Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 73

Trước Sau
Nhìn thấy Phương Giai, Lý Khinh Diêu giật mình.

Cô những tưởng mình và Trần Phổ tra án đã khổ lắm rồi. Nhưng khi nhìn thấy quầng thâm đen quanh mắt, gương mặt như phủ lớp tro chưa rửa sạch, râu lún phún trên cằm, và mùi chua nhẹ thoang thoảng trên người Phương Giai, cô thật sự không thể nào liên tưởng được tên lôi thôi lếch thếch này với anh Phương sạch sẽ đĩnh đạc thường ngày. Chỉ mới vài ngày không gặp thôi mà?

Lý Khinh Diêu bỗng nảy sinh cảm xúc những phức tạp đối với chú Đinh Quốc Cường tổng chỉ huy vụ án lần này. Có cảm động, có kính nể…và cô cũng cảm thấy mình hên đến lạ. Cô lại nhìn Trần Phổ đẹp trai sáng sủa bên cạnh mình, khó mường tượng ra hình ảnh anh lôi thôi như Phương Giai bây giờ. Tuy nhiên, khi nghĩ đến trải nghiệm núp thùng rác anh cho là vinh quang, cô lại cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ được chứng kiến hình ảnh đó của anh.

Hai người đàn ông đương nhiên đã quen với điều này, Trần Phổ vỗ vai Phương Giai, “Vất vả rồi.”

Phương Giai tiều tụy như bông hoa già sắp tàn, nhưng đôi mắt anh ấy sáng ngời. Anh ấy giơ ngón cái khen ngợi hai người, “Hai người giỏi đấy, đào ra được cả người này. Báo cáo:

Tối qua chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng về xuất thân của Chương Siêu Hoa, ông ta không có quan hệ nào rõ ràng với Hướng Tư Linh và gia đình cô ta. Nhưng cuối năm ngoái, cậu con trai 15 tuổi của ông ta mắc phải một căn bệnh hiếm gặp và cần phải cấy ghép phổi. Nguồn phổi và chi phí phẫu thuật 400 nghìn tệ đều được một Quỹ từ thiện có tên Dự Ái giải quyết giúp ông ta. Đứng sau Dự Ái chính là Tập đoàn Hoa Dự và người đại diện pháp lý kiêm Tổng giám đốc của Dự Ái chính là Lý Mỹ Linh.”

Lý Khinh Diêu nghe đến đây, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.

Phương Giai tiếp tục nói: “Tôi đã thẩm vấn Chương Siêu Hoa suốt nửa đêm. Ban đầu ông ta không hợp tác lắm, hỏi gì cũng bảo không biết. Nhưng tuyến phòng thủ tâm lý của ông ta không quá mạnh nên đã nhanh chóng khai ra một số chuyện.”

Phương Giai nhớ lại tối qua, khi anh ấy cho Chương Siêu Hoa xem ảnh của Hướng Tư Linh và Lý Mỹ Linh, ông ta ngơ ngác, không giống như đang giả vờ. Theo lời kể của Chương Siêu Hoa, vào cuối tháng Mười Hai năm ngoái, khi đang lâm vào bước đường cùng, ông ta ngồi hút thuốc trong cầu thang bệnh viện thì một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện. Cô ấy nói rằng mình đến bệnh viện khám bệnh, và thấy gia đình ông ta quá đáng thương. Trong tay cô ấy có một quỹ từ thiện, có thể giúp đỡ ông ta. Ban đầu, Chương Siêu Hoa còn tưởng cô ấy là kẻ lừa đảo, nên bán tín bán nghi. Cho tới một tiếng sau, bác sĩ liên lạc với ông ta và báo rằng có một công ty từ thiện gọi điện đến và đồng ý giúp ông ta giải quyết chi phí phẫu thuật và tìm nguồn phổi. Chương Siêu Hoa mừng rơi nước mắt, muốn cảm ơn người phụ nữ đó nhưng cô ấy đã đi rồi.

Bởi vì người phụ nữ đeo khẩu trang nên Chương Siêu Hoa hoàn toàn không biết ngoại hình và tuổi tác của cô ấy.

Phương Giai lập tức liên lạc với bệnh viện để lấy camera an ninh theo ngày tháng mà Chương Siêu Hoa cung cấp. Tuy nhiên, đã nửa năm trôi qua nên camera an ninh của bệnh viện đã tự động ghi đè và xóa dữ liệu cũ.

Tuy nhiên, Phương Giai đã tra được trong hồ sơ khám bệnh của bệnh viện, Lý Mỹ Linh từng đi khám bệnh dạ dày vào ngày hôm đó.

Nghe đến đây, Lý Khinh Diêu liếc nhìn Trần Phổ, anh đang lắng nghe rất nghiêm túc. Nhận ra ánh mắt của cô, anh gật đầu, rồi hếch cằm, không nói một lời nhưng Lý Khinh Diêu đã hiểu ngay: Tôi biết em đang lo lắng điều gì. Đừng vội, cứ nghe tiếp đã.

Sau đó, Phương Giai lại hỏi Chương Siêu Hoa, thứ Sáu hai tuần trước, người phụ nữ này có đi xe buýt đêm của ông ta hay không?

Chương Siêu Hoa nói tôi không biết mặt mũi cô ấy thế nào, thì sao biết được cô ấy có đi xe tôi không.

Phương Giai lạnh lùng hỏi, dù cô ta che mặt, nhưng nghe giọng nói và nhìn dáng người mà ông không nhận ra à?

Chương Siêu Hoa bình tĩnh trả lời, không nhận ra được.

Phương Giai nghĩ ngợi rồi đổi cách hỏi: Tối hôm đó có một người phụ nữ đeo khẩu trang đội mũ, che kín mặt lên xe ông, hơn nữa còn “đánh tiếng” với Chương Siêu Hoa, mặc dù trên xe buýt không có camera an ninh nhưng trên đường đều có, cảnh sát đã nằm được những thông tin liên quan rồi. Phương Giai nhắc nhở ông ta suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Đặc điểm ngoại hình rõ ràng và khác thường như vậy, buổi tối lại ít hành khách, ông ta không thể không chú ý đến. Sự việc này liên quan đến một vụ án quan trọng, khai man sẽ phải chịu án tù.

Chương Siêu Hoa bị dọa nên mặt hơi biến sắc. Sau một lúc im lặng, ông ta gật đầu nói: “Hình như có một người phụ nữ đeo khẩu trang và đội mũ.”

“Lên xe tại thị trấn Ảnh Trúc và xuống xe tại đường Hoàn Hồ Đông?”

“Có lẽ là vậy.”

“Đúng thì nói đúng, không đúng thì nói không đúng. Thế rốt cuộc có đúng hay không?”

“Đúng vậy.”

“Cô ta có nói gì với ông trên xe hoặc liên lạc lại với ông không?”



“Không.”

“Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời!”

Mặt Chương Siêu Hoa đỏ bừng, môi cũng run run. Nhưng ông ta vẫn trả lời: “Không thật mà. Chúng tôi trước giờ chưa từng nói chuyện với nhau, cô ấy luôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cúi đầu, tôi cũng không chủ động bắt chuyện với hành khách.”

Ông ta nói trước giờ chưa từng.

Phương Giai nhạy bén, lập tức hỏi một câu hỏi Lý Khinh Diêu từng hỏi: Trước đây người phụ nữ đeo khẩu trang đội mũ đó đã lên xe ông ta vào cùng một khoảng thời gian đúng không?

Ban đầu Chương Siêu Hoa nói không nhớ rõ, nhưng sau khi bị Phương Giai nhắc nhở vài câu, ông ta cho biết hình như có hai ba lần, nhưng ông ta không nhớ cụ thể là ngày nào.

“Tại sao khi đồng nghiệp tôi hỏi ông trên xe, ông lại phủ nhận?”

Chương Siêu Hoa cúi đầu nói, trước đây ông ta đã thấy người phụ nữ kia nửa đêm che kín mặt, lén lén lút lút. Hôm nay hai người Trần Phổ cứ truy hỏi, ông ta lại không biết bọn họ là ai, sợ phiền phức nên nghĩ thôi thà im lặng còn hơn, nên dứt khoát không nói gì.

Phương Giai Lại hỏi, tại sao hôm nay 2/3 quãng đường đầu tiên ông ta lại đi chậm, còn 1/3 quãng đường sau lại đi nhanh? Có phải có người đã dặn ông ta làm như vậy không?

Chương Siêu Hoa kiên quyết khẳng định không phải. Ông ta nói vì bị cảm cúm hoa mắt chóng mặt nên lái xe chậm. Sau đó Trần Phổ xuống xe và hỏi một câu, ông ta mới nhận ra, sợ lỡ tuyến đường phía sau nên mới tăng tốc chạy cho xong.

Phương Giai lại thẩm vấn thêm một lúc nữa, thật sự không moi được gì thêm, anh đành tạm giữ Chương Siêu Hoa, đến giờ mới thả người.

Báo cáo xong tình hình, Phương Giai hỏi: “Hai vị thiếu hiệp độc hành nghĩ thế nào?”

Trần Phổ hất hàm với Lý Khinh Diêu, “Em nói trước đi.”

Phương Giai biết Trần Phổ muốn rèn luyện cho người mới, anh ấy cũng nhìn Lý Khinh Diêu.

Lý Khinh Diêu: “Chương Siêu Hoa chắc chắn đã nhận ra người phụ nữ trên xe chính là người phụ nữ ở bệnh viện, cũng chính là ân nhân của ông ta – Hướng Tư Linh. Hướng Tư Linh đã từng đi xe của ông ta nhiều lần để điều nghiên địa hình, em nghĩ chắc ông ta cũng đoán ra được gì đó. Vậy nên ngay từ đầu ông ta mới che giấu chúng ta và cố tình lái xe thật chậm. Cho tới khi anh nạt ông ta, nói rằng camera an ninh trên đường đã ghi được, ông ta mới hết nước chối cãi. Có lẽ cũng sợ phải chịu trách nhiệm nên ông ta mới thừa nhận sự tồn tại của người phụ nữ này.”

Trần Phổ nói: “Dù thế nào đi nữa, việc ông ta chính miệng thừa nhận sự tồn tại của người phụ nữ này, hơn nữa còn đi qua con đường này vào đêm xảy ra vụ án đã chứng minh suy đoán của chúng ta là đúng. Tôi nghĩ ông ta thật sự chưa từng thấy mặt của Hướng Tư Linh, ngay từ đầu cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, tất cả chỉ vì ngày hôm nay. Dù chúng ta đã tìm được tài xế lái xe thì ông ta cũng không thể làm nhân chứng.”

Lý Khinh Diêu tiếp lời: “Chính xác. Dù bây giờ chúng ta có yêu cầu Hướng Tư Linh đeo khẩu trang và đưa cô ta đến trước mặt Chương Siêu Hoa, ông ta vẫn có thể nói dối là không quen, chúng ta cũng không làm gì được. Dù sao thì không nhận ra cũng hợp tình hợp lý bởi vì đây là khả năng chủ quan, không thể coi là ngụy chứng. Thậm chí tôi còn nghi ngờ Hướng Tư Linh đã dặn trước ta những gì nên nói và không nên nói. Nhìn xem, một tài xế không hiểu luật pháp mà lại xử lý rất khéo.”

Phương Giai chỉ tay vào bàn: “Hai vị, tuy rằng tôi không rõ tiến độ điều tra cụa thể của hai người, nhưng tôi phải nhắc nhở một câu: Tổng giám đốc của Quỹ từ thiện đó là Lý Mỹ Linh, khoản tiền đó cũng do Lý Mỹ Linh ký tên. Tôi cũng có thể nói người phụ nữ đó là Lý Mỹ Linh, Hướng Tư Linh hoàn toàn không liên quan đến vụ án này. Chỉ dựa vào việc cô ta ở lại núi Ảnh Trúc đêm hôm đó thì không thể chứng minh người phụ nữ đó chính là cô ta.”

Quả nhiên, Lý Khinh Diêu nghĩ bụng. Ngay từ đầu khi nghe nói Tổng giám đốc Quỹ là Lý Mỹ Linh, cô đã liệu trước được. Ban đầu là tên tội phạm bị truy nã, sau đó là tên đàn ông mặc áo sơ mi hoa bí ẩn, giờ lại là Lý Mỹ Linh. Mỗi lần cô và Trần Phổ tiến gần một bước tới hung thủ thật sự thì lại xuất hiện những tấm bia đỡ đạn hoàn hảo. Hung thủ trong vụ án này quả thật chơi chiêu rất tinh vi, thỏ khôn ở hang, tính toán kỹ lưỡng.

Chương Siêu Hoa đã ký tên vào biên bản, chứng tỏ họ đã đạt được tiến triển nhất định, nhưng không nhiên. Nếu nộp biên bản này lên trên, bất cứ ai xem qua cũng sẽ cho rằng Lý Mỹ Linh, mẹ ruột của Hướng Tư Linh mới là hung thủ.

“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Lý Khinh Diêu hỏi.

“Chúng ta gặp thẳng Hướng Tư Lăng để nói chuyện, thế nào?” Trần Phổ không hề nhụt chí. Anh nhìn cô, nở nụ cười ấm áp, “Đến lúc phải đánh rắn động cỏ rồi.”

Mấy hôm nay Lý Khinh Diêu tuy vẫn còn “độc miệng”, nhưng thật ra trong lòng cô đã rất nể phục Trần Phổ. Trước mặt người ngoài đương nhiên không thể đấu khẩu, cô trả lời dứt khoát: “Em nghe anh.”

Trần Phổ nhướng mày, khóe môi cong lên. Phương Giai đứng bên cạnh không khỏi sững sờ.



Ánh mắt của cảnh sát lão làng sắc bén cỡ nào? Lý Khinh Diêu còn bình thường, nhưng cái nhìn nóng bỏng đắm đuối của Trần Phổ nhìn Lý Khinh Diêu khác hẳn với ánh mắt Đội trưởng Trần lạnh lùng cao quý trước đây.



Hướng Tư Linh còn nhớ như in lần đầu tiên cô ta tham gia buổi tiệc giao thương là La Hồng Dân và Lý Mỹ Linh dẫn đi. Cô con gái ngoan ngoãn ăn vận xinh đẹp theo sau vợ chồng hai người. Chẳng mấy chốc đã có người chú ý đến cô, bạn bè của La Hồng Dân cũng vui vẻ hỏi thăm cô ta đã có bạn trai chưa, và còn đùa rằng sẽ giới thiệu con trai mình cho cô ta.

La Hồng Dân cười ha hả bảo cứ để con cái tự quyết định.

Mọi người đều nhìn Hướng Tư Linh. Khi đó cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học, nẽn lẽn cúi đầu nói: “Cháu, cháu vẫn còn nhỏ.”

Mọi người bật cười, Lý Mỹ Linh cười nhạt, La Hồng Dân cũng cười.

Sau này, cô ta và Tiền Thành Phong hẹn hò, cô ta không còn phải đi theo sau cặp vợ chồng kia nữa, giờ đây có Tiền Thành Phong tham dự các sự kiện cùng cô ta. Hướng Tư Linh nói với lòng, lúc ấy cô ta thật sự muốn xây dựng tổ ấm cùng anh ta, muốn dựa vào người đàn ông này để tìm được hạnh phúc. Cô ta cũng đã chôn vùi tình yêu dành cho Lạc Hoài Tranh vào sâu thẳm lòng mình. Dù tình yêu đó từng khiến cô ta đau đến tận xương tủy, tâm hồn lẫn thể xác như thối rữa từ trong ra ngoài.

Nhưng cô dành tình yêu chân thành cho chồng, cuối cùng đổi lại được gì? Chỉ là những lời xỉ vả không ngừng và một kết cục đầy cay đắng.

Từ đó trở đi, Hướng Tư Linh trở nên ít nói. Ai ở bên cạnh cô ta, bản thân cô ta là người như thế nào, đều đã không còn quan trọng nữa. Cho tới ngày hôm nay, cô ta tham dự một bữa tiệc với vai trò là người nắm quyền kiểm soát thực tế của Tập đoàn Hoa Dự thì Lạc Hoài Tranh lại ở bên cạnh cô ta.

Hướng Tư Linh diện chiếc váy dạ hội đắt đỏ, ngồi trên ghế sô pha da sang trọng, nhìn Lạc Hoài Tranh áo mũ chỉnh tề, khí chất phi phàm đang đứng cách đó không xa, chỉ cảm thấy cảnh tượng này giống như một giấc mơ cô ta chưa từng dám mơ đến.

Nhưng Hướng Tư Linh à, giấc mơ cũng đã thành hiện thực rồi nhỉ?

Cô ta nâng ly rượu vang lên uống cạn, tự chúc bản thân một ly rồi đặt ly rỗng lên khay của người phục vụ ân cần. Cô ta đứng dậy, bước từng bước uyển chuyển, đi về phía người đàn ông trước đây chỉ xuất hiện trong mơ.

Lạc Hoài Tranh đang trò chuyện cùng ai đó, môi nở nụ cười xã giao. Hướng Tư Linh đột nhiên bước tới khoác tay anh, Lạc Hoài Tranh đang nói chuyện thì khựng lại.

Đối phương nhìn thấy cảnh này, liền mỉm cười trò chuyện cùng Hướng Tư Linh. Hướng Tư Linh cười tươi như hoa, mới nói vài câu đã khiến người đàn ông như được tắm trong gió xuân, sau đó nói “Không làm phiền hai người nữa”, rồi lịch sự rời đi.

Lạc Hoài Tranh lập tức rút tay ra.

Nào ngờ Hướng Tư Linh lại khoác tay anh, cơ thể nhẹ nhàng áp sát vào người anh, nói: “Nhiều người thế này. Hoài Tranh, cậu cho tớ chút thể diện đi. Hôm nay tớ làm tốt đấy chứ, giới thiệu cho cậu biết bao nhiêu mối quan hệ.”

Cô ta ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn rực rỡ, người đẹp ngẩng cao đầu, lộng lẫy không gì sánh bằng.

Lạc Hoài Tranh im lặng một lát, rồi nói: “Cảm ơn.”

Hướng Tư Linh lắc đầu, nói: “Bình thường thôi, chỉ là chút lợi nhỏ, thứ tớ thật sự muốn bù đắp không phải những thứ này đâu. À này, cậu có muốn vào Thanh Hoa học lại không? Học EMBA nhé?”

Lạc Hoài Tranh ngước mắt nhìn cô ta.

Hướng Tư Linh bật cười, nói: “Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đáng sợ như vậy. Tớ đã nói rồi, tớ thật sự muốn tốt cho cậu. Tớ muốn thực hiện ước mơ cho cậu. Tớ sẽ không bao giờ làm hại cậu nữa.”

Tiệc tàn, Hướng Tư Linh và Lạc Hoài Tranh cùng nhau rời khỏi sảnh khách sạn. Tài xế đã lái xe của Hướng Tư Linh đến sẵn. Hướng Tư Linh lên xe trước, còn Lạc Hoài Tranh đứng ngoài cửa xe, bất động.

Cô ta ló đầu ra, gọi anh: “Hoài Tranh, lên xe thôi.”

Lạc Hoài Tranh đã đặt một tay lên tay nắm cửa xe, nhưng vẫn đứng im như pho tượng. Hướng Tư Linh nhìn theo hướng nhìn của anh, thấy Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đang đứng cách đó vài mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau