Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh
Chương 45: Tìm Trường Thi 1
Chương 45: Tìm trường thi 1
Những học sinh bị loại, được khách khí đưa ra cổng trường, khoảng bốn vạn người thông qua khảo hạch, khua chiêng gõ mõ tham gia bài thi viết vào buổi chiều.
Trường học không có an bài nơi ở cho bọn họ, cũng không để ý đến bọn họ.
Thậm chí từ sau khi kết thúc bữa cơm trưa, khuôn viên trường rộng như vậy, cũng chỉ dư lại hơn bốn vạn thí sinh, cùng với nhân viên giám thị.
Mà thiết bị trí não tùy thân cùng với quang não của bọn họ, cũng đã sớm bị cắt đứt tín hiệu một cách lặng yên không tiếng động.
“Sao lại thế này? Sao không có tín hiệu?”
Người phát hiện sớm nhất chính là một nữ sinh, nàng thường thích chuẩn bị mọi việc sớm hơn một chút.
Bản đồ của trường học này, nàng vốn đã tải xuống, thời điểm chuẩn bị xem mới phát hiện, đã là trạng thái màu xám không thể dùng.
“Di? Thật đúng vậy! Các ngươi đã ai xem qua bản đồ chưa? Hoặc là đã ai tới qua nơi này chưa, đứng lên phía trước đi?” Có nam sinh bắt đầu sắp xếp.
“Có xem rồi thì cũng vô dụng, hiện tại chỉ có đánh số của trường thi, hoàn toàn không biết đánh số tương ứng của các tòa nhà.”, Một nam sinh nhỏ gầy khác đi theo đáp lại.
“Xem ra, khảo hạch đối với chúng ta, đã bắt đầu rồi!”, một nam sinh cao khoảng 1m9 đổ lại, đôi tay đút vào túi, tựa ở cây cột bên cạnh nói.
Đã là 12 giờ rưỡi trưa, thời gian khảo thí buổi chiều là hai giờ.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian một tiếng rưỡi, yêu cầu bọn họ ở trong trường quân đội Rechester diện tích hơn 1000 héc-ta tìm được địa điểm thi của chính mình.
1000 héc-ta là cái khái niệm gì? Ước chừng tương đương với 3 cái Di Hoà Viên, liền tính có vội vàng chạy, lung tung cũng đủ mất cả ngày.
“Nếu không thể đến trường thi đúng giờ, chúng ta đều bị tính là đào thải đi.”, một nữ sinh môi dầy nói.
Mặt trời chói lọi chiếu ở trên đỉnh đầu, trên mặt những thí sinh tham gia kiểm tra giống như những quả dưa chuột héo úa, một vẻ mộng bức, trừ bỏ há hốc mồm thì vẫn là há hốc mồm.
Ngốc lăng trong vòng năm phút, bọn học sinh đồng thời bắt đầu hành động, việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được đồng minh.
Hợp sức tung hoành, lúc này, không phải là thời điểm thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
“Trường thi của ngươi là số bao nhiêu?” Lập tức có nam đồng học nhiệt tình đi lên hỏi Vân Mạt.
“Trường thi số 33.”, Vân Mạt nói.
“Ta tên Lâm Phàm Thành, chúng ta ở cùng một trường thi, cùng nhau đi tìm đi. Bên kia có mấy người là đồng học của ta, chúng ta cùng nhau tìm, kiểm tra từng đoạn, từng đoạn, thế nào?”
Đề nghị của nam sinh này được hưởng ứng tích cực, mọi người lúc sau cũng bình tĩnh lại, đều lựa chọn phương pháp như vậy.
“Trường thi số 12 sang bên này hội hợp!” Đã có nam sinh hô lên.
Tiếp theo, hết đợt này đến đợt khác tiếng gào vang thành một mảnh.
“Trường thi số 5 ở bên này!”
“Trường thi số 68, đồng học trường thi số 68, hội họp ở bên này!”
……
Cảm xúc của mọi người đều cực kỳ nhất trí, sách lược của giai đoạn trước cũng thống nhất tuyệt đối.
Trước tìm đồng đội, lợi dụng lực lượng tập thể để tìm kiếm mục tiêu.
“Thời gian cấp bách, ta tự tiến cử làm đội trưởng lâm thời của trường thi số 33, mọi người có ý kiến gì không?”
Lâm Phàm Thành chủ động đứng ra, trường thi của bọn họ, ước chừng hơn bốn mươi người, đầu người đen nghìn nghịt, tất cả đều đang nhìn hắn chằm chằm.
“Không có, Phàm Thành, ngươi mau nói đi, tính toán làm sao bây giờ?”
Một nam sinh mập mạp dẫn đầu nói tiếp, hiển nhiên là người quen.
“Chúng ta cũng không có ý kiến gì.”, Những người không quen biết cũng tỏ thái độ.
Hiện tại không phải là thời điểm tranh đoạt, có người dẫn đầu, tốt hơn rất nhiều so với việc chia năm, xẻ bẩy.
“không dùng được Trí não thì chúng ta dùng giấy bút, dọc đường đi đem những gì nhìn thấy ở trường thi đều nhớ kỹ, nếu không tìm được số 33, chúng ta liền đi theo đội khác trao đổi tin tức.”
“Bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?” Lâm Phàm Thành hỏi.
“Ta, ta có vấn đề”, một nữ sinh khuôn mặt trẻ con giơ tay lên, xem biển tên trên người nàng, tên gọi là Hàn Tĩnh.
“Hàn Tĩnh? Ngươi nói đi.”, Lâm Phàm Thành thực khiêm tốn nói.
“Chúng ta có phải nên xác định phương hướng một chút hay không? Trước đi tìm theo một phương hướng.”, Hàn Tĩnh nói.
“Các ngươi có ý kiến gì không?” Lâm Phàm Thành tán đồng, sau đó thực khiêm tốn hỏi ý kiến đồng đội.
“Phía đông bắc.”, Vân Mạt nói.
“Cái gì?” Lâm Phàm Thành có chút không phản ứng kịp, “Ngươi có căn cứ gì sao?”
“Cảm giác”, Vân Mạt không nói nhiều lắm, dù sao có nói căn cứ thì bọn họ cũng không tin.
Cổ quyết Chu Dịch, dùng cho tìm vật là thích hợp nhất.
Cái gọi là “Giáp chấn Ất ly Bính tân Khôn, đinh Càn mậu khảm mình tốn môn, ngày canh vật bị mất tìm ở đoài thượng, nhâm quý tìm ở Cấn thượng”.
Tám quẻ tượng: Càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, Khôn, đoài, trên thực tế chính là bắt đầu từ phương Tây Bắc, thuận theo chiều kim đồng hồ xem tám phương hướng. Mà Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý lại đại biểu phân biệt canh giờ.
Như vậy lấy tình cảnh hôm nay làm ví dụ, hiện nay là tinh lịch ngày 5 tháng 4 năm 1172 là “Ngày Nhâm tuất”, đối ứng với câu “Nhâm quý tìm ở cấn thượng”, phương hướng của “Cấn”, chính là Đông Bắc.
Còn về khoảng cách có bao xa thì, khẩu quyết là: “Giáp mình năm dặm mà, Ất canh ngàn dặm hương, Bính tân chỉnh mười dặm, đinh nhâm ba dặm tàng, mậu quý xoay quanh, đây là vật bị mất phương hướng”.
Hiển nhiên quẻ này đối ứng chính là “Đinh nhâm ba dặm tàng”.
Hẳn là ở phía đông bắc, cách chừng 1.5 km.
Lại phối hợp với canh giờ cụ thể phía trên, đã có thể thu phạm vi mục tiêu xuống nhỏ nhất.
Lâm Phàm Thành cười ha hả một chút, nghĩ nàng là nói giỡn, không để trong lòng.
“Còn có người khác có ý tưởng gì khác không?” Hắn hỏi tiếp.
“Các ngươi có chú ý tới không? Huấn luyện viên đeo huân chương.”, nói chuyện chính là nữ sinh tải bản đồ kia, tên gọi Trâu Tiếu, nàng quả nhiên cũng đủ cẩn thận.
“Huân chương?” Lời này vừa ra, không ít người bắt đầu trầm tư.
“Là Khai Dương tinh huân chương?” Lâm Phàm Thành trước hết phản ứng lại đây.
“Là, Khai Dương tinh.” Trâu Tiếu gật đầu.
Những học sinh bị loại, được khách khí đưa ra cổng trường, khoảng bốn vạn người thông qua khảo hạch, khua chiêng gõ mõ tham gia bài thi viết vào buổi chiều.
Trường học không có an bài nơi ở cho bọn họ, cũng không để ý đến bọn họ.
Thậm chí từ sau khi kết thúc bữa cơm trưa, khuôn viên trường rộng như vậy, cũng chỉ dư lại hơn bốn vạn thí sinh, cùng với nhân viên giám thị.
Mà thiết bị trí não tùy thân cùng với quang não của bọn họ, cũng đã sớm bị cắt đứt tín hiệu một cách lặng yên không tiếng động.
“Sao lại thế này? Sao không có tín hiệu?”
Người phát hiện sớm nhất chính là một nữ sinh, nàng thường thích chuẩn bị mọi việc sớm hơn một chút.
Bản đồ của trường học này, nàng vốn đã tải xuống, thời điểm chuẩn bị xem mới phát hiện, đã là trạng thái màu xám không thể dùng.
“Di? Thật đúng vậy! Các ngươi đã ai xem qua bản đồ chưa? Hoặc là đã ai tới qua nơi này chưa, đứng lên phía trước đi?” Có nam sinh bắt đầu sắp xếp.
“Có xem rồi thì cũng vô dụng, hiện tại chỉ có đánh số của trường thi, hoàn toàn không biết đánh số tương ứng của các tòa nhà.”, Một nam sinh nhỏ gầy khác đi theo đáp lại.
“Xem ra, khảo hạch đối với chúng ta, đã bắt đầu rồi!”, một nam sinh cao khoảng 1m9 đổ lại, đôi tay đút vào túi, tựa ở cây cột bên cạnh nói.
Đã là 12 giờ rưỡi trưa, thời gian khảo thí buổi chiều là hai giờ.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian một tiếng rưỡi, yêu cầu bọn họ ở trong trường quân đội Rechester diện tích hơn 1000 héc-ta tìm được địa điểm thi của chính mình.
1000 héc-ta là cái khái niệm gì? Ước chừng tương đương với 3 cái Di Hoà Viên, liền tính có vội vàng chạy, lung tung cũng đủ mất cả ngày.
“Nếu không thể đến trường thi đúng giờ, chúng ta đều bị tính là đào thải đi.”, một nữ sinh môi dầy nói.
Mặt trời chói lọi chiếu ở trên đỉnh đầu, trên mặt những thí sinh tham gia kiểm tra giống như những quả dưa chuột héo úa, một vẻ mộng bức, trừ bỏ há hốc mồm thì vẫn là há hốc mồm.
Ngốc lăng trong vòng năm phút, bọn học sinh đồng thời bắt đầu hành động, việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được đồng minh.
Hợp sức tung hoành, lúc này, không phải là thời điểm thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
“Trường thi của ngươi là số bao nhiêu?” Lập tức có nam đồng học nhiệt tình đi lên hỏi Vân Mạt.
“Trường thi số 33.”, Vân Mạt nói.
“Ta tên Lâm Phàm Thành, chúng ta ở cùng một trường thi, cùng nhau đi tìm đi. Bên kia có mấy người là đồng học của ta, chúng ta cùng nhau tìm, kiểm tra từng đoạn, từng đoạn, thế nào?”
Đề nghị của nam sinh này được hưởng ứng tích cực, mọi người lúc sau cũng bình tĩnh lại, đều lựa chọn phương pháp như vậy.
“Trường thi số 12 sang bên này hội hợp!” Đã có nam sinh hô lên.
Tiếp theo, hết đợt này đến đợt khác tiếng gào vang thành một mảnh.
“Trường thi số 5 ở bên này!”
“Trường thi số 68, đồng học trường thi số 68, hội họp ở bên này!”
……
Cảm xúc của mọi người đều cực kỳ nhất trí, sách lược của giai đoạn trước cũng thống nhất tuyệt đối.
Trước tìm đồng đội, lợi dụng lực lượng tập thể để tìm kiếm mục tiêu.
“Thời gian cấp bách, ta tự tiến cử làm đội trưởng lâm thời của trường thi số 33, mọi người có ý kiến gì không?”
Lâm Phàm Thành chủ động đứng ra, trường thi của bọn họ, ước chừng hơn bốn mươi người, đầu người đen nghìn nghịt, tất cả đều đang nhìn hắn chằm chằm.
“Không có, Phàm Thành, ngươi mau nói đi, tính toán làm sao bây giờ?”
Một nam sinh mập mạp dẫn đầu nói tiếp, hiển nhiên là người quen.
“Chúng ta cũng không có ý kiến gì.”, Những người không quen biết cũng tỏ thái độ.
Hiện tại không phải là thời điểm tranh đoạt, có người dẫn đầu, tốt hơn rất nhiều so với việc chia năm, xẻ bẩy.
“không dùng được Trí não thì chúng ta dùng giấy bút, dọc đường đi đem những gì nhìn thấy ở trường thi đều nhớ kỹ, nếu không tìm được số 33, chúng ta liền đi theo đội khác trao đổi tin tức.”
“Bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?” Lâm Phàm Thành hỏi.
“Ta, ta có vấn đề”, một nữ sinh khuôn mặt trẻ con giơ tay lên, xem biển tên trên người nàng, tên gọi là Hàn Tĩnh.
“Hàn Tĩnh? Ngươi nói đi.”, Lâm Phàm Thành thực khiêm tốn nói.
“Chúng ta có phải nên xác định phương hướng một chút hay không? Trước đi tìm theo một phương hướng.”, Hàn Tĩnh nói.
“Các ngươi có ý kiến gì không?” Lâm Phàm Thành tán đồng, sau đó thực khiêm tốn hỏi ý kiến đồng đội.
“Phía đông bắc.”, Vân Mạt nói.
“Cái gì?” Lâm Phàm Thành có chút không phản ứng kịp, “Ngươi có căn cứ gì sao?”
“Cảm giác”, Vân Mạt không nói nhiều lắm, dù sao có nói căn cứ thì bọn họ cũng không tin.
Cổ quyết Chu Dịch, dùng cho tìm vật là thích hợp nhất.
Cái gọi là “Giáp chấn Ất ly Bính tân Khôn, đinh Càn mậu khảm mình tốn môn, ngày canh vật bị mất tìm ở đoài thượng, nhâm quý tìm ở Cấn thượng”.
Tám quẻ tượng: Càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, Khôn, đoài, trên thực tế chính là bắt đầu từ phương Tây Bắc, thuận theo chiều kim đồng hồ xem tám phương hướng. Mà Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý lại đại biểu phân biệt canh giờ.
Như vậy lấy tình cảnh hôm nay làm ví dụ, hiện nay là tinh lịch ngày 5 tháng 4 năm 1172 là “Ngày Nhâm tuất”, đối ứng với câu “Nhâm quý tìm ở cấn thượng”, phương hướng của “Cấn”, chính là Đông Bắc.
Còn về khoảng cách có bao xa thì, khẩu quyết là: “Giáp mình năm dặm mà, Ất canh ngàn dặm hương, Bính tân chỉnh mười dặm, đinh nhâm ba dặm tàng, mậu quý xoay quanh, đây là vật bị mất phương hướng”.
Hiển nhiên quẻ này đối ứng chính là “Đinh nhâm ba dặm tàng”.
Hẳn là ở phía đông bắc, cách chừng 1.5 km.
Lại phối hợp với canh giờ cụ thể phía trên, đã có thể thu phạm vi mục tiêu xuống nhỏ nhất.
Lâm Phàm Thành cười ha hả một chút, nghĩ nàng là nói giỡn, không để trong lòng.
“Còn có người khác có ý tưởng gì khác không?” Hắn hỏi tiếp.
“Các ngươi có chú ý tới không? Huấn luyện viên đeo huân chương.”, nói chuyện chính là nữ sinh tải bản đồ kia, tên gọi Trâu Tiếu, nàng quả nhiên cũng đủ cẩn thận.
“Huân chương?” Lời này vừa ra, không ít người bắt đầu trầm tư.
“Là Khai Dương tinh huân chương?” Lâm Phàm Thành trước hết phản ứng lại đây.
“Là, Khai Dương tinh.” Trâu Tiếu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất