Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 42: Rơi Vào Bẫy

Trước Sau
" Tiểu Tịch! Lên phòng ". Đông Phương Tẫn hướng ánh mắt về phía Nhã Tịch, ra lệnh.

Nhã Tịch hướng ánh mắt lo lắng về phía Hoắc Thời Khâm. Cô lo lắng cho Hoắc Thời Khâm, ai mà biết được sau khi cô lên phòng, Hoắc Thời Khâm và Đông Phương Tẫn sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

" Lên phòng đi. Yên tâm, không có chuyện gì đâu ". Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch, tự tin nói.

Nhã Tịch gật đầu, cô quay người đi lên trên tầng. Nghe được câu nói của Hoắc Thời Khâm lòng cô cũng trở nên nhẹ nhõm, sự tin tưởng không biết từ đâu khiến Nhã Tịch cảm thấy an tâm hơn.

Đôi bàn tay Đông Phương Tẫn siết chặt lại, gân xanh nổi lên. Sự tức giận trên gương mặt hiện ra rõ ràng. Nuôi Nhã Tịch từ nhỏ đến lớn, đã được 22 năm, lời của Đông Phương Tẫn, lại không bằng lời của một đàn ông mới quen được một thời gian ngắn. Thật quá tức giận mà.

Hoắc Thời Khâm khẽ cười, hắn đi đến gần Đông Phương Tẫn, ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Tẫn, tay đặt lên vai Đông Phương Tẫn. " Đừng tức giận nữa

Đông Phương Tẫn hất mạnh cánh tay Hoắc Thời Khâm ra, mọi sự phẫn nộ kìm nén bấy giờ bùng phát. " Đừng tức giận sao? Hoắc Thời Khâm! Tao coi mày là anh em tốt, mày thì sao? Lại cướp mất cháu gái bảo bối của tao ". Đông Phương Tẫn lớn tiếng nói. Giọng nói đầy sự phẫn nộ. Nuôi cháu gái từ nhỏ, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, bây giờ lại bị người anh em tốt của mình cướp mất, không tức giận sao? Sao có thể không tức giận được.

Hoắc Thời Khâm khoác tay lên vai Đông Phương Tẫn, đôi môi khẽ cười. " Mày

bình tĩnh đi. Tiểu Tịch ở bên tao có gì không tốt đâu. Mày nghĩ kỹ đi, những người đàn ông khác chưa chắc tốt bằng tao, dù sao con người của tao mày biết rõ mà, đúng không? ".

Đông Phương Tẫn siết chặt lại, hất mạnh tay Hoắc Thời Khâm ra. " Tốt cái đầu mày, mày hơn cháu gái tao bao nhiêu tuổi? Hơn nữa, mày lại không thể sinh con. Ở bên cạnh mày, Tiểu Tịch có thể hạnh phúc được sao? ". Đông Phương Tẫn tức giận nói.

Hoắc Thời Khâm khẽ cười. Không thể sinh con? Sao hắn lại không thể sinh con được chứ?Chuyện bị liệt dương kia, chẳng qua chỉ là để lừa Nhã Tịch mà thôi.

Bây giờ tao không biết nói gì để mày tin. Nhưng tao nói rõ, tao đối với Tiểu Tịch là thật lòng, tao nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy ". Đông Phương Tẫn nghiêm túc nói. " A Tẫn! Chuyện tình cảm tao nghĩ mày nên hỏi ý kiến của Tiểu Tịch. Nếu cô ấy nói ghét tao, không muốn ở bên cạnh tao, tao tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu, sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy ".

Đông Phương Tẫn nhìn sâu vào đôi mắt nghiêm túc của Hoắc Thời Khâm. Hắn cũng nhận ra, Hoắc Thời Khâm thực sự nghiêm túc với Nhã Tịch. Quen Hoắc Thời Khâm lâu như vậy rồi, Đông Phương Tẫn làm sao có thể không hiểu hắn được chứ? " Được. Tao sẽ hỏi Tiểu Tịch. Nếu Tiểu Tịch thực sự thích mày, muốn ở bên cạnh mày, tao cũng sẽ đồng ý. Tiểu Tịch là cháu gái của tao, hạnh phúc của con bé là điều tao quan tâm nhất ". Đông Phương Tẫn nhẹ nhàng nói, sự tức giận trên gương mặt cũng giảm đi rất nhiều. " Còn bây giờ, lập tức rời khỏi đây ".



Được rồi. Ải của chú vợ thật là khó mà ". Hoắc Thời Khâm đứng dậy, chán nản rời đi.

Hoắc Thời Khâm bước ra khỏi căn biệt thự, bước lên chiếc xe Rolls-Royce màu bạch kim của mình. Gương mặt chán nản lúc này của hắn lập tức thay đổi, đôi môi khẽ cười lộ ra vẻ nham hiểm. " A Tẫn à A Tẫn! Mày vẫn là mắc bẫy rồi ".

Từ giây phút Đông Phương Tẫn nói " nếu Nhã Tịch muốn ở bên cạnh Hoắc Thời Khâm, thì Đông Phương Tẫn cũng sẽ đồng ý " thì Đông Phương Tẫn đã rơi vào cái bẫy mà Hoắc Thời Khâm đặt sẵn rồi. Nhã Tịch bây giờ, là thực lòng yêu Hoắc Thời Khâm, hỏi Nhã Tịch có muốn ở cạnh Hoắc Thời Khâm không? Đương nhiên là Nhã Tịch muốn rồi. Nhã Tịch đồng ý, Đông Phương Tẫn đương nhiên cũng phải đồng ý. Hoắc Thời Khâm đúng là nham hiểm mà, người ta nói gừng càng già càng cay, câu nói này không sai một chút nào mà.

Hoắc Thời Khâm khởi động xe, vui vẻ rời khỏi biệt thự của Đông Phương Tẫn.

Đông Phương Tẫn bước lên tầng, đi đến trước cửa phòng của Nhã Tịch.

Cốc cốc!

' Tiểu Tịch! Là chú. Chú muốn nói chuyện với cháu ". Đông Phương Tẫn nhẹ nhàng nói.

" Chú Tư muốn nói chuyện với mình sao? Không lẽ định mắng mình đấy chứ? ".

Nhã Tịch đứng trong căn phòng, hướng ánh mắt lo sợ về phía cánh cửa. Cô sợ Đông Phương Tẫn nhưng lại không thể mở cửa.

Nhã Tịch bước chầm chậm về phía cánh cửa, bàn tay đưa về phía tay nắm cửa rồi lại rút về. Cứ nghĩ đến gương mặt tức giận của Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch lại lạnh sống lưng.

" Tiểu Tịch! ". Đông Phương Tẫn cất tiếng.

" Chú Tư! Cháu mở ngay đây ". Nhã Tịch nắm chặt tay lại, dứt khoát mở cửa, nhưng đôi mắt cô lại nhắm chặt lại, không dám mở ra. Nhã Tịch sợ khi mở ra sẽ nhìn thấy gương mặt tức giận của Đông Phương Tẫn. Thật sự rất đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau