[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai

Chương 32: Hứng thú xấu xa của Nguỵ Vô Tiện

Trước Sau
Sắc mặt Lam Vong Cơ âm trầm đáng sợ đến mức khiến người ta nhìn mà phát lạnh, đôi mắt màu lưu ly xưa nay thanh lãnh điềm tĩnh, lúc này liếc mắt nhìn một cái càng làm cho lông tơ người ta dựng đứng, giọng nói phảng phất chứa đựng sự băng giá chết người, từng câu từng chữ nói với mọi người: "Ta đã nói rồi, chuyện của Nguỵ Anh, chính là chuyện của ta, nếu muốn động đến hắn, thì bước qua ta trước".

Đám đông tu sĩ ở đây im re như ve sầu mùa đông, không một người nào lên tiếng, tu vi Lam Vong Cơ như thế, ai còn dám lên tiếng ứng chiến nữa.

Tình hình có chút giằng co, đúng lúc này trên không trung bay tới hai luồng kiếm quang, là Lam Hi Thần và Kim Quang Dao tới.

Lam Hi Thần vừa tới đã phát hiện cảm xúc Lam Vong Cơ không ổn, đi qua có chút lo lắng hỏi: "Vong Cơ, ngươi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn một cái không nói gì, đứng trước người Nguỵ Vô Tiện không hề nhúc nhích.

Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng cười nói: "Trạch Vu Quân, không việc gì, không việc gì, đừng lo lắng".

Kim Quang Dao nói: "Chư vị, không biết bên này đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Tử Huân trong lòng nghẹn lửa giận, làm như chợt tìm ra được đối tượng để phát tiết, lạnh giọng quát Kim Quang Dao: "Ngươi còn cười được, không nhìn thấy ta trở thành bộ dạng gì hay sao?"

Kim Quang Dao thu lại nụ cười, nhìn vết thương trên cánh tay gã, vội nói: "Tử Huân, ngươi trước hết nên trở về cho y sư xem đi, miệng vết thương quá sâu, nếu không kịp chữa trị, sợ sẽ để lại sẹo".

Kim Tử Huân nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, được môn sinh Kim gia đỡ về xem vết thương trên cánh tay.

Tiết Dương nhỏ giọng cười lạnh nói: "Hừ! Đáng đời!"

Nguỵ Vô Tiện kéo kéo ống tay áo của Lam Vong Cơ trấn an nói: "Lam Trạm, đừng nổi giận, không cần thiết phải tranh cãi vô nghĩa với người không liên quan, chúng ta đi thôi".

Sắc mặt lạnh lùng của Lam Vong Cơ hơi dịu lại, mặc dù cảm xúc có bất thường, cũng không quên thi lễ với trưởng bối ở đây, rồi kéo tay Nguỵ Vô Tiện nghênh ngang ngự kiếm đi mất, để lại cả đám người mờ mịt trong gió.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai người bọn hắn nữa, mọi người mới từ từ tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ, sôi nổi thảo luận xem hai người rốt cuộc là loại quan hệ gì.

Kim Tử Hiên thần sắc phức tạp nhìn Giang Yếm Ly.

Giang Yếm Ly không để ý đến ánh nhìn của hắn, nói với Kim phu nhân ở cách mình không xa: "Kim phu nhân, thật là gây thêm phiền phức cho ngài rồi".

Kim phu nhân nói: "Không sao, là tên tiểu tử Kim Tử Huân kia động thủ trước, ngươi với dì mà khách khí cái gì".

Giang Yếm Ly cười không nói gì, quay sang nói với Giang Phong Miên và Tiết Dương: "A cha, Dương Dương, chúng ta đi thôi!"

Kim phu nhân vừa đưa mắt ra hiệu cho Kim Tử Hiên, vừa nói: "A Ly à, ta kêu Tử Hiên đưa ngươi về, trên đường đi các ngươi cũng có thể tâm sự nhiều hơn".

Giang Yếm Ly thấp giọng nói: "Không cần đâu Kim phu nhân, ta cùng về với nhóm người của a cha là được rồi, không cần phiền toái Kim công tử, cũng không cần miễn cưỡng hắn nữa".

Kim phu nhân vội vàng nói: "Sao mà miễn cưỡng chứ! Không miễn cưỡng".

Giang Phong Miên khách khí nói: "Hảo ý của Kim phu nhân, a Ly nhà chúng ta xin nhận, chỉ là chuyện tình cảm, bọn nhỏ có suy nghĩ của bọn chúng, vẫn là không nên miễn cưỡng mới tốt". Nói xong nâng tay thi lễ rồi chuẩn bị dẫn đám Giang Yếm Ly rời đi.

Kim Tử Hiên nhìn thấy bọn họ thật sự sắp đi, trong lúc sốt ruột đột nhiên lao ra khỏi đám người kêu lớn: "Không phải Giang cô nương".

Đám người Giang Yếm Ly khó hiểu quay đầu nhìn về phía Kim Tử Hiên, không biết hắn nói 'không phải' là ý gì, tu sĩ bách gia ở xung quanh cũng bị tiếng kêu to của Kim Tử Hiên thu hút nhìn lại đây.

Kim Tử Hiên nghẹn nửa ngày, sắc mặt đỏ bừng hô lớn: "Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng một chút nào, là ta... là tự ta muốn ngươi đến!!!"

Tiết Dương đúng lúc rời khỏi bên người Giang Yếm Ly, bị tiếng rống của Kim Tử Hiên làm cho sửng sốt, buột miệng thốt ra câu "Vờ lờ!"

Giang Trừng nghe được có người nói hình như bên này đánh nhau, vội vã chạy tới thì nghe được Kim Tử Hiên gào lên, lập tức cảm giác hình như mình đã bỏ lỡ một chuyện quan trọng gì đó, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

Kim Tử Hiên gào một hơi, gào xong mới phát hiện mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Giang Yếm Ly và Giang Phong Miên cũng là thần sắc kinh ngạc nhìn mình, cùng với Giang Trừng vừa mới chạy tới đây.

Gương mặt trắng nõn kia của Kim Tử Hiên phút chốc gần như biến thành màu đỏ như sắp nhỏ máu.

Lời hắn nói không chỉ có Giang Yếm Ly nghe được, mà những người khác ở đây cũng đã nghe thấy rồi, Giang Phong Miên càng là dùng ánh mắt ngạc nhiên và cẩn thận để đánh giá mình, Kim Tử Hiên xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, kêu lên một tiếng rồi chạy mất tăm mất tích.

Kim phu nhân trong lòng vui mừng, ngoài mặt vờ giận dữ nói: "Tên ngốc này, chạy cái gì! A Ly à, đợi lát nữa trở về chúng ta nói chuyện tiếp, ta đuổi theo nó trước". Sau đó liền dẫn người nhanh chóng đuổi theo.

Giang Trừng đi tới nghi hoặc hỏi: "Ở... ở đây xảy ra chuyện gì? Kim Tử Hiên vầy là bị làm sao?"



Tiết Dương cũng là vẻ mặt ngơ ngác nói: "Ai biết hắn đột nhiên phát điên cái gì".

Giang Trừng cạn lời nói: "Không phải ngươi vẫn luôn đi theo a tỷ sao? Làm thế nào mà không biết?"

Tiết Dương lại khôi phục vẻ cợt nhả thường ngày, buồn cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là chứng kiến hai màn thổ lộ độc đáo".

Giang Trừng càng nghi hoặc, hai màn thổ lộ?

Tiết Dương nói: "Ngươi đi hỏi Nguỵ Vô Tiện là biết hết".

Giang Trừng càng mờ mịt, chuyện này thì liên quan gì tới Nguỵ Vô Tiện.

Tiết Dương làm bộ trật chân được môn sinh Giang gia dìu đi, nhìn nụ cười dịu dàng và rạng rỡ của Giang Yếm Ly, cười đùa cùng Giang Yếm Ly suốt cả đoạn đường mắng nhiếc Kim Tử Hiên, nhưng lúc mọi người không nhìn thấy, trong mắt lại lộ ra vẻ tối tăm, trong lòng hung hăng thầm nghĩ: "Làm thế nào nghĩ có thể dễ dàng bắt cóc được Giang tỷ tỷ, cho ngươi mơ tới kiếp sau".

Mà bên kia, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ dừng lại ở một khoảnh rừng cây không có ai, nơi này đã sớm ra khỏi phạm vi khu vực săn bắn, Nguỵ Vô Tiện suốt trên đường đi đều trấn an dỗ dành Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hỏi gì đáp nấy, nhưng chính là một chữ cũng không nói thêm.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ có vẻ cũng không khác bình thường lắm, trong lòng thầm than vãn: "Xem ra lần chơi xấu này cũng không thể bỏ qua được rồi".

Nguỵ Vô Tiện nghiêm mặt, thở phì phì kéo Lam Vong Cơ vào một lùm cây trong rừng.

Lam Vong Cơ không có chút nào phòng bị đối với hắn, đột nhiên bị Nguỵ Vô Tiện đẩy ngã trên bãi cỏ, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu ra tay lột đồ y, Lam Vong Cơ thần sắc hơi loạn, hoảng hốt lên tiếng: "Nguỵ Anh, đừng..."

Nguỵ Vô Tiện hơi nhổm dậy, bĩu môi nói: "Đừng cái gì mà đừng, ta cũng có ngờ Kim Tử Huân kia ở trước mắt bao nhiêu người đột nhiên động thủ đâu, ta đã nói sau này sẽ chú ý, ngươi vẫn cứ mãi rầu rĩ không vui, sao mà khó dỗ vậy, ta chỉ đành hy sinh thân mình".

Lam Vong Cơ duỗi tay ôm hắn vào lòng đè lên người mình, nói: "Ta cũng không giận ngươi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết, nhưng ngươi không cần buồn bực như vậy, ta nhìn thấy đau lòng, ngươi cũng không muốn ta khó chịu phải không! Nào, thoải mái cười với ca ca một cái".

Lam Vong Cơ nghĩ đến Nguỵ Vô Tiện thiếu chút nữa bị thương ở ngay trước mắt mình, kiểu gì cũng cười không nổi, nhưng lại không muốn Nguỵ Vô Tiện khó chịu theo mình, liền kéo kéo khoé miệng, bày ra một nụ cười cứng đờ nửa vời.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy mình giống như là một ác bá cưỡng bách thiếu nữ nhà lành, 'thiếu nữ nhà lành' còn bị mình ép buộc miễn cưỡng tươi cười, lập tức bị chính mình chọc cho vui vẻ.

Nhìn Lam Vong Cơ vẻ mặt khó xử, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Được rồi được rồi, không miễn cưỡng ngươi nữa, nếu ngươi không yên tâm về ta, sau này mỗi ngày ta đều đi theo ngươi, hiện giờ ngươi lợi hại như vậy, ta sẽ làm nam tử yếu đuối, đến lúc đó ngươi làm ô dù, bến đỗ cho ta nha, được không?"

"Được".

Ánh mắt Lam Vong Cơ ôn nhu, ánh nắng mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá cây lọc bớt, từng tia nắng rọi xuống gương mặt y, thảm cỏ xanh ướt át xanh ngắt dưới thân, càng làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc phảng phất trong suốt của Lam Vong Cơ, hàng lông mi màu đen thật dài như con bướm đang vẫy cánh, rung rung thật đáng yêu, lúc lông mi run rẩy, giống như phẩy trúng trái tim Nguỵ Vô Tiện vậy.

Nguỵ Vô Tiện nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên làn môi giống cánh hoa kia. hai tay nhịn không được luồn vào trong áo Lam Vong Cơ, bắt đầu sờ soạng lên xuống.

Lam Vong Cơ được Nguỵ Vô Tiện hôn dịu dàng tinh tế như thế, trong lòng giống như một hòn đá rơi vào trong mặt hồ nước phẳng lặng, tạo nên từng gợn sóng, rung động không thôi, nhưng vẫn cố gắng gượng nói: "Nguỵ Anh, nơi này..."

Nguỵ Vô Tiện vừa hôn, vừa thấp giọng nỉ non nói: "Nơi này? Nơi này làm sao, Lam Trạm, chúng ta đã nhiều ngày không gặp như thế, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?"

Nguỵ Vô Tiện miệng nói, tay cũng luồn vào trong quần áo Lam Vong Cơ mò xuống dưới hạ thể của y, nắm lấy dương v*t vừa cứng ngắc vừa nóng rực của Lam Vong Cơ, xấu xa trêu đùa, "Nhị ca ca ngươi thật là không thành thật, đều đã thế này rồi còn không muốn gì nữa, thân thể của ngươi đã bán đứng ngươi rồi".

Ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên, y đương nhiên nhớ hắn, chỉ là không giỏi nói ra, lại xấu hổ bày tỏ. Nguỵ Vô Tiện trên miệng nói ra những lời thô tục không biết xấu hổ, hai tay vuốt ve đốt lên những ngọn lửa trên khắp người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ không thể chịu đựng được nữa, y xoay người nhẹ nhàng đặt Nguỵ Vô Tiện nằm xuống bãi cỏ dưới người, rồi vội vã xé bỏ quần áo của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện sau khi thực hiện được mục đích, cười với vẻ mặt đắc ý, lẳng lơ nói: "Hàm Quang Quân ~ như vậy mới đúng chứ, muốn thì cứ muốn nha, cần gì phải bó buộc chính mình..."

Lam Vong Cơ nói: "Đây là ngươi nói, không thể đổi ý".

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng sửa lời lại: "Lam Trạm, ta nói không cần bó buộc chính mình, cũng không phải là cái ý ngươi hiểu kia".

"Nhưng ta cảm thấy chính là ý kia". Không đợi Nguỵ Vô Tiện lên tiếng phản bác, Lam Vong Cơ đã chặn cái miệng còn đang muốn nói chuyện đó.

Hoa thơm chim hót trong rừng cây um tùm xanh tốt, cảnh sắc hợp lòng người, bãi cỏ trong lùm cây lại càng là một mảnh xuân sắc dạt dào.

***

Đại hội săn bắn kéo dài ba ngày, chương trình mỗi ngày đều khác nhau, ngày thứ hai đám đệ tử trẻ tuổi của các thế gia luận bàn tỷ thí tu vi kiếm pháp, trên danh nghĩa là luận bàn, nhưng vẫn là để thể hiện thế lực của gia tộc, mời chào nhân tài.

Tiết Dương tuy nhỏ tuổi lại tu hành trễ, nhưng hơn ở thiên tư thông minh, tiến bộ rất mau. Một đường qua ải trảm tướng thắng không ít trận, kết quả ở vòng thứ mười đụng phải Kim Tử Hiên.



Tiết Dương nghĩ thầm thật đúng là oan gia ngõ hẹp, nếu tự mình đâm đầu vào đây, cũng không nên trách ta không khách khí.

Giang Yếm Ly trước đây đã dặn dò y, đừng gây phiền toái cho Kim Tử Hiên, Tiết Dương sảng khoái đồng ý, nhưng lúc này ý xấu lại nổi lên, lời dặn của Giang Yếm Ly lập tức cũng bị y ném lên chín tầng mây.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Kim Tử Hiên thắng, nhưng Tiết Dương mặc dù thua mà vẻ mặt lại tươi cười sung sướng.

Kim Tử Hiên trong lòng khó hiểu nghĩ: "Hay là người này đầu óc có vấn đề? Thua còn vui vẻ như thế".

Kim Tử Hiên cuối cùng thua dưới tay Lam Vong Cơ, không chỉ không tức giận, ngược lại hoàn toàn tâm phục khẩu phục đối với Lam Vong Cơ. Rốt cuộc so kiếm chỉ còn lại Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện tranh nhau vị trí đứng đầu, như vậy kết quả tựa như ngoài dự kiến, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Lam Vong Cơ hôm qua nhất kiếm kinh hồng sớm đã lan truyền, hôm nay trong lúc đối chiến cũng thành thạo, trong cùng thế hệ cơ bản không ai có thể đấu lại. Mà Nguỵ Vô Tiện từ trận chiến Xạ Nhật Chi Chinh, hiện giờ cũng là thanh danh hiển hách, hai người bọn hắn quyết đấu, không riêng gì đám đệ tử cùng thế hệ hứng thú dạt dào, mà tông chủ trưởng bối các nhà càng muốn tới để xem phong thái của bọn hắn.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đứng trên đài tỷ thí, mọi người đều biết quan hệ của hai người bọn hắn tốt, dưới đài mọi người sôi nổi suy đoán xem hai bọn hắn có thể nhường nhau hay không.

Nguỵ Vô Tiện cười nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, bọn họ đều nói quan hệ của chúng ta tốt, vậy ngươi có thể nhường ta hay không ha?"

Lam Vong Cơ nói: "Sẽ không".

Nguỵ Vô Tiện ồ một tiếng, đột nhiên cười có chút không rõ hàm ý nói: "Hàm Quang Quân, trận tỷ thí này đối với ta không công bằng nha!"

Lam Vong Cơ nói: "Có gì bất công?"

Nguỵ Vô Tiện hai tay đỡ eo, vẻ mặt khó chịu nói: "Hàm Quang Quân, cái eo này của ta á ~, cũng không biết tại sao lại thế này, vừa đau vừa mỏi, chắc hôm qua đi săn hình như bị thương rồi quá, ngươi nói trận tỉ thí này có phải là không công bằng đối với ta hay không?"

Biểu tình ít khi nói cười của Lam Vong Cơ trong nháy mắt bị lời nói không biết xấu hổ của Nguỵ Vô Tiện phá vỡ ngay lập tức, "Nguỵ Anh, ngươi... ngươi..."

Nguỵ Vô Tiện hai mắt mỉm cười, cố ý nói tiếp: "Ta thế nào hả? Sao ngươi không nói? Chẳng lẽ Hàm Quang Quân biết cái eo này của ta ~ vì sao vừa đau vừa mỏi ư?"

Gương mặt của Lam Vong Cơ vẫn trắng nõn, nhưng hai tai lúc này giống như bị lửa thiêu đỏ bừng, biển người tấp nập bên dưới đài tỷ thí, còn có không ít trưởng bối các nhà đều đang nhìn xem, Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc trước mặt mọi người đến tâm thần rối loạn, bất đắc dĩ nói: "Nguỵ Anh, đừng nháo".

Trận tỷ thí đã bắt đầu rồi, Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ xấu hổ đến mức không còn dáng vẻ nữa, cũng không khiêu khích y tiếp, ngẩng đầu ưỡn ngực, đoan đoan chính chính hành lễ với Lam Vong Cơ, nói: "Hàm Quang Quân, mời chỉ giáo".

Lam Vong Cơ thấy hắn rốt cuộc nghiêm túc lại, lập tức cũng ổn định tinh thần, thi lễ nói: "Mời".

Hai người đồng thời rút kiếm ra, Nguỵ Vô Tiện xung phong tấn công về phía Lam Vong Cơ trước, Lam Vong Cơ nghiêng người tránh thoát, vòng eo Nguỵ Vô Tiện uốn ở một độ cong không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng thay đổi phương hướng, lại tấn công Lam Vong Cơ một lần nữa.

Đánh một hồi, vài tu sĩ tu vi cao thâm, dần dần đều phát hiện ra có điểm không thích hợp, hai người nhìn như đánh rất kịch liệt, linh quang bay tung toé, nhưng với tu vi của hai người, nếu thật sự đánh giá, thì tuyệt đối không phải ở trình độ hiện giờ này, đặc biệt là Nguỵ Vô Tiện, từng chiêu từng thức giống như không phải đang so kiếm, mà ngược lại giống như đang... múa kiếm!

Nguỵ Vô Tiện một thân hắc y, trên khuôn mặt đường nét rõ ràng tuy mang theo chút vẻ ngả ngớn phong lưu, nhưng ánh mắt lanh lợi trong trẻo, trước sau truy đuổi Lam Vong Cơ.

Mà Lam Vong Cơ thì mặt vô biểu tình, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú nhã nhặn lạnh lùng như thế, một thân bạch y như tuyết, mạt ngạch theo động tác cũng tung bay trong không trung cùng với quần áo lả lướt, nhìn như trích tiên thanh lãnh cao quý.

Hai người đều là tướng mạo xuất chúng, dáng người trác tuyệt. Khiến cho các nữ tu xung quanh đài tỷ thí đều rung động không thôi, có chút to gan kích động lên trực tiếp ném hoa cho bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy hoa bay tới, thuận tay đón lấy hai đoá.

Lam Vong Cơ nhíu mày lại, chiêu thức đột nhiên có chút sắc bén, duỗi tay đoạt hoa trong tay Nguỵ Vô Tiện, nữ tu dưới đài thấy Nguỵ Vô Tiện không chỉ đón được hoa, Lam Vong Cơ dường như còn muốn giành lấy, lập tức hú hét liên tục, trong tay không có hoa vội vã đi tìm, sau đó hoa tươi được người này nối tiếp người kia đua nhau ném lên đài tỷ thí.

Nguỵ Vô Tiện loạt xoạt chụp được cả một đống hoa, cao giọng nói: "Đa tạ ý tốt của các vị cô nương".

Các nữ tu dưới đài trong nháy mắt kích động không thôi, Lam Vong Cơ cau mày, thế công càng thêm mãnh liệt, Nguỵ Vô Tiện tươi cười nói: "Hàm Quang Quân đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng thích những đoá hoa này??"

Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Nguỵ Anh!"

Cánh tay đột nhiên bị Lam Vong Cơ chụp lấy, các đoá hoa trong tay tức khắc rơi đầy đất, nhìn Lam Vong Cơ gần trong gang tấc, Tuỳ Tiện trên tay phải Nguỵ Vô Tiện bị hắn tuỳ ý ném đi, chặn một đoá hoa thược dược còn chưa rơi xuống, cả người đột ngột nhào tới bên người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ thấy hắn quăng kiếm lao tới, sợ làm hắn bị thương, Tị Trần trong nháy mắt cũng bị ném sang một bên.

Lam Vong Cơ đang định đưa tay đỡ Nguỵ Vô Tiện đang nhào tới, nhưng phát hiện Nguỵ Vô Tiện đúng lúc đó lại thay đổi tư thế, muốn đưa đoá hoa thược dược trong tay hướng về phía đầu y, lập tức lui về sau vài bước vội vàng né tránh.

Nguỵ Vô Tiện ý xấu nổi lên, cười nói: "Hàm Quang Quân ngươi trốn cái gì? Ta cũng không ăn thịt ngươi".

Lam Vong Cơ lại bất đắc dĩ xấu hổ đến tức giận, mở miệng nói: "Nguỵ Anh, đừng náo loạn".

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: "Nháo gì đâu chứ, ngươi xem đoá hoa này thật đẹp, rất xứng với ngươi, không cài lên rất là đáng tiếc á".

Lam Vong Cơ: "....."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau