Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 36: Đố kị

Trước Sau
So với trượng phu nổi giận thì Phó Mẫn tỉnh táo hơn, bà ta nói: "Kỳ thực cũng không nhất định là họa, chúng ta vẫn là xem xét kỹ hẵng nói. Như Phàn Nhi nói đó, việc này chỉ cần nó và Dịch Vương nhất trí, không ai có thể chứng minh bọn họ đang gạt người. Không quản Dịch Vương có mục đích gì, hắn cũng không thể tự thừa nhận mình khi quân đâu."

Tuy rằng thê tử quá mức che chở ấu tử, nhưng lời này cũng không sai, Tạ Thái Phi thở dài, buồn bực nói: "Nói thì nói thế, nhưng cũng không biết Tứ hoàng tử đánh chủ ý gì, chuyện này một ngày không giải quyết, thì như là một ngày treo trên đỉnh đầu chúng ta một cây đao. Ngày nào đó lại có họa ập lên đầu!"

Phó Mẫn chậm rãi nói: "Ta chung quy vẫn là ánh mắt thiển cận, việc này vừa xảy ra, chỉ cảm thấy hài tử lập một công lao lớn, chỉ lo vui mừng mà lại không hỏi rõ tình huống. Ngươi đừng tức giận ảnh hưởng thân thể, muốn trách thì trách ta đi."

Gần đây ông ta không ở Kinh đô, Tạ Phàn khoe khoang lỗ mãng, cũng là bởi vì Phó Mẫn làm mẹ mà dung túng. Đừng nói chuyện này có ẩn tình, dù không có ẩn tình, cũng không nên như vậy —— Bạch Diệc Lăng người ta cũng cứu hoàng tử mà còn chưa nói gì kìa.

Hài tử bị đưa đi không biết thành tài hơn bao nhiêu lần so với hài tử nuôi bên người, lại không chịu nhận mình, cảm giác này vừa là hối hận vừa là bị đè nén, trong lòng Tạ Thái Phi có chút oán giận Phó Mẫn kiến thức hạn hẹp, nuông chiều hài tử, thế nhưng thê tử tự mình nói ra, ngược lại khiến ông ta có chút băn khoăn.

Phó Mẫn biết nhìn mặt đoán ý, lại nói: "Phu quân, ta nghĩ một hồi nữa sẽ viết một phong thư cho đại ca, giải thích tình huống của nơi này, cũng hỏi hắn xem định khi nào có thể điều nhiệm hồi kinh, thời điểm đó lỡ như xảy ra bất ngờ, cũng còn có người bảo đảm."

Ca ca của bà ta Phó Dược là đại tư mã đương nhiệm, một trong tam công*, tay nắm trọng binh, địa vị trong triều vô cùng quan trọng, chỉ là hiện tại đang phòng thủ biên quan, không ở Kinh đô, Tạ Thái Phi luôn rất tôn trọng vị cữu huynh này, nghe vậy cũng gật gật đầu, ngầm cho phép lời thê tử.

(*) Tam công là ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến

Trước mắt không có biện pháp khác, ông ta chỉ hận đã không giữ mối quan hệ tốt với Bạch Diệc Lăng, nếu không thì vụ án này mà tra ra được cái gì, cũng có thể trước hết lộ ra chút tin tức cho mình rồi.

Tạ Thái Phi chỉ tay vào Tạ Phàn, nói: "Mấy ngày nay nhốt nó lại, không cho nó xuất môn, cũng không cho nó lại khoe mẽ chút công lao này ra ngoài nữa!"

Thật vất vả trượng phu mới buông tha, Phó Mẫn chỉ lo ông ta đổi ý, vội vã phân phó hạ nhân: "Còn không mau đỡ Tam công tử xuống đi!"

Hạ nhân lén lút liếc mắt nhìn sắc mặt Hầu gia, lật đật đáp ứng, Tạ Thái Phi thất vọng ném roi xuống đất, nhanh chân rời đi. Phó Mẫn thở dài, cùng Tạ Phàn đi vào phòng ngủ của gã.

Mẫu tử hai người vào phòng, Phó Mẫn lệnh hạ nhân chuẩn bị khăn mặt và nước nóng, tự mình ngồi ở bên giường Tạ Phàn, lau vết thương cho gã. Kỳ thực những vết thương này cũng không quá nặng, chỉ có điều do ông ta quá giận dữ, nên có vài roi đánh vào mặt, thoạt nhìn đặc biệt thê thảm.

Trong lòng Tạ Phàn đang bực bội, bị khăn lông ướt đụng tới miệng vết thương, nhất thời cảm giác nóng rát ập đến, "bộp" một cái đẩy tay Phó Mẫn ra, cả giận nói: "Không phải mẹ mặc kệ ta sao? Cứ để ta bị đánh chết cho rồi!"

Phụ thân đánh gã xong mẫu thân mới mở miệng cầu xin, vậy còn có tác dụng gì!

Khăn mặt rơi trên mặt đất, nha hoàn đứng bên cạnh vội vã nhặt lên, Phó Mẫn nhìn Tạ Phàn chăm chú, nửa ngày không nói gì.

Tạ Phàn thấy bà ta như vậy, trong lòng lại có chút trống rỗng, đang muốn mở miệng liền nghe thấy mẫu thân lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."

Tạ Phàn bướng bỉnh bất động, Phó Mẫn nói tiếp: "Con muốn để ta mời phụ thân con lại đây sao?"

Tạ Phàn giận dỗi xốc chăn lên, xuống giường quỳ phịch xuống, đám hạ nhân thấy thế vội vã lui ra khỏi phòng.

Phó Mẫn nói: "Phạm vào lỗi lớn như vậy mà không biết hối cải, còn trách cứ ta, phụ thân con nói không sai, ta thực sự đã quá dung túng con, nếu như mặc kệ con cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ mang đến phiền phức cho toàn bộ Hầu phủ. Ta thật là hối hận, hối hận vì không đưa con vào trong quân đội rèn luyện cùng với nhị ca con!"

Tạ Phàn cắn răng nói: "Tên bạch nhãn lang lục thân không nhận Bạch Diệc Lăng kia, các người gặp hắn đều là một câu nhi tử hai câu nhi tử, hận không thể dán lên lấy lòng, đến ta thì tất cả đều là đánh chửi! Ta có cách gì, nhị ca không ở Kinh nên không thể xuất lực, lẽ nào ta phải trơ mắt nhìn cha nóng đầu lên, truyền vị trí Thế tử cho Bạch Diệc Lăng sao? Toàn bộ Hầu phủ khi đó, còn đất đặt chân cho ta à!"

Nguyên nhân cụ thể Bạch Diệc Lăng rời khỏi Hầu phủ, nói ra cũng chẳng vẻ vang gì, hai người Tạ Tỉ và Tạ Phàn đều không rõ lắm. Trong lòng Phó Mẫn hiểu rõ lời này của nhi tử nửa thật nửa giả, gã ghét cay ghét đắng Bạch Diệc Lăng là thật, nhưng chính mình mơ ước vị trí Thế tử, cũng là sự thật.

Bà ta thở dài, nói: "Chuyện như vậy con cần gì phải bận tâm. Cha mẹ quản con, là bởi vì thương yêu con, chỉ muốn con không buồn không lo quang minh chính đại mà sống, con từ khi sinh ra đã định là công tử phú quý, chỉ cần lo hưởng thụ phú quý của con, trách nhiệm cứ để các ca ca con gánh, còn không tốt sao?"

Tạ Phàn trợn mắt lên, vừa muốn phản bác, lại nghe bà ta nói: "Con yên tâm, ta sẽ không hại con, ta không thể để cha con truyền vị trí Thế tử cho Hà Nhi, ta làm sao cam lòng nhìn con bị ca ca con bắt nạt đây."

Tạ Phàn vui vẻ hỏi: "Thật sao?"

Phó Mẫn: "Vị trí này chỉ có nhị ca con mới thích hợp nhất."

Tạ Phàn: "..."

Gã hít sâu một hơi, được Phó Mẫn đỡ lên, mẫu tử hai người cùng ngồi xuống, Phó Mẫn kéo tay Tạ Phàn, nói: "Phàn Nhi, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, cha mẹ từ nhỏ đã thương yêu con nhất. Đại ca con từ nhỏ bị tặng cho người, nhị ca con đầu năm nay cũng vào quân rèn luyện, chỉ còn một mình con canh giữ ở bên cạnh chúng ta, làm gì có chuyện không cam lòng cho con, chỉ là bởi vì không muốn để con lại chịu khổ như hai huynh trưởng con mà thôi."

Bà ta thấy Tạ Phàn đã dần dần chịu nghe lời, lời nói càng thêm ôn nhu nhỏ nhẹ: "Muốn chống đỡ tòa Hầu phủ này không phải chuyện đơn giản, nhị ca con là huynh trưởng, việc nó nhận tước là danh chính ngôn thuận, cũng nhất định sẽ chăm sóc con. Nếu đổi thành con, con nghĩ thử xem, con chịu được mệt mỏi kia sao?"

Tạ Phàn há miệng, không lên tiếng.

Phó Mẫn nói: "Đại ca con từ nhỏ không có cha mẹ quản giáo, tính khí không tốt, bây giờ nó đã lớn như vậy, trên người lại có chức quan, ta và cha con không quản nó, là bởi vì tình cảm đã dần xa lạ, quản con là vì quan tâm con."

Tạ Phàn rầu rĩ nói: "Phải không? Nhưng cha không hài lòng với ta, Bạch Diệc Lăng cũng không thèm để mắt đến ta."

Phó Mẫn sờ sờ tóc gã, ôn hòa nói: "Cha con đang nổi nóng, con quả thật cũng phạm lỗi lầm, mấy ngày nay không nên đi chọc hắn. Sự tình qua đi là tốt rồi, bất kể thế nào, trong mắt người khác, chuyện này chính là con lập công lớn, chỉ cần con cắn chết không buông chuyện này, về sau ngoan ngoãn chút, thì sẽ không có vấn đề gì."

Tạ Phàn rốt cục cũng vui vẻ, Phó Mẫn gọi nha hoàn tới giúp gã thoa thuốc, nhìn nhi tử nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này mới chầm chậm đi ra khỏi phòng gã, vừa ra khỏi cửa, trên mặt bà ta mới hiện ra vẻ ưu sầu, thở dài một tiếng.

Thị nữ Khương Tú nói: "Phu nhân đây là đau lòng Tam công tử sao? Vừa nãy lúc Hầu gia động thủ, nô tì còn tưởng ngài sẽ lập tức can ngăn chứ."

Phó Mẫn nói: "Lúc đó Hầu gia đang nổi nóng, trong lòng nhất định cũng cảm thấy ngày thường ta cưng chiều Phàn Nhi quá độ mới có thể dạy hài tử thành như vậy, nếu không cho hắn đánh mấy roi xả giận, có lẽ ngay cả ta cũng bị trách lây. Làm gì mà dễ can ngăn đến vậy."

Khương Tú nói: "Người người đều nói Hầu gia với phu nhân là yêu thương có thừa, muốn gì được đó, vì ngài mà ngay cả Phò mã cũng không chịu làm, lại không thấy phu nhân hiền lành hiểu lễ. Nhưng chính vì ngài cẩn thận nên người trong phủ, bao gồm cả lão phu nhân mới có thể đều kính trọng ngài như vậy chứ!"



Nàng đang nói tới chuyện năm đó Tiên đế tuyển Phò mã cho nghĩa muội Đoan Kính Trưởng công chúa.

Lúc đó lão Hầu gia vẫn còn, là thời điểm phủ Vĩnh Định Hầu thịnh vượng, ứng cử viên cho chức Phò mã vốn đã xác định là Thế tử Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi, không nghĩ tới Hoàng Thượng chỉ hơi tiết lộ một chút ý tứ này, hai người Đoan Kính Trưởng công chúa và Tạ Thái Phi đều không muốn, từng người đều nói đã có người trong lòng.

Người Tạ Thái Phi thích chính là nữ nhi Phó Mẫn của Phó Đại học sĩ*, mà Đoan Kính Trưởng công chúa thì lợi hại hơn, càng nói thẳng nàng đã cùng Trấn quốc công Thịnh Miện - lúc đó đang đánh trận ngoài biên cương - âm thầm định chung thân, không phải hắn thì không gả.

(*) Là một chức quan cao cấp thời quân chủ; khởi nguồn là do Minh Thái Tổ phế bỏ chế độ Tể tướng, ban đầu chỉ là cố vấn không thực quyền bên cạnh Hoàng đế, phụ giúp Thái tử, hàm quan là chính ngũ phẩm. Đến thời Minh Thành Tổ thì các chức danh này là một bộ phận của Nội các và theo dòng phát triển của chức danh này thì dần dà nó trở thành có thực quyền ngang ngửa như Tể tướng.

—— phải biết, thời điểm đó sau khi Thịnh Miện mang đại quân tiến vào sa mạc đã nửa tháng mà không có tin tức gì truyền ra, người người đều nói e rằng hắn đã chết ở bên ngoài. Thái hậu không muốn đáp ứng hôn sự này, nhưng Đoan Kính Trưởng công chúa là nữ tử tính cách kiên cường, nói gì cũng không chịu thỏa hiệp.

Đoạn nhân duyên này giằng co tới lui, nảy sinh rất nhiều rắc rối, cuối cùng cũng không thành, kết cục là công chúa hướng Hoàng Thượng thỉnh lệnh, tự mình dẫn binh cưỡi ngựa ngàn dặm cứu tình lang, hai phu thê đắc thắng trở về, đồng thời Tạ Thái Phi cũng toại nguyện thành thân cùng Phó Mẫn.

Nghĩ tới đây, hình dáng nữ nhân kia lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Phó Mẫn, bà ta đột nhiên có chút phiền muộn. Đoan Kính rõ ràng cũng không phải cành vàng lá ngọc, phụ thân hai người là đồng liêu trong quân, lúc nhỏ cả hai còn thường xuyên gặp mặt, có thể cũng là bởi vì cha của nàng liều chết cứu Hoàng Thượng một mạng, mẫu thân và Thái hậu lại là khuê mật, từ đây nàng được tiếp vào trong cung, phong công chúa.

Hai người từ nhỏ đã không hợp tính nhau, Đoan Kính kiên cường tùy ý, bà ta lại mẫn cảm thiện mưu, cũng không biết tại sao, càng là cẩn thận từng li từng tí thì sống càng khó, càng là liều mạng thì vận may lại càng tốt.

Tựa như hôn sự này, Trưởng công chúa có thể ỷ vào sủng ái mà đi tranh thủ, bà ta lại chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào tình cảm của Tạ Thái Phi, thành thành thật thật ngồi ở nhà, chờ nam nhân này tới nghênh thú.

Vốn dĩ cho rằng mình có tình sẽ thành thân thuộc, chiếm được một đoạn nhân duyên tốt đẹp, Đoan Kính lại chỉ có thể là gái lỡ thì goá chồng trước khi cưới phải thủ tiết cả đời, không nghĩ tới, nàng lại một lần nữa gặp may, Trấn quốc công vậy mà thật sự không chết, còn thắng một trận lớn.

Sau đó, phu thê Trấn quốc công đắc thắng hồi kinh, được dân chúng đón chào, bọn họ cũng ở xa xa mà gặp qua một lần, Phó Mẫn vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc kinh diễm trong ánh mắt Tạ Thái Phi khi đó. Bà ta không hỏi trượng phu mình có từng cảm thấy hối hận không, bà ta cũng không muốn nghe đáp án.

Đại khái là bởi vì ngày hôm nay đại nhi tử đã rất lâu không gặp đến quý phủ, lại để cho bà ta bất tri bất giác nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nhưng bây giờ còn có rất nhiều vấn đề thực tế hơn đang chờ đợi mình, Phó Mẫn gượng kéo tâm tư trở về.

Lời Khương Tú nói cũng không làm cho bà ta cảm thấy vui vẻ, nếu như một người phụ nữ được trượng phu yêu thương, căn nguyên ở chỗ là nàng biết lấy lòng người, thì điều đó cũng không có gì đáng tự hào. Bà ta không khỏi thở dài, nói:

"Vậy thì có tác dụng gì, kỳ thực trong lòng ta rõ ràng, lão phu nhân vẫn cảm thấy bởi vì bệnh của ta mà hi sinh đại tôn tử của bà ấy, trong lòng rất bất mãn với ta. Ài, đang yên đang lành, Hà Nhi sao lại trở về phủ, đứa nhỏ này mềm không được cứng không xong, tính cách cũng không tốt, mỗi lần gặp gỡ đều phải ầm ĩ một hồi —— cũng không biết giống ai. Ta thực sự nhìn thấy nó là đau đầu."

Khương Tú ấp úng không dám nói thêm nữa. Trước mặt người khác, Phó Mẫn xưa nay đều là một bộ ôn nhu hiền thục, khi nói chuyện đều là nhu thanh tế ngữ*, đối đãi với hạ nhân cũng rất ít khi quát lớn, chỉ là tình cờ trước mặt tâm phúc như nàng mới có thể biểu lộ ra cảm xúc chân thực.

(*) Lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng

Nàng cũng thực sự không thể hiểu nổi, đều cùng là con trai ruột, Bạch Diệc Lăng bàn về dung mạo hay tài năng đều xuất sắc hơn hai huynh đệ kia nhiều, tuy rằng không phải lớn lên bên cạnh mình, nhưng hắn rời khỏi Hầu phủ cũng là hi sinh vì Phó Mẫn, tại sao Hầu phu nhân không những không cảm thấy thương tiếc áy náy với đứa nhi tử này, ngược lại còn bài xích như vậy —— ngay cả Hầu gia khi quay mắt về phía đại công tử, đều còn có mấy phần hổ thẹn cơ mà.

Nhân quả luân hồi, nếu không phải thái độ của bà ta bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới Tạ Phàn, Tạ Phàn cõ lẽ cũng sẽ không bởi vì không thích Bạch Diệc Lăng mà gây ra thật nhiều phiền phức.

So với Khương Tú đầy bụng nghi hoặc, Bạch Diệc Lăng càng nhìn rõ ràng chuyện này hơn. Đã nhiều năm như vậy trôi qua, hai bên tuy rằng không phải sống dưới một mái hiên, thế nhưng phạm vi hoạt động và giao tiếp chủ yếu đều ở Kinh đô, tính ra thì số lần tiếp xúc cũng không ít.

Khi hắn dần lớn lên, hắn có thể nhìn thấu ý nghĩ của từng người trong Hầu phủ, cũng đã sớm hết hy vọng với người nhà này vô số lần, Phó Mẫn nghĩ thế nào nói thế nào hắn có thể đoán được, cũng không để ý.

Ra khỏi Hầu phủ, lực chú ý của Bạch Diệc Lăng vẫn đặt trên vụ án.

Tuy rằng Tạ Phàn không hề thừa nhận bất cứ thứ gì, nhưng thông qua phản ứng của gã, trên căn bản Bạch Diệc Lăng đã có thể khẳng định, trong chuyện này nhất định có vấn đề. Dùng trí thông minh và năng lực của Tạ Phàn, chuyện cấu kết cùng phản tặc gã không làm được, cho nên khả năng duy nhất chính là, gã bị Lục Hiệp lợi dụng.

Rõ ràng không phải Tạ Phàn cứu Lục Hiệp, Lục Hiệp lại muốn chắp tay đưa lên một phần công lao như vậy, Lục Hiệp có mưu đồ gì với Tạ Phàn?

Liệu có phải... Lục Hiệp nói mình bị thích khách bắt đi rồi rơi vào trong nước, kỳ thực tất cả những chuyện này không hề phát sinh, Lục Hiệp lợi dụng thời gian này đi làm những chuyện khác, lại dùng công lao làm mồi, để Tạ Phàn trở thành nhân chứng cho mình!

Bạch Diệc Lăng nắm tay phải, đấm vào lòng bàn tay trái —— nếu như mình suy đoán chính xác, như vậy "những chuyện khác" này chính là mấu chốt, ngày mai phải phái người đến điều tra cái gọi là nơi Lục Hiệp rơi xuống nước mới được!

Có điều, bản thân hắn biết Tứ hoàng tử Dịch Vương Lục Hiệp, hình như cũng không có trí thông minh và năng lực này...

Bọn họ không chỉ có một vụ án này cần tra, đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc xảy ra vụ náo loạn ở vườn mai, nhất định phải tranh thủ thời gian.

Bạch Diệc Lăng trở về nhà, vừa suy nghĩ vụ án vừa đi về phòng mình, hạ nhân trong phủ muốn vào hầu hạ, hắn ngại bọn họ ảnh hưởng dòng suy nghĩ, khoát tay cho lui ra hết.

Bạch Diệc Lăng không yên lòng đẩy cửa phòng mình ra, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó bước chân dừng lại.

Chỉ thấy lay động dưới ánh nến, một cục lông màu đỏ đang cuộn tròn thân thể, nằm nhoài trên đệm mềm ngủ say như chết, đuôi to đắp trên người. Ánh nến chiếu rõ từng sợi từng sợi lông mềm mại của y, theo mỗi lần hô hấp mà phập phồng rung nhẹ, ngây thơ như hoa, rất là đáng yêu.

Hộp điểm tâm cùng mâm đựng trái cây đều trống không, bên cạnh bàn có một đống vỏ quýt cùng vỏ đậu phộng, một ít dính lên lông hồ ly, cái tên này ngông nghênh chạy tới nhà người khác, vậy mà lại ăn ngon ngủ ngon, không chút nào khách khí ha!

Bạch Diệc Lăng đi tới trước giường, nhìn về phía đệm mềm nói: "Hoài Vương Điện hạ, tỉnh lại đi, vào nhầm cửa rồi."

Hắn vừa nói chuyện, vừa nhìn chằm chằm lông tơ không ngừng phập phồng theo hô hấp, thực sự nhịn không được, đưa tay nặn nặn tai tiểu hồ ly.

Lỗ tai Lục Dữ giật giật, lập tức nhấc móng vuốt lên, cực kì chính xác đè lại mu bàn tay Bạch Diệc Lăng, lúc này mới mở mắt ra, ngẩng đầu phát hiện là chủ nhân căn phòng đã trở lại.

Y lắc lư đứng dậy khỏi đệm mềm, lắc lắc người, vô cùng vui vẻ chào Bạch Diệc Lăng: "Bạch Chỉ huy sứ, ngươi đã về rồi."

Bạch Diệc Lăng lập tức rút tay về: "... Ngươi biết nói?!"

Lục Dữ: "... Ta là Lục Dữ!"



Bạch Diệc Lăng: "Nhưng bây giờ ngươi là hồ ly mà."

Lục Dữ giờ mới hiểu, Bạch Diệc Lăng không phải không nhận ra mình, mà là cho rằng mình trong hình dáng hồ ly thì sẽ không nói được tiếng người. Vì vậy tiểu hồ ly lại run lông, lắc mình biến hóa, một lần nữa biến về Vương gia trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.

Y sờ sờ mũi nói: "Vẫn biết nói, lúc trước sợ dọa ngươi. Bây giờ không phải đã quen rồi sao."

Lúc y nói mấy chữ "Bây giờ không phải đã quen rồi sao", âm lượng rõ ràng thấp hơn lúc trước, len lén nhìn Bạch Diệc Lăng, giống như lo hắn sẽ phủ nhận.

Hoài Vương Điện hạ này nhìn thì kiêu căng, nhưng tiếp xúc rồi mới biết rất dễ ở chung, Bạch Diệc Lăng nhịn không được cười ra tiếng, nói: "Không sai, bây giờ đã quen, hồ ly hay Điện hạ đều là ngươi."

Lục Dữ nghe hắn nói câu này liền vui vẻ cười rộ lên, hất áo choàng ngồi xuống cái ghế cạnh bàn, nếu không phải trước đó biết vỏ trái cây trên bàn đều là sản phẩm của tên này, y thoạt nhìn cũng thật sự ra dáng lắm, rất có mấy phen phong thái.

Bạch Diệc Lăng cười nói: "Hoài Vương Điện hạ, thương thế của ngươi thế nào rồi? Ta thấy có vẻ gần như khỏi hẳn rồi nhỉ."

Lục Dữ nói: "Phiền ngươi còn nhớ, không có gì đáng ngại..."

Y nói tới đây, thấy ánh mắt Bạch Diệc Lăng quét qua trên bàn, rất có vài phần ý trêu chọc mới hiểu được hắn là nói mình có thể ăn có thể uống, xem ra thân thể không tệ.

Lục Dữ cười theo, cũng không ngại hắn trêu ghẹo, thoải mái kéo lại một cái khăn trùm lên đống "hàng" của mình, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm trang nói: "A, đúng rồi, hôm nay ta tới là có việc quan trọng muốn nói cho ngươi."

Bạch Diệc Lăng nói: "Hửm? Mời nói."

Lục Dữ đáp: "Ta cảm thấy tứ ca của ta có gì đó không đúng."

Dọc theo đường về Bạch Diệc Lăng vốn đang suy nghĩ chuyện của Dịch Vương, giờ khắc này nghe Lục Dữ nhắc tới, tức khắc phấn chấn tinh thần, cũng không tiếp tục đùa giỡn với y nữa, hỏi: "Ý ngươi là sao?"

Lục Dữ nói: "Theo ngươi thấy, vị Dịch Vương Điện hạ này là loại người gì?"

Bạch Diệc Lăng nghĩ nghĩ, đáp: "Không có tâm cơ, nhưng thích khoe khoang. Có chút... yếu đuối."

Lục Dữ thấp giọng nói: "Bạch đại nhân thật quá khách khí. Nếu mà là ta nói, người này từ nhỏ đến lớn quen sống trong nhung lụa, được Quý phi cực kì cưng chiều, cho nên trong số chư vị hoàng tử, hắn hết ăn lại nằm võ công kém nhất, một chút khổ cũng không chịu được. Đã dốt nát lại thích nổi bật, thiếu kiên nhẫn mà còn cảm thấy mình rất có tâm nhãn."

Bạch Diệc Lăng thầm nghĩ, nói lời này, thật đúng là đệ đệ ruột Dịch Vương Điện hạ.

Nhưng mà Lục Dữ nhắc tới như thế, làm hắn hình như hơi hiểu ra đối phương muốn nói cái gì.

Quả nhiên, Lục Dữ nói tiếp: "Lúc trước hắn mất tích trong đại loạn vườn mai, sau đó tự nhiên lại xuất hiện rồi bảo rằng được người cứu, những chỗ không hợp lý trong đây ta tin ngươi nhất định có chú ý tới, cũng không nhắc lại làm gì. Hơn nữa lúc được ngự y băng bó, ta cảm thấy phản ứng của Lục Hiệp cũng rất không đúng."

Y đưa một tay lên chống cằm, nhớ lại: "Bắt đầu từ lúc hắn vào Cần Chính Điện, bởi vì ta có nghi hoặc trong lòng, cho nên luôn luôn đứng bên cạnh quan sát. Mấy thứ khác thì không nói, nhưng trên tay Lục Hiệp có một vết thương như vậy, nếu ấn theo biểu hiện bình thường của hắn, sợ là sớm đã gào khóc thảm thiết lăn lộn đầy đất. Mặc dù là ngại trước mặt phụ hoàng, không tiện thất lễ, cũng không nên... bình tĩnh đến vậy."

Lục Dữ trông vẻ ngoài vụng về nhưng bên trong rất tinh tế, từ trước đến nay đều thận trọng, lúc thái y bôi thuốc, y đã quan sát kỹ vẻ mặt Lục Hiệp, căn bản không có thần sắc thống khổ nhẫn nại, thập phần không phù hợp với tác phong lúc thường của gã.

Nghe Lục Dữ nói thế, Bạch Diệc Lăng cũng lập tức nghĩ đến một điểm đáng ngờ khác: "Ngươi nói có đạo lý. Hơn nữa từ khi hắn mất tích bị thương đến khi bình an trở về, trong thời gian này ước chừng mấy ngày, không phải là không có thời gian xử lý đơn giản vết thương một chút trước, nhưng hắn lại để như vậy mà trở về, ngược lại giống như cố ý muốn thể hiện mình bị thương nặng trước mặt Hoàng Thượng vậy."

Bán thảm không quan trọng, loại sách lược này có rất nhiều người dùng rồi, nhưng lại như Lục Dữ nói, đặt trên người Lục Hiệp, dùng chiêu này thì không thích hợp lắm.

Bạch Diệc Lăng lẩm bẩm: "Nhưng khi đó ta cũng tận mắt nhìn vết thương của hắn, thương tổn khẳng định không thể làm giả, chẳng lẽ là có người dịch dung giả trang thành Dịch Vương..."

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Lục Dữ, ý dò hỏi, ánh mắt hai người chạm nhau, trên mặt Lục Dữ bỗng nhiên hiện lên chút ý cười, y thở dài: "Tuy rằng ta không lớn lên trong cung, sau khi trở lại Kinh đô, cũng không có giao tình gì với Lục Hiệp, nhưng ràng buộc huyết thống thì không chém đứt được. Hắn bị thương, ta làm đệ đệ, trong lòng thực sự lo lắng."

Bạch Diệc Lăng thoáng nhướn mi, bên môi mang theo mấy phần cân nhắc.

Khóe môi Lục Dữ cong cong, trong ánh mắt toát ra vẻ giảo hoạt, y tiếp: "Cho nên ta mới chuẩn bị hậu lễ, đến Dịch Vương phủ thăm bệnh."

Mấy ngày nay, Lục Hiệp vẫn luôn cáo ốm không ra ngoài, ai cũng không gặp, chuyện gã bị thích khách bắt đi mọi người đều biết, làm như vậy cũng không có gì đáng trách, cho dù bọn Bạch Diệc Lăng muốn điều tra nội tình, cũng không tiện cưỡng ép dò hỏi trong khi Dịch Vương còn bệnh.

Có thể thấy trong tình huống như thế này mà người đến gặp Lục Hiệp không nhiều, Lục Dữ nhất định là một trong số đó.

Ánh mắt Bạch Diệc Lăng sáng lên, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lục Dữ mỉm cười nhìn hắn, đáp: "Ta tự mình tới cửa muốn thăm hắn, phần tình nghĩa huynh đệ này rất đáng quý, người Dịch Vương phủ hiển nhiên không thể không cho ta vào."

Hoài Vương Điện hạ vậy mà giả mù sa mưa đến Dịch Vương phủ thăm bệnh, giống như chồn chúc tết gà, bốn chữ "không có ý tốt" quả thực như viết lên trên mặt. Lục Hiệp vốn sốt ruột, đương nhiên không muốn gặp y, nhưng cả nhà trên dưới bao gồm chính gã, lại không ai có thể làm trái ý Lục Dữ mà không cho y phần mặt mũi này, bởi vậy Lục Dữ được cho vào.

Sau khi y đi vào, thấy trong phòng tối tăm, Lục Hiệp đang thoi thóp nằm trên giường, như thể không phải trên tay trúng một đao, mà là ngực trúng một đao, một khắc nữa là muốn hồn về Tây Thiên, đến miền cực lạc.

Lục Dữ đi tới ngồi ở đầu giường gã, tỏ vẻ thân thiết muốn sờ trán Lục Hiệp, xem gã có phát sốt không.

Lục Dữ nói với Bạch Diệc Lăng: "Đây là có ý tốt thôi, hiếm thấy ta để bụng người nào như vậy, nhưng hắn lại như thấy quỷ, trốn về phía sau không cho ta sờ. Quả là không biết tốt xấu."

Bạch Diệc Lăng trầm mặc.

Lục Dữ rất đắc ý, tựa như vẫn là tiểu hồ ly đuôi vểnh đến tận trời kia: "Há, nhưng sau vài lần khách khí từ chối, vẫn phải để cho ta sờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau