đi với cậu Linh Lan"
Rất nhanh chiếc xe ô tô đưa đón đôi bạn đến trung tâm thương mại để mua sắm. Đến trước của một toà nhà cao chọc trời mà Nhược Khê chỉ biết ngẩn ngơ, đây thực sự là trung tâm thương mại mà Diệp Linh Lan nói đến hay sao
Diệp Linh Lan nắm tay Nhược Khê dẫn đi khắp nơi. Nơi đây gần như có tất cả mọi thứ từ thức ăn đến quần áo, đồ gia dụng, trang sức,...Với một người hiếu kỳ như Nhược Khê làm sao cô có thể không hứng thú cho được. Cả hai đã rủ nhau thử tất tần tật mọi quần áo hàng hiệu và kết thúc bằng chiếc thẻ đen quyền lực trên tay Diệp Linh Lan thanh toán
"Cậu tặng mình nhiều như vậy mình ngại lắm"
"Làm gì có, cậu xem, mình toàn mua đồ đẹp cho cậu thôi mặc dù cậu cũng có đồ đẹp đó nhưng mình vẫn muốn mua thêm, coi như là quà tặng đi ha
Diệp Linh Lan cười tít cả mắt thật thân thiện, Nhược Khê cũng thấy thật vui vẻ vì không chỉ có Chấn Kiệt và Nhạc Lâm Phong làm bạn với mình. Cô gái đẹp y hệt như mỹ nhân thật ngọt ngào
Đột nhiên một vị tiểu thư lạ mặt nhưng lại rất xinh đẹp đi cùng một chàng vệ sĩ mặc vest đen lịch lãm. Ngước ánh mắt lên Nhược Khê đã nhận ra ngay đó là Vũ Đình - cô con gái út nhà họ Vũ và quan trọng hơn là cô bé cũng là một trong những người bạn thân thiết với Đỗ Minh Nguyệt
Ngày xưa dù biết thân phận thật sự của Nhược Khê là con gái đầu tiên từ cuộc hôn nhân đã tan vỡ của Đỗ Giang Thế nhưng con bé vẫn giữ im lặng, còn nghe răm rắp lời bịa đặt của Minh Nguyệt và thậm chí hàu theo những việc như hành hạ Nhược Khê dù cô rõ ràng lớn hơn những 5 tuổi
"Xin chào, còn nhớ tôi không ? Bây giờ chị đã là Dạ phu nhân rồi nhỉ ? Ái chà, tôi lại quên mất chắc tại vì tôi đã quen với bộ dạng lỗi thôi và thấp kém của chị ngày xưa đó mà, có gì xin thứ lỗi nhé"
Nhược Khê hờ hững đôi mắt như chẳng muốn bận tâm đến vẻ mặt ngạo nghễ của Vũ Đình vì vốn dĩ có nói thế nào thì con bé cũng chẳng tiếp thu và thậm chí sẵn sàng đáp trả bằng những ngôn từ không thể nghe nổi. Bỗng có cánh tay chắn trước mặt Nhược Khê như bảo vệ cô và đứng lên đáp trả thay cô
"Nếu biết Nhược Khê là Dạ phu nhân thì phải biết dùng kính ngữ một chút chứ, chúng tôi thậm chí còn sinh ra trước cô những 5 năm lận, xét theo trong giới kinh doanh thì chức vị của Nhược Khê đã bỏ xa thứ tập đoàn nhỏ bé nhà họ Vũ mấy người những trăm nghìn dặm rồi"
Diệp Linh Lan cứng rắn nói thay cho Nhược Khê. Linh Lan không giống như cô, luôn đứng lên bảo vệ những người mình yêu quý và bản thân khi có vấn đề xảy ra. Vũ Đình nói kháy lại
"Thế thì sao nào, cô ta thậm chí chẳng có máu mủ với nhà họ Đỗ, chỉ là một đứa con của người nào đó nhờ nuôi dưỡng mà thôi, nếu như không phải do nhà họ Dạ nâng đỡ thì còn lâu cô ta mới hưởng thụ vinh hoa phú quý như bây giờ..!"
*Bốp!*
Một tiếng tát vang làm ai nấy đều sợ hãi. Chính bàn tay búp măng của Diệp Linh Lan đã giáng cho Vũ Đình cái tát ấy mà không chút nương tay nào cả, Diệp Linh Lan hai mắt long lên sòng sọc
"Bớt cái kịch bản giả tạo ấy đi, cô có biết mình đang nói cái quái gì hay không ?! Vểnh cái tai mà nghe cho rõ đây, cậu ấy tên ĐỖ NHƯỢC KHÊ, đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, cái bài đó làm tôi nhức óc rồi đấy, đừng để ngày mai là ngày tàn của tập đoàn nhà họ Vũ vì chính tay tôi đây sẽ khiến nó sạt nghiệp ngay và luôn, đừng có mà năn nỉ ỉ ôi !!"
Khuôn mặt diễm kiều thể hiện rõ mồn một sự tức giận và căm ghét. Vũ Đình ngấn lệ ôm một bên má đỏ sưng húp in hằn năm ngón tay của Diệp Linh Lan. Vũ Đình nghe lời đe doạ ấy thì sợ hãi tột độ liền quỳ gối ôm chân Diệp Linh Lan khóc lóc cầu xin
"Diệp tiểu thư, tôi xin lỗi, làm ơn đừng để liên luỵ đến tập đoàn nhà họ Vũ, tôi xin cô đấy Diệp tiểu thư"
Điều mà các tiểu thư có tính kiêu ngạo như Vũ Đình phải sợ hãi chính là mất đi sự giàu có, sợ không còn gì để chiều những sở thích đắt tiền của bản thân. Linh Lan đứng khoanh tay nghiêm mặt
"Người cô phải xin lỗi là Nhược Khê chứ không phải tôi, nếu muốn quỳ gối thì phải quỳ gối trước mặt cậu ấy mà xin tha thứ đi, nếu không có sự tha thứ của cậu ấy thì tập đoàn các người đừng hòng sống yên trong giới kinh doanh này"
Lập tức Vũ Đình ôm chân Nhược Khê nài nỉ sự tha thứ từ cô. Nhược Khê chỉ lạnh lùng nhìn người ban nãy còn ngão nghễ kiêu kì vậy mà giờ lại khcos lóc xin tha thứ. Nhược Khê nói
"Tôi sẽ tha thứ nếu cô dừng ngay cái kịch bản rẻ rách ấy, đừng để miệng đi chơi xa như Đỗ Minh Nguyệt"
"Tôi sẽ làm mà, tôi sẽ không nói gì nữa, xin cô đừng làm gì đến tập đoàn nhà họ Vũ."
"Trung tâm thương mại ?"
Nhược Khê ngẩn ra, quả thật không thể giấu đi biểu cảm ngớ ngẩn và câu hỏi lớn trong đầu Nhược Khê rằng trung tâm thương mại là gì ? Trước giờ cô chưa từng nghe qua nó nhưng mỗi lần ra ngoài lại thấy một toà nhà cao chót vót, có lẽ là nó rồi
Nhược Khê hơi lúng túng
"À ừ, mình sẽ đi với cậu Linh Lan"
Rất nhanh chiếc xe ô tô đưa đón đôi bạn đến trung tâm thương mại để mua sắm. Đến trước của một toà nhà cao chọc trời mà Nhược Khê chỉ biết ngẩn ngơ, đây thực sự là trung tâm thương mại mà Diệp Linh Lan nói đến hay sao
Diệp Linh Lan nắm tay Nhược Khê dẫn đi khắp nơi. Nơi đây gần như có tất cả mọi thứ từ thức ăn đến quần áo, đồ gia dụng, trang sức,...Với một người hiếu kỳ như Nhược Khê làm sao cô có thể không hứng thú cho được. Cả hai đã rủ nhau thử tất tần tật mọi quần áo hàng hiệu và kết thúc bằng chiếc thẻ đen quyền lực trên tay Diệp Linh Lan thanh toán
"Cậu tặng mình nhiều như vậy mình ngại lắm"
"Làm gì có, cậu xem, mình toàn mua đồ đẹp cho cậu thôi mặc dù cậu cũng có đồ đẹp đó nhưng mình vẫn muốn mua thêm, coi như là quà tặng đi ha
Diệp Linh Lan cười tít cả mắt thật thân thiện, Nhược Khê cũng thấy thật vui vẻ vì không chỉ có Chấn Kiệt và Nhạc Lâm Phong làm bạn với mình. Cô gái đẹp y hệt như mỹ nhân thật ngọt ngào
Đột nhiên một vị tiểu thư lạ mặt nhưng lại rất xinh đẹp đi cùng một chàng vệ sĩ mặc vest đen lịch lãm. Ngước ánh mắt lên Nhược Khê đã nhận ra ngay đó là Vũ Đình - cô con gái út nhà họ Vũ và quan trọng hơn là cô bé cũng là một trong những người bạn thân thiết với Đỗ Minh Nguyệt
Ngày xưa dù biết thân phận thật sự của Nhược Khê là con gái đầu tiên từ cuộc hôn nhân đã tan vỡ của Đỗ Giang Thế nhưng con bé vẫn giữ im lặng, còn nghe răm rắp lời bịa đặt của Minh Nguyệt và thậm chí hàu theo những việc như hành hạ Nhược Khê dù cô rõ ràng lớn hơn những 5 tuổi
"Xin chào, còn nhớ tôi không ? Bây giờ chị đã là Dạ phu nhân rồi nhỉ ? Ái chà, tôi lại quên mất chắc tại vì tôi đã quen với bộ dạng lỗi thôi và thấp kém của chị ngày xưa đó mà, có gì xin thứ lỗi nhé"
Nhược Khê hờ hững đôi mắt như chẳng muốn bận tâm đến vẻ mặt ngạo nghễ của Vũ Đình vì vốn dĩ có nói thế nào thì con bé cũng chẳng tiếp thu và thậm chí sẵn sàng đáp trả bằng những ngôn từ không thể nghe nổi. Bỗng có cánh tay chắn trước mặt Nhược Khê như bảo vệ cô và đứng lên đáp trả thay cô
"Nếu biết Nhược Khê là Dạ phu nhân thì phải biết dùng kính ngữ một chút chứ, chúng tôi thậm chí còn sinh ra trước cô những 5 năm lận, xét theo trong giới kinh doanh thì chức vị của Nhược Khê đã bỏ xa thứ tập đoàn nhỏ bé nhà họ Vũ mấy người những trăm nghìn dặm rồi"
Diệp Linh Lan cứng rắn nói thay cho Nhược Khê. Linh Lan không giống như cô, luôn đứng lên bảo vệ những người mình yêu quý và bản thân khi có vấn đề xảy ra. Vũ Đình nói kháy lại
"Thế thì sao nào, cô ta thậm chí chẳng có máu mủ với nhà họ Đỗ, chỉ là một đứa con của người nào đó nhờ nuôi dưỡng mà thôi, nếu như không phải do nhà họ Dạ nâng đỡ thì còn lâu cô ta mới hưởng thụ vinh hoa phú quý như bây giờ..!"
*Bốp!*
Một tiếng tát vang làm ai nấy đều sợ hãi. Chính bàn tay búp măng của Diệp Linh Lan đã giáng cho Vũ Đình cái tát ấy mà không chút nương tay nào cả, Diệp Linh Lan hai mắt long lên sòng sọc
"Bớt cái kịch bản giả tạo ấy đi, cô có biết mình đang nói cái quái gì hay không ?! Vểnh cái tai mà nghe cho rõ đây, cậu ấy tên ĐỖ NHƯỢC KHÊ, đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, cái bài đó làm tôi nhức óc rồi đấy, đừng để ngày mai là ngày tàn của tập đoàn nhà họ Vũ vì chính tay tôi đây sẽ khiến nó sạt nghiệp ngay và luôn, đừng có mà năn nỉ ỉ ôi !!"
Khuôn mặt diễm kiều thể hiện rõ mồn một sự tức giận và căm ghét. Vũ Đình ngấn lệ ôm một bên má đỏ sưng húp in hằn năm ngón tay của Diệp Linh Lan. Vũ Đình nghe lời đe doạ ấy thì sợ hãi tột độ liền quỳ gối ôm chân Diệp Linh Lan khóc lóc cầu xin
"Diệp tiểu thư, tôi xin lỗi, làm ơn đừng để liên luỵ đến tập đoàn nhà họ Vũ, tôi xin cô đấy Diệp tiểu thư"
Điều mà các tiểu thư có tính kiêu ngạo như Vũ Đình phải sợ hãi chính là mất đi sự giàu có, sợ không còn gì để chiều những sở thích đắt tiền của bản thân. Linh Lan đứng khoanh tay nghiêm mặt
"Người cô phải xin lỗi là Nhược Khê chứ không phải tôi, nếu muốn quỳ gối thì phải quỳ gối trước mặt cậu ấy mà xin tha thứ đi, nếu không có sự tha thứ của cậu ấy thì tập đoàn các người đừng hòng sống yên trong giới kinh doanh này"
Lập tức Vũ Đình ôm chân Nhược Khê nài nỉ sự tha thứ từ cô. Nhược Khê chỉ lạnh lùng nhìn người ban nãy còn ngão nghễ kiêu kì vậy mà giờ lại khcos lóc xin tha thứ. Nhược Khê nói
"Tôi sẽ tha thứ nếu cô dừng ngay cái kịch bản rẻ rách ấy, đừng để miệng đi chơi xa như Đỗ Minh Nguyệt"
"Tôi sẽ làm mà, tôi sẽ không nói gì nữa, xin cô đừng làm gì đến tập đoàn nhà họ Vũ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất