Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác

Chương 45: A

Trước Sau
Thấy Thẩm Dao đặc biệt thích hai bộ quần áo đó, bà chủ cười nói: “Hai bộ này chỉ có hai màu, xanh lam và hồng phấn, tùy hai người thích màu nào thôi.”

Câu nói này khiến Kỳ Dạ Thần thích thú, anh nhìn bộ quần áo màu xanh lam trên tay Thẩm Dao, rồi lại nhìn sang bộ màu hồng phấn, một bộ nhỏ xíu, cảm giác còn chưa bằng bàn tay anh.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Em thích màu gì?”

Thẩm Dao biết, màu sắc quần áo đôi khi cũng thể hiện giới tính.

Dù biết rõ trong bụng mình là con gái, nhưng cô vẫn giả vờ khó xử, ném vấn đề lại cho anh: “Anh thích màu nào?"

Kỳ Dạ Thần bối rối, nhìn cái bụng tròn vo của cô, chậm rãi nói: “Màu hồng đi, con gái thường thích màu hồng.”

Từ ngày nghe mẹ Chương bảo bụng tròn là con gái, bụng nhọn là con trai, anh cứ nghĩ cô đang mang trong mình một nàng công chúa nhỏ, ngay cả tối qua trong lúc mơ màng, anh cũng thấy con gái gọi mình là bố.

Cô dội cho anh gáo nước lạnh: "Lỡ đâu sinh ra là con trai thì sao? Đến lúc con lớn, biết anh cho con mặc đồ màu hồng lại giận dỗi thì làm thế nào?"

Anh im lặng, dường như đang tưởng tượng ra cảnh đó, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, buột miệng nói: "Không phục thì nhịn!"

Cô: "..."

Đúng là một người bố trọng nữ khinh nam.



Bà chủ nghe vậy thì cười đến chảy cả nước mắt.

Bà mở cửa hàng bao nhiêu năm nay, rất hiếm khi thấy người chồng đi cùng vợ, toàn là phụ nữ mang thai tự mình đến, lúc chọn màu sắc thì phần lớn đều chọn màu xanh, ai cũng muốn sinh con trai.

Đây là lần đầu tiên bà gặp người một lòng một dạ muốn con gái, chắc là đứa đầu lòng là con trai.

Hơn nữa, hai người họ đều đẹp, con cái sinh ra nhất định cũng rất xinh xắn.

Bà ấy vừa cười đã thu hút sự chú ý của hai vợ chồng, bà ấy vội vàng nói: "Cô gái, chồng cô nói chuyện thật thú vị, xem ra là muốn có con gái đến phát điên rồi."

Cô mỉm cười: "Vậy à? Anh cũng muốn có con gái sao?"

Anh chỉ "Ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cô quan sát cửa hàng, phát hiện bên trong không chỉ bán quần áo trẻ em mà còn có cả quần áo người lớn, nhìn chung khá bình thường, nhưng màu sắc rất đẹp, không hề quê mùa.

"Ở đây còn bán quần áo trẻ em và đồ cho bầu sao?"

"Đúng vậy."



Bà chủ thở dài: "Người già thường hay dùng kim chỉ, may quần áo cũ của người lớn cho trẻ con, thêm nữa là trẻ con lớn nhanh, chẳng ai muốn bỏ tiền ra mua quần áo trẻ em cả."

Cô bất chợt nhớ đến người hàng xóm trước đây cũng cho cô mấy bộ quần áo, nói có thể sửa lại cho đứa bé trong bụng mặc.

Cô vì nể mặt nên nhận lấy, nhưng vừa quay người đã vứt đi.

Thứ nhất là cô có thói quen sạch sẽ, không thể chấp nhận con mình mặc quần áo của người khác, da trẻ con rất non nớt, quần áo tốt nhất là nên mặc đồ mới.

Thứ hai là cô vụng về, đừng nói là may vá, bảo cô vẽ quả táo, chắc cũng chẳng ra hình thù gì.

Cô cầm hai bộ đồ màu hồng phấn cho trẻ sơ sinh, hỏi: "Hai bộ này hết bao nhiêu tiền?"

"Hai bộ lấy em mười tám tệ." Nói rồi bà chủ lấy một chiếc túi ni lông, định giúp cô đựng đồ.

Cô lấy tiền trong túi đưa cho bà chủ, tranh thủ lúc bà chủ tìm tiền lẻ, cô nhìn trúng một chiếc váy hoa nhí màu hồng phấn nhạt treo trên tường, trông rất xinh xắn, nhẹ nhàng.

Cô nhìn thêm vài lần rồi thu hồi tầm mắt.

Đây là váy bầu, cô còn hai tháng nữa là sinh, mua về cũng không mặc được mấy lần.

Anh luôn chú ý đến cô, khi nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy chiếc váy hoa nhí màu hồng phấn treo trên tường, huých nhẹ vào khuỷu tay cô, buột miệng hỏi: "Em thích à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau