Thiên Vi Thùy Xuân

Chương 4

Trước Sau
Ngu Lệ nhìn thấy bộ dạng này của hắn bây giờ thì đau lòng phát hoảng, lo lắng kéo hắn, còn hắn lại vô cùng áy náy nói với nàng: "Thật có lỗi, để nàng chịu ủy khuất."

Ngu Lệ lắc đầu liên tục, đáy mắt bỗng dưng thấm ra nước mắt, cầu khẩn nhìn ta một chút, cắn môi nói: "Chỉ cần được ở chung với Huân ca ca đã là vô cùng tốt rồi, Lệ Nhi không để ý đến những cái hư danh kia."

Ta thì để ý đấy.

Mỗi ngày ta đều suy nghĩ xem làm cách nào để chiếm vị trí chiến thần của hắn đến nỗi không ngủ được.

Đưa tay cầm bầu rượu trên bàn, ta rót đầy vào ba cái chén trống không trước mặt, tỉnh táo mở miệng:

"Minh Huân, mẫu thân ngươi Minh tướng quân từng là phụ tá đắc lực của mẫu thân ta, trung quân ái quốc, đi theo mẫu thân hơn mười năm. Năm đó bà ấy lấy tuyệt thế công huân của mình, cầu được Hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn, đây chính là lý do tên của ngươi tồn tại.

"Mà ta cùng ngươi, thuở nhỏ cùng đọc sách, cùng tập võ, là thanh mai trúc mã, cả hai không cần phải đoán, cũng chưa từng chất vấn qua tình ý của đối phương.

"Cho nên cho dù ta có thể mạnh hơn ngươi, binh sách thắng ngươi, vẫn nguyện ý hạ mình, an phận ở một góc, làm chủ mẫu Hầu phủ dịu dàng thục nữ, đầy một lòng chờ mong đến ngày gả cưới, hỉ phục cũng là tự tay từng đường kim mũi chỉ thêu ngày thêu đêm mà có.

"Thậm chí vì ngươi mà không cần binh quyền của công chúa, cự tuyệt Hoàng đế cữu cữu sắc phong cho ta kế thừa tước vị."

"Nhưng là ngươi, quả thực không xứng."

Ta nhấc lên một chén rượu, đưa tới trước mặt hắn, hắn xưa nay tâm ý tương thông với ta, một cái chớp mắt liền rõ ràng ý ta là gì, vội vàng gọi tên ta, khong giấu được sự kinh hoàng: "A Tự......"



Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hảo tâm nhắc nhở: "Không thể hối hận ."

Hắn do dự một chút, vành mắt dần dần đỏ lên, cơ hồ là hai tay run run dón lấy, nhưng thời điểm hai đầu ngón tay sắp chạm, ta lại buông lỏng tay ra.

6

Sứ ngọc rơi xuống, chia năm xẻ bảy, phát ra những tiếng vang chói tai.

Ta phất tay áo liền đem hai chiếc chén kia cùng rơi xuống, âm thanh bén nhọn, vang vọng toàn bộ đại điện:

"Một chén kính thiên địa, hai chén cáo phụ mẫu, ba chén thông thần minh, hôm nay ngươi vì một nữ tử thôn quê, làm trái ý mệnh của phụ mẫu, kháng chỉ bất tuân, ta cùng ngươi cắt đứt đoạn tình cảm này, ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau nam cưới nữ gả, lại không liên quan gì đến nhau nữa."

"Không! Không được!" Hắn không đợi ta nói xong liền hối hận, vội vàng nắm tay của ta, nước trong mắt sáng lấp lóe, cơ hồ cầu khẩn, "A Tự, chúng ta là được Hoàng thượng ngự chỉ tứ hôn, không thể thay đổi......"

Ta đem ánh mắt nhìn về hướng Ngu Lệ, ý tứ rất rõ ràng.

Minh Huân lại nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng ta, do dự giây lát, vẫn là nói: "Lệ nhi...... Lệ nhi ta cũng muốn cưới."

"Vậy liền hành lễ đi." Ta sớm đã không có ý định giữ hắn lại, những lời này chẳng qua là nói cho những người khác nghe, để không ai có cớ nói sau lưng nữa mà thôi.

Thị nữ đến theo ý ta, tiến lên dâng trà.



Minh Huân cùng Ngu Lệ liếc nhau, chắp tay lại, quỳ lạy ba lần.

Ta thẳng tắp lưng, không trốn không né, vô cùng toại nguyện khi nghe thấy trong đám người vang lên xì xào bàn tán, nói nam nhi dưới đầu gối là vàng, Minh Huân khúm núm như thế, thực sự có chút làm nhục phong phạm nhà tướng.

Những lời này, không qua đêm nay liền sẽ truyền khắp kinh đô, trở thành trò cười của tất cả mọi người lúc trà dư tửu hậu.

Minh Huân nửa chữ cũng nghe không lọt, trên mặt trắng xanh đan xen, thần sắc khó coi vô cùng.

Ta ra vẻ chưa phát giác, che miệng cười khẽ:

"Hầu gia trịnh trọng như vậy, quả nhiên trong lòng có ta."

Lời còn chưa dứt, thần sắc Ngu Lệ khẽ biến đổi, tròn đáy mắt hiện lên một tia ngoan lệ, lại rất nhanh che giấu, khôi phục thành một bộ dáng vô hại như cũ.

Nhưng về sau khi mọi người vây quanh tiễn tân lang tân nương động phòng, nàng cố ý đi đến bên cạnh ta, dùng thanh âm chỉ chúng ta nghe được nói:

"Tỷ tỷ sẽ sớm biết, người trong lòng Hầu gia là ai."

Thế cơ à?

Khóe môi nhẹ nhếch lên, ta cũng rất là chờ mong đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau