[Thập Niên 80] Em Chồng Trọng Sinh Làm Tinh, Ta Ly Hôn Lấy Lại Của Hồi Môn
Chương 48:
“Mày có thể đi nói với cô ta, bảo cô ta cho mày tiền. Rồi mày nói lời tốt đẹp về cô ta trước mặt anh mày."
Kể từ lần trước khi bị chửi là "đồ ngu," mối quan hệ giữa Cao Linh và Cao Mãn Tài trở nên rất vi diệu. Đây cũng là câu nói dài nhất mà Cao Mãn Tài đã nói với Cao Linh kể từ đó.
Rời khỏi bệnh viện, Cao Linh tỏ ra khinh miệt. Một ông già ngu ngốc như vậy thì có thể cho cô ta lời khuyên gì tốt chứ? Bảo cô ta chủ động đi tìm Bùi Tú, đúng là nằm mơ.
Hơn nữa, anh cả là người nhân nghĩa, sẽ không bỏ mặc cô ta.
Nhưng mà, gần tới ngày khai giảng, cô ta lại không thể nào liên lạc được với anh cả. Còn bố thì rõ ràng không có ý định cho cô ta học phí. Suy đi nghĩ lại, Cao Linh phát hiện ra rằng quả thực chỉ có thể thông qua Bùi Tú để kiếm chút tiền.
Kiếp trước, Bùi Tú trở thành mối họa của cả nhà họ. Khiến cho anh cả, chị dâu và đứa cháu trai thông minh không thể công khai mà ở bên nhau. Kiếp này đòi chút tiền của cô ta, coi như là bắt cô ta chuộc tội cho kiếp trước.
Trước khi đi đến nhà Bùi Tú, Cao Linh không nhịn được mà đi đến lối vào thị trấn. Đứng chờ hơn mười phút, nhưng vẫn không gặp được người mà cô ta mong đợi.
Đang định tiến tới cửa nhà Bùi Tú, thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Bùi Tú cùng một con chó lớn bước ra.
Khóa cửa, một người một chó rời đi. Từ đầu đến cuối, dù là người hay chó, đều không thèm liếc mắt đến Cao Linh lấy một cái.
Cao Linh tức đến nghiến răng, hận hằn mà nhìn theo bóng lưng của Bùi Tú, xoay người định bỏ đi. Đi được vài bước, cô ta lại quay lại, lén lút đi theo phía sau Bùi Tú.
Chẳng mấy chốc, Cao Linh phát hiện mục tiêu của Bùi Tú lại là trường tiểu học trong trấn. Dù cô ta chỉ đứng ngoài cổng trường, nhưng vẫn có thể nhận ra rằng Bùi Tú thật sự được mọi người ở đó hoan nghênh.
Ngay cả thầy giáo không có biên chế ở trường tiểu học, người bị xếp vào "hắc ngũ loại," cũng có vẻ rất quý mến Bùi Tú.
Rời khỏi trường tiểu học, Cao Linh lập tức đi đến bờ sông - nơi tụ tập buôn chuyện.
Vừa mới đến gần, cô ta đã nghe thấy vài phụ huynh ở đó khoe về con mình:
"Nhà chúng tôi cũng thế, chưa khai giảng mà nó đã rủ nhau đến trường. Lúc đầu tôi cứ nghĩ nó trốn tránh làm việc nhà. Không ngờ sau khi từ trường về, nó còn lấy sách của anh nó ra nhảy cóc đọc trước, chuẩn bị bài trước."
"Nhà tôi cũng vậy, mấy ngày nay thay đổi rất nhiều, nói chuyện rõ ràng và có lý."
"Đúng đúng, nhà tôi có đứa con trai nghịch như khỉ, giờ thì ngoan hẳn ra. Có khi tôi còn nằm mơ thấy mình có thể làm mẹ sinh viên nữa ấy chứ."
Cao Linh giội ngay cho đám phụ huynh kia một gáo nước lạnh: "Đừng có mà tự sướng. Chẳng mấy chốc mấy đứa con cưng nhà các người sẽ bị người ta dạy hư hết! Cả trấn đều biết cô ta là phụ nữ ly hôn, lại còn được 'hắc ngũ loại' dẫn đến trường học. Bị loại phụ nữ như thế này làm ô nhiễm, các người còn mong con mình thi đậu đại học à?"
Kể từ lần trước khi bị chửi là "đồ ngu," mối quan hệ giữa Cao Linh và Cao Mãn Tài trở nên rất vi diệu. Đây cũng là câu nói dài nhất mà Cao Mãn Tài đã nói với Cao Linh kể từ đó.
Rời khỏi bệnh viện, Cao Linh tỏ ra khinh miệt. Một ông già ngu ngốc như vậy thì có thể cho cô ta lời khuyên gì tốt chứ? Bảo cô ta chủ động đi tìm Bùi Tú, đúng là nằm mơ.
Hơn nữa, anh cả là người nhân nghĩa, sẽ không bỏ mặc cô ta.
Nhưng mà, gần tới ngày khai giảng, cô ta lại không thể nào liên lạc được với anh cả. Còn bố thì rõ ràng không có ý định cho cô ta học phí. Suy đi nghĩ lại, Cao Linh phát hiện ra rằng quả thực chỉ có thể thông qua Bùi Tú để kiếm chút tiền.
Kiếp trước, Bùi Tú trở thành mối họa của cả nhà họ. Khiến cho anh cả, chị dâu và đứa cháu trai thông minh không thể công khai mà ở bên nhau. Kiếp này đòi chút tiền của cô ta, coi như là bắt cô ta chuộc tội cho kiếp trước.
Trước khi đi đến nhà Bùi Tú, Cao Linh không nhịn được mà đi đến lối vào thị trấn. Đứng chờ hơn mười phút, nhưng vẫn không gặp được người mà cô ta mong đợi.
Đang định tiến tới cửa nhà Bùi Tú, thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Bùi Tú cùng một con chó lớn bước ra.
Khóa cửa, một người một chó rời đi. Từ đầu đến cuối, dù là người hay chó, đều không thèm liếc mắt đến Cao Linh lấy một cái.
Cao Linh tức đến nghiến răng, hận hằn mà nhìn theo bóng lưng của Bùi Tú, xoay người định bỏ đi. Đi được vài bước, cô ta lại quay lại, lén lút đi theo phía sau Bùi Tú.
Chẳng mấy chốc, Cao Linh phát hiện mục tiêu của Bùi Tú lại là trường tiểu học trong trấn. Dù cô ta chỉ đứng ngoài cổng trường, nhưng vẫn có thể nhận ra rằng Bùi Tú thật sự được mọi người ở đó hoan nghênh.
Ngay cả thầy giáo không có biên chế ở trường tiểu học, người bị xếp vào "hắc ngũ loại," cũng có vẻ rất quý mến Bùi Tú.
Rời khỏi trường tiểu học, Cao Linh lập tức đi đến bờ sông - nơi tụ tập buôn chuyện.
Vừa mới đến gần, cô ta đã nghe thấy vài phụ huynh ở đó khoe về con mình:
"Nhà chúng tôi cũng thế, chưa khai giảng mà nó đã rủ nhau đến trường. Lúc đầu tôi cứ nghĩ nó trốn tránh làm việc nhà. Không ngờ sau khi từ trường về, nó còn lấy sách của anh nó ra nhảy cóc đọc trước, chuẩn bị bài trước."
"Nhà tôi cũng vậy, mấy ngày nay thay đổi rất nhiều, nói chuyện rõ ràng và có lý."
"Đúng đúng, nhà tôi có đứa con trai nghịch như khỉ, giờ thì ngoan hẳn ra. Có khi tôi còn nằm mơ thấy mình có thể làm mẹ sinh viên nữa ấy chứ."
Cao Linh giội ngay cho đám phụ huynh kia một gáo nước lạnh: "Đừng có mà tự sướng. Chẳng mấy chốc mấy đứa con cưng nhà các người sẽ bị người ta dạy hư hết! Cả trấn đều biết cô ta là phụ nữ ly hôn, lại còn được 'hắc ngũ loại' dẫn đến trường học. Bị loại phụ nữ như thế này làm ô nhiễm, các người còn mong con mình thi đậu đại học à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất