Điền Văn Đô thị Hiện Đại Ngôn Tình Nữ Cường Tiểu thuyết Truyện Sủng Xuyên Không
Dịch giả: Quýt Đại Tiên
Đang cập nhật
56 năm trước
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Gả Nhầm Sĩ Quan
Ôn Nam xuyên về những năm 70. Cô theo di ngôn của người anh trai đã mất, đến doanh trại để tìm người chồng chưa từng gặp mặt của mình.
Cô không biết tên của người đó, chỉ biết anh họ Trần.
Nhưng khi đến doanh trại, Ôn Nam mới phát hiện nhà họ Trần có hai anh em, và cô không biết ai mới là chồng mình.
Ôn Nam nhìn Trần Tự – người anh cả cao lớn, mặc quân phục trước mặt, cắn răng quyết định: “Trại trưởng Trần, chào anh, em là vợ anh.”
Trần Tự đã sống hơn hai mươi năm, chưa từng hứa hẹn sẽ cưới em gái của bất kỳ đồng đội nào.
Thấy cô không có nơi nào để đi, anh quyết định tạm thời sắp xếp cho cô ở khu gia đình quân nhân.
Ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, và mỗi khi về, anh luôn thấy Ôn Nam đi qua đi lại dưới tầm mắt mình.
Đặc biệt, mỗi đêm trước khi đi ngủ, qua bức tường mỏng, anh đều nghe thấy tiếng nước vang lên khi cô gái nhỏ ở phòng bên đang tắm…
Sau đó, em trai của Trần Châu được điều chuyển ra khỏi doanh trại, gửi thư về.
Trong thư cậu ấy viết, nếu có một cô gái tên Ôn Nam đến tìm, thì nhờ anh chăm sóc tạm thời, đợi khi mọi chuyện bên ngoài ổn thỏa cậu ấy sẽ trở về đón cô.
Lúc này, Trần Tự mới biết người mà Ôn Nam tìm ngay từ đầu chính là em trai mình, Trần Châu.
Lần đầu tiên trong đời, Trần Tự giữ riêng cho mình một bí mật, anh gửi thư trả lời Trần Châu: “Không có ai cả.”
Về sau, Trần Châu nhận được thư từ anh trai, nói rằng anh sắp kết hôn.
Trần Châu liền xin phép nghỉ để về.
Vừa bước vào nhà, cậu ấy nhìn thấy Ôn Nam với nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền hiện rõ, giống hệt những gì Ôn Quốc đã mô tả về cô em gái của mình.
Trần Tự từ trong nhà bước ra, vòng tay ôm eo thon của Ôn Nam, nhìn Trần Châu, nói: “Đây là chị dâu của em.”
Trần Châu: “???”
Cái quái gì thế này? Đây rõ ràng là vợ của em mới đúng!