Chương 39
Bố Lạc Hoài Tranh là thợ sửa chữa, còn mẹ cậu mở một quán tạp hoa nhỏ trước cửa nhà. Gia cảnh cậu rất bình thường nhưng những đứa trẻ khác có gì cậu đều sẽ có cái đó. Bố mẹ Lạc Hoài Tranh xem cậu như báu vật quý giá, chăm sóc từng li từng tí, tận tâm tận lực bồi dưỡng cậu. Cho nên trước thềm Kỳ thi Đại học và trước khi vào tù, Lạc Hoài Tranh chưa bao giờ phải chịu khổ.
Từ nhỏ, Lạc Hoài Tranh đã biết phấn đấu, thông minh, ngoan ngoãn và tiến thủ. Ngoại trừ hồi Tiểu học do nghịch ngợm nên chỉ xếp thứ mười mấy trong lớp, thì sau khi lên cấp hai cậu đã bắt đầu ngồi vững trên ngôi vị đầu bảng toàn khối.
Tuổi càng lớn, Lạc Hoài Tranh càng hiểu rõ con đường tương lai của mình. Cậu là hy vọng duy nhất thay đổi số phận của cả gia đình, đưa gia đình nhảy vọt về giai cấp. Chàng trai giấu đi hoài bão và tham vọng, ngày này qua ngày khác, cậu kiên nhẫn nỗ lực gấp nhiều lần những người kém cỏi hơn mình chỉ để báo đáp cha mẹ đã vất vả suốt mười mấy năm, chỉ để không phụ tài hoa và lòng dũng cảm trời ban.
Nhưng Lạc Hoài Tranh không phải là mọt sách, thậm chí còn thông minh hoạt bát bẩm sinh, chỉ do cậu quá biết điều, và giỏi khống chế bản thân mình nên giáo viên bạn bè xung quanh cậu đều nghĩ cậu trưởng thành và chững chạc. Ngoại trừ luôn đứng nhất toàn khối, Lạc Hoài Tranh còn giữ chức lớp trưởng, xử lý mọi việc hòa bình công chính, tính cách hiền lành lương thiện, dám tranh luận cùng thầy cô vì lợi ích chính đáng của các bạn học. Trong lớp, ai cũng quý mến Lạc Hoài Tranh. Trong khối, ai cũng từng nghe đến danh tiếng lẫy lừng của cậu. Đến cả những học sinh cá biệt không đi học cũng phải nể mặt cậu, bởi vì “Lạc Hoài Tranh chính trực, rộng lượng”.
Có thể nói, trước khi trở thành bạn cùng bàn của Lý Khinh Diêu, trong lòng Lạc Hoài Tranh chỉ có “chuyện học hành, chuyện gia đình, chuyện ở lớp”, được Lý Khinh Diêu cầm đầu lớp tôn là “Nam Bồ Tát”.
Lớp Mười Một, hai người bất ngờ trở thành bạn cùng bàn. Lý Khinh Diêu cũng không biết giáo viên xếp chỗ ngồi kiểu gì, vì dù sắp xếp theo điểm số hay học sinh giỏi kèm học sinh yếu thì hai người đều không thể nào ngồi chung với nhau, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Hai người tự nhiên trở nên thân thiết. Làm bạn cùng bàn với thần đồng đương nhiên có lợi. Lý Khinh Diêu chỉ là học sinh giỏi hạng hai, gặp bài tập không làm được, cô chỉ cần gõ bút, Lạc Hoài Tranh sẽ đặt bút xuống ngay lập tức và giải thích cho cô hiểu, còn có thể đưa ra năm cách giải một lần, Lý Khinh Diêu vui như trẩy hội. Thế mà vị Bồ Tát này lại không phải người cứng nhắc, môn nào nằm lòng thì Lý Khinh Diêu sẽ không nghe giảng nữa, lén lút đọc truyện, nhưng cậu lại thản nhiên bao che, dường như hoàn toàn quên mất vai trò chấp pháp của lớp trưởng.
Hai người chung một nhóm khi làm thí nghiệm, và cả hai người đều là hệ cao thủ chắc tay thận trọng. Những thí nghiệm người khác tốn hai tiếng, hai người làm xong chỉ trong hai mươi phút, sau đó cùng nhau lấy đề thi ra làm, không quan tâm đến mọi người xung quanh. Thi cử cũng thế, khoảng thời gian ấy, có lẽ Lý Khinh Diêu được thần đồng khai sáng quá nhiều, theo lời cô nói, chung quy là được Bồ Tát giác ngộ nên bỗng dưng không ham chơi nữa, giành được vị trí thứ hai toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ khiến chủ nhiệm lớp vui như Tết — Biết thế thì tôi xếp Lạc Hoài Tranh ngồi cạnh em sớm rồi. Về khoản lười biếng thì không ai sánh bằng em đâu, phải tắm mình trong ánh sáng thần đồng đấy.
Sự việc này cũng gây xôn xao toàn khối hồi đấy, trai xinh gái đẹp, Lạc Hoài Tranh tiếng tăm lừng lẫy, Lý Khinh Diêu cũng gọi là có tí tiếng tăm, hai người lại là bạn cùng bàn, hay tụ tập với nhau suốt ngày.
Tin đồn cũng bắt đầu lan truyền.
Người thích thầm Lạc Hoài Tranh thật sự quá nhiều, có người quen Lý Khinh Diêu, tan học chặn cô lại, bán tín bán nghi hỏi: “Này, chị Diêu, cậu và Lạc Hoài Tranh yêu nhau à?”
Lý Khinh Diêu không trả lời ngay, cô hỏi: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Đối phương úp mở: “Thì cả khối đồn ầm lên đấy, mọi người ai cũng muố biết mà. Nếu cậu ấy thật sự có bạn gái, bạn gái cậu ấy còn là cậu, thì có vài người phải chết trong lòng đấy.”
Lý Khinh Diêu trả lời: “Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, tôi không định yêu sớm, tôi thấy cậu ấy cũng không có ý định đấy đâu.”
Đối phương vẫn chưa cam lòng, hoặc là không tin, chặn cô lại hỏi tiếp: “Thế, thế cậu thích cậu ấy không?”
Lý Khinh Diêu nhìn đối phương từ trên xuống, nói: “Tuy rằng Lạc Hoài Tranh không phải mẫu người tôi thích. Nhưng, liên quan gì tới cậu? Tránh ra.”
Lý Khinh Diêu không sợ đắc tội với người khác. Dù sao ở xã hội nhỏ của trẻ trâu như trường cấp ba, mọi người thường hâm mộ và yêu thích những người mạnh mẽ cá tính chứ không phải là những kẻ nịnh bợ tính cách yếu đuối nhạt nhẽo. Cái danh “Nhậm Ngã Hành” của Lý Khinh Diêu không phải hư danh.
Lạc Hoài Tranh chính là ngoại lệ duy nhất, một người tốt bụng nhưng vẫn được mọi người yêu quý. Chung quy, nói nghiêm túc thì cậu ấy không phải là người, mà là thần.
Lời nói của Lý Khinh Diêu như mọc thêm cánh, lan ra khắp khối theo làn gió bay.
Chiều hôm sau, khi đang học, Lý Khinh Diêu phát hiện Lạc Hoài Tranh lạ lạ, lần đầu tiên trong lịch sử thần đồng mất tập trung trong giờ học. Giữa giờ, giáo viên còn gọi cậu đứng dậy trả lời một câu hỏi khó, ý là để công bố đáp án chính xác. Ai dè Lạc Hoài Tranh không trả lời được, mặt đỏ bừng đứng im không lên tiếng. Thầy giáo lập tức giải vây: “Hôm qua em học khuya nên ngủ không đủ giấc phải không? Ngồi xuống đi, uống nước vào. Các em xem kìa, người ta đã học giỏi vậy mà tôi còn phải lo bạn ấy học quá sức, không biết cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi. Ôi, chao ôi, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa! Tan học!”
Giờ ra chơi, xuất phát tình tình đồng chí, Lý Khinh Diêu chọc bút vào cánh tay Lạc Hoài Tranh: “Cậu sao thế? Chúng ta đã làm dạng bài này rồi mà?”
Khi ấy chàng trai mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản nhất, quần bò xanh, cánh tay thon dài gầy gò lộ ra khỏi ống tay áo. Cậu ngồi thẳng, cụp mắt, không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay bị cô chọc.
“Ban nãy tớ không nghe giảng.” Cậu trả lời.
“Xảy ra chuyện gì à?” Lý Khinh Diêu mười sáu tuổi, mở to đôi mắt trong veo, thật lòng quan tâm người bạn tốt của mình.
Nam Bồ Tát hơi ngước mắt, gương mặt trắng bóc dần đỏ lên. Cậu chà chà ngón tay thon dài, thế là ánh mắt Lý Khinh Diêu vô thức nhìn chằm chằm vào ngón tay cậu, trên những ngón tay dính mực, và cả những vết hằn nhẹ do thân bút tạo ra.
“Tớ đang suy nghĩ.” Cậu chầm chậm nói. “Lạc Hoài Tranh tớ học giỏi, tốt tính, được mọi người quý mến, ngoại hình cũng được cho là đẹp. Kiểu người như tớ, rốt cuộc có chỗ nào không tốt?”
……
Nếu Lạc Hoài Tranh và Lý Khinh Diêu đều là nhân vật nổi bật rực rỡ trong trường học, thì Hướng Tư Linh chỉ là một cọng cỏ, còn là cọng cỏ tầm thường và quê mùa nhất.
Thật ra thành tích của Hướng Tư Linh cũng tạm được, lọt được vào top một tăm năm mươi toàn khối, cô ấy gầy và trắng, dáng cao, ngoại hình cũng được. Nhưng điều kiện gia đình cô ấy không tốt, bố mẹ dường như không quan tâm nên Hướng Tư Linh thường hya mặc những bộ quần áo không hợp, quê mùa như bà thím. Tóc tai cũng do mẹ cậu ta cắt, tóc mái dày hơn cả tường, mắt kính cô ấy đeo dùng gọng kính nhựa rẻ tiền nhất. Hơn nữa Hướng Tư Linh sống hướng nội, trầm tính kiệm lời, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ với người khác.
Trường của họ là trường cấp ba trọng điểm, nhưng cũng có những học sinh yêu đương, đánh nhau hoặc hục hặc với nhau. Thực ra dù có là trường cấp ba đứng đầu toàn thành phố cũng không thể nào ngăn chặn hoàn toàn bạo lực học đường nhẹ hoặc nặng. Người giống Hướng Tư Linh gần như là ví dụ hoàn hảo về nạn nhân của bạo lực học đường.
Nhưng hiện tượng này không hề xảy ra trong khoảng thời gian cấp ba của Hướng Tư Linh.
Bởi vì có Lạc Hoài Tranh.
Cậu thật sự là một người chính trực ngay thẳng và có sức hút. Trong lớp, hễ ai manh nha làm vậy thì đều bị cậu ngăn chặn. Dù đối phương có tiền có thế hay là lưu manh cậu cũng không sợ. Không chỉ có Hướng Tư Linh, mà rất nhiều bạn học trong lớp đều rất biết ơn Lạc Hoài Tranh. Thiếu niên là những người dễ bị ảnh hưởng nhất, dễ bị ảnh hưởng bởi cái xấu và cũng dễ bị thu hút bởi cái đẹp, lòng sùng bái kẻ mạnh luôn mãnh liệt hơn sự biến chất. Có Lạc Hoài Tranh đứng sừng sững ở đó như một ngọn cờ, lớp họ là lớp đoàn kết nhất trong trường cấp ba.
Mãi đến học kỳ hai lớp Mười Hai, Hướng Tư Linh mới thay đổi một chút. Nghe nói mẹ cô ấy đã xoay được mặt bằng bán quần áo, điều kiện gia đình khấm khá hơn. Hướng Tư Linh bắt đầu mặc quần áo mới, cũng bắt đầu có tiền tiêu vặt, mua được đồ ăn nước uống trong giờ ra chơi và chia cho các bạn học.
Hồi ấy, Hướng Tư Linh ngồi chéo trước mặt Lạc Hoài Tranh, cách Lý Khinh Diêu một dãy. Bình thường Lý Khinh Diêu không để tâm đến cô ấy, vì lúc nào Hướng Tư Linh cũng cắm đầu làm bài tập, thi thoảng quay sang hỏi bài Lạc Hoài Tranh, giọng nhỏ như muỗi kêu, đến nỗi Lý Khinh Diêu phải sốt ruột thay.
Chiều nọ, trước giờ học, Lý Khinh Diêu tới lớp học, Lạc Hoài Tranh vẫn chưa tới. Hướng Tư Linh và hai bạn nữ đang nói chuyện tại chỗ ngồi. Có một bạn học nữ thốt lên: “Wow, Tư Linh, cậu bới tóc mái lên trông đẹp quá trời.”
Một bạn nữ khác cũng công nhận, nói thực ra Hướng Tư Linh rất xinh đẹp, da cũng trắng.
Lý Khinh Diêu thản nhiên ngẩng đầu nhìn, tình cờ chạm mặt Hướng Tư Linh. Nhưng hình như cô ấy khá sợ cô nên cúi đầu ngay tắp lự, ấp úng nói: “Tớ có đẹp gì đâu, cũng thường tôi. Tớ, tớ không có khí chất.”
Lý Khinh Diêu mỉm cười, nghiêng người tới lấy trên bàn một chiếc kẹp tóc họ đang cầm, nhìn Hướng Tư Linh một lát, Hướng Tư Linh lúng túng, còn Lý Khinh Diêu thì nhẹ nhàng cài chiếc kẹp tóc lên máu tóc ngắn khô xơ vàng úa của cô ấy: “Các cậu ấy nói đúng, Hướng Tư Linh, cậu cứ để lộ mặt ra, đẹp thế thì có gì phải ngại. Cậu thật sự rất đẹp đấy.”
Hai cô bạn kia cũng cười, nói, Lý Khinh Diêu nói thế mà cậu còn không tin à?
Hướng Tư Linh ngẩng đầu nhìn Lý Khinh Diêu, vành mắt đỏ ửng, cảm ơn cô.
Nhưng sau đó, Hướng Tư Linh vẫn cứ như thế, tuy rằng đã mặc quần áo mới, nhưng cô ấy vẫn để tóc mái dày cộp, đầu tóc cũng bù xù, không đổi được nết quê mùa. Lý Khinh Diêu thầm nghĩ có lẽ có những người không muốn thu hút sự chú ý của người khác, sẽ không được tự nhiên, cô và cô ấy không thân thiết nên sau đó cô cũng không để tâm nữa.
Nhưng chuyện Hướng Tư Linh yêu thầm Lạc Hoài Tranh, chỉ có mình Lý Khinh Diêu biết.
Từ nhỏ, Lạc Hoài Tranh đã biết phấn đấu, thông minh, ngoan ngoãn và tiến thủ. Ngoại trừ hồi Tiểu học do nghịch ngợm nên chỉ xếp thứ mười mấy trong lớp, thì sau khi lên cấp hai cậu đã bắt đầu ngồi vững trên ngôi vị đầu bảng toàn khối.
Tuổi càng lớn, Lạc Hoài Tranh càng hiểu rõ con đường tương lai của mình. Cậu là hy vọng duy nhất thay đổi số phận của cả gia đình, đưa gia đình nhảy vọt về giai cấp. Chàng trai giấu đi hoài bão và tham vọng, ngày này qua ngày khác, cậu kiên nhẫn nỗ lực gấp nhiều lần những người kém cỏi hơn mình chỉ để báo đáp cha mẹ đã vất vả suốt mười mấy năm, chỉ để không phụ tài hoa và lòng dũng cảm trời ban.
Nhưng Lạc Hoài Tranh không phải là mọt sách, thậm chí còn thông minh hoạt bát bẩm sinh, chỉ do cậu quá biết điều, và giỏi khống chế bản thân mình nên giáo viên bạn bè xung quanh cậu đều nghĩ cậu trưởng thành và chững chạc. Ngoại trừ luôn đứng nhất toàn khối, Lạc Hoài Tranh còn giữ chức lớp trưởng, xử lý mọi việc hòa bình công chính, tính cách hiền lành lương thiện, dám tranh luận cùng thầy cô vì lợi ích chính đáng của các bạn học. Trong lớp, ai cũng quý mến Lạc Hoài Tranh. Trong khối, ai cũng từng nghe đến danh tiếng lẫy lừng của cậu. Đến cả những học sinh cá biệt không đi học cũng phải nể mặt cậu, bởi vì “Lạc Hoài Tranh chính trực, rộng lượng”.
Có thể nói, trước khi trở thành bạn cùng bàn của Lý Khinh Diêu, trong lòng Lạc Hoài Tranh chỉ có “chuyện học hành, chuyện gia đình, chuyện ở lớp”, được Lý Khinh Diêu cầm đầu lớp tôn là “Nam Bồ Tát”.
Lớp Mười Một, hai người bất ngờ trở thành bạn cùng bàn. Lý Khinh Diêu cũng không biết giáo viên xếp chỗ ngồi kiểu gì, vì dù sắp xếp theo điểm số hay học sinh giỏi kèm học sinh yếu thì hai người đều không thể nào ngồi chung với nhau, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Hai người tự nhiên trở nên thân thiết. Làm bạn cùng bàn với thần đồng đương nhiên có lợi. Lý Khinh Diêu chỉ là học sinh giỏi hạng hai, gặp bài tập không làm được, cô chỉ cần gõ bút, Lạc Hoài Tranh sẽ đặt bút xuống ngay lập tức và giải thích cho cô hiểu, còn có thể đưa ra năm cách giải một lần, Lý Khinh Diêu vui như trẩy hội. Thế mà vị Bồ Tát này lại không phải người cứng nhắc, môn nào nằm lòng thì Lý Khinh Diêu sẽ không nghe giảng nữa, lén lút đọc truyện, nhưng cậu lại thản nhiên bao che, dường như hoàn toàn quên mất vai trò chấp pháp của lớp trưởng.
Hai người chung một nhóm khi làm thí nghiệm, và cả hai người đều là hệ cao thủ chắc tay thận trọng. Những thí nghiệm người khác tốn hai tiếng, hai người làm xong chỉ trong hai mươi phút, sau đó cùng nhau lấy đề thi ra làm, không quan tâm đến mọi người xung quanh. Thi cử cũng thế, khoảng thời gian ấy, có lẽ Lý Khinh Diêu được thần đồng khai sáng quá nhiều, theo lời cô nói, chung quy là được Bồ Tát giác ngộ nên bỗng dưng không ham chơi nữa, giành được vị trí thứ hai toàn khối trong kỳ thi giữa kỳ khiến chủ nhiệm lớp vui như Tết — Biết thế thì tôi xếp Lạc Hoài Tranh ngồi cạnh em sớm rồi. Về khoản lười biếng thì không ai sánh bằng em đâu, phải tắm mình trong ánh sáng thần đồng đấy.
Sự việc này cũng gây xôn xao toàn khối hồi đấy, trai xinh gái đẹp, Lạc Hoài Tranh tiếng tăm lừng lẫy, Lý Khinh Diêu cũng gọi là có tí tiếng tăm, hai người lại là bạn cùng bàn, hay tụ tập với nhau suốt ngày.
Tin đồn cũng bắt đầu lan truyền.
Người thích thầm Lạc Hoài Tranh thật sự quá nhiều, có người quen Lý Khinh Diêu, tan học chặn cô lại, bán tín bán nghi hỏi: “Này, chị Diêu, cậu và Lạc Hoài Tranh yêu nhau à?”
Lý Khinh Diêu không trả lời ngay, cô hỏi: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Đối phương úp mở: “Thì cả khối đồn ầm lên đấy, mọi người ai cũng muố biết mà. Nếu cậu ấy thật sự có bạn gái, bạn gái cậu ấy còn là cậu, thì có vài người phải chết trong lòng đấy.”
Lý Khinh Diêu trả lời: “Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, tôi không định yêu sớm, tôi thấy cậu ấy cũng không có ý định đấy đâu.”
Đối phương vẫn chưa cam lòng, hoặc là không tin, chặn cô lại hỏi tiếp: “Thế, thế cậu thích cậu ấy không?”
Lý Khinh Diêu nhìn đối phương từ trên xuống, nói: “Tuy rằng Lạc Hoài Tranh không phải mẫu người tôi thích. Nhưng, liên quan gì tới cậu? Tránh ra.”
Lý Khinh Diêu không sợ đắc tội với người khác. Dù sao ở xã hội nhỏ của trẻ trâu như trường cấp ba, mọi người thường hâm mộ và yêu thích những người mạnh mẽ cá tính chứ không phải là những kẻ nịnh bợ tính cách yếu đuối nhạt nhẽo. Cái danh “Nhậm Ngã Hành” của Lý Khinh Diêu không phải hư danh.
Lạc Hoài Tranh chính là ngoại lệ duy nhất, một người tốt bụng nhưng vẫn được mọi người yêu quý. Chung quy, nói nghiêm túc thì cậu ấy không phải là người, mà là thần.
Lời nói của Lý Khinh Diêu như mọc thêm cánh, lan ra khắp khối theo làn gió bay.
Chiều hôm sau, khi đang học, Lý Khinh Diêu phát hiện Lạc Hoài Tranh lạ lạ, lần đầu tiên trong lịch sử thần đồng mất tập trung trong giờ học. Giữa giờ, giáo viên còn gọi cậu đứng dậy trả lời một câu hỏi khó, ý là để công bố đáp án chính xác. Ai dè Lạc Hoài Tranh không trả lời được, mặt đỏ bừng đứng im không lên tiếng. Thầy giáo lập tức giải vây: “Hôm qua em học khuya nên ngủ không đủ giấc phải không? Ngồi xuống đi, uống nước vào. Các em xem kìa, người ta đã học giỏi vậy mà tôi còn phải lo bạn ấy học quá sức, không biết cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi. Ôi, chao ôi, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa! Tan học!”
Giờ ra chơi, xuất phát tình tình đồng chí, Lý Khinh Diêu chọc bút vào cánh tay Lạc Hoài Tranh: “Cậu sao thế? Chúng ta đã làm dạng bài này rồi mà?”
Khi ấy chàng trai mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản nhất, quần bò xanh, cánh tay thon dài gầy gò lộ ra khỏi ống tay áo. Cậu ngồi thẳng, cụp mắt, không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay bị cô chọc.
“Ban nãy tớ không nghe giảng.” Cậu trả lời.
“Xảy ra chuyện gì à?” Lý Khinh Diêu mười sáu tuổi, mở to đôi mắt trong veo, thật lòng quan tâm người bạn tốt của mình.
Nam Bồ Tát hơi ngước mắt, gương mặt trắng bóc dần đỏ lên. Cậu chà chà ngón tay thon dài, thế là ánh mắt Lý Khinh Diêu vô thức nhìn chằm chằm vào ngón tay cậu, trên những ngón tay dính mực, và cả những vết hằn nhẹ do thân bút tạo ra.
“Tớ đang suy nghĩ.” Cậu chầm chậm nói. “Lạc Hoài Tranh tớ học giỏi, tốt tính, được mọi người quý mến, ngoại hình cũng được cho là đẹp. Kiểu người như tớ, rốt cuộc có chỗ nào không tốt?”
……
Nếu Lạc Hoài Tranh và Lý Khinh Diêu đều là nhân vật nổi bật rực rỡ trong trường học, thì Hướng Tư Linh chỉ là một cọng cỏ, còn là cọng cỏ tầm thường và quê mùa nhất.
Thật ra thành tích của Hướng Tư Linh cũng tạm được, lọt được vào top một tăm năm mươi toàn khối, cô ấy gầy và trắng, dáng cao, ngoại hình cũng được. Nhưng điều kiện gia đình cô ấy không tốt, bố mẹ dường như không quan tâm nên Hướng Tư Linh thường hya mặc những bộ quần áo không hợp, quê mùa như bà thím. Tóc tai cũng do mẹ cậu ta cắt, tóc mái dày hơn cả tường, mắt kính cô ấy đeo dùng gọng kính nhựa rẻ tiền nhất. Hơn nữa Hướng Tư Linh sống hướng nội, trầm tính kiệm lời, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ với người khác.
Trường của họ là trường cấp ba trọng điểm, nhưng cũng có những học sinh yêu đương, đánh nhau hoặc hục hặc với nhau. Thực ra dù có là trường cấp ba đứng đầu toàn thành phố cũng không thể nào ngăn chặn hoàn toàn bạo lực học đường nhẹ hoặc nặng. Người giống Hướng Tư Linh gần như là ví dụ hoàn hảo về nạn nhân của bạo lực học đường.
Nhưng hiện tượng này không hề xảy ra trong khoảng thời gian cấp ba của Hướng Tư Linh.
Bởi vì có Lạc Hoài Tranh.
Cậu thật sự là một người chính trực ngay thẳng và có sức hút. Trong lớp, hễ ai manh nha làm vậy thì đều bị cậu ngăn chặn. Dù đối phương có tiền có thế hay là lưu manh cậu cũng không sợ. Không chỉ có Hướng Tư Linh, mà rất nhiều bạn học trong lớp đều rất biết ơn Lạc Hoài Tranh. Thiếu niên là những người dễ bị ảnh hưởng nhất, dễ bị ảnh hưởng bởi cái xấu và cũng dễ bị thu hút bởi cái đẹp, lòng sùng bái kẻ mạnh luôn mãnh liệt hơn sự biến chất. Có Lạc Hoài Tranh đứng sừng sững ở đó như một ngọn cờ, lớp họ là lớp đoàn kết nhất trong trường cấp ba.
Mãi đến học kỳ hai lớp Mười Hai, Hướng Tư Linh mới thay đổi một chút. Nghe nói mẹ cô ấy đã xoay được mặt bằng bán quần áo, điều kiện gia đình khấm khá hơn. Hướng Tư Linh bắt đầu mặc quần áo mới, cũng bắt đầu có tiền tiêu vặt, mua được đồ ăn nước uống trong giờ ra chơi và chia cho các bạn học.
Hồi ấy, Hướng Tư Linh ngồi chéo trước mặt Lạc Hoài Tranh, cách Lý Khinh Diêu một dãy. Bình thường Lý Khinh Diêu không để tâm đến cô ấy, vì lúc nào Hướng Tư Linh cũng cắm đầu làm bài tập, thi thoảng quay sang hỏi bài Lạc Hoài Tranh, giọng nhỏ như muỗi kêu, đến nỗi Lý Khinh Diêu phải sốt ruột thay.
Chiều nọ, trước giờ học, Lý Khinh Diêu tới lớp học, Lạc Hoài Tranh vẫn chưa tới. Hướng Tư Linh và hai bạn nữ đang nói chuyện tại chỗ ngồi. Có một bạn học nữ thốt lên: “Wow, Tư Linh, cậu bới tóc mái lên trông đẹp quá trời.”
Một bạn nữ khác cũng công nhận, nói thực ra Hướng Tư Linh rất xinh đẹp, da cũng trắng.
Lý Khinh Diêu thản nhiên ngẩng đầu nhìn, tình cờ chạm mặt Hướng Tư Linh. Nhưng hình như cô ấy khá sợ cô nên cúi đầu ngay tắp lự, ấp úng nói: “Tớ có đẹp gì đâu, cũng thường tôi. Tớ, tớ không có khí chất.”
Lý Khinh Diêu mỉm cười, nghiêng người tới lấy trên bàn một chiếc kẹp tóc họ đang cầm, nhìn Hướng Tư Linh một lát, Hướng Tư Linh lúng túng, còn Lý Khinh Diêu thì nhẹ nhàng cài chiếc kẹp tóc lên máu tóc ngắn khô xơ vàng úa của cô ấy: “Các cậu ấy nói đúng, Hướng Tư Linh, cậu cứ để lộ mặt ra, đẹp thế thì có gì phải ngại. Cậu thật sự rất đẹp đấy.”
Hai cô bạn kia cũng cười, nói, Lý Khinh Diêu nói thế mà cậu còn không tin à?
Hướng Tư Linh ngẩng đầu nhìn Lý Khinh Diêu, vành mắt đỏ ửng, cảm ơn cô.
Nhưng sau đó, Hướng Tư Linh vẫn cứ như thế, tuy rằng đã mặc quần áo mới, nhưng cô ấy vẫn để tóc mái dày cộp, đầu tóc cũng bù xù, không đổi được nết quê mùa. Lý Khinh Diêu thầm nghĩ có lẽ có những người không muốn thu hút sự chú ý của người khác, sẽ không được tự nhiên, cô và cô ấy không thân thiết nên sau đó cô cũng không để tâm nữa.
Nhưng chuyện Hướng Tư Linh yêu thầm Lạc Hoài Tranh, chỉ có mình Lý Khinh Diêu biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất