Chương 10: Kinh Hãi
Tạ lão thái gia như lần đầu biết Tạ Vân Sơ, nhìn nàng chằm chằm.
Tạ lão phu nhân từ kinh ngạc lúc ở Phật đường biến thành kinh hãi, tim đập liên tục.
Tiểu lang quân mười ba tuổi, lúc nào cũng mù mà mù mờ, Tạ Vân Sơ lại từ những chuyện cũ nhà nhà đều biết từ Biện Kinh truyền đến, nhìn rõ thế cục triều đình biến đổi liên tục, lại có thể tính toán như vậy.
Xem ra… lợi hại như vậy.
Thư viện Vân Sơn thành lập nhiều năm như vậy, có hai trạng nguyên, Tạ lão thái gia lại chưa từng gặp đứa trẻ nào thông minh như đứa tôn tử Tạ Vân Sơ này…
Bảy tuổi xem qua là nhớ, xuất khẩu thành thơ, sau khi vượt qua một trận sinh tử thì trở nên tầm thường.
Thần đồng nhiều năm lại ngã xuống, không sống được bao lâu nữa, lại bị gia tộc vứt bỏ.
Những huynh đệ cùng thế hệ và học sinh trong thư viện từng đố kị nó… bị ánh hào quang thần đồng của nó ép cho không thở nổi, bắt nạt làm nhục nó, nhưng nó lại chưa từng để ý, thậm chí còn nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng nhờ tổ phụ hoặc những trưởng bối khác xin giúp đỡ.
Cũng không biết là đã mất đi thiên phú học tập, cũng mất đi khí phách, chịu đựng áp bức và lăng nhục. Hay là biết đã bị gia tộc vứt bỏ, mà lựa chọn tự mình lưu đày.
Tạ lão thái gia vốn cho rằng, Lục Lang vẫn như trước, vì thế người khác có lăng nhục Lục Lang, ông luôn coi như không có gì xảy ra, chưa từng hỏi đến.
Nhưng lúc này, đứa trẻ bị gia tộc bỏ rơi lại nói ra những lời này…
Mạch lạc rõ ràng, có tầm nhìn không thuộc về tuổi tác hay từng trải mà nó nên có được.
Có mưu kế có sách lược, duy chỉ không có cái tuổi nên có sự lưỡng lự.
Bình thản thản nhiên bàn bạc triều chính, không hề sợ hãi mà vạch kế hoạch lợi dụng hai đảng tranh đấu, lại có thể cẩn thận chuẩn xác đúng mực.
Hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười ba tuổi chút nào!
Đứa trẻ từ lâu không được ông coi trọng, hôm nay lại khiến ông chấn động, còn dữ dội hơn những lúc mà nó năm bước thành thơ.
Tạ thị không thiếu người có tài văn chương, nhưng lại thiếu người có thể vào triều làm quan.
Đây chính là lý do vì sao Tạ lão thái gia muốn Tạ Vân Tiêu làm đích tử.
Cho dù sinh mẫu Tào thị của Vân Tiêu vào đêm trước khi Tạ Lục Lang tham gia kỳ thi đình dành cho thần đồng hạ độc Lục Lang, độc chết đích nữ Tạ gia muội muội sinh đôi của Tạ Lục Lang, hủy hoại tương lai của Tạ Lục Lang…
Nhưng Tạ Vân Tiêu dựa vào phủ Trưởng Công chúa, tiền đồ vô tận, Tạ gia sẽ không xử lý Tạ Vân Tiêu.
Hơn nữa, ngoài việc cho Tạ Vân Tiêu tài nguyên tốt nhất, còn phải để Tạ Vân Tiêu trở thành đích tử.
Tạ lão thái gia thấy Tạ Vân Sơ hờ hững, có chút ngồi không yên.
Ông điều chỉnh tư thế ngồi mấy lần, trong lòng xuất hiện nhiều cảm xúc, nghĩ đến cơ thể Tạ Vân Sơ khó khăn vượt qua mười ba tuổi, lòng dạ rối bời.
Ông nắm chặt tay ho khan hai tiếng, kìm lại dòng suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, cau mày lại, trong đầu suy nghĩ về độ khó khi tiến hành theo kế hoạch của Tạ Vân Sơ.
“Giả bệnh đi Biện Kinh một chuyến cũng không phải việc gì khó, nhưng trong kế hoạch của Lục Lang, quan trọng nhất chính là làm lớn chuyện này lên, nếu Tô gia sợ chuyện này bị Ngự Sử tham tấu, đồng ý hòa ly, chuyện này… khó được như mong chờ của chúng ta, nói không chừng còn đắc tội Đại Hoàng Tử…”
Tạ lão phu nhân từ kinh ngạc lúc ở Phật đường biến thành kinh hãi, tim đập liên tục.
Tiểu lang quân mười ba tuổi, lúc nào cũng mù mà mù mờ, Tạ Vân Sơ lại từ những chuyện cũ nhà nhà đều biết từ Biện Kinh truyền đến, nhìn rõ thế cục triều đình biến đổi liên tục, lại có thể tính toán như vậy.
Xem ra… lợi hại như vậy.
Thư viện Vân Sơn thành lập nhiều năm như vậy, có hai trạng nguyên, Tạ lão thái gia lại chưa từng gặp đứa trẻ nào thông minh như đứa tôn tử Tạ Vân Sơ này…
Bảy tuổi xem qua là nhớ, xuất khẩu thành thơ, sau khi vượt qua một trận sinh tử thì trở nên tầm thường.
Thần đồng nhiều năm lại ngã xuống, không sống được bao lâu nữa, lại bị gia tộc vứt bỏ.
Những huynh đệ cùng thế hệ và học sinh trong thư viện từng đố kị nó… bị ánh hào quang thần đồng của nó ép cho không thở nổi, bắt nạt làm nhục nó, nhưng nó lại chưa từng để ý, thậm chí còn nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng nhờ tổ phụ hoặc những trưởng bối khác xin giúp đỡ.
Cũng không biết là đã mất đi thiên phú học tập, cũng mất đi khí phách, chịu đựng áp bức và lăng nhục. Hay là biết đã bị gia tộc vứt bỏ, mà lựa chọn tự mình lưu đày.
Tạ lão thái gia vốn cho rằng, Lục Lang vẫn như trước, vì thế người khác có lăng nhục Lục Lang, ông luôn coi như không có gì xảy ra, chưa từng hỏi đến.
Nhưng lúc này, đứa trẻ bị gia tộc bỏ rơi lại nói ra những lời này…
Mạch lạc rõ ràng, có tầm nhìn không thuộc về tuổi tác hay từng trải mà nó nên có được.
Có mưu kế có sách lược, duy chỉ không có cái tuổi nên có sự lưỡng lự.
Bình thản thản nhiên bàn bạc triều chính, không hề sợ hãi mà vạch kế hoạch lợi dụng hai đảng tranh đấu, lại có thể cẩn thận chuẩn xác đúng mực.
Hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười ba tuổi chút nào!
Đứa trẻ từ lâu không được ông coi trọng, hôm nay lại khiến ông chấn động, còn dữ dội hơn những lúc mà nó năm bước thành thơ.
Tạ thị không thiếu người có tài văn chương, nhưng lại thiếu người có thể vào triều làm quan.
Đây chính là lý do vì sao Tạ lão thái gia muốn Tạ Vân Tiêu làm đích tử.
Cho dù sinh mẫu Tào thị của Vân Tiêu vào đêm trước khi Tạ Lục Lang tham gia kỳ thi đình dành cho thần đồng hạ độc Lục Lang, độc chết đích nữ Tạ gia muội muội sinh đôi của Tạ Lục Lang, hủy hoại tương lai của Tạ Lục Lang…
Nhưng Tạ Vân Tiêu dựa vào phủ Trưởng Công chúa, tiền đồ vô tận, Tạ gia sẽ không xử lý Tạ Vân Tiêu.
Hơn nữa, ngoài việc cho Tạ Vân Tiêu tài nguyên tốt nhất, còn phải để Tạ Vân Tiêu trở thành đích tử.
Tạ lão thái gia thấy Tạ Vân Sơ hờ hững, có chút ngồi không yên.
Ông điều chỉnh tư thế ngồi mấy lần, trong lòng xuất hiện nhiều cảm xúc, nghĩ đến cơ thể Tạ Vân Sơ khó khăn vượt qua mười ba tuổi, lòng dạ rối bời.
Ông nắm chặt tay ho khan hai tiếng, kìm lại dòng suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, cau mày lại, trong đầu suy nghĩ về độ khó khi tiến hành theo kế hoạch của Tạ Vân Sơ.
“Giả bệnh đi Biện Kinh một chuyến cũng không phải việc gì khó, nhưng trong kế hoạch của Lục Lang, quan trọng nhất chính là làm lớn chuyện này lên, nếu Tô gia sợ chuyện này bị Ngự Sử tham tấu, đồng ý hòa ly, chuyện này… khó được như mong chờ của chúng ta, nói không chừng còn đắc tội Đại Hoàng Tử…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất