Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 35:
Nhà máy máy móc cũng chỉ là do cô đoán mà thôi, địa chỉ nhà của tên chó đẻ khốn nạn kia là thuộc khu người nhà của nhà máy máy móc, nhưng cô cũng không thể xác định là ông ấy đang làm việc ở nhà máy máy móc.
“Đến cả chuyện cha con đi làm ở nơi nào mà con cũng không biết sao?” Tống Kim Nghiêu có hơi kinh ngạc.
Bạch Linh Lung lắc đầu, thành thật nói: “Hai mẹ con nhà con không hỏi thăm chuyện của ông ta, ông ta được điều đến thành phố làm việc cũng chưa bao giờ nói với con và mẹ, ông ta đi làm ở nơi này hai năm rồi bọn con mới biết, còn là nhờ mụ đĩ già đi khoác lác với bà con họ hàng nên mới biết. Cho dù đã biết thì bọn con cũng không hỏi thăm chuyện công việc của ông ta, cũng không xin tiền của tên khốn đó, ngày lễ ngày tết ông ta về nhà trên cơ bản cũng không nói chuyện gì với nhau, nói tóm lại thì ông ta có cũng như không mà thôi.”
Lúc này Tống Thao cũng nhích lại gần, lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi: “Vậy sao cô biết tác phong bên ngoài của cha cô có vấn đề thế?”
“Hai mẹ con chúng tôi ở dưới quê chưa bao giờ gây chuyện phiền phức gì cho ông ta, mẹ của tôi cũng chưa từng đòi ông ta một xu nào, đám rác rưởi nhà họ Bạch lại ham ăn biếng làm, tất cả việc nhà việc đồng áng trong nhà đều là do hai mẹ con chúng tôi gánh vác.
“Một đứa nô lệ ngoan ngoãn vừa biết kiếm tiền lại vừa không kiếm chuyện như thế, đột nhiên lại không cần, còn không có bất cứ lý do gì đã muốn đuổi chúng tôi đi, sốt ruột muốn quăng chúng tôi đi, ngoại trừ khả năng ông ta ở bên ngoài đã thông đồng được người phụ nữ nào đó có thể giúp đỡ ông ta, tôi thật sự không thể suy nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.”
“Ngoài ra, ông ta rất cứng miệng không tiết lộ chút phong thanh nào cho chúng tôi, nhưng lại nói thật cho hai tên già mất nết kia.”
“Mụ đĩ già kia là một người không biết xấu hổ, mấy ngày hôm trước đã lén đi tìm mẹ tôi nói chuyện riêng, lời trong lời ngoài đều ám chỉ đến chuyện này, cứ buộc mẹ tôi phải ngoan ngoãn ly hôn, đừng có cản trở ông ta, đừng làm hại nhà họ Bạch của bọn họ thăng quan tiến chức.”
Lúc này thì người nhà họ Tống đều đã hiểu, cô còn chưa có chứng cứ rõ ràng, chỉ suy đoán tác phong sinh hoạt của Bạch Kiến Nhân có vấn đề mà thôi.
Tống Thao lại hỏi: “Vậy tiếp theo đây cô định làm thế nào?”
Thấy hai mắt cậu ấy sáng rực lên, giống như rất quan tâm chuyện này, Bạch Linh Lung chớp mắt, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu ấy: “Đi bắt gian.”
Tống Thao: “... Cô còn không biết ông ta đi làm ở chỗ nào thì bắt gian kiểu gì?”
“Anh đi điều tra đơn vị làm việc và địa chỉ của ông ta giúp tôi, lúc tôi đi bắt gian sẽ rủ cậu theo cùng hóng chuyện, sau đó cậu lại khua chiêng gõ trống kêu người đến phối hợp, cuối cùng công lao khen ngợi đều thuộc về anh, thế nào?” Bạch Linh Lung nhướng mày với cậu ấy, dùng phần thưởng để dụ dỗ cậu ấy.
Lúc nãy khi cậu trai này nghe được “bắt gian” thì hai mắt lập tức sáng rực lên,rõ ràng là còn muốn đi hóng chuyện hơn cả cô, vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu ấy, cô đương nhiên là phải chiều lòng cậu ấy rồi.
Tống Thao: “...”
Hình như hai người bọn họ cũng không thân đến mức đó, còn rủ cậu ấy đi hợp tác làm loại chuyện này, có ổn không đó?”
Đây là chuyện xấu của nhà cô, không lẽ cô chưa nghe nói qua câu nói “đừng vạch áo cho người xem lưng” sao?
“Ha.”
Lần này đến lượt Lục Tĩnh Xuyên bật cười.
“Đến cả chuyện cha con đi làm ở nơi nào mà con cũng không biết sao?” Tống Kim Nghiêu có hơi kinh ngạc.
Bạch Linh Lung lắc đầu, thành thật nói: “Hai mẹ con nhà con không hỏi thăm chuyện của ông ta, ông ta được điều đến thành phố làm việc cũng chưa bao giờ nói với con và mẹ, ông ta đi làm ở nơi này hai năm rồi bọn con mới biết, còn là nhờ mụ đĩ già đi khoác lác với bà con họ hàng nên mới biết. Cho dù đã biết thì bọn con cũng không hỏi thăm chuyện công việc của ông ta, cũng không xin tiền của tên khốn đó, ngày lễ ngày tết ông ta về nhà trên cơ bản cũng không nói chuyện gì với nhau, nói tóm lại thì ông ta có cũng như không mà thôi.”
Lúc này Tống Thao cũng nhích lại gần, lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi: “Vậy sao cô biết tác phong bên ngoài của cha cô có vấn đề thế?”
“Hai mẹ con chúng tôi ở dưới quê chưa bao giờ gây chuyện phiền phức gì cho ông ta, mẹ của tôi cũng chưa từng đòi ông ta một xu nào, đám rác rưởi nhà họ Bạch lại ham ăn biếng làm, tất cả việc nhà việc đồng áng trong nhà đều là do hai mẹ con chúng tôi gánh vác.
“Một đứa nô lệ ngoan ngoãn vừa biết kiếm tiền lại vừa không kiếm chuyện như thế, đột nhiên lại không cần, còn không có bất cứ lý do gì đã muốn đuổi chúng tôi đi, sốt ruột muốn quăng chúng tôi đi, ngoại trừ khả năng ông ta ở bên ngoài đã thông đồng được người phụ nữ nào đó có thể giúp đỡ ông ta, tôi thật sự không thể suy nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.”
“Ngoài ra, ông ta rất cứng miệng không tiết lộ chút phong thanh nào cho chúng tôi, nhưng lại nói thật cho hai tên già mất nết kia.”
“Mụ đĩ già kia là một người không biết xấu hổ, mấy ngày hôm trước đã lén đi tìm mẹ tôi nói chuyện riêng, lời trong lời ngoài đều ám chỉ đến chuyện này, cứ buộc mẹ tôi phải ngoan ngoãn ly hôn, đừng có cản trở ông ta, đừng làm hại nhà họ Bạch của bọn họ thăng quan tiến chức.”
Lúc này thì người nhà họ Tống đều đã hiểu, cô còn chưa có chứng cứ rõ ràng, chỉ suy đoán tác phong sinh hoạt của Bạch Kiến Nhân có vấn đề mà thôi.
Tống Thao lại hỏi: “Vậy tiếp theo đây cô định làm thế nào?”
Thấy hai mắt cậu ấy sáng rực lên, giống như rất quan tâm chuyện này, Bạch Linh Lung chớp mắt, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu ấy: “Đi bắt gian.”
Tống Thao: “... Cô còn không biết ông ta đi làm ở chỗ nào thì bắt gian kiểu gì?”
“Anh đi điều tra đơn vị làm việc và địa chỉ của ông ta giúp tôi, lúc tôi đi bắt gian sẽ rủ cậu theo cùng hóng chuyện, sau đó cậu lại khua chiêng gõ trống kêu người đến phối hợp, cuối cùng công lao khen ngợi đều thuộc về anh, thế nào?” Bạch Linh Lung nhướng mày với cậu ấy, dùng phần thưởng để dụ dỗ cậu ấy.
Lúc nãy khi cậu trai này nghe được “bắt gian” thì hai mắt lập tức sáng rực lên,rõ ràng là còn muốn đi hóng chuyện hơn cả cô, vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu ấy, cô đương nhiên là phải chiều lòng cậu ấy rồi.
Tống Thao: “...”
Hình như hai người bọn họ cũng không thân đến mức đó, còn rủ cậu ấy đi hợp tác làm loại chuyện này, có ổn không đó?”
Đây là chuyện xấu của nhà cô, không lẽ cô chưa nghe nói qua câu nói “đừng vạch áo cho người xem lưng” sao?
“Ha.”
Lần này đến lượt Lục Tĩnh Xuyên bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất