Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Chương 26: Bệ Hạ,Lý Thừa Tướng Lại Đến! 2
Hứa Lan Chu bước xuống giường, gọi người vào thay y phục cho hắn.
Trước khi cung nữ bước vào, hắn điều chỉnh lại khí chất rồi thản nhiên mà ngồi xuống chờ đợi.
"Tóm lại, ở thế giới này, Quân Mặc Hàn là nam chính, Lục Vân Nhi là nữ chính, Lý Thừa Viêm là phản diện, còn nam phụ thì sao?"
( Kí chủ đừng vội, nam phụ từ từ sẽ xuất hiện. ]
( Thông báo cốt truyện tiếp theo không mở được. ]
"Cho có nửa cái cốt truyện như này chính là để ta tự sinh tự diệt sao?"
Hứa Lan Chu nhíu chặt mày.
Chủ thần quả thật ranh ma, nếu hắn chết trong đây thì linh hồn hắn sẽ tan thành một luồng sáng rồi bị Chủ thần thấp thu.
Đúng là nham hiểm.
Hứa Lan Chu nghe thấy tiếng rất nhiều người bước đến, cạch một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Thái giám đưa tay chỉ vào ngay căn phòng trống kia, "Mau dời nước nóng vào trong đó."
Hơn mười người khiêng một cái thùng lớn chứa đầy nước ấm vào trong phòng.
Hứa Lan Chu thấy rất thú vị, hắn tiến tới xem. Vừa đến, những người này đã quỳ xuống hành lễ với hắn: "Bệ hạ anh minh."
Hứa Lan Chu cũng lười mở miệng nên chỉ huơ tay một cái ý bảo mấy người đó lui đi.
"Bồn gỗ này." Hứa Lan Chu chỉ tay vào bồn nước ấm, hắn nhìn xung quanh căn phòng.
Ở đây toàn vật dụng để tắm.
Quân Bất Nghi thích tắm trong phòng à? Văng nước là ướt hết.
Hứa Lan Chu tự rãi hoa hồng vào bồn, sau đó hắn cởi từng lớp xiêm y rồi bước vào.
1314 nằm lơ lửng trên không trung, nó đột nhiên bay tới chỗ Hứa Lan Chu rồi nằm lên vai hắn.
( Kí chủ, đối tượng lần này của ngài đã được xác nhận là đã hắc hóa. ]
1314 không nhanh không chậm mà nói tiếp.
( Ngài phải thật cẩn thận, tên này tuy trung thành với ngài nhưng y rất nguy hiểm. ]
Chúng ta chỉ là người thường, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của những tên không bình thường?
Y là phản diện, giờ đây cũng đã hắc hóa, nói y trung thằng với Quân Bất Nghi, quả không sai. Nhưng không phải vì vậy mà không để phòng, lỡ đâu một ngày y điên lên rồi giết Quân Bất Nghi rồi cướp ngôi thì sao?
Tâm tư của người khác, sao mà ta có thể biết được? Hắc hóa lên cũng liền mạnh đến nổi xém chút là có thể xiên chết nam chính, hào quang nam chính cũng đã bị Lý Thừa Viêm chọc thủng một lỗ rồi.
Y mạnh như thế, đã vậy còn là phản diện, vật hy sinh như Hứa Lan Chu, lần này không cần cứu vớt y rồi.
Hứa Lan Chu yên tâm thưởng thụ, con gà rừng Lý Thừa Viêm này mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không cần trầm hộ giá. Vậy là ta cuối cùng cũng có thể sống an nhàn rồi.
1314 đọc thấu suy nghĩ của hắn, nó chề môi khinh bỉ: [ Ngài có nằm mơ mà sống an nhàn, Lý Thừa Viêm giữ của ngài tận 20 mảnh tàn hồn, ngài phải tìm cách lấy lòng y mới phải. ]
"Chuyện này đơn giản."
Thế giới này có linh khí, tuy rất yếu nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được, chỉ cần tu luyện hai ba năm, ta liền lại dùng tinh thần lực lấy mảnh tàn hồn từ người y ra.
[ Điều đó không dễ dàng như ngài nghĩ, khi mà Lý Thừa Viêm đã hắc hóa, tác phong cũng trở nên quái gở, có thể đứng trước mặt y hay không mới là quan trọng. ]
"Sao lại không? Ta hiện tại là vua, chỉ cần gọi y đến rồi dùng tinh thần lực lấy đi mảnh tàn hồn là được."
Dù sao Lý Thừa Viêm cũng mạnh như vậy, với sức mạnh có thể đâm thủng một lỗ của hào quang nhân vật chính, chứng tỏ hiện tại Lý Thừa Viêm là một kẻ rất đáng gờm. Nhưng không phải vì vậy mà Hứa Lan Chu lại không lấy lại được những mảnh tàn hồn đó.
Đằng nào cũng không thể không lấy, làm liều là được, còn không thì bắt trói người lại rồi cứ vậy mà hút lấy mảnh tàn hồn xong chuồng đi thôi, chuyện nhỏ, cái này ta làm được.
1314 mặt như trái quýt già nhăn nheo, nó khô lời với Hứa Lan Chu, tác phong làm việc của kí chủ nhà nó quá là bạo lực.
Đợi đến khi cơ thể ửng hồng, Hứa Lan Chu mới chịu bước ra khỏi bồn tắm.
Hắn mặc lên bộ xiêm y màu trắng, khoác lên áo bào rồi đi dạo một vòng quanh Tử Vi cung, Hứa Lan Chu rất thắc mắc, trong Tử Vi cung có một hồ nước nóng được hình thành từ chất khoáng dưới đất, rất tốt cho xương cốt và tim mạch, sao Quân Bất Nghi không tắm ở đó?
Sau đó, hắn đã được giải đáp.
Bên ngoài hiện là mùa đông, tuyết rơi khắp nơi, ngoại trừ xung quanh hồ nước nóng, tất cả đều đã bị tuyết phũ lên một màn áo trắng tinh.
Hứa Lan Chu trầm ngâm, hắn chỉ tay vào hồ nước nóng: "Trắm muốn xuống dưới tắm."
Lưu công công sợ xanh tái mặt: "Không được đâu bệ hạ, bên ngoài hiện rất lạnh, nếu ngài xuống dưới đó tắm, ngài nhất định sẽ bị cảm!"
"Nhưng ta muốn xuống dưới tắm." Hứa Lan Chu vẫn khăng khăng chỉ tay vào đó.
Hứa Lan Chu đã từng đọc trong sách cổ, cũng từng nhìn thấy hồ nước nóng được miêu tả trong sách, nay gặp được, hắn đương nhiên muốn thưởng thụ rồi.
Hai mắt hắn trở nên sáng rực, hắn khăng khăng chỉ tay vào đó: "Trấm muốn xuống dưới!"
"Không được đâu bệ hạ à!!" Lưu công công khóc lóc ôm chân hắn lại.
Hứa Lan Chu vẫn lếch từng bước đi lại: "Bỏ trẩm ra, trẫm muốn xuống dưới!"
1314 ngồi một bên mà cảm thấy tội nghiệp cho Lưu công công, sau này ngài ấy sẽ vất vả rồi.
"Không được bệ hạ! Ngài sẽ bệnh mất!"
"Trắm không sao đâu mà! Mau bỏ trắm ra!"
Hứa Lan Chu quả thật sẽ không sao, vì sức mạnh và cả sức bền của hắn đều đã vượt qua người bình thường.
Nhưng Lưu công công vẫn rất lo lắng cho hắn, nếu bệ hạ mà có chuyện gì, cái đầu của ông cũng không giữ được!
Hứa Lan Chu đột nhiên ngồi xuống, hắn gỡ bàn tay đang ôm chặt lấy chân mình ra, nhàn nhạt mà nói với lão.
"Lưu công công, ta thấy ngươi cũng lạnh rồi, không bằng ngươi đi lấy cho ta vài quả trứng với hai vò Bạch Cốt Tửu đi."
Thấy Lưu công công ngơ ngác nhìn mình, hắn bật cười hào sảng: "Ngươi đừng lo, xem này, tay ta còn ấm hơn tay ngươi, chứng tỏ ta còn rất tốt."
"Nhưng nếu ngài xuống dưới, e rằng sẽ bị lạnh..."
"Không sao, lâu lâu ta cũng muốn đổi gió. Ngươi mau làm theo lời ta nói đi."
"Vâng, thưa bệ hạ." Lưu công công cuối người rời đi, đi được vài bước, ông liền quay lại nhìn bậc đế vương trước mặt này, bệ hạ hôm nay có gì đó rất khác, nhưng ông không biết rằng ngài ấy khác chỗ nào...
Hứa Lan Chu vui vẻ sai vài thị vệ của Quân Bất Nghi đi lấy tấm chiếu lớn đan bằng những sợi dây mảnh cùng bốn cây trụ dài đến.
Hứa Lan Chu chỉ huy những người đó: "Ngươi, mau cố định bốn cây trụ này lại, rồi quấn tấm chiếu lên."
Mấy người thị vệ tuân chỉ, làm theo y đúc lời Hứa Lan Chu nói, còn hắn thì chỉ ngồi trên ghế chờ đợi.
Hứa Lan Chu ngắm nhìn bầu trời đầy tuyết này, hắn đưa tay, muốn nắm lấy từng bông hoa rơi xuống nhưng không thể, những bông hoa tuyết nhỏ ấy khi rơi xuống tay hắn liền lập tức tan ra, không động lại dù chỉ là một chút gì.
Hứa Lan Chu vẫn nhìn vào bàn tay, trên mặt để lộ ra vẻ suy tư.
Bạch Nhiên... rất thích tuyết.
Hứa Lan Chu ngần ra, ngắm nhìn những bông hoa tuyết đang chẩm chậm rơi xuống.
Thật đẹp.
Bao nhiêu kí ức từ thế giới trước ùa về, làm tim hắn như không còn đập nữa, nó bình lặng, thanh thản đến đau lòng.
Hắn nhớ một người... đến thiêu đốt cả tim gan.
Hứa Lan Chu dựa vào ghề rồi ngước mặt lên trời, đón lấy từng bông hoa tuyết rơi lên mặt, cảm giác lành lạnh này rất chân thực, ít nhất một chút xúc cảm này của hắn có thể giúp hắn thoải mái hơn.
Hắn nhắm chặt đôi mắt phượng trong veo, tận hưởng bầu không khí trong lành này, cho đến khi Lưu công công từ đằng xa chạy tới, ông gọi khẽ một tiếng "Bệ hạ." Thì lúc đó Hứa Lan Chu mới mở mắt ra.
Lưu công công cầm theo một cái vỏ gồm mười quả trứng gà cùng hai vò Bạch Cốt Tửu.
Hứa Lan Chu cười tít mắt: "Ngươi mau đem trứng bỏ xuống hồ nước nóng đi. Còn hai vò rựu Bạch Cốt, đưa ta."
Lưu công công cuối người làm theo.
Nước trong hồ khoảng 67 độ C, để luộc trứng trong hồ nước nóng lộ thiên này, cần luộc trong vòng 70 phút, tùy vào chất khoáng của hồ, thời gian có thể xê dịch ít nhiều.
Hứa Lan Chu lại tiếp tục chờ đợi thị vệ dựng xong một cái rạp tạm thời có mái hiên, những người này làm ăn quá chậm chạp, lỡ như hắn có chuyện liệu những tên này có thể hộ giá kịp không?
Hứa Lan Chu lại có thêm một ý tưởng, đó chính là cải tạo lại cách huấn luyện của những tên này, chính sách mới sẽ được hẳn tỉ mỉ kiến tạo lại vào ngày mai.
Cây trụ mảnh này rất rắn chắc, nhìn có vẻ nặng. Thấy mấy tên này hai ba người khiên lên mới nổi, Hứa Lan Chu có chút buồn cười, hắn chống cầm, lại dùng đôi mắt trong veo quan sát.
Ở đây không được trải gạch nhưng trong hổ thì nhất định phải trải! Hứa Lan Chu nghiêng cổ nhìn đến, hắn có thể thấy được mấy quả trứng bị chìm dưới nước, trong vui mắt vô cùng
Hắn lại suy nghĩ về những sự kiện lớn của thế giới này. Sắp tới, Quân Bất Nghi sẽ chết dưới tay Quân Mặc Hàn, nhưng hiện tại Hứa Lan Chu đã xuyên tới, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Bây giờ chỉ mới giữa tháng 11, đầu xuân năm mới Quân Bất Nghi mới chết, đầu tháng 12 thì Quân Mặc Hàn mới bắt đầu xuống tay, hẳn hiện tại còn rất nhiều thời gian.
Vẫn cứ là tận hưởng trước đã, nhìn cái rạp theo thời gian càng ngày càng hoàn chỉnh, hắn vui vẻ nở nụ cười dịu dàng.
Được rồi, tận thưởng thôi, ngồi đợi hơn một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng hoàn thành, rất đáng để hắn bỏ thời gian ra để chờ đợi.
Người ta nói chờ đợi là hạnh phúc mà, trứng chỉ còn mười phút nữa là sẽ chín thẳng, hẳn rất vui vẻ mong chờ.
Hứa Lan Chu tao nhã đi vào rạp, lại cởi bỏ bộ xiêm y mỏng màu trắng ra, hắn quấn một cái khăn ngang hông rồi đi ra ngoài.
Xung quanh có rất nhiều người đang canh trừng, sợ hắn bị ám sát. Tất cả mọi người đều quay lưng lại với hắn, còn lại thì chỉ dám nhìn dưới đất, ngoại trừ Lưu công công dám nhìn thẳng hắn ra, thì tất cả đều không dám ngước mặt lên.
Trước khi cung nữ bước vào, hắn điều chỉnh lại khí chất rồi thản nhiên mà ngồi xuống chờ đợi.
"Tóm lại, ở thế giới này, Quân Mặc Hàn là nam chính, Lục Vân Nhi là nữ chính, Lý Thừa Viêm là phản diện, còn nam phụ thì sao?"
( Kí chủ đừng vội, nam phụ từ từ sẽ xuất hiện. ]
( Thông báo cốt truyện tiếp theo không mở được. ]
"Cho có nửa cái cốt truyện như này chính là để ta tự sinh tự diệt sao?"
Hứa Lan Chu nhíu chặt mày.
Chủ thần quả thật ranh ma, nếu hắn chết trong đây thì linh hồn hắn sẽ tan thành một luồng sáng rồi bị Chủ thần thấp thu.
Đúng là nham hiểm.
Hứa Lan Chu nghe thấy tiếng rất nhiều người bước đến, cạch một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Thái giám đưa tay chỉ vào ngay căn phòng trống kia, "Mau dời nước nóng vào trong đó."
Hơn mười người khiêng một cái thùng lớn chứa đầy nước ấm vào trong phòng.
Hứa Lan Chu thấy rất thú vị, hắn tiến tới xem. Vừa đến, những người này đã quỳ xuống hành lễ với hắn: "Bệ hạ anh minh."
Hứa Lan Chu cũng lười mở miệng nên chỉ huơ tay một cái ý bảo mấy người đó lui đi.
"Bồn gỗ này." Hứa Lan Chu chỉ tay vào bồn nước ấm, hắn nhìn xung quanh căn phòng.
Ở đây toàn vật dụng để tắm.
Quân Bất Nghi thích tắm trong phòng à? Văng nước là ướt hết.
Hứa Lan Chu tự rãi hoa hồng vào bồn, sau đó hắn cởi từng lớp xiêm y rồi bước vào.
1314 nằm lơ lửng trên không trung, nó đột nhiên bay tới chỗ Hứa Lan Chu rồi nằm lên vai hắn.
( Kí chủ, đối tượng lần này của ngài đã được xác nhận là đã hắc hóa. ]
1314 không nhanh không chậm mà nói tiếp.
( Ngài phải thật cẩn thận, tên này tuy trung thành với ngài nhưng y rất nguy hiểm. ]
Chúng ta chỉ là người thường, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của những tên không bình thường?
Y là phản diện, giờ đây cũng đã hắc hóa, nói y trung thằng với Quân Bất Nghi, quả không sai. Nhưng không phải vì vậy mà không để phòng, lỡ đâu một ngày y điên lên rồi giết Quân Bất Nghi rồi cướp ngôi thì sao?
Tâm tư của người khác, sao mà ta có thể biết được? Hắc hóa lên cũng liền mạnh đến nổi xém chút là có thể xiên chết nam chính, hào quang nam chính cũng đã bị Lý Thừa Viêm chọc thủng một lỗ rồi.
Y mạnh như thế, đã vậy còn là phản diện, vật hy sinh như Hứa Lan Chu, lần này không cần cứu vớt y rồi.
Hứa Lan Chu yên tâm thưởng thụ, con gà rừng Lý Thừa Viêm này mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không cần trầm hộ giá. Vậy là ta cuối cùng cũng có thể sống an nhàn rồi.
1314 đọc thấu suy nghĩ của hắn, nó chề môi khinh bỉ: [ Ngài có nằm mơ mà sống an nhàn, Lý Thừa Viêm giữ của ngài tận 20 mảnh tàn hồn, ngài phải tìm cách lấy lòng y mới phải. ]
"Chuyện này đơn giản."
Thế giới này có linh khí, tuy rất yếu nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được, chỉ cần tu luyện hai ba năm, ta liền lại dùng tinh thần lực lấy mảnh tàn hồn từ người y ra.
[ Điều đó không dễ dàng như ngài nghĩ, khi mà Lý Thừa Viêm đã hắc hóa, tác phong cũng trở nên quái gở, có thể đứng trước mặt y hay không mới là quan trọng. ]
"Sao lại không? Ta hiện tại là vua, chỉ cần gọi y đến rồi dùng tinh thần lực lấy đi mảnh tàn hồn là được."
Dù sao Lý Thừa Viêm cũng mạnh như vậy, với sức mạnh có thể đâm thủng một lỗ của hào quang nhân vật chính, chứng tỏ hiện tại Lý Thừa Viêm là một kẻ rất đáng gờm. Nhưng không phải vì vậy mà Hứa Lan Chu lại không lấy lại được những mảnh tàn hồn đó.
Đằng nào cũng không thể không lấy, làm liều là được, còn không thì bắt trói người lại rồi cứ vậy mà hút lấy mảnh tàn hồn xong chuồng đi thôi, chuyện nhỏ, cái này ta làm được.
1314 mặt như trái quýt già nhăn nheo, nó khô lời với Hứa Lan Chu, tác phong làm việc của kí chủ nhà nó quá là bạo lực.
Đợi đến khi cơ thể ửng hồng, Hứa Lan Chu mới chịu bước ra khỏi bồn tắm.
Hắn mặc lên bộ xiêm y màu trắng, khoác lên áo bào rồi đi dạo một vòng quanh Tử Vi cung, Hứa Lan Chu rất thắc mắc, trong Tử Vi cung có một hồ nước nóng được hình thành từ chất khoáng dưới đất, rất tốt cho xương cốt và tim mạch, sao Quân Bất Nghi không tắm ở đó?
Sau đó, hắn đã được giải đáp.
Bên ngoài hiện là mùa đông, tuyết rơi khắp nơi, ngoại trừ xung quanh hồ nước nóng, tất cả đều đã bị tuyết phũ lên một màn áo trắng tinh.
Hứa Lan Chu trầm ngâm, hắn chỉ tay vào hồ nước nóng: "Trắm muốn xuống dưới tắm."
Lưu công công sợ xanh tái mặt: "Không được đâu bệ hạ, bên ngoài hiện rất lạnh, nếu ngài xuống dưới đó tắm, ngài nhất định sẽ bị cảm!"
"Nhưng ta muốn xuống dưới tắm." Hứa Lan Chu vẫn khăng khăng chỉ tay vào đó.
Hứa Lan Chu đã từng đọc trong sách cổ, cũng từng nhìn thấy hồ nước nóng được miêu tả trong sách, nay gặp được, hắn đương nhiên muốn thưởng thụ rồi.
Hai mắt hắn trở nên sáng rực, hắn khăng khăng chỉ tay vào đó: "Trấm muốn xuống dưới!"
"Không được đâu bệ hạ à!!" Lưu công công khóc lóc ôm chân hắn lại.
Hứa Lan Chu vẫn lếch từng bước đi lại: "Bỏ trẩm ra, trẫm muốn xuống dưới!"
1314 ngồi một bên mà cảm thấy tội nghiệp cho Lưu công công, sau này ngài ấy sẽ vất vả rồi.
"Không được bệ hạ! Ngài sẽ bệnh mất!"
"Trắm không sao đâu mà! Mau bỏ trắm ra!"
Hứa Lan Chu quả thật sẽ không sao, vì sức mạnh và cả sức bền của hắn đều đã vượt qua người bình thường.
Nhưng Lưu công công vẫn rất lo lắng cho hắn, nếu bệ hạ mà có chuyện gì, cái đầu của ông cũng không giữ được!
Hứa Lan Chu đột nhiên ngồi xuống, hắn gỡ bàn tay đang ôm chặt lấy chân mình ra, nhàn nhạt mà nói với lão.
"Lưu công công, ta thấy ngươi cũng lạnh rồi, không bằng ngươi đi lấy cho ta vài quả trứng với hai vò Bạch Cốt Tửu đi."
Thấy Lưu công công ngơ ngác nhìn mình, hắn bật cười hào sảng: "Ngươi đừng lo, xem này, tay ta còn ấm hơn tay ngươi, chứng tỏ ta còn rất tốt."
"Nhưng nếu ngài xuống dưới, e rằng sẽ bị lạnh..."
"Không sao, lâu lâu ta cũng muốn đổi gió. Ngươi mau làm theo lời ta nói đi."
"Vâng, thưa bệ hạ." Lưu công công cuối người rời đi, đi được vài bước, ông liền quay lại nhìn bậc đế vương trước mặt này, bệ hạ hôm nay có gì đó rất khác, nhưng ông không biết rằng ngài ấy khác chỗ nào...
Hứa Lan Chu vui vẻ sai vài thị vệ của Quân Bất Nghi đi lấy tấm chiếu lớn đan bằng những sợi dây mảnh cùng bốn cây trụ dài đến.
Hứa Lan Chu chỉ huy những người đó: "Ngươi, mau cố định bốn cây trụ này lại, rồi quấn tấm chiếu lên."
Mấy người thị vệ tuân chỉ, làm theo y đúc lời Hứa Lan Chu nói, còn hắn thì chỉ ngồi trên ghế chờ đợi.
Hứa Lan Chu ngắm nhìn bầu trời đầy tuyết này, hắn đưa tay, muốn nắm lấy từng bông hoa rơi xuống nhưng không thể, những bông hoa tuyết nhỏ ấy khi rơi xuống tay hắn liền lập tức tan ra, không động lại dù chỉ là một chút gì.
Hứa Lan Chu vẫn nhìn vào bàn tay, trên mặt để lộ ra vẻ suy tư.
Bạch Nhiên... rất thích tuyết.
Hứa Lan Chu ngần ra, ngắm nhìn những bông hoa tuyết đang chẩm chậm rơi xuống.
Thật đẹp.
Bao nhiêu kí ức từ thế giới trước ùa về, làm tim hắn như không còn đập nữa, nó bình lặng, thanh thản đến đau lòng.
Hắn nhớ một người... đến thiêu đốt cả tim gan.
Hứa Lan Chu dựa vào ghề rồi ngước mặt lên trời, đón lấy từng bông hoa tuyết rơi lên mặt, cảm giác lành lạnh này rất chân thực, ít nhất một chút xúc cảm này của hắn có thể giúp hắn thoải mái hơn.
Hắn nhắm chặt đôi mắt phượng trong veo, tận hưởng bầu không khí trong lành này, cho đến khi Lưu công công từ đằng xa chạy tới, ông gọi khẽ một tiếng "Bệ hạ." Thì lúc đó Hứa Lan Chu mới mở mắt ra.
Lưu công công cầm theo một cái vỏ gồm mười quả trứng gà cùng hai vò Bạch Cốt Tửu.
Hứa Lan Chu cười tít mắt: "Ngươi mau đem trứng bỏ xuống hồ nước nóng đi. Còn hai vò rựu Bạch Cốt, đưa ta."
Lưu công công cuối người làm theo.
Nước trong hồ khoảng 67 độ C, để luộc trứng trong hồ nước nóng lộ thiên này, cần luộc trong vòng 70 phút, tùy vào chất khoáng của hồ, thời gian có thể xê dịch ít nhiều.
Hứa Lan Chu lại tiếp tục chờ đợi thị vệ dựng xong một cái rạp tạm thời có mái hiên, những người này làm ăn quá chậm chạp, lỡ như hắn có chuyện liệu những tên này có thể hộ giá kịp không?
Hứa Lan Chu lại có thêm một ý tưởng, đó chính là cải tạo lại cách huấn luyện của những tên này, chính sách mới sẽ được hẳn tỉ mỉ kiến tạo lại vào ngày mai.
Cây trụ mảnh này rất rắn chắc, nhìn có vẻ nặng. Thấy mấy tên này hai ba người khiên lên mới nổi, Hứa Lan Chu có chút buồn cười, hắn chống cầm, lại dùng đôi mắt trong veo quan sát.
Ở đây không được trải gạch nhưng trong hổ thì nhất định phải trải! Hứa Lan Chu nghiêng cổ nhìn đến, hắn có thể thấy được mấy quả trứng bị chìm dưới nước, trong vui mắt vô cùng
Hắn lại suy nghĩ về những sự kiện lớn của thế giới này. Sắp tới, Quân Bất Nghi sẽ chết dưới tay Quân Mặc Hàn, nhưng hiện tại Hứa Lan Chu đã xuyên tới, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Bây giờ chỉ mới giữa tháng 11, đầu xuân năm mới Quân Bất Nghi mới chết, đầu tháng 12 thì Quân Mặc Hàn mới bắt đầu xuống tay, hẳn hiện tại còn rất nhiều thời gian.
Vẫn cứ là tận hưởng trước đã, nhìn cái rạp theo thời gian càng ngày càng hoàn chỉnh, hắn vui vẻ nở nụ cười dịu dàng.
Được rồi, tận thưởng thôi, ngồi đợi hơn một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng hoàn thành, rất đáng để hắn bỏ thời gian ra để chờ đợi.
Người ta nói chờ đợi là hạnh phúc mà, trứng chỉ còn mười phút nữa là sẽ chín thẳng, hẳn rất vui vẻ mong chờ.
Hứa Lan Chu tao nhã đi vào rạp, lại cởi bỏ bộ xiêm y mỏng màu trắng ra, hắn quấn một cái khăn ngang hông rồi đi ra ngoài.
Xung quanh có rất nhiều người đang canh trừng, sợ hắn bị ám sát. Tất cả mọi người đều quay lưng lại với hắn, còn lại thì chỉ dám nhìn dưới đất, ngoại trừ Lưu công công dám nhìn thẳng hắn ra, thì tất cả đều không dám ngước mặt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất