Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không

Chương 49:

Trước Sau
Ở đây mọi người đều ăn cơm gạo là chủ yếu, gần như không ăn ngô khoai, thỉnh thoảng Tô Diệp phải ra ngoại ô mua thêm gạo của người dân không cần phiếu mới đủ ăn.

Mùa đông thì mua thêm khoai lang về, nấu cùng cơm thành cơm khoai lang.

"Ừ, đông người muốn chết. Con còn phiếu gạo không? Mấy hôm trước mẹ đã lĩnh hết số phiếu của nhà mình rồi đấy."

Mỗi cuối tháng người dân phải cầm sổ gạo đến cửa hàng lương thực để lĩnh phiếu, sau đó cầm phiếu và tiền đến cửa hàng để mua gạo.

"Con vẫn còn, hết con xin mẹ." Buổi trưa Thẩm Dao ăn cơm ở nhà ăn phải dùng phiếu gạo, cô ăn ít nên số phiếu mà Tô Diệp đưa lần trước vẫn chưa hết.

"Vậy thì được, con chưa ăn sáng có đói không?"

"Con uống sữa mạch nha rồi, không đói ạ." Sữa mạch nha ngọt ngọt, Thẩm Dao thấy khá ngon.

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Dao mới nhớ ra còn một việc chưa làm.

Cô vẫn chưa viết thư trả lời cho Tiền Oánh.

Thẩm Dao ngồi vào bàn học, định viết thư hồi âm nhưng tìm mãi không thấy giấy viết thư đâu.

"Mẹ ơi, nhà mình có giấy viết thư không mẹ?" Thẩm Dao đứng dậy đi tìm Tô Diệp.

Thẩm Hòa Lâm đang ngủ trưa, Tô Diệp đang ở phòng kho, dùng máy khâu vá quần áo.

"Có, con tìm trong ngăn kéo bàn học kìa." Tô Diệp chỉ vào bàn học kê sát tường trong phòng kho.



Thẩm Dao kéo ngăn kéo ra, thấy bên trong toàn là vở bài tập hồi bé của cô, Tô Diệp đều giữ lại cả, không vứt đi.

Giữa đống vở bài tập, Thẩm Dao nhìn thấy một xấp giấy viết thư, mấy phong bì mới, còn có mấy con tem.

Thẩm Dao nhìn mấy con tem, suýt nữa thì không dám tin vào mắt mình, trong đó có một con có vẻ là con tem "Toàn quốc sơn hà một mảng đỏ" nổi tiếng!

"Mẹ, sao nhà mình lại có con tem này?" Thẩm Dao cầm con tem hỏi Tô Diệp.

Tô Diệp liếc nhìn, tiếp tục luồn chỉ vá quần áo: "Hồi đó mẹ định gửi thư cho cậu cả con, bảo ba con đi mua tem, ba con thấy cái này đẹp nên mua. Sau đó nghe nói con tem này in sai, không dùng được, cũng chẳng mang đi đổi, vứt ở đấy luôn."

Nghe Tô Diệp nói xong, Thẩm Dao thầm nghĩ may mà không mang đi đổi!

"Con đang nghĩ gì đấy, cười tít mắt thế kia?" Tô Diệp thấy Thẩm Dao nhìn con tem cười ngây ngô thì thấy buồn cười.

"Con thấy con tem này đẹp, đỏ rực, mẹ cho con được không?" Thẩm Dao cố kìm nén sự kích động trong lòng, giả vờ điềm tĩnh hỏi.

"Con thích thì cứ lấy đi, cũng chẳng dùng được. Ba mẹ cũng không có thư từ gì mà gửi. Mà con định viết thư cho ai thế?" Tô Diệp lúc này mới nhớ ra là Thẩm Dao muốn tìm bà xin giấy viết thư.

"Tiền Oánh ạ, nó xuống nông thôn rồi viết thư cho con than khổ." Thẩm Dao cầm giấy viết thư định về phòng viết thư.

Tô Diệp nhìn Thẩm Dao: "Nó xin gì con à?"

"Vâng ạ, nhưng mẹ yên tâm, con không ngốc đâu." Tiền Oánh sống khổ sở thì cô mới vui vẻ, sao có thể giúp đỡ nó chứ!

"Con biết điều là được."

Thẩm Dao trở về phòng, lấy con tem ra, ngắm nghía hồi lâu, đây chính là con tem sau này được bán đấu giá với mức giá trên trời đấy!



Phát tài rồi! Xem ra cô cũng được coi là một cô gái xuyên sách may mắn, ngay cả con tem giá trị thế này cũng có được!

Thẩm Dao cất con tem vào không gian, sợ để bên ngoài bị mất, đây chính là mấy chục triệu đấy!

Trải giấy viết thư ra, Thẩm Dao cầm bút lên viết thư hồi âm cho Tiền Oánh.

Trong thư, Thẩm Dao viết rằng cô biết Tiền Oánh xuống nông thôn chịu nhiều khổ cực, thương nó muốn chết.

Giá như có thể thay Tiền Oánh chịu đựng tất cả.

Thư hồi âm của Thẩm Dao tràn ngập sự quan tâm và xót xa dành cho Tiền Oánh.

Thẩm Dao còn viết, bảo Tiền Oánh đừng cố gượng, nếu không chịu đựng được nữa thì tìm người giúp đỡ, lớp trưởng tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ giúp nó.

Thẩm Dao còn viết, nếu Tiền Oánh và lớp trưởng mà thành đôi thì nói không chừng có thể cùng nhau trở về thành phố.

Thẩm Dao nghĩ không cần cô nói thì có lẽ Tiền Oánh cũng tự nghĩ ra điều này.

Viết xong, Thẩm Dao còn cẩn thận kiểm tra lại một lượt, chắc chắn Tiền Oánh sau khi đọc xong bức thư này sẽ tức chết, lúc này cô mới yên tâm nhét thư vào phong bì, dán kín lại.

Lấy đại một con tem trong số tem vừa tìm được dán vào, viết địa chỉ của Tiền Oánh xong, Thẩm Dao định mang ra ngoài gửi.

Lúc Thẩm Dao ra khỏi phòng, Tô Diệp đã không còn ở phòng kho nữa, cửa phòng của hai ông bà cũng đóng, chắc là cũng đi ngủ trưa rồi.

Thẩm Dao cầm thư đi ra ngoài, định ra đầu ngõ bỏ vào hòm thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau