[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai
Chương 1: "Đạo lữ" thời niên thiếu
"A!!!!"
Nguỵ Vô Tiện đột ngột bừng tỉnh từ trong mộng, nhất thời không phân biệt được mình đang ở trong mộng hay là hiện thực, nhớ lại hôm qua cũng không tin tưởng lắm, đến khi xác nhận đã trở lại thời niên thiếu nghe học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì khiếp sợ và vui mừng, cảm giác mọi thứ đều cứ như thể một giấc mơ.
Lúc này Giang gia vẫn còn, Giang Phong Miên, Giang Yếm Ly mọi người cũng đều còn sống, chính mình cũng chưa tu quỷ đạo, vẫn thân thiết với Giang Trừng như huynh đệ, tất cả vẫn còn là thời điểm tốt đẹp nhất.
Nhưng quỷ sáo Trần Tình vẫn bên người, lại khiến Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ, những biến cố đó cũng không phải là mộng.
Nguỵ Vô Tiện ngồi trên giường ánh mắt hơi thất thần, tự mình lẩm bẩm: "Từ đây đến lúc Giang gia bị huỷ diệt vẫn còn thời gian, thế lực Ôn gia khổng lồ, với năng lực hiện giờ của ta, trừ khi sử dụng pháp thuật quỷ đạo, bằng không vẫn rất khó tránh được biến động trong gia đình."
Đột nhiên một loạt tiếng gõ cửa rầm rầm rầm vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng ở ngoài cửa cao giọng hét lên: "Nguỵ Vô Tiện ngươi dậy chưa, sắp trễ rồi, nhanh dậy đi".
Giang Trừng dứt lời là trực tiếp xông vào, thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn còn ở trên giường thẫn thờ, nổi giận lập tức ra tay, vừa kéo vừa nói: "Lam Khải Nhân vốn đã nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi còn đi học trễ, cẩn thận ông ấy lại phạt ngươi chép gia quy".
Nguỵ Vô Tiện rùng mình toàn thân một cái, nhớ tới hơn 3000 điều gia quy, tức khắc thấy đau cả đầu.
Một lần nữa nhìn thấy Lam Vong Cơ thời niên thiếu, Nguỵ Vô Tiện vừa vui sướng lại vừa buồn rầu, vui sướng là gặp được Lam Vong Cơ thời niên thiếu vẫn lạnh lùng băng sương như thế, khiến thần tiên kinh ngạc, buồn rầu là lúc này Lam Vong Cơ đối với hắn cùng lắm là... coi như không chán ghét đi.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ như thế, dù sao cũng không phải là thích hắn.
Sau khi kết thúc nghe giảng bài, Nguỵ Vô Tiện lại cùng Lam Vong Cơ song song đi với nhau, cho dù Lam Vong Cơ không nói lời nào, hắn cũng có thể vui vẻ lải nhải nói không ngừng.
"Lam Trạm, hôm qua ta đi Thải Y trấn mua được loại bánh rán thơm lắm, ngươi nếm thử".
Lam Vong Cơ mắt nhìn thẳng phía trước không để ý đến hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng không để bụng, cười đùa ngả ngớn nói: "Lam Trạm, ngươi nếm thử đi, thật sự rất thơm, ta xếp hàng lâu lắm đó".
Bước chân Lam Vong Cơ dừng lại, xoay người nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, rồi nhìn nhìn bánh trong tay hắn, hơi nhíu mày nói: "Ngươi muốn làm gì cứ nói thẳng?"
Nguỵ Vô Tiện thấy biểu tình của Lam Vong Cơ, thì biết chắc chắn là y hiểu lầm mình lại gây chuyện gì đó, tới Cô Tô gần nửa năm, Nguỵ Vô Tiện thật đúng là gây ra không ít chuyện lớn lớn bé bé, Nguỵ Vô Tiện chua xót không thôi, cảm giác mình thời niên thiếu thật là... Haizz ~
Nguỵ Vô Tiện nịnh nọt nói: "Lam Trạm, ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy bánh này ăn ngon, muốn cho ngươi cùng nếm thử, cho nên mới đặc biệt mua cho ngươi, chứ ta không gây ra chuyện gì, ngươi đừng đoán mò".
Lam Vong Cơ nói: "Vì sao đặc biệt mua cho ta?"
Nguỵ Vô Tiện nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt lập loè, cúi đầu xuống ậm ờ nói: "Không vì cái gì cả, chỉ là thấy ăn ngon, muốn cho ngươi nếm thử thôi, cảm giác ngươi chắc chắn cũng sẽ thích hương vị này".
Lam Vong Cơ có chút nghi hoặc nhìn Nguỵ Vô Tiện chăm chú, từ hôm qua y đã bắt đầu cảm giác Nguỵ Vô Tiện kỳ quái, nhìn vẻ mặt của hắn cũng rất là phong phú, lúc nghe giảng bài cũng an phận một cách hiếm hoi, thỉnh thoảng thất thần trên mặt còn xuất hiện vẻ nghiêm trọng chưa bao giờ có. Nhưng khi nhìn về phía mình, trong nháy mắt lại tươi cười rạng rỡ như trước kia, hơn nữa có thêm một tia sủng nịch không hiểu được.
Lam Vong Cơ cảm thấy mình mất trí rồi mới có thể nhìn thấy tình yêu từ trong mắt của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhìn khuôn mặt lúc này còn có chút non nớt của Lam Vong Cơ đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, nghĩ thầm hiện giờ y thật đúng là đáng yêu mà, vì sao trước kia mình lại cảm thấy dáng vẻ của y cô độc không cảm xúc cơ chứ.
Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện không hề có vẻ muốn nói thật, liền xoay người đi về phía trước, không nhận bánh cũng không nói chuyện với Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện vội vàng nhẹ bước theo sau, mặt dày tiếp tục nói chuyện với y.
Tới cửa Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ quay đầu nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, bình tĩnh nói: "Người vẫn muốn theo hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện vừa thấy đã đến Tĩnh Thất, vội vàng nói không theo hẹn mai gặp, sau đó lập tức chạy đi ngay.
Trước khi đi còn ý vị thâm trường kêu lên: "Lam Trạm, ngươi rảnh rỗi phải nhớ ta nha, ta vẫn sẽ luôn nhớ ngươi, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, ta thật muốn thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với ngươi".
Nói xong không đợi Lam Vong Cơ phản ứng, Nguỵ Vô Tiện đã nhanh chóng chạy đi.
Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng đã xa của hắn, đứng một hồi lâu, mới yên lặng xoay người trở về Tĩnh Thất.
Thật ra là Nguỵ Vô Tiện sợ, hắn sợ rằng gấp gáp quá, sẽ khiến cho Lam Vong Cơ phản cảm, dù sao bây giờ, bọn hắn vẫn chưa có cùng trải qua hoạn nạn và sinh tử, cần cho nhau không gian, tương lai còn dài.
Những vẫn phải xoát xoát cảm giác tồn tại, nghe học tới nửa năm là sẽ rời đi, hắn luyến tiếc Lam Vong Cơ, nhưng hiện nay Ôn gia đã và đang không ngừng mở rộng thế lực gia tộc, hắn muốn trở về Vân Mộng chuẩn bị trước.
Trong mộng Vân Thâm Bất Tri Xứ bị Ôn gia đốt cháy, Lam Hi Thần – huynh trưởng của Lam Vong Cơ – mang sách vở trong nhà tạm tránh đi, Lam Vong Cơ cũng bị đánh gãy một chân, sau đó lại bởi vì mình mà chống đối làm bị thương trưởng bối, để lại vết roi khắp trên lưng...
Sư tỷ Giang Yếm Ly chết, mặc dù sau đó có Lam Vong Cơ làm bạn đồng hành, nhưng trước sau vẫn là niềm tiếc nuối đau xót lớn nhất trong lòng Nguỵ Vô Tiện. Sống lại một đời, mặc kệ dùng cách gì, Nguỵ Vô Tiện cũng muốn bảo vệ Giang gia không phải lo lắng, không để cho thảm kịch tái diễn.
Sau khi trọng sinh mỗi lần kết thúc nghe giảng bài, Nguỵ Vô Tiện luôn quấn lấy Lam Vong Cơ ríu rít nói không ngừng, cho dù Lam Vong Cơ không để ý đến hắn như thế nào đi nữa, hắn cũng có thể nói một cách vô cùng vui vẻ, hắn quý trọng từng phút từng giây ở bên cạnh Lam Vong Cơ.
Giang Trừng nhìn Nguỵ Vô Tiện tung ta tung tăng chạy tới làm cái đuôi của Lam Vong Cơ, ghét bỏ trợn trừng mắt, cũng mặc kệ hắn.
Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện bước như bay đuổi theo, trong lòng vẫn luôn nghi hoặc, Nguỵ Vô Tiện tại sao lại thích quấn lấy mình như thế, không lúc nào là không bám lấy y, đuổi cũng không đuổi được, cứ luôn cười đùa cợt nhả.
Mỗi khi Lam Vong Cơ muốn dùng ánh mắt để đuổi hắn đi, thì lại luôn có thể nhìn thấy một tia thương cảm khiến người ta đau lòng chợt loé lên, những lúc này, Lam Vong Cơ liền không biết làm sao để nhẫn tâm tiếp tục đuổi hắn đi, chỉ đành mặc cho Nguỵ Vô Tiện tận dụng mọi cách quấn lấy mình nói chuyện với mình.
Thái độ Nguỵ Vô Tiện hôm nay khác thường, không chỉ không cười, mà cảm xúc cũng có chút đi xuống, "Lam Trạm, ta nói với Lam lão nhân... À không, là nói với thúc phụ của ngươi, ta muốn kết thúc việc học sớm, cũng đã gửi thư cho Giang thúc thúc, chắc là không tới vài ngày nữa, ta sẽ rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ".
Nghe câu này, Lam Vong Cơ rốt cuộc có phản ứng, nhìn Nguỵ Vô Tiện nói: "Tại sao kết thúc việc học sớm?"
Thật ra Nguỵ Vô Tiện có thể tuỳ tiện bịa ra một lý do, nhưng hắn không muốn lừa Lam Vong Cơ, cũng không thể nói thật cho y.
"Lam Trạm, ngươi có thể đừng hỏi vấn đề này được không, sau này ta sẽ kể hết mọi chuyện cho ngươi".
Lam Vong Cơ không hề truy hỏi, mắt nhìn thẳng đi tới trước.
Nguỵ Vô Tiện lập tức theo sau, vẻ mặt hiếm khi hơi ngượng ngùng, nói: "Lam Trạm, mấy ngày nữa ta phải đi, ngươi có thể cùng ta đi dạo Thải Y trấn không? Chỉ một lần".
Lam Vong Cơ vốn định nói không đi, nhưng quay đầu nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện từ từ nhiễm một tầng đỏ ửng, lỗ tai không hiểu sao cũng hơi hơi đỏ, lời muốn nói ra tới miệng đổi thành: "Nguỵ Anh ngươi... ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện dang hai tay, vẻ mặt đứng đắn nói: "Lam Trạm, ta ý xấu gì cũng không có, lúc trước đã muốn cùng một mình ngươi đi dạo, một lần, chỉ một lần."
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, cảm giác trong đôi mắt sáng lấp lánh kia của Nguỵ Vô Tiện dường như mang theo một tia cầu xin, làm như nếu như mình cự tuyệt, thì người trước mặt thật sự sẽ rất đau lòng.
Nguỵ Vô Tiện thật ra đã chuẩn bị tâm lý Lam Vong Cơ sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ rằng Lam Vong Cơ thở dài một tiếng, vậy mà gật đầu đồng ý, tức thì sướng đến mức sắp sửa phồng to.
Bản thân Lam Vong Cơ cũng không biết vì sao đồng ý, có lẽ là ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện quá mức khiến người ta cảm động.
Cảm xúc Nguỵ Vô Tiện kích động, cảm giác chính mình nhiều ngày cần mẫn quả nhiên không có uổng phí, dưới sự vui sướng quá độ, cầm lòng không đậu ôm Lam Vong Cơ một cái.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Nguỵ Vô Tiện ôm chầm, nhất thời Lam Vong Cơ vậy mà không phản ứng muốn đẩy hắn ra, đến lúc phản ứng lại, thì Nguỵ Vô Tiện cũng đã buông ra.
Nguỵ Vô Tiện nhìn vành tai Lam Vong Cơ từ từ lan màu hồng phớt, giống như thiếu nữ nhà lành bị đùa giỡn vậy.
Màu đỏ trên má Nguỵ Vô Tiện càng đỏ hơn, hắn nghĩ đến trong giấc mộng thật sự không thể mơ thấy lần nữa đó của mình, hắn và Lam Vong Cơ hành động cực kỳ thân mật nào cũng đều đã làm, thế mà bây giờ chỉ ôm một cái vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ khoá học của Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ liền cùng Nguỵ Vô Tiện đi Thải Y trấn, vốn tưởng rằng sẽ có đám người Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang, nhưng không ngờ chỉ có hai người y và Nguỵ Vô Tiện.
Tuy nói Lam Vong Cơ không thích nhiều người ồn ào, y và Nguỵ Vô Tiện hai người ở cùng nhau vốn cũng bình thường không có gì, nhưng trải qua cái ôm ngày hôm qua, chỉ hai người đi dạo phố, Lam Vong Cơ luôn cảm thấy có một loại tình cảm không thể nói rõ, cứ quanh quẩn giữa hai người.
Dọc trên đường đi Nguỵ Vô Tiện đều vô cùng vui vẻ, nói tiệm kia thức ăn vừa ngon lại vừa có lợi, tiệm nọ hương vị phải nói là chính tông nhất, nói đến món ăn mình thích ăn, đôi mắt đều sáng bừng cả lên, cái miệng nhỏ nhắn kia gần như không ngừng nghỉ suốt cả đoạn đường, mà Lam Vong Cơ chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ hoạ hoặc trả lời.
Cuối cùng hai người cũng không mua gì cả, cứ thế đi dạo khắp Thải Y trấn một lần, Nguỵ Vô Tiện vốn muốn mua Thiên Tử Tiếu, nhưng không có mặt mũi nói ra, cũng vì đang tạo ấn tượng tốt trước mặt Lam Vong Cơ.
Số câu nói Lam Vong Cơ nói trên đường đi có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn rất vui vẻ, hắn muốn nắm tay Lam Vong Cơ, nhưng có ý xấu mà không có gan làm.
Trong lúc xuất thần cảm thấy quay trở về ký ức lúc hai người tình cảm mặn nồng, nương tựa vào nhau, Lam Vong Cơ tuy rằng cũng dáng vẻ lạnh lùng không nói chuyện như thế này, nhưng lại sợ mình buồn, sẵn lòng bớt chút thời gian bận rộn để cùng mình nói chuyện phiếm, đi dạo.
Lam Vong Cơ nhận thấy Nguỵ Vô Tiện dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, lại bị ánh mắt chứa chan thâm tình của Nguỵ Vô Tiện làm cho sững sờ, trong chớp mắt mất đi toàn bộ khả năng phản ứng, thậm chí y còn nhìn ra một tia uỷ khuất trong mắt Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ không biết có phải mình sinh ra ảo giác hay không, nhưng cảm giác là Nguỵ Vô Tiện thích mình, nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, y bị ý nghĩ của mình làm cho khiếp sợ luôn rồi.
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ thế mà ngẩn người ra, giơ ngón tay quơ quơ trước mắt y.
Lam Vong Cơ bị ánh mắt thẳng thắn nhưng nóng bỏng của hắn nhìn đến mức không chống đỡ nổi, không biết nên làm gì, bèn quay đầu đi.
Nguỵ Vô Tiện có chút ngây ngốc, cảm thấy hình như mình không có làm gì chọc giận y nha, ngẩng đầu thấy dưới chân Lam Vong Cơ như có gió đi thật nhanh, lập tức lại mặt dày cợt nhả rượt theo.
Đến khi Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa sóng vai đi cùng Lam Vong Cơ, sắc mặt Lam Vong Cơ bình thản, làm như mới vừa rồi không có gì xảy ra, mặc kệ Nguỵ Vô Tiện nói cái gì, y cũng đều nghiêm túc lắng nghe.
Ta nguyện ý nói, ngươi nguyện ý nghe, như vậy thật tốt. Tuy rằng còn rất nhiều khó khăn, nhưng vì Lam Vong Cơ vì Giang gia, Nguỵ Vô Tiện thề cho dù lại tu quỷ đạo, lần này cũng phải bảo vệ bọn họ thật tốt.
- ------------------------------------
Truyện này NA đã biết rõ tình cảm của mình, mà NA đã ra tay thì LT chẳng chống đỡ được lâu, rất có tác dụng cân bằng cảm xúc cho mình, haha...
Nguỵ Vô Tiện đột ngột bừng tỉnh từ trong mộng, nhất thời không phân biệt được mình đang ở trong mộng hay là hiện thực, nhớ lại hôm qua cũng không tin tưởng lắm, đến khi xác nhận đã trở lại thời niên thiếu nghe học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì khiếp sợ và vui mừng, cảm giác mọi thứ đều cứ như thể một giấc mơ.
Lúc này Giang gia vẫn còn, Giang Phong Miên, Giang Yếm Ly mọi người cũng đều còn sống, chính mình cũng chưa tu quỷ đạo, vẫn thân thiết với Giang Trừng như huynh đệ, tất cả vẫn còn là thời điểm tốt đẹp nhất.
Nhưng quỷ sáo Trần Tình vẫn bên người, lại khiến Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ, những biến cố đó cũng không phải là mộng.
Nguỵ Vô Tiện ngồi trên giường ánh mắt hơi thất thần, tự mình lẩm bẩm: "Từ đây đến lúc Giang gia bị huỷ diệt vẫn còn thời gian, thế lực Ôn gia khổng lồ, với năng lực hiện giờ của ta, trừ khi sử dụng pháp thuật quỷ đạo, bằng không vẫn rất khó tránh được biến động trong gia đình."
Đột nhiên một loạt tiếng gõ cửa rầm rầm rầm vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng ở ngoài cửa cao giọng hét lên: "Nguỵ Vô Tiện ngươi dậy chưa, sắp trễ rồi, nhanh dậy đi".
Giang Trừng dứt lời là trực tiếp xông vào, thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn còn ở trên giường thẫn thờ, nổi giận lập tức ra tay, vừa kéo vừa nói: "Lam Khải Nhân vốn đã nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi còn đi học trễ, cẩn thận ông ấy lại phạt ngươi chép gia quy".
Nguỵ Vô Tiện rùng mình toàn thân một cái, nhớ tới hơn 3000 điều gia quy, tức khắc thấy đau cả đầu.
Một lần nữa nhìn thấy Lam Vong Cơ thời niên thiếu, Nguỵ Vô Tiện vừa vui sướng lại vừa buồn rầu, vui sướng là gặp được Lam Vong Cơ thời niên thiếu vẫn lạnh lùng băng sương như thế, khiến thần tiên kinh ngạc, buồn rầu là lúc này Lam Vong Cơ đối với hắn cùng lắm là... coi như không chán ghét đi.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ như thế, dù sao cũng không phải là thích hắn.
Sau khi kết thúc nghe giảng bài, Nguỵ Vô Tiện lại cùng Lam Vong Cơ song song đi với nhau, cho dù Lam Vong Cơ không nói lời nào, hắn cũng có thể vui vẻ lải nhải nói không ngừng.
"Lam Trạm, hôm qua ta đi Thải Y trấn mua được loại bánh rán thơm lắm, ngươi nếm thử".
Lam Vong Cơ mắt nhìn thẳng phía trước không để ý đến hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng không để bụng, cười đùa ngả ngớn nói: "Lam Trạm, ngươi nếm thử đi, thật sự rất thơm, ta xếp hàng lâu lắm đó".
Bước chân Lam Vong Cơ dừng lại, xoay người nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, rồi nhìn nhìn bánh trong tay hắn, hơi nhíu mày nói: "Ngươi muốn làm gì cứ nói thẳng?"
Nguỵ Vô Tiện thấy biểu tình của Lam Vong Cơ, thì biết chắc chắn là y hiểu lầm mình lại gây chuyện gì đó, tới Cô Tô gần nửa năm, Nguỵ Vô Tiện thật đúng là gây ra không ít chuyện lớn lớn bé bé, Nguỵ Vô Tiện chua xót không thôi, cảm giác mình thời niên thiếu thật là... Haizz ~
Nguỵ Vô Tiện nịnh nọt nói: "Lam Trạm, ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy bánh này ăn ngon, muốn cho ngươi cùng nếm thử, cho nên mới đặc biệt mua cho ngươi, chứ ta không gây ra chuyện gì, ngươi đừng đoán mò".
Lam Vong Cơ nói: "Vì sao đặc biệt mua cho ta?"
Nguỵ Vô Tiện nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt lập loè, cúi đầu xuống ậm ờ nói: "Không vì cái gì cả, chỉ là thấy ăn ngon, muốn cho ngươi nếm thử thôi, cảm giác ngươi chắc chắn cũng sẽ thích hương vị này".
Lam Vong Cơ có chút nghi hoặc nhìn Nguỵ Vô Tiện chăm chú, từ hôm qua y đã bắt đầu cảm giác Nguỵ Vô Tiện kỳ quái, nhìn vẻ mặt của hắn cũng rất là phong phú, lúc nghe giảng bài cũng an phận một cách hiếm hoi, thỉnh thoảng thất thần trên mặt còn xuất hiện vẻ nghiêm trọng chưa bao giờ có. Nhưng khi nhìn về phía mình, trong nháy mắt lại tươi cười rạng rỡ như trước kia, hơn nữa có thêm một tia sủng nịch không hiểu được.
Lam Vong Cơ cảm thấy mình mất trí rồi mới có thể nhìn thấy tình yêu từ trong mắt của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhìn khuôn mặt lúc này còn có chút non nớt của Lam Vong Cơ đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, nghĩ thầm hiện giờ y thật đúng là đáng yêu mà, vì sao trước kia mình lại cảm thấy dáng vẻ của y cô độc không cảm xúc cơ chứ.
Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện không hề có vẻ muốn nói thật, liền xoay người đi về phía trước, không nhận bánh cũng không nói chuyện với Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện vội vàng nhẹ bước theo sau, mặt dày tiếp tục nói chuyện với y.
Tới cửa Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ quay đầu nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, bình tĩnh nói: "Người vẫn muốn theo hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện vừa thấy đã đến Tĩnh Thất, vội vàng nói không theo hẹn mai gặp, sau đó lập tức chạy đi ngay.
Trước khi đi còn ý vị thâm trường kêu lên: "Lam Trạm, ngươi rảnh rỗi phải nhớ ta nha, ta vẫn sẽ luôn nhớ ngươi, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, ta thật muốn thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với ngươi".
Nói xong không đợi Lam Vong Cơ phản ứng, Nguỵ Vô Tiện đã nhanh chóng chạy đi.
Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng đã xa của hắn, đứng một hồi lâu, mới yên lặng xoay người trở về Tĩnh Thất.
Thật ra là Nguỵ Vô Tiện sợ, hắn sợ rằng gấp gáp quá, sẽ khiến cho Lam Vong Cơ phản cảm, dù sao bây giờ, bọn hắn vẫn chưa có cùng trải qua hoạn nạn và sinh tử, cần cho nhau không gian, tương lai còn dài.
Những vẫn phải xoát xoát cảm giác tồn tại, nghe học tới nửa năm là sẽ rời đi, hắn luyến tiếc Lam Vong Cơ, nhưng hiện nay Ôn gia đã và đang không ngừng mở rộng thế lực gia tộc, hắn muốn trở về Vân Mộng chuẩn bị trước.
Trong mộng Vân Thâm Bất Tri Xứ bị Ôn gia đốt cháy, Lam Hi Thần – huynh trưởng của Lam Vong Cơ – mang sách vở trong nhà tạm tránh đi, Lam Vong Cơ cũng bị đánh gãy một chân, sau đó lại bởi vì mình mà chống đối làm bị thương trưởng bối, để lại vết roi khắp trên lưng...
Sư tỷ Giang Yếm Ly chết, mặc dù sau đó có Lam Vong Cơ làm bạn đồng hành, nhưng trước sau vẫn là niềm tiếc nuối đau xót lớn nhất trong lòng Nguỵ Vô Tiện. Sống lại một đời, mặc kệ dùng cách gì, Nguỵ Vô Tiện cũng muốn bảo vệ Giang gia không phải lo lắng, không để cho thảm kịch tái diễn.
Sau khi trọng sinh mỗi lần kết thúc nghe giảng bài, Nguỵ Vô Tiện luôn quấn lấy Lam Vong Cơ ríu rít nói không ngừng, cho dù Lam Vong Cơ không để ý đến hắn như thế nào đi nữa, hắn cũng có thể nói một cách vô cùng vui vẻ, hắn quý trọng từng phút từng giây ở bên cạnh Lam Vong Cơ.
Giang Trừng nhìn Nguỵ Vô Tiện tung ta tung tăng chạy tới làm cái đuôi của Lam Vong Cơ, ghét bỏ trợn trừng mắt, cũng mặc kệ hắn.
Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện bước như bay đuổi theo, trong lòng vẫn luôn nghi hoặc, Nguỵ Vô Tiện tại sao lại thích quấn lấy mình như thế, không lúc nào là không bám lấy y, đuổi cũng không đuổi được, cứ luôn cười đùa cợt nhả.
Mỗi khi Lam Vong Cơ muốn dùng ánh mắt để đuổi hắn đi, thì lại luôn có thể nhìn thấy một tia thương cảm khiến người ta đau lòng chợt loé lên, những lúc này, Lam Vong Cơ liền không biết làm sao để nhẫn tâm tiếp tục đuổi hắn đi, chỉ đành mặc cho Nguỵ Vô Tiện tận dụng mọi cách quấn lấy mình nói chuyện với mình.
Thái độ Nguỵ Vô Tiện hôm nay khác thường, không chỉ không cười, mà cảm xúc cũng có chút đi xuống, "Lam Trạm, ta nói với Lam lão nhân... À không, là nói với thúc phụ của ngươi, ta muốn kết thúc việc học sớm, cũng đã gửi thư cho Giang thúc thúc, chắc là không tới vài ngày nữa, ta sẽ rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ".
Nghe câu này, Lam Vong Cơ rốt cuộc có phản ứng, nhìn Nguỵ Vô Tiện nói: "Tại sao kết thúc việc học sớm?"
Thật ra Nguỵ Vô Tiện có thể tuỳ tiện bịa ra một lý do, nhưng hắn không muốn lừa Lam Vong Cơ, cũng không thể nói thật cho y.
"Lam Trạm, ngươi có thể đừng hỏi vấn đề này được không, sau này ta sẽ kể hết mọi chuyện cho ngươi".
Lam Vong Cơ không hề truy hỏi, mắt nhìn thẳng đi tới trước.
Nguỵ Vô Tiện lập tức theo sau, vẻ mặt hiếm khi hơi ngượng ngùng, nói: "Lam Trạm, mấy ngày nữa ta phải đi, ngươi có thể cùng ta đi dạo Thải Y trấn không? Chỉ một lần".
Lam Vong Cơ vốn định nói không đi, nhưng quay đầu nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện từ từ nhiễm một tầng đỏ ửng, lỗ tai không hiểu sao cũng hơi hơi đỏ, lời muốn nói ra tới miệng đổi thành: "Nguỵ Anh ngươi... ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện dang hai tay, vẻ mặt đứng đắn nói: "Lam Trạm, ta ý xấu gì cũng không có, lúc trước đã muốn cùng một mình ngươi đi dạo, một lần, chỉ một lần."
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, cảm giác trong đôi mắt sáng lấp lánh kia của Nguỵ Vô Tiện dường như mang theo một tia cầu xin, làm như nếu như mình cự tuyệt, thì người trước mặt thật sự sẽ rất đau lòng.
Nguỵ Vô Tiện thật ra đã chuẩn bị tâm lý Lam Vong Cơ sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ rằng Lam Vong Cơ thở dài một tiếng, vậy mà gật đầu đồng ý, tức thì sướng đến mức sắp sửa phồng to.
Bản thân Lam Vong Cơ cũng không biết vì sao đồng ý, có lẽ là ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện quá mức khiến người ta cảm động.
Cảm xúc Nguỵ Vô Tiện kích động, cảm giác chính mình nhiều ngày cần mẫn quả nhiên không có uổng phí, dưới sự vui sướng quá độ, cầm lòng không đậu ôm Lam Vong Cơ một cái.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Nguỵ Vô Tiện ôm chầm, nhất thời Lam Vong Cơ vậy mà không phản ứng muốn đẩy hắn ra, đến lúc phản ứng lại, thì Nguỵ Vô Tiện cũng đã buông ra.
Nguỵ Vô Tiện nhìn vành tai Lam Vong Cơ từ từ lan màu hồng phớt, giống như thiếu nữ nhà lành bị đùa giỡn vậy.
Màu đỏ trên má Nguỵ Vô Tiện càng đỏ hơn, hắn nghĩ đến trong giấc mộng thật sự không thể mơ thấy lần nữa đó của mình, hắn và Lam Vong Cơ hành động cực kỳ thân mật nào cũng đều đã làm, thế mà bây giờ chỉ ôm một cái vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ khoá học của Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ liền cùng Nguỵ Vô Tiện đi Thải Y trấn, vốn tưởng rằng sẽ có đám người Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang, nhưng không ngờ chỉ có hai người y và Nguỵ Vô Tiện.
Tuy nói Lam Vong Cơ không thích nhiều người ồn ào, y và Nguỵ Vô Tiện hai người ở cùng nhau vốn cũng bình thường không có gì, nhưng trải qua cái ôm ngày hôm qua, chỉ hai người đi dạo phố, Lam Vong Cơ luôn cảm thấy có một loại tình cảm không thể nói rõ, cứ quanh quẩn giữa hai người.
Dọc trên đường đi Nguỵ Vô Tiện đều vô cùng vui vẻ, nói tiệm kia thức ăn vừa ngon lại vừa có lợi, tiệm nọ hương vị phải nói là chính tông nhất, nói đến món ăn mình thích ăn, đôi mắt đều sáng bừng cả lên, cái miệng nhỏ nhắn kia gần như không ngừng nghỉ suốt cả đoạn đường, mà Lam Vong Cơ chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ hoạ hoặc trả lời.
Cuối cùng hai người cũng không mua gì cả, cứ thế đi dạo khắp Thải Y trấn một lần, Nguỵ Vô Tiện vốn muốn mua Thiên Tử Tiếu, nhưng không có mặt mũi nói ra, cũng vì đang tạo ấn tượng tốt trước mặt Lam Vong Cơ.
Số câu nói Lam Vong Cơ nói trên đường đi có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn rất vui vẻ, hắn muốn nắm tay Lam Vong Cơ, nhưng có ý xấu mà không có gan làm.
Trong lúc xuất thần cảm thấy quay trở về ký ức lúc hai người tình cảm mặn nồng, nương tựa vào nhau, Lam Vong Cơ tuy rằng cũng dáng vẻ lạnh lùng không nói chuyện như thế này, nhưng lại sợ mình buồn, sẵn lòng bớt chút thời gian bận rộn để cùng mình nói chuyện phiếm, đi dạo.
Lam Vong Cơ nhận thấy Nguỵ Vô Tiện dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, lại bị ánh mắt chứa chan thâm tình của Nguỵ Vô Tiện làm cho sững sờ, trong chớp mắt mất đi toàn bộ khả năng phản ứng, thậm chí y còn nhìn ra một tia uỷ khuất trong mắt Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ không biết có phải mình sinh ra ảo giác hay không, nhưng cảm giác là Nguỵ Vô Tiện thích mình, nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, y bị ý nghĩ của mình làm cho khiếp sợ luôn rồi.
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ thế mà ngẩn người ra, giơ ngón tay quơ quơ trước mắt y.
Lam Vong Cơ bị ánh mắt thẳng thắn nhưng nóng bỏng của hắn nhìn đến mức không chống đỡ nổi, không biết nên làm gì, bèn quay đầu đi.
Nguỵ Vô Tiện có chút ngây ngốc, cảm thấy hình như mình không có làm gì chọc giận y nha, ngẩng đầu thấy dưới chân Lam Vong Cơ như có gió đi thật nhanh, lập tức lại mặt dày cợt nhả rượt theo.
Đến khi Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa sóng vai đi cùng Lam Vong Cơ, sắc mặt Lam Vong Cơ bình thản, làm như mới vừa rồi không có gì xảy ra, mặc kệ Nguỵ Vô Tiện nói cái gì, y cũng đều nghiêm túc lắng nghe.
Ta nguyện ý nói, ngươi nguyện ý nghe, như vậy thật tốt. Tuy rằng còn rất nhiều khó khăn, nhưng vì Lam Vong Cơ vì Giang gia, Nguỵ Vô Tiện thề cho dù lại tu quỷ đạo, lần này cũng phải bảo vệ bọn họ thật tốt.
- ------------------------------------
Truyện này NA đã biết rõ tình cảm của mình, mà NA đã ra tay thì LT chẳng chống đỡ được lâu, rất có tác dụng cân bằng cảm xúc cho mình, haha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất