Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc
Chương 49: Tri kỷ trung khuyển hồ
Cao thẩm kích động phát ra âm thanh chói tai, một tiểu thái giám nhíu mày, đang muốn mở miệng quát, lại bị Hoàng Thượng nhẹ nhàng liếc qua, hắn vội vàng ngậm miệng không dám nhiều lời thêm.
Thịnh Tri vui mừng, giọng nói cũng hơi run run: "Ngươi có thể nhận ra thật sao? Chính là hắn sao?"
Cao thẩm đáp: "Chính là hắn! Hai mươi năm qua đi, mặt hắn thay đổi, nhưng ta có thể nhớ rõ giọng hắn, chính là âm thanh này, chính là giọng điệu này —— hắn chính là âm dương tiên sinh ở thôn Hạ Bản Tử, hắn tên Lỗ Thực!"
Tiếng nói của bà quá thê lương oán độc, ngay cả Hàn tiên sinh cũng nhất thời không nói nên lời, đột nhiên nghe được tên thật của mình, cả người chấn động.
Thịnh Tri nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, Thịnh Đạc hành lễ với Hoàng Thượng, nói: "Cảm xúc của thần quá mức kích động, nhất thời thất thố, xin Bệ hạ thứ tội."
Hắn nhìn thoáng qua đệ đệ và Cao thẩm, nói với Hoàng Thượng, cũng là giải thích với mọi người đang không rõ nguyên do: "Hai mươi năm trước, lúc mẫu thân ta gần sinh đã bị ly tán với người nhà vì thảm hoạ chiến tranh (vụ cung biến), lưu lạc tới một thôn trang, đó là thôn Hạ Bản Tử trong lời Cao thẩm vừa rồi, và ở nơi đó, bà ấy đã sinh ra một đứa bé trai."
Giọng của hắn hơi khàn, hắn dừng một chút để làm dịu cảm xúc rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng bởi vì nhi tử của thôn trưởng không hiểu sao ngã xuống vách núi bỏ mình, một tên âm dương tiên sinh liền chắc chắn ấu đệ là quỷ thai đòi mạng, cần phải diệt trừ, mẫu thân ta không cãi lại được, nói ra thân phận mà không ai tin tưởng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hài tử bị ôm đi."
Tuy rằng rất nhiều người biết chuyện này, nhưng nghe hắn nói vẫn không khỏi thổn thức. Nghĩ đến một người mẹ vừa mới chịu đựng đau đớn mang hài tử đến thế gian, còn chưa kịp nhìn bảo bối của mình một cái đã bị người ta cướp đi, từ đây mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, thù hận cỡ này, khó trách Thịnh gia làm thế nào cũng không thể quên.
Thịnh Đạc nói tiếp: "Đợi đến khi mẫu thân miễn cưỡng đuổi tới, trên mặt đất chỉ còn lại một đống máu thịt mơ hồ —— đệ đệ của ta, bị gã âm dương tiên sinh kia, quăng chết tươi!"
Giọng Thịnh Đạc càng nói càng cao, đến những câu sau cùng hoàn toàn biến thành khản đặc, Thịnh Tri nắm chặt nắm tay, hàm răng nghiến chặt, mọi người chung quanh thấy phản ứng của huynh đệ hai người, nghĩ lại câu chuyện này, đều cảm thấy đau buồn thay cho họ.
Đứng bên cạnh Nhiếp thái sư chính là Trấn quốc công, lão thấy đối phương không nói một lời, biết trong lòng vị bằng hữu già này cũng không thoải mái, quay đầu sang muốn an ủi hai câu, ai ngờ lại nhìn thấy Thịnh Miện cúi đầu thật thấp, bả vai run run, từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống đất.
Nam nhi không dễ rơi lệ, huống chi ông chính là Trấn quốc công lực khắc ngàn quân trên sa trường!
Nhiếp thái sư nhớ tới tiểu tôn tử chết yểu nhà mình, trong lòng đau xót, không nói gì mà yên lặng quay đầu đi.
Thịnh Đạc nhẹ vỗ lên vai Thịnh Tri, ra hiệu cho đệ đệ bình tĩnh, rồi nói tiếp: "Sau đó mẫu thân được thị vệ trong cung phát hiện đón về phủ, bọn ta cũng từng căn cứ theo lời bà ấy miêu tả mà tìm được thôn trang kia, muốn làm rõ chân tướng, lúc này mới biết được ngay một ngày trước, trong thôn gặp phải loạn quân, các thôn dân người thì bỏ chạy người thì chết dưới đao thương, toàn bộ thôn trang hầu như đều đã hoang phế. Nhiều năm qua cũng không phải không tìm được người sống sót, nhưng ai cũng nói không rõ âm dương tiên sinh năm ấy rốt cuộc là ai."
"Bọn ta... thậm chí thi cốt của tiểu đệ đều không an táng được. Mãi đến khoảng thời gian này điều tra Phong Thủy Tà Độ, Bạch Chỉ huy sứ và nhị đệ lại nhận thấy thân phận Lỗ Thực có vấn đề, gia phụ mới dấy lên suy nghĩ muốn một lần nữa điều tra chuyện cũ năm đó, cũng tìm tới vị Cao thẩm này."
Thịnh Đạc nặng nề nói: "Cao thẩm, nói hết chuyện của ngươi ra đi, không cần phải sợ. Thiên tử trên cao, càn khôn sáng tỏ, lẽ phải nhất định sẽ trở về."
Thịnh Tri nhìn huynh trưởng một cái, nắm chặt nắm đấm, âm thầm nói cho chính mình: "Không sai, lẽ phải nhất định có thể trở về."
Cao thẩm quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, nặng nề nói: "Dân phụ không sợ, dân phụ đã sớm sống đủ rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy ác giả ác báo trước khi nhắm mắt, thì cái gì cũng đáng giá!"
Bà nhìn Hàn tiên sinh, lớn tiếng nói: "Vừa rồi ngươi nói ta là thôn phụ già, đúng, ta thừa nhận bộ dạng không dễ coi, nhưng mà ta năm nay còn chưa đến bốn mươi! Tất cả những điều này đều là ngươi làm hại, cái thứ súc sinh không bằng heo chó nhà ngươi, sau khi cường bạo ta thì bị trượng phu ta phát hiện, ngươi liền đẩy hắn xuống vách núi, sợ bị người khác phát hiện nên vu oan cho một đứa trẻ vừa mới ra đời, nói trượng phu ta bị nó khắc chết!"
Hàn tiên sinh, cũng chính là Lỗ Thực giờ phút này đã á khẩu không trả lời được, cuối cùng gã cũng nhận ra Cao thẩm rốt cuộc là ai, thật sự không ngờ, nữ nhân này thế mà còn sống.
Nhưng bây giờ cho dù trong lòng tính kế thế nào cũng có cách thực hiện, gã chỉ có thể run rẩy và kinh hoảng quỳ gối tại chỗ, bị nghiêm khắc lên án.
Bạch Diệc Lăng thấy cảm xúc người Thịnh gia quá mức kích động, liền thay họ hỏi tiếp: "Cao thẩm, trượng phu ngươi chính là nhi tử của thôn trưởng sao?"
Mới rồi ai cũng xúc động phẫn nộ, âm điệu cao vút, giờ phút này Bạch Diệc Lăng vừa mở miệng, thanh âm trong trẻo vững vàng, tức khắc làm không khí sôi trào thoáng trầm tĩnh một ít.
Thấy Cao thẩm gật gật đầu, Lục Dữ nhướng mày hỏi: "Vậy nếu ngươi biết hung thủ là ai, tại sao lúc ấy không nói?"
Cao thẩm bi thương nhìn y, Lục Dữ hơi run run, chỉ nghe bà trả lời: "Bởi vì lúc ấy, ta ra sức giãy giụa phản kháng, muốn báo thù cho trượng phu, ai ngờ bị gã đẩy xuống sông, thiếu chút nữa là chết đuối, cũng may trượng phu ta phù hộ, chỗ đó ở thượng du, dòng nước đưa ta tới một thôn xóm ở hạ du, được người ta cứu lên, ước chừng hôn mê bảy ngày mới tỉnh lại. Khi đó thôn đã không còn, tên thầy bói này cũng không biết đã chạy đi đâu. Cha mẹ ta cho đến chết đều nghĩ rằng ta tư thông rồi cùng người bỏ trốn."
Người mồm miệng lanh lợi giống như Lục Dữ cũng không khỏi nhất thời cứng họng.
Cao thẩm nói: "Lúc ta bị ném vào sông thân không một mảnh vải, người trong thôn kia tuy cứu mạng ta nhưng cũng không quá để mắt tới ta, sau lưng nói ta là kẻ thấp hèn không tuân nữ tắc. Ta cũng chỉ có thể tìm một ít công việc vặt mà làm để kiếm sống. Những ngày tháng bị xem thường như vậy, ta đã trải qua hai mươi năm." .
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
Nhiều năm qua sinh sống trong khốn khổ, bởi vậy bà chưa tới bốn mươi tuổi mà khuôn mặt đã già nua giống như lão phụ bảy mươi.
Bị bà lên án làm Hàn tiên sinh nhớ ra tất cả, tiếp xúc với ánh mắt của người Thịnh gia, nỗi sợ hãi giống như dòng nước lạnh lẽo dâng lên theo sống lưng gã, dường như muốn nhấn chìm đầu gã, làm gã nghẹt thở —— không phải bởi vì nữ nhân gã từng cường bạo nhận ra gã, mà là bởi vì đứa bé kia...
Đứa bé kia, thực sự là của Thịnh gia?!
Hoàng Thượng chưa đăng cơ đã rất thương yêu người nghĩa muội Đoan Kính Trưởng công chúa này, những năm gần đây, những đả kích và tra tấn bởi vì mất con mà bà phải chịu cũng rõ như ban ngày, nghe Cao thẩm nói xong, trên mặt ông đã hơi hiện ra nét giận dữ, dò hỏi: "Ngươi nói kẻ lúc trước cường bạo ngươi chính là người này, có chứng cứ không?"
Cao thẩm cắn răng, dứt khoát nói: "Hắn... Trên đùi hắn có một cái bớt hình tròn, lớn bằng quả trứng gà, trên ngực còn có một nốt ruồi màu đen!"
Bạch Diệc Lăng liếc nhìn Hoàng Thượng một cái, đưa tay ra hiệu.
Hai thị vệ tiến lên, không nói một lời ấn Hàn tiên sinh ngã xuống đất, Bạch Diệc Lăng nói: "Không cần làm bẩn long mục*."
(*) Ý chỉ mắt của vua
Trạch An vệ được phép đeo đao lên điện, Diêm Dương nghe Bạch Diệc Lăng nói xong thì tiến lên trực tiếp rút đao, chỉ nghe "xoạt xoạt" hai tiếng, quần áo chỗ đùi và ngực của Hàn tiên sinh đều bị hắn chém ra hai cái lỗ, lộ ra dấu ấn trên người, quả nhiên giống hệt như lời Cao thẩm.
Hàn tiên sinh mặt như tro tàn.
Thịnh Đạc cả giận quát: "Thì ra kẻ lúc trước cướp đi đệ đệ ta thật sự là ngươi!"
Việc đã đến nước này, Thịnh Tri cũng không nhịn được nữa, bất chấp đang ở ngự tiền (trước mặt vua), đi lên muốn đấm Hàn tiên sinh, ai ngờ còn chưa kịp xông lên đã bị thình lình đẩy ra.
Thịnh Tri đang nổi nóng, giận dữ muốn nói, giương mắt nhìn rồi sững sờ, lẩm bẩm: "Phụ thân?"
Trấn quốc công Thịnh Miện lại không rảnh liếc mắt nhìn y, ông nắm cổ áo Hàn tiên sinh xách người lên, đôi mắt đỏ bừng: "Ngươi nói cho ta ——"
Ông chợt nghẹn lời, cắn răng thật chặt, rít từng chữ qua kẽ răng: "Con của ta, thật sự đã chết sao?"
Hàn tiên sinh run lập cập, cả đời gã đọ sức với âm dương, hại người vô số, chưa từng cảm thấy áy náy hay sợ hãi, nhưng giờ khắc này, nam nhân tướng mạo tuấn nhã ôn hòa trước mặt này lại làm gã cảm thấy sợ hãi phát ra từ sâu trong tim.
Gã không dám đáp, lại không dám không đáp, chỉ có thể run rẩy dùng giọng nói lí nhí trả lời: "Đúng..."
Ngay khi Hàn tiên sinh nói ra chữ này, Thịnh Miện liền tống cho gã một đấm, khiến trước mắt gã đầy máu đỏ tươi, gò má đau nhức, còn phun ra mấy cái răng.
Ông nghiến răng nghiến lợi: "Khốn nạn!"
Có đại thần quen thân với ông vội vàng lao ra, ôm bụng Thịnh Miện kéo ông lùi về sau, thấp giọng nhắc nhở: "Quốc công gia, đừng kích động mà mất lễ nghi trước mặt vua chứ."
Thịnh Miện suy sụp buông Hàn tiên sinh ra, chờ đại thần kia cũng thả mình ra rồi quỳ xuống đất, dập đầu thỉnh tội với Hoàng Thượng: "Bệ hạ, thần, thần quá thương nhớ ấu tử, nhất thời phẫn nộ, làm mất lễ nghi, xin Bệ hạ trách phạt."
Thịnh gia chỉ có ba người Thịnh Miện, Thịnh Đạc và Thịnh Tri có chức vị, được truyền triệu vào điện, Thịnh Đạc và Thịnh Tri thấy phụ thân như thế, cũng vội vàng quỳ xuống theo.
Hoàng Thượng dịu giọng nói: "Ba người các ngươi là em rể và cháu ngoại của trẫm, tức là cốt nhục chí thân, lại nói tình cảm sâu đậm, trẫm cũng hiểu được, sao còn giáng tội các ngươi? Trấn quốc công không cần như thế."
Thịnh Miện cùng hai nhi tử dập đầu ba cái thật mạnh, trầm giọng đáp: "Tạ ơn Bệ hạ thông cảm, thần vô cùng cảm kích. Nhưng cả tộc Thịnh thị thật sự có nợ máu không đội trời chung với kẻ này, mong Bệ hạ làm chủ!"
Hoàng Thượng nói: "Các ngươi đứng lên hết đi."
Thịnh Miện biết Hoàng Thượng nói vậy chính là nói cho ông biết "Trẫm đã có chủ ý", lập tức thấy đỡ thì thôi, không nhiều lời nữa, dẫn hai nhi tử đứng lên đi qua một bên.
Trấn quốc công kế vị từ hồi còn là thiếu niên, lúc còn trẻ chính là mỹ nam tử nổi danh Kinh đô, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ thong dong, tính cách cũng đôn hậu dễ gần, nhóm đồng liêu trên quan trường chưa bao giờ thấy ông thất thố như vậy, cho nên đều vô cùng khiếp sợ.
Ai cũng có thể nhìn ra, Thịnh gia không phải cố tình làm ra vẻ, mỗi một thành viên bọn họ đều là thật sự thương tiếc đứa trẻ chết yểu kia.
Cảm xúc bi thiết và phẫn hận này người ngoài không thể hiểu được, bởi vì đứa trẻ kia không phải chết yểu bình thường, mà là bị người ta hại chết, nó rời đi mang theo tiếc nuối cùng thù hận, cũng khắc sâu vào trong tim những người còn sống.
Một nhà bọn họ, tính cả Thịnh Đạc Thịnh Tri khi ấy tuổi còn nhỏ, đều còn nhớ rõ lúc mẫu thân mang bụng to, phụ thân dịu dàng trò chuyện với đệ đệ hay là tiểu muội sắp sinh ra, bọn họ từng ngày chờ mong thành viên mới ra đời, ngày nào trong nhà cũng tràn ngập bầu không khí vui vẻ, nhưng kể từ khi xảy ra sự việc kia, trong gia đình vốn chưa từng có một tia mù mịt này chợt xuất hiện nỗi đau không thể xóa nhòa.
Nhân sinh bất đắc dĩ, là quan to lộc hậu, vinh hoa có thừa, cũng cũng không giữ lại được người thân. Hết thảy, đều chỉ vì bọn bịp bợm giang hồ trước mặt này!
Hoàng Thượng lạnh lùng hỏi Hàn tiên sinh: "Lỗ Thực, vì sao ngươi phải hãm hại hoàng tử Toàn Thuận, tiểu công tử phủ Trấn quốc công và cháu nhỏ của Nhiếp thái sư?"
Tôn tử của Nhiếp thái sư cũng coi như gián tiếp bị Hàn tiên sinh hại chết, nhưng thứ nhất lão thân là tổ phụ của đứa nhỏ, tính ra thì cách một tầng quan hệ, thứ hai bởi vì tử trạng của hài tử kia không thảm thiết như Thịnh tiểu công tử, cho nên Nhiếp thái sư cũng không kích động như người Thịnh gia, chỉ là lúc này nghe được Hoàng Thượng nói, lão cũng không khỏi chua xót trong lòng, trợn mắt trừng Hàn tiên sinh.
Hàn tiên sinh bị Thịnh Miện đấm rớt mấy cái răng, nửa bên mặt đều sưng lên, gã ú a ú ớ nói: "Thần... không, không, là thảo dân, thảo dân từ nhỏ đã bị đưa đến đạo quán học một ít pháp thuật, thảo dân tội đáng chết vạn lần, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn, muốn tùy tiện dối gạt vài câu, kiếm chút chỗ tốt..."
Quả là mở miệng nói xàm, nếu nói gã làm việc cho Huệ quý phi vì còn có ý tưởng lừa lọc kiếm lời, vậy thì hãm hại con của công chúa, lại không lấy được nửa cục bạc.
Dù cho Hàn tiên sinh lúc ấy muốn che dấu hành vi giết hại nhi tử thôn trưởng, cũng có rất nhiều cách khác, bôi nhọ một đứa trẻ vừa ra đời, cần thiết sao?
Thịnh Đạc nói: "Bệ hạ, nếu gã không chịu nói, xin người hãy giao Lỗ Thực cho thần. Thần nhất định có thể làm hắn nói ra sự thật."
Mắt thấy bộ dạng hung thần ác sát của Thịnh gia, Hàn tiên sinh sao dám để mình rơi vào trong tay bọn họ, lập tức vội vàng nói: "Đừng, đừng mà... Ta nói, ta nói, là, là vì ta muốn đem hài tử ra ngoài bán đi..."
Thịnh Miện hỏi: "Bán đi?"
Ngữ điệu của ông không tự giác cao lên, mang theo chút mong đợi. Nếu đứa nhỏ thật sự đã bị bán đi, như vậy nói không chừng vẫn còn sống, không bận tâm hiện giờ nó ở nơi nào, biến thành bộ dạng nào, chỉ cần có thể tìm trở về, cả nhà đều sẽ tiếp nhận nó, bồi thường nó vô điều kiện.
Nhưng câu nói kế tiếp của Hàn tiên sinh lập tức cắt đứt suy nghĩ của ông.
Thì ra đây không phải lần đầu tiên gã làm ra chuyện như vậy, đã từng có mấy năm, trong Kinh đô thịnh hành một cách chơi đùa. Một ít đạo quán hoặc chùa miếu thường xuyên lấy danh nghĩa tu hành, bố trí bề ngoài trang trọng tao nhã, trên thực tế thì dự trữ nuôi dưỡng số lượng lớn nam đồng nữ đồng xinh đẹp, cung cấp cho nhà giàu.
Nơi này kiếm tiền cực kì dễ, nếu là đứa trẻ tư chất tốt, có thể bán trên trăm lượng vàng, mà Hàn tiên sinh chính là cao thủ dạy dỗ đồng tử.
Trong đời gã yêu nhất hai thứ chính là tài và sắc, ban đầu khi chưa thành danh, vẫn luôn lấy danh nghĩa chém yêu trừ ma, tìm kiếm hài tử thích hợp để huấn luyện từ nhỏ rồi bán ra giá cao. Cái gọi là âm sát quỷ anh chẳng qua là lý do thoái thác đó giờ của gã mà thôi.
Lúc ấy ở trong thôn, sau khi gã nhìn thấy Đoan Kính công chúa, vốn dĩ kinh động như gặp được tiên, đáng tiếc đối phương là một phụ nhân mới vừa sinh con, cả người rất đậm huyết tinh chi khí, làm gã không có hứng thú, ngược lại đánh chủ ý lên hài tử.
Đúng là gã không thật sự quăng chết đứa trẻ, dùng một đống máu thịt qua mắt các thôn dân, làm mọi người đều cho rằng gã đã xử tử quỷ thai mang đến tai nạn cho thôn, nhưng trên thực tế Hàn tiên sinh đã nhân cơ hội tạm thời giấu hài tử vào trong một bụi cỏ.
Gã đuổi hết người chung quanh đi xong, hí hửng định ôm đứa nhỏ ra, trong đầu còn đang suy xét xem về sau bán giá bao nhiêu thì tốt, nhưng khi gã vạch bụi cỏ ra, lại thấy một con sói xám.
Hàn tiên sinh nói: "Con sói kia cắn một cái cánh tay, ngậm nguyên đứa nhỏ trong miệng, dùng đôi mắt xanh lục nhìn ta, ta hoảng sợ, chưa kịp làm gì thì con sói kia đã quay đầu chạy mất. Lúc đó... lúc đó hài tử không khóc không gọi, cũng không nhúc nhích, hiển nhiên đã bị cắn chết rồi, cho nên ta, ta đuổi theo vài bước thì không theo nữa..."
Gã cường điệu: "Ta không muốn giết đứa bé kia! Lúc đó nếu không phải nó đã bị sói bị cắn chết, ta nhất định sẽ cướp nó về!"
Thịnh Miện nghe gã kể lại những việc này, giận đến cả người phát run, máu khắp toàn thân đều như muốn sôi trào, trái tim lạnh lẽo điên cuồng nảy lên trong lồng ngực.
—— con của ông, đứa con mà vợ ông dù có lưu lạc cũng dùng hết khả năng bảo vệ, vất vả vạn phần sinh ra, vốn dĩ hẳn là công tử được cả nhà vô cùng yêu thương nâng niu, vậy mà bị sói cắn chết tươi.
Vớ vẩn nhường nào!
Thịnh Đạc đỡ ông, thấp giọng gọi: "Phụ thân!"
Thịnh Tri chỉ vào Hàn tiên sinh, nổi giận quát: "Ngươi không muốn giết nó, chẳng lẽ còn có tâm tư gì tốt lành sao? Nếu không tại ngươi, nhà ta sao lại gặp tai bay vạ gió?! Những năm này, cũng bởi vì ngươi, đã bao nhiêu cốt nhục chia lìa, đã bao nhiêu đứa bé chịu khổ? Chết đến nơi rồi, còn không có chút lòng hối cải, ngươi quả thực tội ác tày trời!"
"Đúng là tội ác tày trời, cho nên trẫm sẽ không cho hắn chết."
Hoàng Thượng lạnh lùng nói: "Người đâu, kéo Lỗ Thực xuống, móc đi đôi mắt, đâm điếc hai lỗ tai, cắt đứt gân tay gân chân, nhốt vào địa lao. Chỉ để lại miệng cho hắn, để hắn ngày ngày lớn tiếng niệm tụng chú vãng sinh, siêu độ cho những người bị hắn hại chết."
Người chết rồi thì không còn biết gì hết, nhưng tra tấn như vậy lại là làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ngay cả tự sát cũng không thể, còn đáng sợ hơn tử vong một vạn lần! Thanh âm Hàn tiên sinh cũng thay đổi, gã liều mạng gào rống, lại bị thị vệ một đường kéo xuống.
Đến cuối cùng, tiếng gào tê tâm liệt phế dần dần tắt lịm.
Đại điện an tĩnh không tiếng động, trong khoảng nửa khắc này, tâm tư mỗi người không giống nhau, nhưng nhất thời không ai muốn mở miệng. Chỉ có thể nghe thấy gió đầu xuân nhẹ nhàng vỗ vào song cửa sổ, đầu cành cây dương liễu bên ngoài truyền đến tiếng chim hót mơ hồ. Sức sống dạt dào, so với không khí trong điện, như thể hai thế giới bất đồng.
Một lát sau, Lục Dữ nói: "Phụ hoàng, một kẻ nghiệp chướng nặng nề như vậy rốt cuộc cũng chịu trừng phạt nên có, thật sự hả hê lòng người, thế nhưng còn lại vài người, vẫn chưa xử lý đâu."
Tạ Phàn bỗng cả kinh, lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Bắt đầu từ lúc thỉnh tội với Hoàng Thượng, mãi cho đến khi Lỗ Thực bị xử tội, gã vẫn luôn quỳ gối trên sàn gạch lạnh lẽo, cơ thể đã hơi tê cứng, nhưng đây cũng không tính là gì, điều thật sự làm gã sợ hãi, chính là kết cục đang chờ đợi mình kia.
Vừa nãy lúc Lỗ Thực bị kéo ra ngoài, mỗi một lần giãy giụa cùng gào rống đều tựa như đập vào thần kinh Tạ Phàn, làm gã cảm nhận được tuyệt vọng.
Tuy rằng tội của gã không đủ để đánh đồng với Lỗ Thực, nhưng xử phạt kiểu gì gã cũng không gánh nổi. Từ nhỏ đến lớn, Tạ Phàn gây ra tai họa gì đều có cha mẹ gánh vác, nhưng hiện tại, cha mẹ hắn cuối cùng cũng không gánh được cho gã nữa.
Ngồi bên trên, là Hoàng Thượng!
Gã vẫn luôn âm thầm cầu khẩn Hoàng Thượng quên mình đi, ai ngờ Hoài Vương nhẹ nhàng nhắc một câu, tức khắc ánh mắt của mọi người đều đặt lên Tạ Phàn.
Mặt Tạ Phàn không còn chút máu, cả người run lẩy bẩy, lí nhí nói: "Thảo dân có tội, thảo dân biết sai rồi..."
Trong một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hoàng Thượng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ông không muốn nghe hai phụ tử Tạ gia chuẩn bị quỳ xuống cầu tình nói thêm một câu nào, cũng không muốn tiêu tốn thời gian trên người Tạ Phàn nữa.
Hoàng Thượng xoa xoa ấn đường, hời hợt vung tay lên, quyết định: "Tạ Phàn, lưu đày Lĩnh Nam đi. Còn Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi, dạy con không nghiêm, đức không xứng vị, hàng xuống..."
Lục Dữ: "Khụ khụ khụ!"
Hoàng Thượng đang nói chuyện, đừng nói là muốn ho, dù có là muốn chết cũng phải nhịn lại, Lục Dữ đột nhiên cắt ngang làm người khác giật nảy mình.
Hoàng Thượng dễ tính chờ y ho xong rồi mới hỏi: "Dữ Nhi, con bị cảm sao?"
Lục Dữ nói: "À, cũng không hẳn ạ. Chỉ là đã nhiều ngày siêng năng đọc sách luyện võ, vì phụ hoàng ban sai, quá vất vả nên thân thể có chút yếu."
Hoàng Thượng gật đầu, phân phó đại thái giám đứng bên cạnh mình: "Ngụy Vinh, bưng cho Hoài Vương một chén canh tham ninh hoa (kiếm không ra Ó^Ò) đi, nhớ làm đậm một chút, cho nó tranh thủ uống lúc còn nóng."
Lục Dữ: "..."
Canh tham ninh hoa là đồ tốt không sai, có tác dụng loại trừ khí lạnh trong cơ thể, nhưng mà thứ nhất lúc nãy y ho là giả bộ, thứ hai canh này không phải Trung dược mà còn hơn hẳn Trung dược, vị vừa đắng vừa chát, RẤT, KHÓ, UỐNG.
Vẻ không tình nguyện quả thật lộ rõ trên mặt Lục Dữ, thế nhưng làm người ta ngoài ý muốn là y không hề phản kháng, uống sạch chén canh Ngụy Vinh bưng đến, cau mày nói: "Đa tạ phụ hoàng săn sóc."
Trong lòng Tạ Thái Phi đang bốc lửa, trước mắt chính là thời khắc mấu chốt Hoàng Thượng xử lí một nhà bọn họ, nhưng vừa nói đến một nửa đã quay sang quan tâm thân thể Hoài Vương. Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn xử lí mình như thế nào? Còn Tạ Phàn... Cho dù hận sắt không nên kim đi chăng nữa, đứa nhỏ này cũng là nhi tử ruột của mình, thật sự phải trơ mắt nhìn nó bị sung quân đến Lĩnh Nam sao?
Đường xá xa xôi, hoàn cảnh ác liệt, người nào đi đến đó trên cơ bản đều là cửu tử vô sinh đó!
Trong lòng ông ta lo âu mà lại dày vò, nhưng cũng rõ ràng bản thân không được vua thích như Hoài Vương hay Trấn quốc công, sự tình đến nông nỗi này, đã không còn khả năng mở miệng cầu xin, nếu không chính là không biết ăn năn. Bởi vậy Tạ Thái Phi không dám ngẩng đầu lên, chỉ là giữ chặt Tạ Tỉ đang muốn cầu tình, không cho con thứ lại bị dính líu vào chuyện này.
Lục Dữ vất vả uống xong chén thuốc đắng nghét, đưa chén không cho Ngụy Vinh, lực chú ý Hoàng Thượng về lại trên người Tạ gia, lời nói ra lại có chút không giống với lúc trước:
"Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi, dạy con không nghiêm, phạt ngươi cởi mũ quan, ở nhà đóng cửa ăn năn đi. Vĩnh Định Hầu phu nhân, thu hồi công văn cáo mệnh,... hàng xuống nhũ nhân thất phẩm."
Hoàng Thượng ngừng lại, hơi liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng, sau một lát mới nói: "Đích trưởng tử của Vĩnh Định Hầu, Chỉ huy sứ Bắc Tuần Kiểm ti Bạch Diệc Lăng, nhạy bén quyết đoán, anh dũng đáng khen, có thể đảm đương chức trách lớn, nay phong làm thế tử, chưởng lý công việc của Hầu phủ."
Ông vừa dứt lời, phần lớn người ở đây đều lấy làm kinh hãi, Hoàng Thượng xử lý thật sự quá ngoài dự kiến của mọi người! Tạ Phàn bị lưu đày có thể nói là trừng phạt đúng tội.
Nhưng xử phạt những người còn lại, chẳng khác nào là nói không bao giờ lưu lại cho Tạ Thái Phi nửa điểm thực quyền, mà người cầm quyền trên thực tế của toàn bộ phủ Vĩnh Định Hầu, biến thành Bạch Diệc Lăng đã thay đổi dòng họ!
Dù Tạ Thái Phi có bị tước đoạt tước vị cũng sẽ không làm người ta bất ngờ như thế, đồng thời cũng không khỏi lòng sinh cảm khái. Ngẫm lại toàn bộ Kinh đô, ai mà không biết vợ chồng Vĩnh Định Hầu bất công nhất, sau khi đưa trưởng tử rồi cũng chẳng thèm quan tâm, đối xử với hai đứa con còn lại thì yêu như vàng bạc, hận không thể đem tất cả thế giới cho bọn họ.
Kết quả bây giờ thì sao? Người tính không bằng trời tính, Hầu phủ thế mà rơi vào trong tay Bạch Diệc Lăng!
Ngay lúc này, hệ thống đã tỉnh rượu rốt cuộc cũng xuất hiện, phát ra tiếng chúc mừng ——
【 Chúc mừng kí chủ thăng cấp thành công! Đạt được khen thưởng —— một tòa "phủ Vĩnh Định Hầu". Hầu phủ này có dùng trong hoạt động chi tiêu lấy vật đổi vật của thế giới này, cũng có thể tự mình hưởng dụng. 】
【 Tài sản của kí chủ +50, uy vọng +50.
Tạ Thái Phi mất mát +100; Tạ Phàn hối hận +100; Phó Mẫn phẫn nộ +250, đau lòng +250. 】
【 "Bá đạo tổng hồ" của ngài vì trợ lực thành công, tăng thêm một huy chương "Tri kỷ trung khuyển hồ"! Cốt truyện phụ bí mật —— tình huynh đệ cảm động trời xanh, tình gia đình xã hội chủ nghĩa đạt điều kiện kích hoạt! 】
Thịnh Tri vui mừng, giọng nói cũng hơi run run: "Ngươi có thể nhận ra thật sao? Chính là hắn sao?"
Cao thẩm đáp: "Chính là hắn! Hai mươi năm qua đi, mặt hắn thay đổi, nhưng ta có thể nhớ rõ giọng hắn, chính là âm thanh này, chính là giọng điệu này —— hắn chính là âm dương tiên sinh ở thôn Hạ Bản Tử, hắn tên Lỗ Thực!"
Tiếng nói của bà quá thê lương oán độc, ngay cả Hàn tiên sinh cũng nhất thời không nói nên lời, đột nhiên nghe được tên thật của mình, cả người chấn động.
Thịnh Tri nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, Thịnh Đạc hành lễ với Hoàng Thượng, nói: "Cảm xúc của thần quá mức kích động, nhất thời thất thố, xin Bệ hạ thứ tội."
Hắn nhìn thoáng qua đệ đệ và Cao thẩm, nói với Hoàng Thượng, cũng là giải thích với mọi người đang không rõ nguyên do: "Hai mươi năm trước, lúc mẫu thân ta gần sinh đã bị ly tán với người nhà vì thảm hoạ chiến tranh (vụ cung biến), lưu lạc tới một thôn trang, đó là thôn Hạ Bản Tử trong lời Cao thẩm vừa rồi, và ở nơi đó, bà ấy đã sinh ra một đứa bé trai."
Giọng của hắn hơi khàn, hắn dừng một chút để làm dịu cảm xúc rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng bởi vì nhi tử của thôn trưởng không hiểu sao ngã xuống vách núi bỏ mình, một tên âm dương tiên sinh liền chắc chắn ấu đệ là quỷ thai đòi mạng, cần phải diệt trừ, mẫu thân ta không cãi lại được, nói ra thân phận mà không ai tin tưởng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hài tử bị ôm đi."
Tuy rằng rất nhiều người biết chuyện này, nhưng nghe hắn nói vẫn không khỏi thổn thức. Nghĩ đến một người mẹ vừa mới chịu đựng đau đớn mang hài tử đến thế gian, còn chưa kịp nhìn bảo bối của mình một cái đã bị người ta cướp đi, từ đây mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, thù hận cỡ này, khó trách Thịnh gia làm thế nào cũng không thể quên.
Thịnh Đạc nói tiếp: "Đợi đến khi mẫu thân miễn cưỡng đuổi tới, trên mặt đất chỉ còn lại một đống máu thịt mơ hồ —— đệ đệ của ta, bị gã âm dương tiên sinh kia, quăng chết tươi!"
Giọng Thịnh Đạc càng nói càng cao, đến những câu sau cùng hoàn toàn biến thành khản đặc, Thịnh Tri nắm chặt nắm tay, hàm răng nghiến chặt, mọi người chung quanh thấy phản ứng của huynh đệ hai người, nghĩ lại câu chuyện này, đều cảm thấy đau buồn thay cho họ.
Đứng bên cạnh Nhiếp thái sư chính là Trấn quốc công, lão thấy đối phương không nói một lời, biết trong lòng vị bằng hữu già này cũng không thoải mái, quay đầu sang muốn an ủi hai câu, ai ngờ lại nhìn thấy Thịnh Miện cúi đầu thật thấp, bả vai run run, từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống đất.
Nam nhi không dễ rơi lệ, huống chi ông chính là Trấn quốc công lực khắc ngàn quân trên sa trường!
Nhiếp thái sư nhớ tới tiểu tôn tử chết yểu nhà mình, trong lòng đau xót, không nói gì mà yên lặng quay đầu đi.
Thịnh Đạc nhẹ vỗ lên vai Thịnh Tri, ra hiệu cho đệ đệ bình tĩnh, rồi nói tiếp: "Sau đó mẫu thân được thị vệ trong cung phát hiện đón về phủ, bọn ta cũng từng căn cứ theo lời bà ấy miêu tả mà tìm được thôn trang kia, muốn làm rõ chân tướng, lúc này mới biết được ngay một ngày trước, trong thôn gặp phải loạn quân, các thôn dân người thì bỏ chạy người thì chết dưới đao thương, toàn bộ thôn trang hầu như đều đã hoang phế. Nhiều năm qua cũng không phải không tìm được người sống sót, nhưng ai cũng nói không rõ âm dương tiên sinh năm ấy rốt cuộc là ai."
"Bọn ta... thậm chí thi cốt của tiểu đệ đều không an táng được. Mãi đến khoảng thời gian này điều tra Phong Thủy Tà Độ, Bạch Chỉ huy sứ và nhị đệ lại nhận thấy thân phận Lỗ Thực có vấn đề, gia phụ mới dấy lên suy nghĩ muốn một lần nữa điều tra chuyện cũ năm đó, cũng tìm tới vị Cao thẩm này."
Thịnh Đạc nặng nề nói: "Cao thẩm, nói hết chuyện của ngươi ra đi, không cần phải sợ. Thiên tử trên cao, càn khôn sáng tỏ, lẽ phải nhất định sẽ trở về."
Thịnh Tri nhìn huynh trưởng một cái, nắm chặt nắm đấm, âm thầm nói cho chính mình: "Không sai, lẽ phải nhất định có thể trở về."
Cao thẩm quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, nặng nề nói: "Dân phụ không sợ, dân phụ đã sớm sống đủ rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy ác giả ác báo trước khi nhắm mắt, thì cái gì cũng đáng giá!"
Bà nhìn Hàn tiên sinh, lớn tiếng nói: "Vừa rồi ngươi nói ta là thôn phụ già, đúng, ta thừa nhận bộ dạng không dễ coi, nhưng mà ta năm nay còn chưa đến bốn mươi! Tất cả những điều này đều là ngươi làm hại, cái thứ súc sinh không bằng heo chó nhà ngươi, sau khi cường bạo ta thì bị trượng phu ta phát hiện, ngươi liền đẩy hắn xuống vách núi, sợ bị người khác phát hiện nên vu oan cho một đứa trẻ vừa mới ra đời, nói trượng phu ta bị nó khắc chết!"
Hàn tiên sinh, cũng chính là Lỗ Thực giờ phút này đã á khẩu không trả lời được, cuối cùng gã cũng nhận ra Cao thẩm rốt cuộc là ai, thật sự không ngờ, nữ nhân này thế mà còn sống.
Nhưng bây giờ cho dù trong lòng tính kế thế nào cũng có cách thực hiện, gã chỉ có thể run rẩy và kinh hoảng quỳ gối tại chỗ, bị nghiêm khắc lên án.
Bạch Diệc Lăng thấy cảm xúc người Thịnh gia quá mức kích động, liền thay họ hỏi tiếp: "Cao thẩm, trượng phu ngươi chính là nhi tử của thôn trưởng sao?"
Mới rồi ai cũng xúc động phẫn nộ, âm điệu cao vút, giờ phút này Bạch Diệc Lăng vừa mở miệng, thanh âm trong trẻo vững vàng, tức khắc làm không khí sôi trào thoáng trầm tĩnh một ít.
Thấy Cao thẩm gật gật đầu, Lục Dữ nhướng mày hỏi: "Vậy nếu ngươi biết hung thủ là ai, tại sao lúc ấy không nói?"
Cao thẩm bi thương nhìn y, Lục Dữ hơi run run, chỉ nghe bà trả lời: "Bởi vì lúc ấy, ta ra sức giãy giụa phản kháng, muốn báo thù cho trượng phu, ai ngờ bị gã đẩy xuống sông, thiếu chút nữa là chết đuối, cũng may trượng phu ta phù hộ, chỗ đó ở thượng du, dòng nước đưa ta tới một thôn xóm ở hạ du, được người ta cứu lên, ước chừng hôn mê bảy ngày mới tỉnh lại. Khi đó thôn đã không còn, tên thầy bói này cũng không biết đã chạy đi đâu. Cha mẹ ta cho đến chết đều nghĩ rằng ta tư thông rồi cùng người bỏ trốn."
Người mồm miệng lanh lợi giống như Lục Dữ cũng không khỏi nhất thời cứng họng.
Cao thẩm nói: "Lúc ta bị ném vào sông thân không một mảnh vải, người trong thôn kia tuy cứu mạng ta nhưng cũng không quá để mắt tới ta, sau lưng nói ta là kẻ thấp hèn không tuân nữ tắc. Ta cũng chỉ có thể tìm một ít công việc vặt mà làm để kiếm sống. Những ngày tháng bị xem thường như vậy, ta đã trải qua hai mươi năm." .
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
Nhiều năm qua sinh sống trong khốn khổ, bởi vậy bà chưa tới bốn mươi tuổi mà khuôn mặt đã già nua giống như lão phụ bảy mươi.
Bị bà lên án làm Hàn tiên sinh nhớ ra tất cả, tiếp xúc với ánh mắt của người Thịnh gia, nỗi sợ hãi giống như dòng nước lạnh lẽo dâng lên theo sống lưng gã, dường như muốn nhấn chìm đầu gã, làm gã nghẹt thở —— không phải bởi vì nữ nhân gã từng cường bạo nhận ra gã, mà là bởi vì đứa bé kia...
Đứa bé kia, thực sự là của Thịnh gia?!
Hoàng Thượng chưa đăng cơ đã rất thương yêu người nghĩa muội Đoan Kính Trưởng công chúa này, những năm gần đây, những đả kích và tra tấn bởi vì mất con mà bà phải chịu cũng rõ như ban ngày, nghe Cao thẩm nói xong, trên mặt ông đã hơi hiện ra nét giận dữ, dò hỏi: "Ngươi nói kẻ lúc trước cường bạo ngươi chính là người này, có chứng cứ không?"
Cao thẩm cắn răng, dứt khoát nói: "Hắn... Trên đùi hắn có một cái bớt hình tròn, lớn bằng quả trứng gà, trên ngực còn có một nốt ruồi màu đen!"
Bạch Diệc Lăng liếc nhìn Hoàng Thượng một cái, đưa tay ra hiệu.
Hai thị vệ tiến lên, không nói một lời ấn Hàn tiên sinh ngã xuống đất, Bạch Diệc Lăng nói: "Không cần làm bẩn long mục*."
(*) Ý chỉ mắt của vua
Trạch An vệ được phép đeo đao lên điện, Diêm Dương nghe Bạch Diệc Lăng nói xong thì tiến lên trực tiếp rút đao, chỉ nghe "xoạt xoạt" hai tiếng, quần áo chỗ đùi và ngực của Hàn tiên sinh đều bị hắn chém ra hai cái lỗ, lộ ra dấu ấn trên người, quả nhiên giống hệt như lời Cao thẩm.
Hàn tiên sinh mặt như tro tàn.
Thịnh Đạc cả giận quát: "Thì ra kẻ lúc trước cướp đi đệ đệ ta thật sự là ngươi!"
Việc đã đến nước này, Thịnh Tri cũng không nhịn được nữa, bất chấp đang ở ngự tiền (trước mặt vua), đi lên muốn đấm Hàn tiên sinh, ai ngờ còn chưa kịp xông lên đã bị thình lình đẩy ra.
Thịnh Tri đang nổi nóng, giận dữ muốn nói, giương mắt nhìn rồi sững sờ, lẩm bẩm: "Phụ thân?"
Trấn quốc công Thịnh Miện lại không rảnh liếc mắt nhìn y, ông nắm cổ áo Hàn tiên sinh xách người lên, đôi mắt đỏ bừng: "Ngươi nói cho ta ——"
Ông chợt nghẹn lời, cắn răng thật chặt, rít từng chữ qua kẽ răng: "Con của ta, thật sự đã chết sao?"
Hàn tiên sinh run lập cập, cả đời gã đọ sức với âm dương, hại người vô số, chưa từng cảm thấy áy náy hay sợ hãi, nhưng giờ khắc này, nam nhân tướng mạo tuấn nhã ôn hòa trước mặt này lại làm gã cảm thấy sợ hãi phát ra từ sâu trong tim.
Gã không dám đáp, lại không dám không đáp, chỉ có thể run rẩy dùng giọng nói lí nhí trả lời: "Đúng..."
Ngay khi Hàn tiên sinh nói ra chữ này, Thịnh Miện liền tống cho gã một đấm, khiến trước mắt gã đầy máu đỏ tươi, gò má đau nhức, còn phun ra mấy cái răng.
Ông nghiến răng nghiến lợi: "Khốn nạn!"
Có đại thần quen thân với ông vội vàng lao ra, ôm bụng Thịnh Miện kéo ông lùi về sau, thấp giọng nhắc nhở: "Quốc công gia, đừng kích động mà mất lễ nghi trước mặt vua chứ."
Thịnh Miện suy sụp buông Hàn tiên sinh ra, chờ đại thần kia cũng thả mình ra rồi quỳ xuống đất, dập đầu thỉnh tội với Hoàng Thượng: "Bệ hạ, thần, thần quá thương nhớ ấu tử, nhất thời phẫn nộ, làm mất lễ nghi, xin Bệ hạ trách phạt."
Thịnh gia chỉ có ba người Thịnh Miện, Thịnh Đạc và Thịnh Tri có chức vị, được truyền triệu vào điện, Thịnh Đạc và Thịnh Tri thấy phụ thân như thế, cũng vội vàng quỳ xuống theo.
Hoàng Thượng dịu giọng nói: "Ba người các ngươi là em rể và cháu ngoại của trẫm, tức là cốt nhục chí thân, lại nói tình cảm sâu đậm, trẫm cũng hiểu được, sao còn giáng tội các ngươi? Trấn quốc công không cần như thế."
Thịnh Miện cùng hai nhi tử dập đầu ba cái thật mạnh, trầm giọng đáp: "Tạ ơn Bệ hạ thông cảm, thần vô cùng cảm kích. Nhưng cả tộc Thịnh thị thật sự có nợ máu không đội trời chung với kẻ này, mong Bệ hạ làm chủ!"
Hoàng Thượng nói: "Các ngươi đứng lên hết đi."
Thịnh Miện biết Hoàng Thượng nói vậy chính là nói cho ông biết "Trẫm đã có chủ ý", lập tức thấy đỡ thì thôi, không nhiều lời nữa, dẫn hai nhi tử đứng lên đi qua một bên.
Trấn quốc công kế vị từ hồi còn là thiếu niên, lúc còn trẻ chính là mỹ nam tử nổi danh Kinh đô, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ thong dong, tính cách cũng đôn hậu dễ gần, nhóm đồng liêu trên quan trường chưa bao giờ thấy ông thất thố như vậy, cho nên đều vô cùng khiếp sợ.
Ai cũng có thể nhìn ra, Thịnh gia không phải cố tình làm ra vẻ, mỗi một thành viên bọn họ đều là thật sự thương tiếc đứa trẻ chết yểu kia.
Cảm xúc bi thiết và phẫn hận này người ngoài không thể hiểu được, bởi vì đứa trẻ kia không phải chết yểu bình thường, mà là bị người ta hại chết, nó rời đi mang theo tiếc nuối cùng thù hận, cũng khắc sâu vào trong tim những người còn sống.
Một nhà bọn họ, tính cả Thịnh Đạc Thịnh Tri khi ấy tuổi còn nhỏ, đều còn nhớ rõ lúc mẫu thân mang bụng to, phụ thân dịu dàng trò chuyện với đệ đệ hay là tiểu muội sắp sinh ra, bọn họ từng ngày chờ mong thành viên mới ra đời, ngày nào trong nhà cũng tràn ngập bầu không khí vui vẻ, nhưng kể từ khi xảy ra sự việc kia, trong gia đình vốn chưa từng có một tia mù mịt này chợt xuất hiện nỗi đau không thể xóa nhòa.
Nhân sinh bất đắc dĩ, là quan to lộc hậu, vinh hoa có thừa, cũng cũng không giữ lại được người thân. Hết thảy, đều chỉ vì bọn bịp bợm giang hồ trước mặt này!
Hoàng Thượng lạnh lùng hỏi Hàn tiên sinh: "Lỗ Thực, vì sao ngươi phải hãm hại hoàng tử Toàn Thuận, tiểu công tử phủ Trấn quốc công và cháu nhỏ của Nhiếp thái sư?"
Tôn tử của Nhiếp thái sư cũng coi như gián tiếp bị Hàn tiên sinh hại chết, nhưng thứ nhất lão thân là tổ phụ của đứa nhỏ, tính ra thì cách một tầng quan hệ, thứ hai bởi vì tử trạng của hài tử kia không thảm thiết như Thịnh tiểu công tử, cho nên Nhiếp thái sư cũng không kích động như người Thịnh gia, chỉ là lúc này nghe được Hoàng Thượng nói, lão cũng không khỏi chua xót trong lòng, trợn mắt trừng Hàn tiên sinh.
Hàn tiên sinh bị Thịnh Miện đấm rớt mấy cái răng, nửa bên mặt đều sưng lên, gã ú a ú ớ nói: "Thần... không, không, là thảo dân, thảo dân từ nhỏ đã bị đưa đến đạo quán học một ít pháp thuật, thảo dân tội đáng chết vạn lần, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn, muốn tùy tiện dối gạt vài câu, kiếm chút chỗ tốt..."
Quả là mở miệng nói xàm, nếu nói gã làm việc cho Huệ quý phi vì còn có ý tưởng lừa lọc kiếm lời, vậy thì hãm hại con của công chúa, lại không lấy được nửa cục bạc.
Dù cho Hàn tiên sinh lúc ấy muốn che dấu hành vi giết hại nhi tử thôn trưởng, cũng có rất nhiều cách khác, bôi nhọ một đứa trẻ vừa ra đời, cần thiết sao?
Thịnh Đạc nói: "Bệ hạ, nếu gã không chịu nói, xin người hãy giao Lỗ Thực cho thần. Thần nhất định có thể làm hắn nói ra sự thật."
Mắt thấy bộ dạng hung thần ác sát của Thịnh gia, Hàn tiên sinh sao dám để mình rơi vào trong tay bọn họ, lập tức vội vàng nói: "Đừng, đừng mà... Ta nói, ta nói, là, là vì ta muốn đem hài tử ra ngoài bán đi..."
Thịnh Miện hỏi: "Bán đi?"
Ngữ điệu của ông không tự giác cao lên, mang theo chút mong đợi. Nếu đứa nhỏ thật sự đã bị bán đi, như vậy nói không chừng vẫn còn sống, không bận tâm hiện giờ nó ở nơi nào, biến thành bộ dạng nào, chỉ cần có thể tìm trở về, cả nhà đều sẽ tiếp nhận nó, bồi thường nó vô điều kiện.
Nhưng câu nói kế tiếp của Hàn tiên sinh lập tức cắt đứt suy nghĩ của ông.
Thì ra đây không phải lần đầu tiên gã làm ra chuyện như vậy, đã từng có mấy năm, trong Kinh đô thịnh hành một cách chơi đùa. Một ít đạo quán hoặc chùa miếu thường xuyên lấy danh nghĩa tu hành, bố trí bề ngoài trang trọng tao nhã, trên thực tế thì dự trữ nuôi dưỡng số lượng lớn nam đồng nữ đồng xinh đẹp, cung cấp cho nhà giàu.
Nơi này kiếm tiền cực kì dễ, nếu là đứa trẻ tư chất tốt, có thể bán trên trăm lượng vàng, mà Hàn tiên sinh chính là cao thủ dạy dỗ đồng tử.
Trong đời gã yêu nhất hai thứ chính là tài và sắc, ban đầu khi chưa thành danh, vẫn luôn lấy danh nghĩa chém yêu trừ ma, tìm kiếm hài tử thích hợp để huấn luyện từ nhỏ rồi bán ra giá cao. Cái gọi là âm sát quỷ anh chẳng qua là lý do thoái thác đó giờ của gã mà thôi.
Lúc ấy ở trong thôn, sau khi gã nhìn thấy Đoan Kính công chúa, vốn dĩ kinh động như gặp được tiên, đáng tiếc đối phương là một phụ nhân mới vừa sinh con, cả người rất đậm huyết tinh chi khí, làm gã không có hứng thú, ngược lại đánh chủ ý lên hài tử.
Đúng là gã không thật sự quăng chết đứa trẻ, dùng một đống máu thịt qua mắt các thôn dân, làm mọi người đều cho rằng gã đã xử tử quỷ thai mang đến tai nạn cho thôn, nhưng trên thực tế Hàn tiên sinh đã nhân cơ hội tạm thời giấu hài tử vào trong một bụi cỏ.
Gã đuổi hết người chung quanh đi xong, hí hửng định ôm đứa nhỏ ra, trong đầu còn đang suy xét xem về sau bán giá bao nhiêu thì tốt, nhưng khi gã vạch bụi cỏ ra, lại thấy một con sói xám.
Hàn tiên sinh nói: "Con sói kia cắn một cái cánh tay, ngậm nguyên đứa nhỏ trong miệng, dùng đôi mắt xanh lục nhìn ta, ta hoảng sợ, chưa kịp làm gì thì con sói kia đã quay đầu chạy mất. Lúc đó... lúc đó hài tử không khóc không gọi, cũng không nhúc nhích, hiển nhiên đã bị cắn chết rồi, cho nên ta, ta đuổi theo vài bước thì không theo nữa..."
Gã cường điệu: "Ta không muốn giết đứa bé kia! Lúc đó nếu không phải nó đã bị sói bị cắn chết, ta nhất định sẽ cướp nó về!"
Thịnh Miện nghe gã kể lại những việc này, giận đến cả người phát run, máu khắp toàn thân đều như muốn sôi trào, trái tim lạnh lẽo điên cuồng nảy lên trong lồng ngực.
—— con của ông, đứa con mà vợ ông dù có lưu lạc cũng dùng hết khả năng bảo vệ, vất vả vạn phần sinh ra, vốn dĩ hẳn là công tử được cả nhà vô cùng yêu thương nâng niu, vậy mà bị sói cắn chết tươi.
Vớ vẩn nhường nào!
Thịnh Đạc đỡ ông, thấp giọng gọi: "Phụ thân!"
Thịnh Tri chỉ vào Hàn tiên sinh, nổi giận quát: "Ngươi không muốn giết nó, chẳng lẽ còn có tâm tư gì tốt lành sao? Nếu không tại ngươi, nhà ta sao lại gặp tai bay vạ gió?! Những năm này, cũng bởi vì ngươi, đã bao nhiêu cốt nhục chia lìa, đã bao nhiêu đứa bé chịu khổ? Chết đến nơi rồi, còn không có chút lòng hối cải, ngươi quả thực tội ác tày trời!"
"Đúng là tội ác tày trời, cho nên trẫm sẽ không cho hắn chết."
Hoàng Thượng lạnh lùng nói: "Người đâu, kéo Lỗ Thực xuống, móc đi đôi mắt, đâm điếc hai lỗ tai, cắt đứt gân tay gân chân, nhốt vào địa lao. Chỉ để lại miệng cho hắn, để hắn ngày ngày lớn tiếng niệm tụng chú vãng sinh, siêu độ cho những người bị hắn hại chết."
Người chết rồi thì không còn biết gì hết, nhưng tra tấn như vậy lại là làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ngay cả tự sát cũng không thể, còn đáng sợ hơn tử vong một vạn lần! Thanh âm Hàn tiên sinh cũng thay đổi, gã liều mạng gào rống, lại bị thị vệ một đường kéo xuống.
Đến cuối cùng, tiếng gào tê tâm liệt phế dần dần tắt lịm.
Đại điện an tĩnh không tiếng động, trong khoảng nửa khắc này, tâm tư mỗi người không giống nhau, nhưng nhất thời không ai muốn mở miệng. Chỉ có thể nghe thấy gió đầu xuân nhẹ nhàng vỗ vào song cửa sổ, đầu cành cây dương liễu bên ngoài truyền đến tiếng chim hót mơ hồ. Sức sống dạt dào, so với không khí trong điện, như thể hai thế giới bất đồng.
Một lát sau, Lục Dữ nói: "Phụ hoàng, một kẻ nghiệp chướng nặng nề như vậy rốt cuộc cũng chịu trừng phạt nên có, thật sự hả hê lòng người, thế nhưng còn lại vài người, vẫn chưa xử lý đâu."
Tạ Phàn bỗng cả kinh, lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Bắt đầu từ lúc thỉnh tội với Hoàng Thượng, mãi cho đến khi Lỗ Thực bị xử tội, gã vẫn luôn quỳ gối trên sàn gạch lạnh lẽo, cơ thể đã hơi tê cứng, nhưng đây cũng không tính là gì, điều thật sự làm gã sợ hãi, chính là kết cục đang chờ đợi mình kia.
Vừa nãy lúc Lỗ Thực bị kéo ra ngoài, mỗi một lần giãy giụa cùng gào rống đều tựa như đập vào thần kinh Tạ Phàn, làm gã cảm nhận được tuyệt vọng.
Tuy rằng tội của gã không đủ để đánh đồng với Lỗ Thực, nhưng xử phạt kiểu gì gã cũng không gánh nổi. Từ nhỏ đến lớn, Tạ Phàn gây ra tai họa gì đều có cha mẹ gánh vác, nhưng hiện tại, cha mẹ hắn cuối cùng cũng không gánh được cho gã nữa.
Ngồi bên trên, là Hoàng Thượng!
Gã vẫn luôn âm thầm cầu khẩn Hoàng Thượng quên mình đi, ai ngờ Hoài Vương nhẹ nhàng nhắc một câu, tức khắc ánh mắt của mọi người đều đặt lên Tạ Phàn.
Mặt Tạ Phàn không còn chút máu, cả người run lẩy bẩy, lí nhí nói: "Thảo dân có tội, thảo dân biết sai rồi..."
Trong một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hoàng Thượng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ông không muốn nghe hai phụ tử Tạ gia chuẩn bị quỳ xuống cầu tình nói thêm một câu nào, cũng không muốn tiêu tốn thời gian trên người Tạ Phàn nữa.
Hoàng Thượng xoa xoa ấn đường, hời hợt vung tay lên, quyết định: "Tạ Phàn, lưu đày Lĩnh Nam đi. Còn Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi, dạy con không nghiêm, đức không xứng vị, hàng xuống..."
Lục Dữ: "Khụ khụ khụ!"
Hoàng Thượng đang nói chuyện, đừng nói là muốn ho, dù có là muốn chết cũng phải nhịn lại, Lục Dữ đột nhiên cắt ngang làm người khác giật nảy mình.
Hoàng Thượng dễ tính chờ y ho xong rồi mới hỏi: "Dữ Nhi, con bị cảm sao?"
Lục Dữ nói: "À, cũng không hẳn ạ. Chỉ là đã nhiều ngày siêng năng đọc sách luyện võ, vì phụ hoàng ban sai, quá vất vả nên thân thể có chút yếu."
Hoàng Thượng gật đầu, phân phó đại thái giám đứng bên cạnh mình: "Ngụy Vinh, bưng cho Hoài Vương một chén canh tham ninh hoa (kiếm không ra Ó^Ò) đi, nhớ làm đậm một chút, cho nó tranh thủ uống lúc còn nóng."
Lục Dữ: "..."
Canh tham ninh hoa là đồ tốt không sai, có tác dụng loại trừ khí lạnh trong cơ thể, nhưng mà thứ nhất lúc nãy y ho là giả bộ, thứ hai canh này không phải Trung dược mà còn hơn hẳn Trung dược, vị vừa đắng vừa chát, RẤT, KHÓ, UỐNG.
Vẻ không tình nguyện quả thật lộ rõ trên mặt Lục Dữ, thế nhưng làm người ta ngoài ý muốn là y không hề phản kháng, uống sạch chén canh Ngụy Vinh bưng đến, cau mày nói: "Đa tạ phụ hoàng săn sóc."
Trong lòng Tạ Thái Phi đang bốc lửa, trước mắt chính là thời khắc mấu chốt Hoàng Thượng xử lí một nhà bọn họ, nhưng vừa nói đến một nửa đã quay sang quan tâm thân thể Hoài Vương. Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn xử lí mình như thế nào? Còn Tạ Phàn... Cho dù hận sắt không nên kim đi chăng nữa, đứa nhỏ này cũng là nhi tử ruột của mình, thật sự phải trơ mắt nhìn nó bị sung quân đến Lĩnh Nam sao?
Đường xá xa xôi, hoàn cảnh ác liệt, người nào đi đến đó trên cơ bản đều là cửu tử vô sinh đó!
Trong lòng ông ta lo âu mà lại dày vò, nhưng cũng rõ ràng bản thân không được vua thích như Hoài Vương hay Trấn quốc công, sự tình đến nông nỗi này, đã không còn khả năng mở miệng cầu xin, nếu không chính là không biết ăn năn. Bởi vậy Tạ Thái Phi không dám ngẩng đầu lên, chỉ là giữ chặt Tạ Tỉ đang muốn cầu tình, không cho con thứ lại bị dính líu vào chuyện này.
Lục Dữ vất vả uống xong chén thuốc đắng nghét, đưa chén không cho Ngụy Vinh, lực chú ý Hoàng Thượng về lại trên người Tạ gia, lời nói ra lại có chút không giống với lúc trước:
"Vĩnh Định Hầu Tạ Thái Phi, dạy con không nghiêm, phạt ngươi cởi mũ quan, ở nhà đóng cửa ăn năn đi. Vĩnh Định Hầu phu nhân, thu hồi công văn cáo mệnh,... hàng xuống nhũ nhân thất phẩm."
Hoàng Thượng ngừng lại, hơi liếc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng, sau một lát mới nói: "Đích trưởng tử của Vĩnh Định Hầu, Chỉ huy sứ Bắc Tuần Kiểm ti Bạch Diệc Lăng, nhạy bén quyết đoán, anh dũng đáng khen, có thể đảm đương chức trách lớn, nay phong làm thế tử, chưởng lý công việc của Hầu phủ."
Ông vừa dứt lời, phần lớn người ở đây đều lấy làm kinh hãi, Hoàng Thượng xử lý thật sự quá ngoài dự kiến của mọi người! Tạ Phàn bị lưu đày có thể nói là trừng phạt đúng tội.
Nhưng xử phạt những người còn lại, chẳng khác nào là nói không bao giờ lưu lại cho Tạ Thái Phi nửa điểm thực quyền, mà người cầm quyền trên thực tế của toàn bộ phủ Vĩnh Định Hầu, biến thành Bạch Diệc Lăng đã thay đổi dòng họ!
Dù Tạ Thái Phi có bị tước đoạt tước vị cũng sẽ không làm người ta bất ngờ như thế, đồng thời cũng không khỏi lòng sinh cảm khái. Ngẫm lại toàn bộ Kinh đô, ai mà không biết vợ chồng Vĩnh Định Hầu bất công nhất, sau khi đưa trưởng tử rồi cũng chẳng thèm quan tâm, đối xử với hai đứa con còn lại thì yêu như vàng bạc, hận không thể đem tất cả thế giới cho bọn họ.
Kết quả bây giờ thì sao? Người tính không bằng trời tính, Hầu phủ thế mà rơi vào trong tay Bạch Diệc Lăng!
Ngay lúc này, hệ thống đã tỉnh rượu rốt cuộc cũng xuất hiện, phát ra tiếng chúc mừng ——
【 Chúc mừng kí chủ thăng cấp thành công! Đạt được khen thưởng —— một tòa "phủ Vĩnh Định Hầu". Hầu phủ này có dùng trong hoạt động chi tiêu lấy vật đổi vật của thế giới này, cũng có thể tự mình hưởng dụng. 】
【 Tài sản của kí chủ +50, uy vọng +50.
Tạ Thái Phi mất mát +100; Tạ Phàn hối hận +100; Phó Mẫn phẫn nộ +250, đau lòng +250. 】
【 "Bá đạo tổng hồ" của ngài vì trợ lực thành công, tăng thêm một huy chương "Tri kỷ trung khuyển hồ"! Cốt truyện phụ bí mật —— tình huynh đệ cảm động trời xanh, tình gia đình xã hội chủ nghĩa đạt điều kiện kích hoạt! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất