Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh
Chương 14: Tờ Báo Chuyên Nghiệp 2
Chương 14: Tờ báo chuyên nghiệp 2
Hiện tại bây giờ….tính từ khu vực nàng đang ở ra đến bên ngoài, phóng xa mười km, cũng chỉ có ít ỏi mười mấy người.
Đây là muốn đối xử với nàng giống như thành phần khủng bố đi!?
Vân Mạt lại một lần nữa nằm như xác chết ở trên giường, thật quá là xúi quẩy!!
Nàng cảm thấy năm nay hẳn là nàng đã đắc tội với Thiên Đạo.
Ngày mai, nàng cần phải đốt vài nén hương.
A, đúng rồi, tài khoản kia còn 164 tinh tệ, nàng còn phải mau chóng quyên góp đi ra ngoài một nửa, nếu không sẽ có nghiệp báo, làm sao lại có thể quên mất chuyện này chứ!!!
Một một đêm này, Vân Mạt cảm thấy chính mình nghỉ ngơi rất tệ.
Không một ai có thể ngủ yên nổi dưới sự quấy rối của lũ rô bốt hết lần này đến lần khác.
(hai tiếng kiểm tra 1 lần!)
Bất quá, ngày hôm sau, nhìn thấy sắc mặt của bác sỹ Tần Mộc so với nàng càng đen hơn, Vân Mạt vẫn là không nhịn được cười ha ha.
“Bác sỹ Tần, ngươi chuẩn bị đến toà án sao?”
Người này tướng mạo hôm nay quá rõ ràng! Giữa hai hàng lông mày xuất hiện nghịch văn, lại còn lộn xộn, nếu không sửa lại được, anh ta sẽ phải đi vào đấy mấy ngày.
Tần Mộc mặt mày ủ rũ nhìn nàng: “Ngươi đoán thử xem?”
“Ngươi cảm thấy sao?” Vân mạt bĩu môi, ở trên giường nhấc chân lên bắt chéo.
“Ngươi có phải biết cái gì hay không?”
Tần Mộc hỏi, hắn qua đen đủi, buổi sáng, khi vừa mở cửa hắn đã nhận được thư của luật sư, chính là bệnh nhân giường số 2, kiện hắn dùng sai thuốc, mấu chốt là hôm ấy hắn thay ca của người khác, không có thời gian kiểm tra, đúng là nhận nhầm thật.
“Nếu ngươi có thể giúp ta một việc, ta liền nói cho ngươi biết, buổi chiều làm như thế nào để vượt qua sóng gió.”
Trái, phải đều không có người, Vân Mạt chậm rãi nói với Tần Mộc.
Tần Mộc không muốn để ý đến phản ứng của nàng, nhưng hiện nay, hắn xác thật đang tâm phiền ý loạn, dứt khoát liền theo ý nàng nói: “Cần ta giúp ngươi chuyện gì?”
“Ta muốn đi làm phục vụ tại nhà hàng Phỉ Tư trong vòng một tháng, ngươi làm người đảm bảo cho ta được không?”
“Ngươi đi làm gì?”
Tầm Mộc nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy chính mình có chút ảo giác.
Nữ hài tử này đã đủ tuổi thành niên chưa?
“Ngươi nghe không lầm, ta đến từ Lam Tinh, ta không có tiền, hiện tại ta không có nhà để về…”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Tần Mộc dần dần biến mất.
Trước đây, hắn chỉ nghĩ rằng, hình như nữ nhân đáng ghét này ở bệnh viện ăn vạ…Nhưng lại không dự đoán được là nàng không thể không ăn vạ.
Ngày hôm qua hắn hướng trong hệ thống trung ương của bệnh viện kiến nghị gia tăng tần suất kiểm tra thân thể đối với Vân Mạt, cách làm này có phải đã sai rồi hay không?
Tần Mộc lâm vào vô hạn hối hận với bản thân mình, đến ngay cả sự việc phiền muộn vào buổi chiều cũng quên béng mất.
Vân Mạt nhịn không được bĩu môi, tên này vẫn là một tiểu bạch thỏ hảo tâm.
Tấm lòng hắn có bao nhiêu lớn mới có thể trước lo cho người khác, sau mới lo cho chính mình.
“Thế nào?” Vân Mạt cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Nếu ngươi không có chỗ để đi, ngươi có thể đến ở nhà ta…”
Tần Mộc nói rất là có thành ý, hắn muốn bồi thường một chút sai lầm của mình.
“No, no, no” Vân Mạt kiên định lắc đầu.
“Ngươi yên tâm, ta không thu tiền của ngươi!” Tần Mộc cõi lòng đầy đồng tình nói.
”Không, không, không, đây không phải vấn đề về tiền, mà là bởi vì ta xem ngươi sắp tới sẽ tương đối xui xẻo, ta sợ bị ngươi liên lụy”
Tần Mộc: Đệch… Lòng tốt của hắn mang đi cho chó ăn đi.
Hiện tại bây giờ….tính từ khu vực nàng đang ở ra đến bên ngoài, phóng xa mười km, cũng chỉ có ít ỏi mười mấy người.
Đây là muốn đối xử với nàng giống như thành phần khủng bố đi!?
Vân Mạt lại một lần nữa nằm như xác chết ở trên giường, thật quá là xúi quẩy!!
Nàng cảm thấy năm nay hẳn là nàng đã đắc tội với Thiên Đạo.
Ngày mai, nàng cần phải đốt vài nén hương.
A, đúng rồi, tài khoản kia còn 164 tinh tệ, nàng còn phải mau chóng quyên góp đi ra ngoài một nửa, nếu không sẽ có nghiệp báo, làm sao lại có thể quên mất chuyện này chứ!!!
Một một đêm này, Vân Mạt cảm thấy chính mình nghỉ ngơi rất tệ.
Không một ai có thể ngủ yên nổi dưới sự quấy rối của lũ rô bốt hết lần này đến lần khác.
(hai tiếng kiểm tra 1 lần!)
Bất quá, ngày hôm sau, nhìn thấy sắc mặt của bác sỹ Tần Mộc so với nàng càng đen hơn, Vân Mạt vẫn là không nhịn được cười ha ha.
“Bác sỹ Tần, ngươi chuẩn bị đến toà án sao?”
Người này tướng mạo hôm nay quá rõ ràng! Giữa hai hàng lông mày xuất hiện nghịch văn, lại còn lộn xộn, nếu không sửa lại được, anh ta sẽ phải đi vào đấy mấy ngày.
Tần Mộc mặt mày ủ rũ nhìn nàng: “Ngươi đoán thử xem?”
“Ngươi cảm thấy sao?” Vân mạt bĩu môi, ở trên giường nhấc chân lên bắt chéo.
“Ngươi có phải biết cái gì hay không?”
Tần Mộc hỏi, hắn qua đen đủi, buổi sáng, khi vừa mở cửa hắn đã nhận được thư của luật sư, chính là bệnh nhân giường số 2, kiện hắn dùng sai thuốc, mấu chốt là hôm ấy hắn thay ca của người khác, không có thời gian kiểm tra, đúng là nhận nhầm thật.
“Nếu ngươi có thể giúp ta một việc, ta liền nói cho ngươi biết, buổi chiều làm như thế nào để vượt qua sóng gió.”
Trái, phải đều không có người, Vân Mạt chậm rãi nói với Tần Mộc.
Tần Mộc không muốn để ý đến phản ứng của nàng, nhưng hiện nay, hắn xác thật đang tâm phiền ý loạn, dứt khoát liền theo ý nàng nói: “Cần ta giúp ngươi chuyện gì?”
“Ta muốn đi làm phục vụ tại nhà hàng Phỉ Tư trong vòng một tháng, ngươi làm người đảm bảo cho ta được không?”
“Ngươi đi làm gì?”
Tầm Mộc nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy chính mình có chút ảo giác.
Nữ hài tử này đã đủ tuổi thành niên chưa?
“Ngươi nghe không lầm, ta đến từ Lam Tinh, ta không có tiền, hiện tại ta không có nhà để về…”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Tần Mộc dần dần biến mất.
Trước đây, hắn chỉ nghĩ rằng, hình như nữ nhân đáng ghét này ở bệnh viện ăn vạ…Nhưng lại không dự đoán được là nàng không thể không ăn vạ.
Ngày hôm qua hắn hướng trong hệ thống trung ương của bệnh viện kiến nghị gia tăng tần suất kiểm tra thân thể đối với Vân Mạt, cách làm này có phải đã sai rồi hay không?
Tần Mộc lâm vào vô hạn hối hận với bản thân mình, đến ngay cả sự việc phiền muộn vào buổi chiều cũng quên béng mất.
Vân Mạt nhịn không được bĩu môi, tên này vẫn là một tiểu bạch thỏ hảo tâm.
Tấm lòng hắn có bao nhiêu lớn mới có thể trước lo cho người khác, sau mới lo cho chính mình.
“Thế nào?” Vân Mạt cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Nếu ngươi không có chỗ để đi, ngươi có thể đến ở nhà ta…”
Tần Mộc nói rất là có thành ý, hắn muốn bồi thường một chút sai lầm của mình.
“No, no, no” Vân Mạt kiên định lắc đầu.
“Ngươi yên tâm, ta không thu tiền của ngươi!” Tần Mộc cõi lòng đầy đồng tình nói.
”Không, không, không, đây không phải vấn đề về tiền, mà là bởi vì ta xem ngươi sắp tới sẽ tương đối xui xẻo, ta sợ bị ngươi liên lụy”
Tần Mộc: Đệch… Lòng tốt của hắn mang đi cho chó ăn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất