Thập Niên 80 Đá Tra Nam Ta Liền Bật Hack
Chương 12:
Anh ta sợ hai anh trai của cô đến vậy sao?
Hạ Thúy Phân nhìn xung quanh, thấy một bà lão gầy gò, mặc đồ rách rưới, đầu tóc bù xù, hốc mắt sâu hoắm, trông chẳng khác gì một bộ xương.
Mặc dù đây là kinh đô, nhưng vẫn có rất nhiều người không đủ ăn đủ mặc, từ đội sản xuất ra thành phố ăn xin, thật đáng thương.
"Anh thực sự có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em sao?" Hạ Thúy Phân nghi ngờ nhìn Mã Kiến, xác nhận lại.
“Tất nhiên rồi! Chỉ cần Thúy Phân vui vẻ, em muốn mạng anh cũng không sao!”
Đây là chính anh ta tự nói đấy nhé!
Hạ Thúy Phân cười rạng rỡ, chỉ tay không chút để tâm về phía bà lão bên đường, "Vậy anh hãy đi ăn xin cùng bà lão, rồi đưa hết tiền xin được cho bà ấy."
“Em nói gì vậy?” Mã Kiến nghi ngờ mình nghe nhầm, sửa lại mái tóc, trông ra vẻ ngông nghênh, “Anh Mã của em dù sao cũng là trai đẹp, làm sao có thể...”
“Ư ư... anh đã đồng ý với em rồi mà?”
Mã Kiến chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Hạ Thúy Phân đỏ mắt, tội nghiệp níu lấy tay áo anh ta, nói, "Anh Mã, ngay cả việc nhỏ này anh cũng không muốn làm vì em, vậy em làm sao có thể tin rằng đến Quảng Đông anh sẽ đối xử tốt với em đây?"
Bộ dạng này, y như một cô gái bị Mã Kiến phụ bạc.
Mã Kiến nhất thời á khẩu, gãi đầu, "Nhưng Thúy Phân à, đi ăn xin…”
"Đi hay không đi?" Hạ Thúy Phân chu môi, trông như một con cá nóc.
"Đi! Đi!"
Mã Kiến gật đầu cái rụp, lúc quay người lại thì luôn miệng chửi thề, đợi khi nào lừa được cô ta đi Quảng Đông rồi, ai còn phải hầu hạ nữa chứ?
Nếu không phải vì cô ta có tiền, còn anh thì không, sao anh ta phải chiều chuộng cô ta như vậy.
Ngó nghiêng một lúc, anh ta cởi khăn lụa trên tay xuống để che mặt, lưỡng lự một lúc rồi quỳ xuống bên cạnh bà lão.
Bà lão giật mình, lùi sang một bên.
“Phì.”
Hạ Thúy Phân không nhịn được cười phá lên, chỉ với dáng vẻ như vậy mà còn nói gì đến chuyện "dưới đầu gối nam nhi có vàng", à không!
Mã Kiến vốn không phải là đàn ông! Đây chỉ là một tên cặn bã, chỉ có điều lúc này Mã Kiến chưa ác độc như về sau.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, ánh mắt Hạ Thúy Phân lóe lên một tia cay nghiệt.
“Anh đừng có động đậy nhé! Nếu tối nay tôi quay lại mà không thấy anh đâu, tôi sẽ rất tức giận đó!”
Để lại lời đe dọa, Hạ Thúy Phân quay về nhà.
Ở nhà, anh cả và anh hai ngồi trên bậc thềm trước cửa, nhìn ra ngoài cổng đăm đăm.
“Hôm qua Thúy Phân nói có phải lừa chúng ta không? Nói là muốn học, quay lưng lại đã chạy theo thằng mặt trắng rồi?”
“Có ai nói chuyện như cậu không?
Thúy Phân là một đứa trẻ ngoan, nó không thể nào nói dối được!”
Anh cả vừa dứt lời, anh hai giơ mu bàn tay lau khóe mắt, có chút buồn bã, “Anh cả, anh nói xem, nếu Thúy Phân lớn lên rồi lấy chồng, chúng ta sẽ phải làm sao đây?”
Hạ Thúy Phân nhìn xung quanh, thấy một bà lão gầy gò, mặc đồ rách rưới, đầu tóc bù xù, hốc mắt sâu hoắm, trông chẳng khác gì một bộ xương.
Mặc dù đây là kinh đô, nhưng vẫn có rất nhiều người không đủ ăn đủ mặc, từ đội sản xuất ra thành phố ăn xin, thật đáng thương.
"Anh thực sự có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em sao?" Hạ Thúy Phân nghi ngờ nhìn Mã Kiến, xác nhận lại.
“Tất nhiên rồi! Chỉ cần Thúy Phân vui vẻ, em muốn mạng anh cũng không sao!”
Đây là chính anh ta tự nói đấy nhé!
Hạ Thúy Phân cười rạng rỡ, chỉ tay không chút để tâm về phía bà lão bên đường, "Vậy anh hãy đi ăn xin cùng bà lão, rồi đưa hết tiền xin được cho bà ấy."
“Em nói gì vậy?” Mã Kiến nghi ngờ mình nghe nhầm, sửa lại mái tóc, trông ra vẻ ngông nghênh, “Anh Mã của em dù sao cũng là trai đẹp, làm sao có thể...”
“Ư ư... anh đã đồng ý với em rồi mà?”
Mã Kiến chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Hạ Thúy Phân đỏ mắt, tội nghiệp níu lấy tay áo anh ta, nói, "Anh Mã, ngay cả việc nhỏ này anh cũng không muốn làm vì em, vậy em làm sao có thể tin rằng đến Quảng Đông anh sẽ đối xử tốt với em đây?"
Bộ dạng này, y như một cô gái bị Mã Kiến phụ bạc.
Mã Kiến nhất thời á khẩu, gãi đầu, "Nhưng Thúy Phân à, đi ăn xin…”
"Đi hay không đi?" Hạ Thúy Phân chu môi, trông như một con cá nóc.
"Đi! Đi!"
Mã Kiến gật đầu cái rụp, lúc quay người lại thì luôn miệng chửi thề, đợi khi nào lừa được cô ta đi Quảng Đông rồi, ai còn phải hầu hạ nữa chứ?
Nếu không phải vì cô ta có tiền, còn anh thì không, sao anh ta phải chiều chuộng cô ta như vậy.
Ngó nghiêng một lúc, anh ta cởi khăn lụa trên tay xuống để che mặt, lưỡng lự một lúc rồi quỳ xuống bên cạnh bà lão.
Bà lão giật mình, lùi sang một bên.
“Phì.”
Hạ Thúy Phân không nhịn được cười phá lên, chỉ với dáng vẻ như vậy mà còn nói gì đến chuyện "dưới đầu gối nam nhi có vàng", à không!
Mã Kiến vốn không phải là đàn ông! Đây chỉ là một tên cặn bã, chỉ có điều lúc này Mã Kiến chưa ác độc như về sau.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, ánh mắt Hạ Thúy Phân lóe lên một tia cay nghiệt.
“Anh đừng có động đậy nhé! Nếu tối nay tôi quay lại mà không thấy anh đâu, tôi sẽ rất tức giận đó!”
Để lại lời đe dọa, Hạ Thúy Phân quay về nhà.
Ở nhà, anh cả và anh hai ngồi trên bậc thềm trước cửa, nhìn ra ngoài cổng đăm đăm.
“Hôm qua Thúy Phân nói có phải lừa chúng ta không? Nói là muốn học, quay lưng lại đã chạy theo thằng mặt trắng rồi?”
“Có ai nói chuyện như cậu không?
Thúy Phân là một đứa trẻ ngoan, nó không thể nào nói dối được!”
Anh cả vừa dứt lời, anh hai giơ mu bàn tay lau khóe mắt, có chút buồn bã, “Anh cả, anh nói xem, nếu Thúy Phân lớn lên rồi lấy chồng, chúng ta sẽ phải làm sao đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất