Chương 21
Editor: Jena
- -----------------------------------
Khoảng thời gian «Kết cấu ổn định» vừa mới công chiếu, Đàm Trận đều đi tuyên truyền cùng với đoàn phim, không có thời gian về nhà. Đàm Thiên lo lắng anh không kịp chuẩn bị tâm lý trước thái độ của mẹ, nên đã nhắn tin Wechat cho anh, cũng không dám nói quá nhiều, châm chước một hồi, cuối cùng cũng uyển chuyển gửi đi một câu: "Mẹ xem phim rồi, có chút không vui."
Đàm Trận vẫn luôn không trả lời tin nhắn Wechat kia, nhưng Đàm Thiên biết anh nhất định đã đọc được, cũng hiểu rõ ý tứ đằng sau của cô.
Điều an ủi duy nhất chính là cha cô không đi xem bộ phim này. Ông chưa bao giờ xem phim của Đàm Trận, ngay cả phim truyền hình cũng thỉnh thoảng mới ngồi xem với mẹ cô. Nhưng không xem không có nghĩa là không quan tâm, lúc Đàm Trận mới bắt đầu quay phim, mỗi một kịch bản anh tiếp nhận đều phải đưa cho mẹ mình xem qua. Đàm Thiên biết mẹ cô sợ lỡ như Đàm Trận quay nội dung gì đó không thích hợp bị cha xem được trên TV.
Từ lúc hai mươi tuổi quay bộ phim đầu tiên, mỗi một bộ phim đều rất quy quy củ củ, không có sai lầm, cũng không có gì ngoài ý muốn. Sự nghiệp mấy năm nay của Đàm Trận đi vào quỹ đạo, một đường tiến lên, những kịch bản tệ hại không có khả năng tìm đến anh, sự lo lắng của mẹ cũng có chút dư thừa, sau đấy bà mới hoàn toàn buông tay, không hỏi đến chuyện kịch bản nữa.
Có thể tưởng tượng được, «Kết cấu ổn định» đã giáng một đòn sấm sét nặng nề như thế nào đối với bà.
Huống chi, bà với đạo diễn Giới còn có một tầng quan hệ mập mờ không rõ...
Lúc Đàm Trận về đến nhà đã là cuối tuần, sáng sớm dì bảo mẫu đã mua rất nhiều đồ ăn để nấu cơm, chuẩn bị chào đón Đàm Trận. Mỗi lần Đàm Trận về nhà, mẹ đều bảo dì giúp việc nấu mấy món anh thích ăn, kết quả hôm nay dì vừa mới chuẩn bị trong bếp, mẹ cô bỗng nhiên nói: "Chị Trần, chị làm xong bữa trưa thì về luôn đi."
Dì Trần có chút kinh ngạc, Đàm Thiên cũng sửng sốt một chút. Dì Trần nói: "Không phải hôm nay tiểu Trận về nhà sao, cơm tối..."
Mẹ cô cứng rắn ngắt lời bà: "Chúng tôi sẽ đi ra ngoài ăn tối."
Dì Trần gật gật đầu "À" một tiếng, tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng làm giúp việc ở nhà minh tinh như thế này, bà cũng biết có một số việc không tiện hỏi nhiều.
Gần sáu giờ chiều Đàm Trận mới trở về, lúc ấy sắc trời đã có chút tối, hoàng hôn buông xuống, hình như sắp có mưa. Đàm Thiên nhìn thấy đèn xe xẹt qua phía ngoài cửa sổ sát đất, mẹ cô ngồi trên sô pha xem TV, không nói một lời.
Sau đó tiếng mở cửa vang lên, âm thanh trong phim truyền hình át đi một chút động tĩnh khi Đàm Trận thay giày vào nhà. Đàm Trận sau khi vào nhìn thoáng qua hai người, lại nhìn về phía phòng bếp và phòng ăn, rồi mới đặt chìa khóa xe xuống, hỏi một câu: "Mọi người còn chưa ăn cơm sao ạ?"
Giọng nói của anh thấp hơn nhiều so với giọng một nam một nữ trong phim, quá bình tĩnh trầm ổn. Đàm Thiên rất muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, liền nói: "Mẹ nói tối nay ra ngoài ăn."
Nói xong cô nhìn về phía bên kia sô pha. Mẹ cô không nói gì, cũng không nhìn Đàm Trận đứng bên cạnh, bà chỉ cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, tắt tiếng TV, cũng không ngẩng đầu lên: "Ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn hỏi con."
Đàm Trận đi tới chiếc sô pha đơn bên cạnh ngồi xuống, đưa tay để điện thoại lên bàn. Mẹ nhìn thấy anh đã chuẩn bị sẵn sàng, liền chất vấn: "Sao con lại quay loại phim này?"
Đàm Thiên khẩn trương nhìn về phía Đàm Trận, Đàm Trận dường như trong lòng đã rõ, rất bình tĩnh nói: "Mẹ xem qua chưa, bộ phim này rất hay."
Bà căn bản nghe không lọt tai: "Mẹ đã nói với con phải chọn kịch bản cho tốt vào, thế mà con lại đi nhận loại kịch bản này?"
Đàm Trận ngước mắt nhìn bà, nói: "Bộ phim này con diễn rất nhập vai, danh tiếng cùng đánh giá đều rất tích cực, con không biết có chỗ nào làm mẹ không hài lòng, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói."
Mẹ nhìn thấy phản ứng như vậy của anh, nghẹn lời không thôi. Đàm Thiên cảm thấy có chút châm chọc. Gia đình ghê gớm này dạy cho Đàm Trận giáo dưỡng, lễ nghi, không lúc nào được mất đi vẻ trầm ổn cùng bình tĩnh, hiện giờ tất cả đều trả về trên người mẹ mình.
Mẹ cô mặt đỏ lên, dường như có chút bực bội xen lẫn xấu hổ: "Con còn hỏi mẹ không hài lòng chỗ nào sao, trong bộ phim đó con là cái bộ dáng gì?"
Đàm Trận trầm giọng nói: "Hẳn là người có bộ dáng nghèo khổ."
Ngoài cửa sổ vang lên một đợt tiếng sấm xa xôi, không ngừng kéo dài. Đàm Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Trận dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh lại cực kỳ kiên định này để nói chuyện với mẹ. Trước nay đối với cha mẹ hay người lớn nào, Đàm Trận vẫn luôn không ngỗ nghịch, nhưng giờ này phút này, cô lại có thể từ ngữ điệu bình tĩnh xuôi tai của Đàm Trận mà nghe ra được sấm sét trong lòng anh.
Mà mẹ cô rõ ràng cũng nghe thấy, bà lạnh lùng hỏi lại: "Có anh em nhà nghèo nào lại giống như anh em hai người không?"
Tiếng sấm trong thoáng chốc lắng xuống, trong phòng khách nháy mắt yên tĩnh như nghĩa trang. Một lúc sau, Đàm Trận không mím môi nữa, anh nói: "Chúng con diễn rất tốt."
"Đừng có nói với mẹ chúng con này chúng con nọ!" Mẹ cô tức giận mà cao giọng đánh gãy lời anh, phảng phất mang theo chút sợ hãi khi nghe thấy hai chữ kia.
Đàm Trận nhíu mày, anh thật sự bị thái độ như vậy của mẹ mình làm tổn thương, hỏi bà: "Tại sao mẹ lại tức giận như vậy? Lần đó con dẫn em ấy đến nhà chơi, mẹ còn nói mẹ thích em ấy."
Đàm Thiên nhịn không được thở dài thật sâu trong lòng. Rốt cuộc em trai cô ngây thơ đến mức nào đây?
Mẹ cô đau đớn mà bực bội đè trán: "Mẹ không biết các con... các con lại đi quay loại phim không rõ ràng như vậy!"
Đàm Trận dịch người về phía trước, nhìn về phía bà, nói: "Mẹ, con muốn diễn chính là một bộ phim như vậy, nó khiến con cảm thấy rất chân thực rất thoải mái. Nếu như mẹ đã nghiêm túc xem, vậy mẹ hẳn nên ủng hộ con mới đúng."
Mẹ ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Đàm Trận, con đã quên lúc trước con muốn thi vào Học viện Điện ảnh đã hứa gì với mẹ sao? Con nói cái gì cũng đều nghe mẹ, mẹ mới có thể ủng hộ con. Mẹ dùng bao nhiêu thời gian thuyết phục cha con, mẹ đã bảo đảm những gì trước mặt ông ấy, con đã quên rồi sao? Nếu như cha con biết con quay loại phim này, còn có ông nội con nữa... con định giải thích với họ như thế nào? Hiện tại con nói con muốn diễn loại phim như vậy, chẳng lẽ trên đời này không có bộ phim nào tốt hơn cho con diễn hay sao? Chẳng lẽ con muốn cứ như vậy tự phá hủy tiền đồ của mình?"
Một giây kia Đàm Trận quay về phía sô pha đối diện, Đàm Thiên nhận được ánh mắt hết sức ẩn nhẫn của anh, biết anh đang muốn mình giúp đỡ, nhưng lúc này chính cô cũng không biết phải mở miệng nói giúp anh thế nào, trận này đã định trước là thất bại.
Không chỉ có mẹ phản đối, cha cũng tuyệt đối không đồng ý, ông nội... ông nội bây giờ bất kể là trước mặt người nhà hay người ngoài đều gần như không nhắc đến tên Đàm Trận.
Lúc trước Đàm Trận khăng khăng muốn thi nghệ thuật, cảnh tượng cha kịch liệt phản đối vẫn rõ ràng trước mắt. Nếu không phải có mẹ khóc lóc nói đỡ, cam đoan rất nhiều, nếu không phải cha rất yêu mẹ, thì Đàm Trận căn bản không có cơ hội trở thành diễn viên.
Cho nên cô cũng nghĩ, thái độ lần này của mẹ cho dù không nói lý lẽ, nhưng chính bà đã từng vì Đàm Trận mà thỏa hiệp, khẩn cầu như vậy, chịu áp lực lớn như vậy, tình nguyện bị người ta xem thường chỉ vì để Đàm Trận có thể theo đuổi giấc mơ.
Vì sao Đàm Trận nhất định phải quay «Kết cấu ổn định»?
Không nhận kịch bản này, hết thảy vẫn đều tốt đẹp.
Cho nên cô lùi bước, cùng ý với mẹ, nhỏ giọng nói: "Đàm Trận, em nói ít vài câu đi."
Lúc nói ra những lời này, cô cũng không dám nhìn kỹ biểu tình của Đàm Trận, biết anh nhất định thất vọng vô cùng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đàm Trận bỗng nhiên vang lên, là cuộc gọi video trên Wechat, điện thoại đặt trên bàn, cả mẹ và cô đều nhìn thấy tên của Thịnh Dã hiển thị trên màn hình.
Đàm Trận chậm mất một nhịp mới cầm lấy điện thoại, lúc này mẹ cô lạnh như băng nói: "Tắt máy".
Đàm Trận nhíu mày nhìn về phía bà, bà lặp lại: "Mẹ bảo con tắt máy."
Thậm chí biết rõ vẫn cố hỏi: "Ai lại khiến con gấp đến độ bây giờ phải gọi video?"
Đàm Trận đành phải từ chối cuộc gọi, nhắn vào Wechat: Vội.
Thịnh Dã ở bên kia rất nhanh trả lời lại, Đàm Thiên không nhìn rõ tin nhắn màu xanh lục trong khung viết những gì, mẹ cô cũng không có cơ hội nhìn thấy, Đàm Trận một tay liền đem màn hình che lại hoàn toàn, cũng thuận tiện đóng khung trò chuyện lại.
Sắc mặt mẹ so với lúc trước càng đen hơn, bỗng nhiên nói: "Sau này con đừng tiếp xúc với Thịnh Dã nữa."
Đàm Trận ngây ngẩn cả người, như là cho rằng mình đang nghe lầm, ngước mắt nhìn về phía mẹ, ngay cả Đàm Thiên cũng sững sờ không thôi.
"Tại sao chứ?" Đàm Trận hỏi.
Mẹ liếc nhìn anh một cái: "Con nói xem là vì cái gì?"
"Em ấy chỉ là đối diễn cùng con mà thôi", Đàm Trận nói, "Chẳng lẽ mẹ muốn con cùng tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều phân định rạch ròi như thế sao?"
"Những người khác mẹ không quan tâm", giọng điệu bà có chút vặn vẹo, "Chỉ có cậu ta, con tuyệt đối không thể tiếp xúc."
Đàm Trận lắc đầu đứng dậy, anh không nghĩ đã trực tiếp đáp: "Con xin lỗi, chuyện này con làm không được."
"Sao con lại không làm được?!"
Đàm Trận bình tĩnh đáp: "Bởi vì yêu cầu của mẹ không có đạo lý."
Mẹ cười lạnh: "Không có đạo lý sao? Mẹ sợ con phim giả tình thật thì có tính là không có đạo lý hay không?"
Bóng dáng Đàm Trận bỗng dưng dừng lại. Đàm Thiên rốt cuộc cũng chịu không nổi: "Mẹ!!"
Mẹ cô đứng lên theo, nhìn về phía bóng dáng Đàm Trận: "Mẹ cảm thấy hai đứa khả nghi! Có tính là không có đạo lý hay không?!"
- -----------------------
Edior: Sori mọi người, mấy hôm nay mình bận quá nên giờ mới up truyện lên được ạaa
Hết chương 21.
- -----------------------------------
Khoảng thời gian «Kết cấu ổn định» vừa mới công chiếu, Đàm Trận đều đi tuyên truyền cùng với đoàn phim, không có thời gian về nhà. Đàm Thiên lo lắng anh không kịp chuẩn bị tâm lý trước thái độ của mẹ, nên đã nhắn tin Wechat cho anh, cũng không dám nói quá nhiều, châm chước một hồi, cuối cùng cũng uyển chuyển gửi đi một câu: "Mẹ xem phim rồi, có chút không vui."
Đàm Trận vẫn luôn không trả lời tin nhắn Wechat kia, nhưng Đàm Thiên biết anh nhất định đã đọc được, cũng hiểu rõ ý tứ đằng sau của cô.
Điều an ủi duy nhất chính là cha cô không đi xem bộ phim này. Ông chưa bao giờ xem phim của Đàm Trận, ngay cả phim truyền hình cũng thỉnh thoảng mới ngồi xem với mẹ cô. Nhưng không xem không có nghĩa là không quan tâm, lúc Đàm Trận mới bắt đầu quay phim, mỗi một kịch bản anh tiếp nhận đều phải đưa cho mẹ mình xem qua. Đàm Thiên biết mẹ cô sợ lỡ như Đàm Trận quay nội dung gì đó không thích hợp bị cha xem được trên TV.
Từ lúc hai mươi tuổi quay bộ phim đầu tiên, mỗi một bộ phim đều rất quy quy củ củ, không có sai lầm, cũng không có gì ngoài ý muốn. Sự nghiệp mấy năm nay của Đàm Trận đi vào quỹ đạo, một đường tiến lên, những kịch bản tệ hại không có khả năng tìm đến anh, sự lo lắng của mẹ cũng có chút dư thừa, sau đấy bà mới hoàn toàn buông tay, không hỏi đến chuyện kịch bản nữa.
Có thể tưởng tượng được, «Kết cấu ổn định» đã giáng một đòn sấm sét nặng nề như thế nào đối với bà.
Huống chi, bà với đạo diễn Giới còn có một tầng quan hệ mập mờ không rõ...
Lúc Đàm Trận về đến nhà đã là cuối tuần, sáng sớm dì bảo mẫu đã mua rất nhiều đồ ăn để nấu cơm, chuẩn bị chào đón Đàm Trận. Mỗi lần Đàm Trận về nhà, mẹ đều bảo dì giúp việc nấu mấy món anh thích ăn, kết quả hôm nay dì vừa mới chuẩn bị trong bếp, mẹ cô bỗng nhiên nói: "Chị Trần, chị làm xong bữa trưa thì về luôn đi."
Dì Trần có chút kinh ngạc, Đàm Thiên cũng sửng sốt một chút. Dì Trần nói: "Không phải hôm nay tiểu Trận về nhà sao, cơm tối..."
Mẹ cô cứng rắn ngắt lời bà: "Chúng tôi sẽ đi ra ngoài ăn tối."
Dì Trần gật gật đầu "À" một tiếng, tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng làm giúp việc ở nhà minh tinh như thế này, bà cũng biết có một số việc không tiện hỏi nhiều.
Gần sáu giờ chiều Đàm Trận mới trở về, lúc ấy sắc trời đã có chút tối, hoàng hôn buông xuống, hình như sắp có mưa. Đàm Thiên nhìn thấy đèn xe xẹt qua phía ngoài cửa sổ sát đất, mẹ cô ngồi trên sô pha xem TV, không nói một lời.
Sau đó tiếng mở cửa vang lên, âm thanh trong phim truyền hình át đi một chút động tĩnh khi Đàm Trận thay giày vào nhà. Đàm Trận sau khi vào nhìn thoáng qua hai người, lại nhìn về phía phòng bếp và phòng ăn, rồi mới đặt chìa khóa xe xuống, hỏi một câu: "Mọi người còn chưa ăn cơm sao ạ?"
Giọng nói của anh thấp hơn nhiều so với giọng một nam một nữ trong phim, quá bình tĩnh trầm ổn. Đàm Thiên rất muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, liền nói: "Mẹ nói tối nay ra ngoài ăn."
Nói xong cô nhìn về phía bên kia sô pha. Mẹ cô không nói gì, cũng không nhìn Đàm Trận đứng bên cạnh, bà chỉ cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, tắt tiếng TV, cũng không ngẩng đầu lên: "Ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn hỏi con."
Đàm Trận đi tới chiếc sô pha đơn bên cạnh ngồi xuống, đưa tay để điện thoại lên bàn. Mẹ nhìn thấy anh đã chuẩn bị sẵn sàng, liền chất vấn: "Sao con lại quay loại phim này?"
Đàm Thiên khẩn trương nhìn về phía Đàm Trận, Đàm Trận dường như trong lòng đã rõ, rất bình tĩnh nói: "Mẹ xem qua chưa, bộ phim này rất hay."
Bà căn bản nghe không lọt tai: "Mẹ đã nói với con phải chọn kịch bản cho tốt vào, thế mà con lại đi nhận loại kịch bản này?"
Đàm Trận ngước mắt nhìn bà, nói: "Bộ phim này con diễn rất nhập vai, danh tiếng cùng đánh giá đều rất tích cực, con không biết có chỗ nào làm mẹ không hài lòng, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói."
Mẹ nhìn thấy phản ứng như vậy của anh, nghẹn lời không thôi. Đàm Thiên cảm thấy có chút châm chọc. Gia đình ghê gớm này dạy cho Đàm Trận giáo dưỡng, lễ nghi, không lúc nào được mất đi vẻ trầm ổn cùng bình tĩnh, hiện giờ tất cả đều trả về trên người mẹ mình.
Mẹ cô mặt đỏ lên, dường như có chút bực bội xen lẫn xấu hổ: "Con còn hỏi mẹ không hài lòng chỗ nào sao, trong bộ phim đó con là cái bộ dáng gì?"
Đàm Trận trầm giọng nói: "Hẳn là người có bộ dáng nghèo khổ."
Ngoài cửa sổ vang lên một đợt tiếng sấm xa xôi, không ngừng kéo dài. Đàm Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Trận dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh lại cực kỳ kiên định này để nói chuyện với mẹ. Trước nay đối với cha mẹ hay người lớn nào, Đàm Trận vẫn luôn không ngỗ nghịch, nhưng giờ này phút này, cô lại có thể từ ngữ điệu bình tĩnh xuôi tai của Đàm Trận mà nghe ra được sấm sét trong lòng anh.
Mà mẹ cô rõ ràng cũng nghe thấy, bà lạnh lùng hỏi lại: "Có anh em nhà nghèo nào lại giống như anh em hai người không?"
Tiếng sấm trong thoáng chốc lắng xuống, trong phòng khách nháy mắt yên tĩnh như nghĩa trang. Một lúc sau, Đàm Trận không mím môi nữa, anh nói: "Chúng con diễn rất tốt."
"Đừng có nói với mẹ chúng con này chúng con nọ!" Mẹ cô tức giận mà cao giọng đánh gãy lời anh, phảng phất mang theo chút sợ hãi khi nghe thấy hai chữ kia.
Đàm Trận nhíu mày, anh thật sự bị thái độ như vậy của mẹ mình làm tổn thương, hỏi bà: "Tại sao mẹ lại tức giận như vậy? Lần đó con dẫn em ấy đến nhà chơi, mẹ còn nói mẹ thích em ấy."
Đàm Thiên nhịn không được thở dài thật sâu trong lòng. Rốt cuộc em trai cô ngây thơ đến mức nào đây?
Mẹ cô đau đớn mà bực bội đè trán: "Mẹ không biết các con... các con lại đi quay loại phim không rõ ràng như vậy!"
Đàm Trận dịch người về phía trước, nhìn về phía bà, nói: "Mẹ, con muốn diễn chính là một bộ phim như vậy, nó khiến con cảm thấy rất chân thực rất thoải mái. Nếu như mẹ đã nghiêm túc xem, vậy mẹ hẳn nên ủng hộ con mới đúng."
Mẹ ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Đàm Trận, con đã quên lúc trước con muốn thi vào Học viện Điện ảnh đã hứa gì với mẹ sao? Con nói cái gì cũng đều nghe mẹ, mẹ mới có thể ủng hộ con. Mẹ dùng bao nhiêu thời gian thuyết phục cha con, mẹ đã bảo đảm những gì trước mặt ông ấy, con đã quên rồi sao? Nếu như cha con biết con quay loại phim này, còn có ông nội con nữa... con định giải thích với họ như thế nào? Hiện tại con nói con muốn diễn loại phim như vậy, chẳng lẽ trên đời này không có bộ phim nào tốt hơn cho con diễn hay sao? Chẳng lẽ con muốn cứ như vậy tự phá hủy tiền đồ của mình?"
Một giây kia Đàm Trận quay về phía sô pha đối diện, Đàm Thiên nhận được ánh mắt hết sức ẩn nhẫn của anh, biết anh đang muốn mình giúp đỡ, nhưng lúc này chính cô cũng không biết phải mở miệng nói giúp anh thế nào, trận này đã định trước là thất bại.
Không chỉ có mẹ phản đối, cha cũng tuyệt đối không đồng ý, ông nội... ông nội bây giờ bất kể là trước mặt người nhà hay người ngoài đều gần như không nhắc đến tên Đàm Trận.
Lúc trước Đàm Trận khăng khăng muốn thi nghệ thuật, cảnh tượng cha kịch liệt phản đối vẫn rõ ràng trước mắt. Nếu không phải có mẹ khóc lóc nói đỡ, cam đoan rất nhiều, nếu không phải cha rất yêu mẹ, thì Đàm Trận căn bản không có cơ hội trở thành diễn viên.
Cho nên cô cũng nghĩ, thái độ lần này của mẹ cho dù không nói lý lẽ, nhưng chính bà đã từng vì Đàm Trận mà thỏa hiệp, khẩn cầu như vậy, chịu áp lực lớn như vậy, tình nguyện bị người ta xem thường chỉ vì để Đàm Trận có thể theo đuổi giấc mơ.
Vì sao Đàm Trận nhất định phải quay «Kết cấu ổn định»?
Không nhận kịch bản này, hết thảy vẫn đều tốt đẹp.
Cho nên cô lùi bước, cùng ý với mẹ, nhỏ giọng nói: "Đàm Trận, em nói ít vài câu đi."
Lúc nói ra những lời này, cô cũng không dám nhìn kỹ biểu tình của Đàm Trận, biết anh nhất định thất vọng vô cùng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đàm Trận bỗng nhiên vang lên, là cuộc gọi video trên Wechat, điện thoại đặt trên bàn, cả mẹ và cô đều nhìn thấy tên của Thịnh Dã hiển thị trên màn hình.
Đàm Trận chậm mất một nhịp mới cầm lấy điện thoại, lúc này mẹ cô lạnh như băng nói: "Tắt máy".
Đàm Trận nhíu mày nhìn về phía bà, bà lặp lại: "Mẹ bảo con tắt máy."
Thậm chí biết rõ vẫn cố hỏi: "Ai lại khiến con gấp đến độ bây giờ phải gọi video?"
Đàm Trận đành phải từ chối cuộc gọi, nhắn vào Wechat: Vội.
Thịnh Dã ở bên kia rất nhanh trả lời lại, Đàm Thiên không nhìn rõ tin nhắn màu xanh lục trong khung viết những gì, mẹ cô cũng không có cơ hội nhìn thấy, Đàm Trận một tay liền đem màn hình che lại hoàn toàn, cũng thuận tiện đóng khung trò chuyện lại.
Sắc mặt mẹ so với lúc trước càng đen hơn, bỗng nhiên nói: "Sau này con đừng tiếp xúc với Thịnh Dã nữa."
Đàm Trận ngây ngẩn cả người, như là cho rằng mình đang nghe lầm, ngước mắt nhìn về phía mẹ, ngay cả Đàm Thiên cũng sững sờ không thôi.
"Tại sao chứ?" Đàm Trận hỏi.
Mẹ liếc nhìn anh một cái: "Con nói xem là vì cái gì?"
"Em ấy chỉ là đối diễn cùng con mà thôi", Đàm Trận nói, "Chẳng lẽ mẹ muốn con cùng tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều phân định rạch ròi như thế sao?"
"Những người khác mẹ không quan tâm", giọng điệu bà có chút vặn vẹo, "Chỉ có cậu ta, con tuyệt đối không thể tiếp xúc."
Đàm Trận lắc đầu đứng dậy, anh không nghĩ đã trực tiếp đáp: "Con xin lỗi, chuyện này con làm không được."
"Sao con lại không làm được?!"
Đàm Trận bình tĩnh đáp: "Bởi vì yêu cầu của mẹ không có đạo lý."
Mẹ cười lạnh: "Không có đạo lý sao? Mẹ sợ con phim giả tình thật thì có tính là không có đạo lý hay không?"
Bóng dáng Đàm Trận bỗng dưng dừng lại. Đàm Thiên rốt cuộc cũng chịu không nổi: "Mẹ!!"
Mẹ cô đứng lên theo, nhìn về phía bóng dáng Đàm Trận: "Mẹ cảm thấy hai đứa khả nghi! Có tính là không có đạo lý hay không?!"
- -----------------------
Edior: Sori mọi người, mấy hôm nay mình bận quá nên giờ mới up truyện lên được ạaa
Hết chương 21.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất