Chương 36: Áp Giải
Năm nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ bị trói lại, do hộ vệ Tạ gia áp tải từ phía sau đi lên.
Trường Tùy đi theo bên cạnh Tô Minh Hàng nhận ra đây là người của Vĩnh Ninh Bá phủ, vội thấp giọng nói: “Công tử, hình như… quả thật là người của Vĩnh Ninh Bá phủ! Nam nhân áo xám kia là người nhà của ma ma bên cạnh phu nhân.”
Năm nô bộc bị trói lại nhìn thấy Tô Minh Hàng, nức nở xin cứu, nhưng làm thế nào cũng không phát ra tiếng được.
“A tỷ ta chịu khổ sở như thế, nhẫn nhục chịu đựng không chịu nói lời nào, còn muốn giữ thể diện cho Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi! Không ngờ các ngươi ngược lại lại đi vu oan trước, muốn hắt nước bẩn lên người a tỷ! Phái người cầm bạc đi khắp nơi… mua chuộc đám người hám tiền, bịa đặt chuyện a tỷ vụng trộm, phát tán ra khắp Biện Kinh!”
Tạ Vân Sơ lấy khẩu cung của năm người từ trong tay Nguyên Bảo: “Đây là khẩu cung khai nhận của năm nô bộc nhà các ngươi, bọn họ nhận lệnh của Vĩnh Ninh Bá phủ tản ra tứ phía vu oan a tỷ vụng trộm! Ngươi còn dám chối cãi!”
Tô Minh Hàng nhìn thấy khẩu cung, lại nhìn năm nô bộc Vĩnh Ninh Bá phủ đang nức nở kêu gào, trong lòng chột dạ.
Một tay Tạ Vân Sơ cầm khẩu cung, một tay cầm kiếm chỉ vào Tô Minh Hàng: “Trần Quận Tạ thị ta đúng là đã sa sút! Nhưng người của Tạ thị còn chưa chết! Há có thể dung túng đám súc sinh các ngươi chà đạp!”
“Đây chính là đứa trẻ do Trần Quận Tạ thị dạy dỗ?!” Vĩnh Ninh Bá phu nhân vịn vào tay ma ma thân cận bước ra khỏi Vĩnh Ninh Bá phủ, lạnh lùng nhìn Tạ Vân Sơ đang cầm đao, cao ngạo nói: “Đúng là kiêu căng vô lễ!”
Khi Vĩnh Ninh Bá phu nhân nhận được tin tức vội chạy đến, Tô Minh Hàng đã đối đầu với Tạ Vân Sơ rồi.
Bà ta không lập tức đi ra chính là trốn phía sau, xem xem Tạ Vân Sơ rốt cuộc đã nắm được điểm yếu gì, mà đã đem người tạo thanh thế lớn đến Vĩnh Ninh Bá phủ.
Cho đến khi Tạ Vân Sơ cho người đem năm người của Vĩnh Ninh Bá phủ ra, lại đưa khẩu cung ra, mới hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, tự tin bước ra.
“Vĩnh Ninh Bá phủ ta tuy sa sút, không băng Trần Quận Tạ thị các ngươi, nhưng cũng có nội tình! Cần gì phải trộm của hồi môn của con dâu?! Đúng là hoang đường! A tỷ ngươi tự nguyện lấy của hồi môn ra mưu cầu quan chức cho con trai ta không sai, đó cũng là vì phu thê nhất thể, phu vinh phụ vinh! Đến miệng thằng oắt con nhà ngươi lại trở thành Vĩnh Ninh Bá phủ ta ăn trộm của hồi môn của a tỷ ngươi!”
*Phu thê nhất thể: phu thê ngang hàng
*Phu vinh phụ vinh: chồng được vinh quanh thì vợ cũng được
Vĩnh Ninh Bá phu nhân giọng nói đanh thép, ánh mắt sắc bén lướt qua năm nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ bị trói: “Nô tài tố cáo chủ nhân là tội lớn! Tội chết! Chúng đều là nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ ta, sao có thể tố cáo chủ nhân? Tạ gia lang quân tùy tiện bắt nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ ta vu oan giá họa… còn có vương pháp gì không!”
Lời này của Vĩnh Ninh Bá phu nhân là nói cho năm nô bộc kia nghe!
Luật pháp Đại Nghiệp, nô tài tố cáo chủ nhân… là tội chết!
Bà ta không tin, người nhà đám nô bộc này đều ở Vĩnh Ninh Bá phủ, cho dù được Tạ phủ mê hoặc tạm thời hứa hẹn điều gì, chẳng lẽ lại không sợ chết?!
Quả đúng như vậy, năm nô bộc sợ hãi run rẩy, khóc lóc vùng vẫy cầu xin, lại bị hộ vệ Tạ gia giữ chặt.
Trường Tùy đi theo bên cạnh Tô Minh Hàng nhận ra đây là người của Vĩnh Ninh Bá phủ, vội thấp giọng nói: “Công tử, hình như… quả thật là người của Vĩnh Ninh Bá phủ! Nam nhân áo xám kia là người nhà của ma ma bên cạnh phu nhân.”
Năm nô bộc bị trói lại nhìn thấy Tô Minh Hàng, nức nở xin cứu, nhưng làm thế nào cũng không phát ra tiếng được.
“A tỷ ta chịu khổ sở như thế, nhẫn nhục chịu đựng không chịu nói lời nào, còn muốn giữ thể diện cho Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi! Không ngờ các ngươi ngược lại lại đi vu oan trước, muốn hắt nước bẩn lên người a tỷ! Phái người cầm bạc đi khắp nơi… mua chuộc đám người hám tiền, bịa đặt chuyện a tỷ vụng trộm, phát tán ra khắp Biện Kinh!”
Tạ Vân Sơ lấy khẩu cung của năm người từ trong tay Nguyên Bảo: “Đây là khẩu cung khai nhận của năm nô bộc nhà các ngươi, bọn họ nhận lệnh của Vĩnh Ninh Bá phủ tản ra tứ phía vu oan a tỷ vụng trộm! Ngươi còn dám chối cãi!”
Tô Minh Hàng nhìn thấy khẩu cung, lại nhìn năm nô bộc Vĩnh Ninh Bá phủ đang nức nở kêu gào, trong lòng chột dạ.
Một tay Tạ Vân Sơ cầm khẩu cung, một tay cầm kiếm chỉ vào Tô Minh Hàng: “Trần Quận Tạ thị ta đúng là đã sa sút! Nhưng người của Tạ thị còn chưa chết! Há có thể dung túng đám súc sinh các ngươi chà đạp!”
“Đây chính là đứa trẻ do Trần Quận Tạ thị dạy dỗ?!” Vĩnh Ninh Bá phu nhân vịn vào tay ma ma thân cận bước ra khỏi Vĩnh Ninh Bá phủ, lạnh lùng nhìn Tạ Vân Sơ đang cầm đao, cao ngạo nói: “Đúng là kiêu căng vô lễ!”
Khi Vĩnh Ninh Bá phu nhân nhận được tin tức vội chạy đến, Tô Minh Hàng đã đối đầu với Tạ Vân Sơ rồi.
Bà ta không lập tức đi ra chính là trốn phía sau, xem xem Tạ Vân Sơ rốt cuộc đã nắm được điểm yếu gì, mà đã đem người tạo thanh thế lớn đến Vĩnh Ninh Bá phủ.
Cho đến khi Tạ Vân Sơ cho người đem năm người của Vĩnh Ninh Bá phủ ra, lại đưa khẩu cung ra, mới hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, tự tin bước ra.
“Vĩnh Ninh Bá phủ ta tuy sa sút, không băng Trần Quận Tạ thị các ngươi, nhưng cũng có nội tình! Cần gì phải trộm của hồi môn của con dâu?! Đúng là hoang đường! A tỷ ngươi tự nguyện lấy của hồi môn ra mưu cầu quan chức cho con trai ta không sai, đó cũng là vì phu thê nhất thể, phu vinh phụ vinh! Đến miệng thằng oắt con nhà ngươi lại trở thành Vĩnh Ninh Bá phủ ta ăn trộm của hồi môn của a tỷ ngươi!”
*Phu thê nhất thể: phu thê ngang hàng
*Phu vinh phụ vinh: chồng được vinh quanh thì vợ cũng được
Vĩnh Ninh Bá phu nhân giọng nói đanh thép, ánh mắt sắc bén lướt qua năm nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ bị trói: “Nô tài tố cáo chủ nhân là tội lớn! Tội chết! Chúng đều là nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ ta, sao có thể tố cáo chủ nhân? Tạ gia lang quân tùy tiện bắt nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ ta vu oan giá họa… còn có vương pháp gì không!”
Lời này của Vĩnh Ninh Bá phu nhân là nói cho năm nô bộc kia nghe!
Luật pháp Đại Nghiệp, nô tài tố cáo chủ nhân… là tội chết!
Bà ta không tin, người nhà đám nô bộc này đều ở Vĩnh Ninh Bá phủ, cho dù được Tạ phủ mê hoặc tạm thời hứa hẹn điều gì, chẳng lẽ lại không sợ chết?!
Quả đúng như vậy, năm nô bộc sợ hãi run rẩy, khóc lóc vùng vẫy cầu xin, lại bị hộ vệ Tạ gia giữ chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất