Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không
Chương 1:
"Cô gái, cháu cầm hòn đá này, nó sẽ dẫn cháu đi nơi cháu nên đi."
Thẩm Dao du lịch trở về ra ngoài tìm đồ ăn, ở cửa một cửa hàng bị một bà cụ ngăn cản.
Bà cụ không nói lời nào nhét một viên đá màu đỏ vào tay Thẩm Dao.
Bà cụ nhét đá xong xoay người rời đi, bước đi như bay.
Thẩm Dao cầm cục đá nhìn bà cụ đi nhanh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao cho phải.
Còn đang sững sờ, một chiếc xe mất khống chế nhanh chóng lao về phía Thẩm Dao, Thẩm Dao chỉ cảm thấy một cơn đau đớn, liền mất đi tri giác.
...
"Dao Dao, cơm sáng ở bếp lò hâm nóng rồi, dậy nhớ ăn đấy! Mẹ đi làm đây." Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ từ ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng rời đi.
Trên giường đơn trong phòng, Thẩm Dao đang mở to mắt nhìn nóc nhà, gỗ tròn làm xà ngang, tấm ván gỗ đã biến màu, còn có mái ngói màu xanh loáng thoáng có thể nhìn thấy.
Thẩm Dao ngồi dậy, nhìn căn phòng tràn ngập cảm giác thời đại này.
Tường xi măng, sàn xi măng, cửa sổ gỗ nạm thủy tinh kiểu cũ.
Cuối giường có một cái tủ quần áo hai cửa lớn kiểu cũ đứng dựa vào tường, dưới cửa sổ bên phải đặt một cái bàn học, trên đó đặt chút sách vở giấy bút, một ngọn đèn bàn, còn có một số dây buộc tóc của con gái, còn có một tấm gương.
Bên trái bàn học đặt một cái tủ sách nhỏ, phía trên rải rác vài quyển sách.
Thẩm Dao có chút mơ hồ, đây là đâu?
Không phải cô ra ngoài ăn bị xe lao tới lối đi bộ đụng phải sao?
Không phải cô nên ở bệnh viện sao?
Đầu đột nhiên đau nhói, trong đầu có thêm chút ký ức không thuộc về cô.
Tiêu hóa nửa ngày, Thẩm Dao mới nhận ra mình xuyên sách.
Mấy ngày trước Thẩm Dao đọc một quyển tiểu thuyết về đề tài trọng sinh vào những năm tháng gian khổ, nam chính là thanh niên trí thức yêu hoa khôi trong thôn, hai người ngọt ngào dắt tay nhau phấn đấu trở thành người giàu nhất.
Thẩm Dao quên mất làm sao tìm được quyển sách này, một bình luận cũng không có, giống như không có ai xem qua.
Trong sách có một nữ phụ não tình yêu siêu cấp trùng tên với cô, xuất thân tốt, xinh đẹp nhưng đầu óc không tốt!
Thẩm Dao bây giờ đã trở thành nữ phụ này!
Năm 1974, thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, nguyên chủ 17 tuổi là con gái một, xuống nông thôn chẳng có lợi lộc gì với cô ấy, trước đó nguyên chủ cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ xuống nông thôn.
Gia đình cũng đã thu xếp công việc cho cô ấy, làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa.
Thế nhưng nguyên chủ lại bị cô bạn thân là Tiền Oánh xúi giục, quyết định đi theo bước chân của nam chính xuống nông thôn.
Nam chính là con trai thứ hai của nhà phó giám đốc nhà máy, có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể không xuống nông thôn.
Nguyên chủ thầm mến nam chính, Tiền Oánh biết được liền nói với nguyên chủ nếu đã thích anh ta thì nên cùng xuống nông thôn để nam chính nhìn thấy sự chân thành của cô ấy.
Chân thành sẽ cảm động được trời xanh.
Nam chính nhất định sẽ bị cảm động sau đó thích nguyên chủ, chờ hai người ở bên nhau thì có thể để người nhà tìm cách thức để họ trở về thành.
Tiền Oánh biết bố mẹ nguyên chủ sẽ không đồng ý cho nguyên chủ xuống nông thôn, liền bày mưu cho nguyên chủ lén lút đăng ký, công việc cũng phải đi bàn giao, đến lúc đó có thể bán công việc cho người khác.
Nguyên chủ vội vàng nói bán công việc cho Tiền Oánh, cho chút tiền cũng được.
Nguyên chủ đầu tiên là tự mình lén đi đăng ký, sau đó thừa dịp cậu đang làm việc ở cửa hàng bách hóa không có ở đó, dẫn Tiền Oánh đi làm thủ tục bàn giao, đưa công việc cho Tiền Oánh.
Tiền Oánh đưa cho nguyên chủ năm mươi tệ, nguyên chủ nghĩ Tiền Oánh giúp mình hiến kế theo đuổi nam chính, không nói gì liền nhận tiền.
Sau khi bố mẹ nguyên chủ biết chuyện thì suýt chút nữa tức chết, không hiểu con gái bị thần kinh gì mà muốn xuống nông thôn, lại còn tự ý lén lút đăng ký.
Lại còn bán công việc cho Tiền Oánh, hơn nữa chỉ bán được năm mươi đồng.
Mẹ nguyên chủ đoán được con gái bị người ta tính kế, chạy tới nhà Tiền Oánh làm ầm ĩ một trận, đòi lại bảy trăm năm mươi tệ.
Chuyện xuống nông thôn không thay đổi được, tiền mua công việc cũng phải đòi lại!
Họ phải tốn bao nhiêu công sức mới có được công việc này, không thể để người khác được lợi.
Thẩm Dao du lịch trở về ra ngoài tìm đồ ăn, ở cửa một cửa hàng bị một bà cụ ngăn cản.
Bà cụ không nói lời nào nhét một viên đá màu đỏ vào tay Thẩm Dao.
Bà cụ nhét đá xong xoay người rời đi, bước đi như bay.
Thẩm Dao cầm cục đá nhìn bà cụ đi nhanh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao cho phải.
Còn đang sững sờ, một chiếc xe mất khống chế nhanh chóng lao về phía Thẩm Dao, Thẩm Dao chỉ cảm thấy một cơn đau đớn, liền mất đi tri giác.
...
"Dao Dao, cơm sáng ở bếp lò hâm nóng rồi, dậy nhớ ăn đấy! Mẹ đi làm đây." Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ từ ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng rời đi.
Trên giường đơn trong phòng, Thẩm Dao đang mở to mắt nhìn nóc nhà, gỗ tròn làm xà ngang, tấm ván gỗ đã biến màu, còn có mái ngói màu xanh loáng thoáng có thể nhìn thấy.
Thẩm Dao ngồi dậy, nhìn căn phòng tràn ngập cảm giác thời đại này.
Tường xi măng, sàn xi măng, cửa sổ gỗ nạm thủy tinh kiểu cũ.
Cuối giường có một cái tủ quần áo hai cửa lớn kiểu cũ đứng dựa vào tường, dưới cửa sổ bên phải đặt một cái bàn học, trên đó đặt chút sách vở giấy bút, một ngọn đèn bàn, còn có một số dây buộc tóc của con gái, còn có một tấm gương.
Bên trái bàn học đặt một cái tủ sách nhỏ, phía trên rải rác vài quyển sách.
Thẩm Dao có chút mơ hồ, đây là đâu?
Không phải cô ra ngoài ăn bị xe lao tới lối đi bộ đụng phải sao?
Không phải cô nên ở bệnh viện sao?
Đầu đột nhiên đau nhói, trong đầu có thêm chút ký ức không thuộc về cô.
Tiêu hóa nửa ngày, Thẩm Dao mới nhận ra mình xuyên sách.
Mấy ngày trước Thẩm Dao đọc một quyển tiểu thuyết về đề tài trọng sinh vào những năm tháng gian khổ, nam chính là thanh niên trí thức yêu hoa khôi trong thôn, hai người ngọt ngào dắt tay nhau phấn đấu trở thành người giàu nhất.
Thẩm Dao quên mất làm sao tìm được quyển sách này, một bình luận cũng không có, giống như không có ai xem qua.
Trong sách có một nữ phụ não tình yêu siêu cấp trùng tên với cô, xuất thân tốt, xinh đẹp nhưng đầu óc không tốt!
Thẩm Dao bây giờ đã trở thành nữ phụ này!
Năm 1974, thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, nguyên chủ 17 tuổi là con gái một, xuống nông thôn chẳng có lợi lộc gì với cô ấy, trước đó nguyên chủ cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ xuống nông thôn.
Gia đình cũng đã thu xếp công việc cho cô ấy, làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa.
Thế nhưng nguyên chủ lại bị cô bạn thân là Tiền Oánh xúi giục, quyết định đi theo bước chân của nam chính xuống nông thôn.
Nam chính là con trai thứ hai của nhà phó giám đốc nhà máy, có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể không xuống nông thôn.
Nguyên chủ thầm mến nam chính, Tiền Oánh biết được liền nói với nguyên chủ nếu đã thích anh ta thì nên cùng xuống nông thôn để nam chính nhìn thấy sự chân thành của cô ấy.
Chân thành sẽ cảm động được trời xanh.
Nam chính nhất định sẽ bị cảm động sau đó thích nguyên chủ, chờ hai người ở bên nhau thì có thể để người nhà tìm cách thức để họ trở về thành.
Tiền Oánh biết bố mẹ nguyên chủ sẽ không đồng ý cho nguyên chủ xuống nông thôn, liền bày mưu cho nguyên chủ lén lút đăng ký, công việc cũng phải đi bàn giao, đến lúc đó có thể bán công việc cho người khác.
Nguyên chủ vội vàng nói bán công việc cho Tiền Oánh, cho chút tiền cũng được.
Nguyên chủ đầu tiên là tự mình lén đi đăng ký, sau đó thừa dịp cậu đang làm việc ở cửa hàng bách hóa không có ở đó, dẫn Tiền Oánh đi làm thủ tục bàn giao, đưa công việc cho Tiền Oánh.
Tiền Oánh đưa cho nguyên chủ năm mươi tệ, nguyên chủ nghĩ Tiền Oánh giúp mình hiến kế theo đuổi nam chính, không nói gì liền nhận tiền.
Sau khi bố mẹ nguyên chủ biết chuyện thì suýt chút nữa tức chết, không hiểu con gái bị thần kinh gì mà muốn xuống nông thôn, lại còn tự ý lén lút đăng ký.
Lại còn bán công việc cho Tiền Oánh, hơn nữa chỉ bán được năm mươi đồng.
Mẹ nguyên chủ đoán được con gái bị người ta tính kế, chạy tới nhà Tiền Oánh làm ầm ĩ một trận, đòi lại bảy trăm năm mươi tệ.
Chuyện xuống nông thôn không thay đổi được, tiền mua công việc cũng phải đòi lại!
Họ phải tốn bao nhiêu công sức mới có được công việc này, không thể để người khác được lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất