Chương 24: Sự Thật (4)
"Hả.Tiểu Phương sao con lại ở đây?"
Nhâm Liễu Phương nhìn lên Khánh Hữu Tuấn tay lau nước nước lắc đầu
"Con...con. lên đưa trà cho 2 người ạ"
"Con...con đã nghe thấy hết rồi sao Tiều Phương"
Nhâm Liều Phương tới nằm lấy áo Khánh Hữu Tuẩn
"Vâng...vâng..chú Khánh có thật là mẹ con vẫn còn sống không?"
Khánh Hữu Tuấn cúi xuống lấy tay gạt nước mắt trên đôi mắt của Nhâm Liễu Phương và nở nụ cười mỉm
"Đúng vậy, mẹ con vẫn còn sống...thế nên con đừng buồn quá"
"Bây giờ ta phải tới bệnh viện, còn về mẹ con ta sẽ đích thân tìm kiếm"
"Thế nên Tiểu Phương con hãy vui lên và đợi ta nhé"
Nhâm Liễu Phương nghe thấy vậy đã oà lên khóc liên tục gật đầu
"Vâng..vâng..hức.chú Khánh"
"Con...con hức.cảm.hức..ơn chú"
"Được rồi, tiểu Phương ngoan đừng khóc"
Sau đó Khánh Hữu Tuấn liền xuống nhà ra ngoài đi tới bệnh viện
Bà Nhâm cũng đi tới bên cạnh ôm Nhâm Liễu Phương mà an ủi
"Phương Phương ngoan hãy đợi tin của cậu ấy"
"Tốt quá rồi nhỉ Phương Phương, mẹ con vẫn còn sống...bà..bà cũng rất vui"
"Bà bà"
Khánh Vỹ Tĩnh ở dưới nhà nghe thấy tiếng khóc cũng chạy lên ngơ ngác hỏi
"Phương Phương, bà Nhâm..."
"Phương Phương sao cậu lại khóc thế này?"
"Tĩnh Tĩnh?"
Nhâm Liễu Phương liền chạy tới ôm Khánh Vỹ Tĩnh khiến cậu bỗng đỏ mặt lên
"Tĩnh Tĩnh tớ vui quá...tớ vui quá"
"Phương Phương cậu...cậu làm gì thế đột nhiên lại ôm mình"
Thấy Nhâm Liễu Phương đang khóc cũng không trả lời lại Khánh Vỹ Tĩnh cũng bất lực cho Nhâm Liễu Phương ôm
Trên xe Khánh Hữu Tuấn, ông liên tục suy nghĩ về làm sao để tìm Nhâm Ánh Tuyết
"Bây giờ mình phải kiếm cô ấy từ đâu đây, chắc mình nên hỏi Tuyết Nhu"
"Không được Tuyết Nhu bây giờ đang rất yêu mình không thể cứ hỏi mấy chuyện này được"
"Haizz đúng là tự mình điều tra thôi"
Khi Khánh Hữu Tuấn tới bệnh biện thì gặp Trương Anh Kiệt
"Chú Khánh...chú Khánh..chú tới rồi"
"Anh Kiệt có việc gì mà vội vàng thế?"
"Phu nhân...phu nhân cô ấy"
"Cô ấy sao?"
"Cô ấy liên tục nói muốn tìm chú còn kêu đã nhớ ra gì đó"
"Thật sao?, bây giờ cô ấy đâu"
"Vâng các ý tá đã đỡ cô ấy về lại phòng bệnh rồi ạ... hiện đang hồi sức ạ"
"Được rồi, cảm ơn con, con hãy tiếp tục công việc đi"
"Vâng thưa chú Khánh"
Khánh Hữu Tuấn liền chạy nhanh lên phòng bệnh
"Tuyết Nhu!"
"Hนัน Tuan, la anh sao"
"Tuyết Nhu em có sao không?"
"Em còn đau đầu hay mệt không"
Mộng Tuyết Nhu lắc đầu nhìn Khánh Hữu Tuấn
"Họ Nói em muốn tìm anh, có chuyện gì xảy ra vậy, Tuyết Nhu?"
"Hữu Tuấn em..em nhớ lại rồi"
"Không phải toàn bộ nhưng em đã nhớ lại rồi"
"Em...em nói thật chứ Tuyết Nhu?"
"Vâng...em là Khánh Tuyết Nhu là vợ của anh, còn anh là Khánh Hữu Tuấn, chúng ta có một đứa con là Khánh Vỹ Tĩnh"
Nghe tới đây Khánh Hữu Tuấn ôm trầm lấy Mộng Tuyết Nhu
"Tuyết Nhu anh vui lắm, anh vui lắm em đã nhớ lại rồi"
"Hữu Tuấn...nhưng em không phải đã nhớ lại hoàn toàn..."
"Anh mặc kệ!, anh không quan tâm...cho dù em ra sao đi nữa"
"Em vẫn là vợ của anh là mẹ của Tĩnh Tĩnh"
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rồi em sẽ nhớ lại..anh sẽ giúp em"
Những lời nói của Khánh Hữu Tuấn đã khiến cho Mộng Tuyết Nhu rất xúc động, cô đã đưa 2 tay sờ lên má của
Khánh Hữu Tuấn khiến cho Khánh Hữu Tuấn ngơ ngác
Cô từ từ đưa khuôn mặt mình gần đến Khánh Hữu Tuấn và đã hôn lên đôi môi của anh
Khi cô buông ra cô đặt 1 ngón tay lên môi Khánh Hữu Tuấn và nói
"Cảm ơn anh Hữu Tuấn, em xin lỗi vì đã rời xa anh và Tĩnh Tĩnh 5 năm qua"
Nhâm Liễu Phương nhìn lên Khánh Hữu Tuấn tay lau nước nước lắc đầu
"Con...con. lên đưa trà cho 2 người ạ"
"Con...con đã nghe thấy hết rồi sao Tiều Phương"
Nhâm Liều Phương tới nằm lấy áo Khánh Hữu Tuẩn
"Vâng...vâng..chú Khánh có thật là mẹ con vẫn còn sống không?"
Khánh Hữu Tuấn cúi xuống lấy tay gạt nước mắt trên đôi mắt của Nhâm Liễu Phương và nở nụ cười mỉm
"Đúng vậy, mẹ con vẫn còn sống...thế nên con đừng buồn quá"
"Bây giờ ta phải tới bệnh viện, còn về mẹ con ta sẽ đích thân tìm kiếm"
"Thế nên Tiểu Phương con hãy vui lên và đợi ta nhé"
Nhâm Liễu Phương nghe thấy vậy đã oà lên khóc liên tục gật đầu
"Vâng..vâng..hức.chú Khánh"
"Con...con hức.cảm.hức..ơn chú"
"Được rồi, tiểu Phương ngoan đừng khóc"
Sau đó Khánh Hữu Tuấn liền xuống nhà ra ngoài đi tới bệnh viện
Bà Nhâm cũng đi tới bên cạnh ôm Nhâm Liễu Phương mà an ủi
"Phương Phương ngoan hãy đợi tin của cậu ấy"
"Tốt quá rồi nhỉ Phương Phương, mẹ con vẫn còn sống...bà..bà cũng rất vui"
"Bà bà"
Khánh Vỹ Tĩnh ở dưới nhà nghe thấy tiếng khóc cũng chạy lên ngơ ngác hỏi
"Phương Phương, bà Nhâm..."
"Phương Phương sao cậu lại khóc thế này?"
"Tĩnh Tĩnh?"
Nhâm Liễu Phương liền chạy tới ôm Khánh Vỹ Tĩnh khiến cậu bỗng đỏ mặt lên
"Tĩnh Tĩnh tớ vui quá...tớ vui quá"
"Phương Phương cậu...cậu làm gì thế đột nhiên lại ôm mình"
Thấy Nhâm Liễu Phương đang khóc cũng không trả lời lại Khánh Vỹ Tĩnh cũng bất lực cho Nhâm Liễu Phương ôm
Trên xe Khánh Hữu Tuấn, ông liên tục suy nghĩ về làm sao để tìm Nhâm Ánh Tuyết
"Bây giờ mình phải kiếm cô ấy từ đâu đây, chắc mình nên hỏi Tuyết Nhu"
"Không được Tuyết Nhu bây giờ đang rất yêu mình không thể cứ hỏi mấy chuyện này được"
"Haizz đúng là tự mình điều tra thôi"
Khi Khánh Hữu Tuấn tới bệnh biện thì gặp Trương Anh Kiệt
"Chú Khánh...chú Khánh..chú tới rồi"
"Anh Kiệt có việc gì mà vội vàng thế?"
"Phu nhân...phu nhân cô ấy"
"Cô ấy sao?"
"Cô ấy liên tục nói muốn tìm chú còn kêu đã nhớ ra gì đó"
"Thật sao?, bây giờ cô ấy đâu"
"Vâng các ý tá đã đỡ cô ấy về lại phòng bệnh rồi ạ... hiện đang hồi sức ạ"
"Được rồi, cảm ơn con, con hãy tiếp tục công việc đi"
"Vâng thưa chú Khánh"
Khánh Hữu Tuấn liền chạy nhanh lên phòng bệnh
"Tuyết Nhu!"
"Hนัน Tuan, la anh sao"
"Tuyết Nhu em có sao không?"
"Em còn đau đầu hay mệt không"
Mộng Tuyết Nhu lắc đầu nhìn Khánh Hữu Tuấn
"Họ Nói em muốn tìm anh, có chuyện gì xảy ra vậy, Tuyết Nhu?"
"Hữu Tuấn em..em nhớ lại rồi"
"Không phải toàn bộ nhưng em đã nhớ lại rồi"
"Em...em nói thật chứ Tuyết Nhu?"
"Vâng...em là Khánh Tuyết Nhu là vợ của anh, còn anh là Khánh Hữu Tuấn, chúng ta có một đứa con là Khánh Vỹ Tĩnh"
Nghe tới đây Khánh Hữu Tuấn ôm trầm lấy Mộng Tuyết Nhu
"Tuyết Nhu anh vui lắm, anh vui lắm em đã nhớ lại rồi"
"Hữu Tuấn...nhưng em không phải đã nhớ lại hoàn toàn..."
"Anh mặc kệ!, anh không quan tâm...cho dù em ra sao đi nữa"
"Em vẫn là vợ của anh là mẹ của Tĩnh Tĩnh"
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rồi em sẽ nhớ lại..anh sẽ giúp em"
Những lời nói của Khánh Hữu Tuấn đã khiến cho Mộng Tuyết Nhu rất xúc động, cô đã đưa 2 tay sờ lên má của
Khánh Hữu Tuấn khiến cho Khánh Hữu Tuấn ngơ ngác
Cô từ từ đưa khuôn mặt mình gần đến Khánh Hữu Tuấn và đã hôn lên đôi môi của anh
Khi cô buông ra cô đặt 1 ngón tay lên môi Khánh Hữu Tuấn và nói
"Cảm ơn anh Hữu Tuấn, em xin lỗi vì đã rời xa anh và Tĩnh Tĩnh 5 năm qua"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất