Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 40: Tới tìm ta đúng không
“Thiếu gia?” Triệu Chuyết thấy Cố Lang bất động nhìn chằm chằm máu tươi trêи ngón tay thì sợ y lại giống như đêm qua, “Ngươi không sao chứ?”
Cố Lang đỏ mặt, như mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng đứng phắt dậy đụng đổ cả ghế, “Không có…… Không có gì.”
Trong đầu y như có máu đỏ cuồn cuộn chảy, bỗng nhiên hiện ra gương mặt Mộ Dung Diễn gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực khi cắn lên môi y……
Quanh thân Cố Lang tỏa nhiệt, chân cũng nhũn ra. Y lau sạch máu trêи ngón tay rồi hấp tấp trở về phòng, nhưng khi thấy chiếc giường trúc kia thì tâm lại cuồng loạn. Y muốn quay người đi nhưng hai chân lại không nghe lời, chậm rãi đi tới bên giường. Trêи đệm chăn tựa hồ còn sót lại mùi hương người kia, y vô thức đưa tay túm chặt, giống như kẻ bôn ba giữa đêm đông lạnh thấy được ánh lửa.
“Mộ Dung……” Y khẽ thì thầm, nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
*
Hôm sau Cố Lang xuống lầu thì thấy Triệu Chuyết và Khuyển Tị ngồi thì thầm bên cạnh giếng, không biết đang nói chuyện gì.
Triệu Chuyết thấy Cố Lang xuống thì liếc nhìn Khuyển Tị, vẻ như muốn nói lại thôi.
“Triệu thúc,” Cố Lang kỳ quái nói, “Sao vậy?”
“Thiếu gia……” Triệu Chuyết ấp úng rồi quay đầu hỏi nhỏ Khuyển Tị, “Nói được không?”
Khuyển Tị lắc đầu, “Không biết, điện hạ không dặn.”
Cố Lang nhíu mày, “Rốt cuộc là sao?”
Triệu Chuyết không thể làm gì khác nên đành phải nói: “Trịnh Vu Phi mưu phản, hiện giờ hoàng cung đều bị cấm quân bao vây.”
Cố Lang giật mình: “Cái gì?!”
Triệu Chuyết nói: “Nghe nói Thừa tướng ôm một đống sổ sách tố cáo Trịnh Vu Phi nhiều năm qua ăn hối lộ trái phép, chèn ép dân chúng. Hoàng thượng nói phải tra rõ nên Trịnh Vu Phi chó cùng bứt giậu.”
Cố Lang nhớ Mộ Dung Diễn từng nói với y Từ Chi Nghiêm không còn nể mặt Trịnh Vu Phi, gần đây nếu không phải Khuất Phong Vân âm thầm tương trợ thì e là chức thừa tướng cũng chẳng giữ được. Hôm nay Từ Chi Nghiêm tố cáo, quá nửa là chủ ý của Mộ Dung Diễn.
“Thái tử đâu?” Cố Lang hỏi Khuyển Tị, “Hắn cũng ở trong cung à?”
Khuyển Tị vẫn lắc đầu, “Mấy ngày nay nhiệm vụ chính của ta là ở đây trông chừng, chuyện khác điện hạ không nói.”
Bàn tay bên hông Cố Lang siết chặt. Y quay người về phòng cầm bội đao rồi vội vàng đi vào thành, “Ta đi xem thử.”
“Thiếu gia!” Triệu Chuyết muốn đuổi theo nhưng lai thấy Khuyển Tị thảnh thơi ăn đậu phộng, không khỏi la lên, “Công phu của ngươi tốt, mau ngăn thiếu gia lại đi! Nếu xảy ra chuyện gì……”
Khuyển Tị nói: “Điện hạ không nói phải ngăn cản Thái tử phi, vậy đâu cần cản làm gì.”
Triệu Chuyết: “……Phải…… Phải không?”
*
Cố Lang đứng ở góc đường, cổng cung cách đó không xa đóng chặt nên không thấy được tình hình bên trong.
Mộ Dung……
Cố Lang nắm chặt đao trong tay, chân vừa mới động thì bỗng nhiên bị người từ phía sau áp sát vào tường.
“Ưm……” Cố Lang rút đao ra nửa chừng thì bị hôn một cái lên má. Mộ Dung Diễn nhốt y giữa hai tay, cười nói: “Tới tìm ta à? Nhớ ta đúng không?”
Cố Lang thu đao lại, “Ngươi không ở trong cung à?”
“Nếu ta ở trong cung,” Mộ Dung Diễn nói, “Ngươi muốn đi cứu ta sao?”
Cố Lang: “Nhặt xác cho ngươi.”
Mộ Dung Diễn đưa tay bóp eo y, “Vô lương tâm, đều nói một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, đêm đó xem như ta mất công vô ích rồi đúng không?”
Cố Lang đẩy hắn ra muốn đi, Mộ Dung Diễn vội vàng kéo y lại, “Được được, không đùa ngươi nữa, đừng có chạy lung tung.”
Cố Lang khó hiểu nói: “Ngươi không đi? Ở đây làm gì?”
Mộ Dung Diễn: “Chờ.”
Cố Lang: “Chờ cái gì?”
Mộ Dung Diễn nhìn về chân trời phía Bắc bao la: “Chờ tướng sĩ Đại Diên của ta.”
Trong cung, cấm quân lùng sục lão Hoàng đế và thừa tướng. Khi binh biến lão Hoàng đế được Trần công công che chở đi, còn Thừa tướng cũng được Khuất Phong Vân mang đi.
Khuất Phong Vân dùng sức nhét Thừa tướng vào một cái hang trong ngự hoa viên, ghét bỏ nói: “Ăn cho lắm vào.”
Thừa tướng không phục, “Tại hang này nhỏ quá chứ bộ!”
Khuất Phong Vân phũ phàng dời tảng đá qua chặn cửa hang.
Hắn trốn tránh cấm quân, đang tính xem khi nào Thái tử đến thì chợt nghe trong hồ sau lưng vang lên tiếng ùng ục.
Khuất Phong Vân đề phòng nhìn mặt hồ nổi lên. Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc từ trong nước chui ra.
“Khụ khụ……” Nguyễn Niệm bị sặc nước ho khù khụ, bối rối ngẩng đầu liền thấy Khuất Phong Vân đứng trêи bờ. Y kinh hỉ nói: “A Ngạnh!”
Khuất Phong Vân kéo người lên rồi hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” Buổi sáng trước khi ra cửa rõ ràng hắn đã dặn y đợi trong phủ không được ra ngoài.
“Sư phụ nói mới chế ra thuốc giải, không biết có hữu hiệu hay không.” Nguyễn Niệm lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, “Ta vốn định cầm thuốc về, không ngờ đột nhiên có cấm quân tới nói Trịnh Vu Phi bị thương rồi dẫn sư phụ đi. Ta thừa dịp bọn hắn không chú ý lén chạy đi, nhưng khắp nơi đều là cấm quân, ta sốt ruột quá nên nhảy xuống hồ.”
Khuất Phong Vân: “……” Ngươi thật là gan.
Nguyễn Niệm lau nước trêи mặt rồi hỏi: “Chẳng phải Trịnh Vu Phi mưu phản à? Sao lại bị thương?”
Khuất Phong Vân: “Bị Trần công công đánh.” Trần công công mặc dù tuổi đã cao nhưng đánh nhau không hề thua kém ai, hai ba chiêu đã đạp Trịnh Vu Phi lăn ra đất, còn mang lão Hoàng đế bỏ chạy.
Cách đó không xa lại truyền tới tiếng bước chân, Khuất Phong Vân đề phòng liếc nhìn chung quanh rồi ôm Nguyễn Niệm nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, mượn đám lá um tùm che mình lại.
“Đừng lên tiếng.” Khuất Phong Vân nhìn xuống dưới thấy một đội cấm quân đang lùng tìm.
Nguyễn Niệm giật giật trong ngực hắn, cọ đến ngực hắn có chút ngứa. Hắn nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Nguyễn Niệm ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Quần áo bị ướt dính vào người thật là khó chịu, ta muốn cởi ra.”
Khuất Phong Vân: “……”
Cố Lang đỏ mặt, như mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng đứng phắt dậy đụng đổ cả ghế, “Không có…… Không có gì.”
Trong đầu y như có máu đỏ cuồn cuộn chảy, bỗng nhiên hiện ra gương mặt Mộ Dung Diễn gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực khi cắn lên môi y……
Quanh thân Cố Lang tỏa nhiệt, chân cũng nhũn ra. Y lau sạch máu trêи ngón tay rồi hấp tấp trở về phòng, nhưng khi thấy chiếc giường trúc kia thì tâm lại cuồng loạn. Y muốn quay người đi nhưng hai chân lại không nghe lời, chậm rãi đi tới bên giường. Trêи đệm chăn tựa hồ còn sót lại mùi hương người kia, y vô thức đưa tay túm chặt, giống như kẻ bôn ba giữa đêm đông lạnh thấy được ánh lửa.
“Mộ Dung……” Y khẽ thì thầm, nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
*
Hôm sau Cố Lang xuống lầu thì thấy Triệu Chuyết và Khuyển Tị ngồi thì thầm bên cạnh giếng, không biết đang nói chuyện gì.
Triệu Chuyết thấy Cố Lang xuống thì liếc nhìn Khuyển Tị, vẻ như muốn nói lại thôi.
“Triệu thúc,” Cố Lang kỳ quái nói, “Sao vậy?”
“Thiếu gia……” Triệu Chuyết ấp úng rồi quay đầu hỏi nhỏ Khuyển Tị, “Nói được không?”
Khuyển Tị lắc đầu, “Không biết, điện hạ không dặn.”
Cố Lang nhíu mày, “Rốt cuộc là sao?”
Triệu Chuyết không thể làm gì khác nên đành phải nói: “Trịnh Vu Phi mưu phản, hiện giờ hoàng cung đều bị cấm quân bao vây.”
Cố Lang giật mình: “Cái gì?!”
Triệu Chuyết nói: “Nghe nói Thừa tướng ôm một đống sổ sách tố cáo Trịnh Vu Phi nhiều năm qua ăn hối lộ trái phép, chèn ép dân chúng. Hoàng thượng nói phải tra rõ nên Trịnh Vu Phi chó cùng bứt giậu.”
Cố Lang nhớ Mộ Dung Diễn từng nói với y Từ Chi Nghiêm không còn nể mặt Trịnh Vu Phi, gần đây nếu không phải Khuất Phong Vân âm thầm tương trợ thì e là chức thừa tướng cũng chẳng giữ được. Hôm nay Từ Chi Nghiêm tố cáo, quá nửa là chủ ý của Mộ Dung Diễn.
“Thái tử đâu?” Cố Lang hỏi Khuyển Tị, “Hắn cũng ở trong cung à?”
Khuyển Tị vẫn lắc đầu, “Mấy ngày nay nhiệm vụ chính của ta là ở đây trông chừng, chuyện khác điện hạ không nói.”
Bàn tay bên hông Cố Lang siết chặt. Y quay người về phòng cầm bội đao rồi vội vàng đi vào thành, “Ta đi xem thử.”
“Thiếu gia!” Triệu Chuyết muốn đuổi theo nhưng lai thấy Khuyển Tị thảnh thơi ăn đậu phộng, không khỏi la lên, “Công phu của ngươi tốt, mau ngăn thiếu gia lại đi! Nếu xảy ra chuyện gì……”
Khuyển Tị nói: “Điện hạ không nói phải ngăn cản Thái tử phi, vậy đâu cần cản làm gì.”
Triệu Chuyết: “……Phải…… Phải không?”
*
Cố Lang đứng ở góc đường, cổng cung cách đó không xa đóng chặt nên không thấy được tình hình bên trong.
Mộ Dung……
Cố Lang nắm chặt đao trong tay, chân vừa mới động thì bỗng nhiên bị người từ phía sau áp sát vào tường.
“Ưm……” Cố Lang rút đao ra nửa chừng thì bị hôn một cái lên má. Mộ Dung Diễn nhốt y giữa hai tay, cười nói: “Tới tìm ta à? Nhớ ta đúng không?”
Cố Lang thu đao lại, “Ngươi không ở trong cung à?”
“Nếu ta ở trong cung,” Mộ Dung Diễn nói, “Ngươi muốn đi cứu ta sao?”
Cố Lang: “Nhặt xác cho ngươi.”
Mộ Dung Diễn đưa tay bóp eo y, “Vô lương tâm, đều nói một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, đêm đó xem như ta mất công vô ích rồi đúng không?”
Cố Lang đẩy hắn ra muốn đi, Mộ Dung Diễn vội vàng kéo y lại, “Được được, không đùa ngươi nữa, đừng có chạy lung tung.”
Cố Lang khó hiểu nói: “Ngươi không đi? Ở đây làm gì?”
Mộ Dung Diễn: “Chờ.”
Cố Lang: “Chờ cái gì?”
Mộ Dung Diễn nhìn về chân trời phía Bắc bao la: “Chờ tướng sĩ Đại Diên của ta.”
Trong cung, cấm quân lùng sục lão Hoàng đế và thừa tướng. Khi binh biến lão Hoàng đế được Trần công công che chở đi, còn Thừa tướng cũng được Khuất Phong Vân mang đi.
Khuất Phong Vân dùng sức nhét Thừa tướng vào một cái hang trong ngự hoa viên, ghét bỏ nói: “Ăn cho lắm vào.”
Thừa tướng không phục, “Tại hang này nhỏ quá chứ bộ!”
Khuất Phong Vân phũ phàng dời tảng đá qua chặn cửa hang.
Hắn trốn tránh cấm quân, đang tính xem khi nào Thái tử đến thì chợt nghe trong hồ sau lưng vang lên tiếng ùng ục.
Khuất Phong Vân đề phòng nhìn mặt hồ nổi lên. Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc từ trong nước chui ra.
“Khụ khụ……” Nguyễn Niệm bị sặc nước ho khù khụ, bối rối ngẩng đầu liền thấy Khuất Phong Vân đứng trêи bờ. Y kinh hỉ nói: “A Ngạnh!”
Khuất Phong Vân kéo người lên rồi hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” Buổi sáng trước khi ra cửa rõ ràng hắn đã dặn y đợi trong phủ không được ra ngoài.
“Sư phụ nói mới chế ra thuốc giải, không biết có hữu hiệu hay không.” Nguyễn Niệm lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, “Ta vốn định cầm thuốc về, không ngờ đột nhiên có cấm quân tới nói Trịnh Vu Phi bị thương rồi dẫn sư phụ đi. Ta thừa dịp bọn hắn không chú ý lén chạy đi, nhưng khắp nơi đều là cấm quân, ta sốt ruột quá nên nhảy xuống hồ.”
Khuất Phong Vân: “……” Ngươi thật là gan.
Nguyễn Niệm lau nước trêи mặt rồi hỏi: “Chẳng phải Trịnh Vu Phi mưu phản à? Sao lại bị thương?”
Khuất Phong Vân: “Bị Trần công công đánh.” Trần công công mặc dù tuổi đã cao nhưng đánh nhau không hề thua kém ai, hai ba chiêu đã đạp Trịnh Vu Phi lăn ra đất, còn mang lão Hoàng đế bỏ chạy.
Cách đó không xa lại truyền tới tiếng bước chân, Khuất Phong Vân đề phòng liếc nhìn chung quanh rồi ôm Nguyễn Niệm nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, mượn đám lá um tùm che mình lại.
“Đừng lên tiếng.” Khuất Phong Vân nhìn xuống dưới thấy một đội cấm quân đang lùng tìm.
Nguyễn Niệm giật giật trong ngực hắn, cọ đến ngực hắn có chút ngứa. Hắn nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Nguyễn Niệm ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Quần áo bị ướt dính vào người thật là khó chịu, ta muốn cởi ra.”
Khuất Phong Vân: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất