Chương 24
"Sau này cậu ấy thường xuyên đi xem kịch của Thịnh Dã", Giới Bình An nói, "Mỗi lần đều tặng hoa, cháu cũng biết, chuyện này người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là Đàm Trận tới tặng. Rồi cậu ấy tới tìm ta, ta mới biết Thịnh Dã đã kể cho cậu ấy nghe mọi thứ, kể cả chuyện của cha mình."
Đàm Thiên thắc mắc: "Tại sao cha cậu ấy không cho cậu ấy học diễn xuất?"
Giới Bình An thở dài, một lời khó nói hết: "Trước kia cha cậu ấy ở trong cùng một đoàn kịch với chúng ta, không xuất thân chính quy, cũng chưa từng đi theo thầy giáo gì học nghệ cả, tất cả đều dựa vào thiên phú. Vào thời điểm bây giờ thì chính là loại diễn viên được ông trời ưu ái, đáng tiếc khi đó giới điện ảnh trong nước vẫn là thời kỳ mới khai phá, kiểu người diễn viên nghiệp dư nửa đường gia nhập này như ông ấy không có cơ hội gì, cho nên cha cậu ấy vẫn luôn chỉ ở đoàn kịch diễn kịch, sau này... sau này xảy ra một ít chuyện."
Giới Bình An nói đến đây dừng lại trong chốc lát, bỏ qua một ít phân đoạn không cần thiết, "... Sau đấy đoàn kịch không hoạt động tiếp được nữa, Thịnh ca người này lại tâm cao khí ngạo, điện ảnh trong nước phát triển thật sự rất chậm, ông ấy lại muốn nhanh chóng chứng minh chính mình, cho nên đến cảng đảo bên kia phát triển. Sau đó xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết ông ấy có chút chuyện, lấy tính cách của ông ấy không có khả năng sẽ nói tỉ mỉ với ta, nhưng ta đại khái có thể đoán được, Thịnh ca người này bộc lộ quá nhiều mũi nhọn, giới điện ảnh ở cảng đảo so với chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều, sợ là đắc tội người khác, Cuối cùng... bị người ta hủy dung."
Đàm Thiên khiếp sợ không thôi.
"Có lẽ là do nguyên nhân này, ông ấy mới không muốn Thịnh Dã tiến vào giới giải trí." Giới Bình An nói xong, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, "Haiz", ông uống một ngụm cà phê đã sắp nguội lạnh, "Sau khi Đàm Trận biết được chuyện này, ta cũng hỏi cậu ấy còn kiên trì muốn Thịnh Dã tới diễn nữa không, lúc đó cậu ấy nói với ta cậu ấy cảm thấy Thịnh Dã diễn bộ phim này hay không cũng không quan trọng, nhưng sự nghiệp Thịnh Dã hẳn nên hướng đến màn ảnh rộng." Giới Bình An nhìn chằm chằm tách cà phê trên bàn, sau một lúc lâu thở dài một tiếng: "Cậu ấy thực sự thưởng thức tiểu Dã."
Quán cà phê có người ra vào, chuông gió trên cửa vang lên một tiếng, Đàm Thiên mới chậm rãi thoát ra khỏi bầu không khí như trong một bộ phim cũ nặng nề mà trầm buồn này.
Giới Bình An buông tách cà phê xuống: "Đóng phim mà, khó tránh khỏi chuyện nhập vai quá mức, nhưng cuối cùng đều sẽ thoát ra được. Đứa trẻ kia vẫn luôn dễ dàng nhập vai, trên sân khấu cũng vậy, nhưng không đến nỗi quá mức, cho nên ngay từ đầu ta cũng không để trong lòng."
Trong quá trình quay phim, Thịnh Dã cùng Đàm Trận có đủ loại tương tác. Trong phim, ngoài phim, ông đều nhìn thấy, phản ứng của diễn viên không thể nào thoát khỏi ánh mắt của đạo diễn. Nhưng vấn đề ông là đạo diễn, đạo diễn ấy à, chính là loại người vì muốn đạt được hiệu quả tốt nhất của bộ phim, sẽ lợi dụng tất cả mọi thứ trên người diễn viên. Một diễn viên có tài năng, từ trong ra ngoài, từ xác thịt đến linh hồn, có thể cho đạo diễn mượn mà không cần lo sợ, cho nhân vật mượn, để hoàn thành tác phẩm nghệ thuật chung của họ.
Có đạo diễn nào sẽ nghĩ rằng nhập vai là vấn đề lớn không? Diễn viên cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì hết, bọn họ ăn ý nhập vai, lại ăn ý diễn xuất. Khi diễn, diễn viên bọn họ sẽ cho nhân vật mượn cảm xúc và thân thể của mình. Diễn xong rồi lại lấy về, chỉ như vậy mà thôi. Mỗi một diễn viên ưu tú đều nên tinh thông điều này.
Cho nên Giới Bình An đã quen, an tâm thoải mái mặc kệ bầu không khí giữa Thịnh Dã và Đàm Trận, cũng cho rằng sau khi bộ phim đóng máy, bọn họ đều sẽ thoát vai, nhiều nhất cũng chỉ lầ từ Nghiêm Phi và Khổng Tinh Hà biến trở về Đàm Trận và Thịnh Dã, từ "anh em" biến thành tri kỷ.
Lúc đóng máy, ông còn nói đùa bảo Thịnh Dã kính rượu Đàm Trận, dùng sức vỗ bả vai cậu, nỏi: "Tỉnh lại nha, cậu ấy hiện tại đã không phải anh trai cháu nữa đâu!"
Bây giờ xảy ra chuyện này, biết vậy ông đã chẳng làm.
Nhưng nếu như trở lại lúc ấy, hẳn ông cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
"Sau này ta cảm thấy... có chỗ không đúng..." âm thanh Giới Bình An trầm xuống.
Đâu chỉ Giới Bình An cảm thấy không đúng, Đàm Thiên nghĩ thầm, biểu hiện sau đó của Thịnh Dã làm quá nhiều người cảm thấy không đúng rồi. Đam Mỹ H Văn
Cô còn nhớ rõ ngày sinh nhật lần thứ 28 của Đàm Trận, đúng 12h đêm Thịnh Dã không hề báo trước mà đăng một bài weibo rất dài, nói là chúc mừng sinh nhật Đàm Trận, còn không bằng nói là lời thổ lộ ấp ủ trong lòng đã lâu.
Mặc dù lấy thân phận Khổng Tinh Hà nói với anh trai Nghiêm Phi, nhưng vào ngày sinh nhật Đàm Trận, rất khiến người ta phải mơ tưởng. Weibo này trong một đêm liền đưa cậu và Đàm Trận lên hotsearch, khiến giới giải trí một trận xôn xao.
Lúc ấy bộ phim đã được công chiếu rất lâu, «Kết cấu ổn định» cũng đã nhận giải thưởng, không có khả năng là tạo thế thổi phồng cho bộ phim được.
Lúc trước quả thực đã từng có tin đồn, khi đó là Đàm Trận chủ động @Thịnh Dã, Thịnh Dã đáp lại còn rất thụ sủng nhược kinh, đảo mắt một cái, Thịnh Dã đã dám lớn mật gọi Đàm Trận như vậy. [thụ sủng nhược kinh: được chiều mà lo sợ]
Fan CP vui sướng một trận, sự táo bạo của Thịnh Dã được các cô giải thích là được sủng mà kiêu, nếu không có Đàm Trận ngầm đồng ý, lấy tính cách của Thịnh Dã khẳng định không dám trắng trợn "show ân ái" như vậy.
Fan của Đàm Trận lại cực kỳ tức giận, bởi vì chuyện cưỡng ép "ghép" Đàm Trận này không phải lần đầu phát sinh, họ mắng Thịnh Dã cọ nhiệt cọ đến nghiện rồi, mắng cậu đồng tính luyến ái không biết xấu hổ, đủ loại vũ nhục nguyền rủa công kích không ngừng.
Tuy rằng ngày hôm sau Thịnh Dã đã giải thích đây chỉ là thư Khổng Tinh Hà viết cho Nghiêm Phi trong phim, Giới Bình An và biên kịch Thẩm Đồ cũng ra mặt giúp cậu giải thích, nhưng lần đó cậu đã bị mắng quá thảm, từ đó về sau luôn bị fan của Đàm Trận nhắm vào.
Chuyện này thiếu chút nữa không thể vãn hồi, cũng khiến cho cả nhà cô đều vô cùng xấu hổ. Đàm Trận không có đáp lại Thịnh Dã, cái này làm cho người ngoài suy đoán hoặc là Thịnh Dã cọ nhiệt đến nghiện, hoặc là thật sự đắm chìm, chỉ tiếc là một bên tình nguyện.
Ít nhất bên ngoài Đàm Trận không có đáp lại. Lúc Đàm Trận về nhà, mẹ thậm chí còn lén lút xem điện thoại di động của anh, đương nhiên không tìm ra được gì, wechat rất sạch sẽ, cũng không có cuộc gọi nào qua lại, số điện thoại của Thịnh Dã thậm chí không có trong danh bạ, mẹ cô mới hơi yên tâm một chút.
Đàm Trận đối với cha thì cung kính, đối với mẹ thì nhẫn nhục chịu đựng, đều là vì mẹ anh ở tuổi 36 thiếu chút mất mạng mới sinh hạ được anh. Sau đấy thân thể của mẹ vẫn luôn không tốt, từ nhỏ cha đã nói với Đàm Trận, mẹ con vì sinh con thiếu chút nữa mất mạng, lúc cấp cứu bà ấy đều nói phải cứu con trước, con nhất định phải hiếu thuận với mẹ, con hiểu không? Không chỉ có cha nói như vậy, trong gia đình cơ hồ mỗi người đều nói với Đàm Trận lời này.
Đàm Trận từ nhỏ đã sống trong cảm giác tội lỗi, lúc mới lên tiểu học anh hỏi mẹ mình, vì sao mẹ muốn cứu con mà không muốn mạng của mình? Mẹ liền ôm lấy anh nói, bởi vì lúc con còn ở trong bụng mẹ, mẹ đã biết con là đứa trẻ ngoan nhất trên đời này, mẹ vừa hơi khó chịu một chút con liền không đạp không nghịch nữa, lúc mẹ cao hứng con mới có thể hơi nghịch ngợm một chút, mẹ sờ sờ bụng nói con ngoan ngoãn nghe lời, con liền lập tức nghe theo, mẹ luyến tiếc con.
Lúc Đàm Trận còn nhỏ vẫn có chút phản nghịch. Hồi tiểu học trung học cơ sở không chỉ một lần trốn học, sau khi trốn học kỳ thật anh cũng không có đi đâu, chỉ một mình lang thang trên đường không có mục đích, đến giờ tan học thì về nhà. Sau khi chuyện trốn học bị cha phát hiện, ông nổi trận lôi đình.
Lần đó cũng là mẹ che chở cho anh, nói chuyện nhẹ nhàng với anh. Bà nói với Đàm Trận nếu con cảm thấy quá mệt mỏi, không cần đến lớp học thêm, con không muốn đến lớp học nhạc cũng không cần đến.
Nhưng cuối cùng Đàm Trận vẫn không bỏ một buổi nào, kiên trì học dương cầm cùng với nhị hồ, ngay cả tiết học trên lớp cũng không trốn nữa. Sau khi hiểu chuyện, Đàm Trận không khiến cho mẹ phải khổ sở thêm, ngoại trừ việc nộp đơn vào Học viện Điện ảnh CTR.
Đây có thể coi là mong muốn từ trong gen rồi, cuộc đời Đàm Trận từ trước đến nay cũng chỉ có lúc này cầu xin mẹ mình. Sự nghiệp diễn xuất của mẹ bị đứt đoạn, tuy rằng bà biểu hiện ra bên ngoài là không sao cả, nhưng Đàm Thiên biết bà kỳ thật vẫn có tiếc nuối, cho nên lúc này đây bà nỗ lực thành toàn cho Đàm Trận.
Cha mới đầu mãnh liệt phản đối, nói con nghĩ gì mà lại muốn tiến vào cái giới giải trí đầy hỗn loạn kia?! Gần tới lúc thi tài năng, mẹ liền bày ra các loại nỗ lực rồi bảo đàm, cha mới coi như miễn cưỡng đồng ý. Nhưng ông nội không có cách nào cao hứng, bởi vì chuyện này mà mẹ ở trước mặt ông nội luôn không dám ngẩng đầu.
Đàm Trận tiến vào giới giải trí, mặc dù giữ mình trong sạch đến đâu cũng rất khó độc thiện kỳ thân. Mỗi một lần Đàm Trận lên tin tức, bất kể là vì lý do gì, đều trở thành đề tài bàn tán trong miệng mọi người, mỗi một lần các loại người tự xưng là nhân sĩ trong giới đi ra đàm tiếu về thân thế Đàm Trận, đem chuyện gia đình họ hoàn toàn biến tấu, mỗi một lần như thế đều khiến cho bầu không khí trong nhà rất không thoải mái. Loại không thoải mái này cuối cùng lại đổ hết lên người mẹ anh. [độc thiện kỳ thân: giữ được bản thân trong sạch dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào]
Đàm Thiên biết sau khi Đàm Trận tiến vào giới giải trí liền cố ý phai nhạt mối quan hệ với những người khác trong nhà. Ngày sinh nhật lần thứ 28, anh cũng không ở cùng với gia đình, chỉ hẹn cô, còn có Trần Bác Hàm cùng với một số ít bạn đại học và bạn bè trong giới để tổ chức tiệc mừng tại một câu lạc bộ đêm do người bạn anh làm chủ, ở đó còn có một số người hâm mộ lâu năm.
Lúc DJ chơi nhạc, Đàm Trận ngồi một mình trong góc uống rượu, sau đó mọi người ồn ào nói muốn Đàm Trận lên hát, Đàm Thiên nghĩ anh sẽ cự tuyệt, bởi vì mọi người đều biết anh hát không được hay cho lắm.
Nhưng thế mà anh thật sự buông ly rượu xuống, cầm lấy mic.
Anh hát bài «Hổ thẹn» của Đường Đỗ.
"Hóa ra người thật sự rời đi
Là do tôi không thể đi ra
Mỗi lần hát bài hát đó sự hổ thẹn đã nhấn chìm lấy tôi
Rất nhiều lần tôi có thể trở lại
Nhưng tôi lại chọn câu trả lời tồi tệ nhất
Tận hưởng tình yêu của người
Nhưng tôi quên rằng tình yêu cần được đáp lại
Người cầm tay tôi, yên lặng cùng tôi bước tiếp
Tôi cứ thế đi về phía trước, chẳng một lần quay đầu
Cũng không biết thì ra người đã mệt rồi
Cho tới hôm nay tôi mới hiểu được, tôi cứ nghĩ rằng rơi vào lưới tình chỉ có người mà thôi
Liên tục lãng phí những cơ hội mà người đã cho tôi, chẳng khác nào một đứa trẻ
Lãng phí tình yêu của người
Tất cả những gì tôi cho người chỉ có nỗi buồn sâu thẳm
Làm sao xứng được với người, tôi chỉ đáng hổ thẹn thôi..."
Bài hát này gần như là anh nhắm mắt mà hát, anh không phải hát cho bất kỳ ai ở đây nghe, hát cho ai nghe, mọi người chỉ có thể đoán. Nhưng tối nay anh không như bình thường, tất cả mọi người đều cảm nhận được.
Giống như một người bị tổn thương tình cảm, hát được nửa chừng liền buông micro xuống, nói một câu: "Mọi người chơi vui vẻ." liền xoay người đi toilet.
Trần Bác Hàm cũng đi theo anh, hai người thật lâu cũng không quay trở lại. Sau đó Trần Bác Hàm đi vào nhưng không thấy Đàm Trận đâu, cô mới hỏi Trần Bác Hàm Đàm Trận làm sao vậy, Trần Bác Hàm miễn cưỡng cười, nói: "Cậu ấy uống quá nhiều thôi."
Rất lâu sau, lúc mọi người đều chơi đến high, Đàm Trận mới trở lại, một mình ngồi trong góc, ánh sáng của căn phòng chiếu vào gương mặt anh, cảm xúc tụt dốc, đôi mắt đỏ bừng.
Sau sự kiện wiebo kia, giữa Thịnh Dã và Đàm Trận gần như không còn có quan hệ gì nữa, cho dù là trên công việc, trên weibo hai người cũng chẳng còn tương tác gì nữa.
Bọn họ từng người từng người làm phần việc của mình, giống như hai người đều có cuộc sống riêng tốt đẹp của họ, Đàm Thiên nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bài hát «Hổ thẹn» kia, là dấu chấm hết Đàm Trận tặng cho đoạn tình cảm này.
Đàm Thiên thắc mắc: "Tại sao cha cậu ấy không cho cậu ấy học diễn xuất?"
Giới Bình An thở dài, một lời khó nói hết: "Trước kia cha cậu ấy ở trong cùng một đoàn kịch với chúng ta, không xuất thân chính quy, cũng chưa từng đi theo thầy giáo gì học nghệ cả, tất cả đều dựa vào thiên phú. Vào thời điểm bây giờ thì chính là loại diễn viên được ông trời ưu ái, đáng tiếc khi đó giới điện ảnh trong nước vẫn là thời kỳ mới khai phá, kiểu người diễn viên nghiệp dư nửa đường gia nhập này như ông ấy không có cơ hội gì, cho nên cha cậu ấy vẫn luôn chỉ ở đoàn kịch diễn kịch, sau này... sau này xảy ra một ít chuyện."
Giới Bình An nói đến đây dừng lại trong chốc lát, bỏ qua một ít phân đoạn không cần thiết, "... Sau đấy đoàn kịch không hoạt động tiếp được nữa, Thịnh ca người này lại tâm cao khí ngạo, điện ảnh trong nước phát triển thật sự rất chậm, ông ấy lại muốn nhanh chóng chứng minh chính mình, cho nên đến cảng đảo bên kia phát triển. Sau đó xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết ông ấy có chút chuyện, lấy tính cách của ông ấy không có khả năng sẽ nói tỉ mỉ với ta, nhưng ta đại khái có thể đoán được, Thịnh ca người này bộc lộ quá nhiều mũi nhọn, giới điện ảnh ở cảng đảo so với chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều, sợ là đắc tội người khác, Cuối cùng... bị người ta hủy dung."
Đàm Thiên khiếp sợ không thôi.
"Có lẽ là do nguyên nhân này, ông ấy mới không muốn Thịnh Dã tiến vào giới giải trí." Giới Bình An nói xong, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, "Haiz", ông uống một ngụm cà phê đã sắp nguội lạnh, "Sau khi Đàm Trận biết được chuyện này, ta cũng hỏi cậu ấy còn kiên trì muốn Thịnh Dã tới diễn nữa không, lúc đó cậu ấy nói với ta cậu ấy cảm thấy Thịnh Dã diễn bộ phim này hay không cũng không quan trọng, nhưng sự nghiệp Thịnh Dã hẳn nên hướng đến màn ảnh rộng." Giới Bình An nhìn chằm chằm tách cà phê trên bàn, sau một lúc lâu thở dài một tiếng: "Cậu ấy thực sự thưởng thức tiểu Dã."
Quán cà phê có người ra vào, chuông gió trên cửa vang lên một tiếng, Đàm Thiên mới chậm rãi thoát ra khỏi bầu không khí như trong một bộ phim cũ nặng nề mà trầm buồn này.
Giới Bình An buông tách cà phê xuống: "Đóng phim mà, khó tránh khỏi chuyện nhập vai quá mức, nhưng cuối cùng đều sẽ thoát ra được. Đứa trẻ kia vẫn luôn dễ dàng nhập vai, trên sân khấu cũng vậy, nhưng không đến nỗi quá mức, cho nên ngay từ đầu ta cũng không để trong lòng."
Trong quá trình quay phim, Thịnh Dã cùng Đàm Trận có đủ loại tương tác. Trong phim, ngoài phim, ông đều nhìn thấy, phản ứng của diễn viên không thể nào thoát khỏi ánh mắt của đạo diễn. Nhưng vấn đề ông là đạo diễn, đạo diễn ấy à, chính là loại người vì muốn đạt được hiệu quả tốt nhất của bộ phim, sẽ lợi dụng tất cả mọi thứ trên người diễn viên. Một diễn viên có tài năng, từ trong ra ngoài, từ xác thịt đến linh hồn, có thể cho đạo diễn mượn mà không cần lo sợ, cho nhân vật mượn, để hoàn thành tác phẩm nghệ thuật chung của họ.
Có đạo diễn nào sẽ nghĩ rằng nhập vai là vấn đề lớn không? Diễn viên cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì hết, bọn họ ăn ý nhập vai, lại ăn ý diễn xuất. Khi diễn, diễn viên bọn họ sẽ cho nhân vật mượn cảm xúc và thân thể của mình. Diễn xong rồi lại lấy về, chỉ như vậy mà thôi. Mỗi một diễn viên ưu tú đều nên tinh thông điều này.
Cho nên Giới Bình An đã quen, an tâm thoải mái mặc kệ bầu không khí giữa Thịnh Dã và Đàm Trận, cũng cho rằng sau khi bộ phim đóng máy, bọn họ đều sẽ thoát vai, nhiều nhất cũng chỉ lầ từ Nghiêm Phi và Khổng Tinh Hà biến trở về Đàm Trận và Thịnh Dã, từ "anh em" biến thành tri kỷ.
Lúc đóng máy, ông còn nói đùa bảo Thịnh Dã kính rượu Đàm Trận, dùng sức vỗ bả vai cậu, nỏi: "Tỉnh lại nha, cậu ấy hiện tại đã không phải anh trai cháu nữa đâu!"
Bây giờ xảy ra chuyện này, biết vậy ông đã chẳng làm.
Nhưng nếu như trở lại lúc ấy, hẳn ông cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
"Sau này ta cảm thấy... có chỗ không đúng..." âm thanh Giới Bình An trầm xuống.
Đâu chỉ Giới Bình An cảm thấy không đúng, Đàm Thiên nghĩ thầm, biểu hiện sau đó của Thịnh Dã làm quá nhiều người cảm thấy không đúng rồi. Đam Mỹ H Văn
Cô còn nhớ rõ ngày sinh nhật lần thứ 28 của Đàm Trận, đúng 12h đêm Thịnh Dã không hề báo trước mà đăng một bài weibo rất dài, nói là chúc mừng sinh nhật Đàm Trận, còn không bằng nói là lời thổ lộ ấp ủ trong lòng đã lâu.
Mặc dù lấy thân phận Khổng Tinh Hà nói với anh trai Nghiêm Phi, nhưng vào ngày sinh nhật Đàm Trận, rất khiến người ta phải mơ tưởng. Weibo này trong một đêm liền đưa cậu và Đàm Trận lên hotsearch, khiến giới giải trí một trận xôn xao.
Lúc ấy bộ phim đã được công chiếu rất lâu, «Kết cấu ổn định» cũng đã nhận giải thưởng, không có khả năng là tạo thế thổi phồng cho bộ phim được.
Lúc trước quả thực đã từng có tin đồn, khi đó là Đàm Trận chủ động @Thịnh Dã, Thịnh Dã đáp lại còn rất thụ sủng nhược kinh, đảo mắt một cái, Thịnh Dã đã dám lớn mật gọi Đàm Trận như vậy. [thụ sủng nhược kinh: được chiều mà lo sợ]
Fan CP vui sướng một trận, sự táo bạo của Thịnh Dã được các cô giải thích là được sủng mà kiêu, nếu không có Đàm Trận ngầm đồng ý, lấy tính cách của Thịnh Dã khẳng định không dám trắng trợn "show ân ái" như vậy.
Fan của Đàm Trận lại cực kỳ tức giận, bởi vì chuyện cưỡng ép "ghép" Đàm Trận này không phải lần đầu phát sinh, họ mắng Thịnh Dã cọ nhiệt cọ đến nghiện rồi, mắng cậu đồng tính luyến ái không biết xấu hổ, đủ loại vũ nhục nguyền rủa công kích không ngừng.
Tuy rằng ngày hôm sau Thịnh Dã đã giải thích đây chỉ là thư Khổng Tinh Hà viết cho Nghiêm Phi trong phim, Giới Bình An và biên kịch Thẩm Đồ cũng ra mặt giúp cậu giải thích, nhưng lần đó cậu đã bị mắng quá thảm, từ đó về sau luôn bị fan của Đàm Trận nhắm vào.
Chuyện này thiếu chút nữa không thể vãn hồi, cũng khiến cho cả nhà cô đều vô cùng xấu hổ. Đàm Trận không có đáp lại Thịnh Dã, cái này làm cho người ngoài suy đoán hoặc là Thịnh Dã cọ nhiệt đến nghiện, hoặc là thật sự đắm chìm, chỉ tiếc là một bên tình nguyện.
Ít nhất bên ngoài Đàm Trận không có đáp lại. Lúc Đàm Trận về nhà, mẹ thậm chí còn lén lút xem điện thoại di động của anh, đương nhiên không tìm ra được gì, wechat rất sạch sẽ, cũng không có cuộc gọi nào qua lại, số điện thoại của Thịnh Dã thậm chí không có trong danh bạ, mẹ cô mới hơi yên tâm một chút.
Đàm Trận đối với cha thì cung kính, đối với mẹ thì nhẫn nhục chịu đựng, đều là vì mẹ anh ở tuổi 36 thiếu chút mất mạng mới sinh hạ được anh. Sau đấy thân thể của mẹ vẫn luôn không tốt, từ nhỏ cha đã nói với Đàm Trận, mẹ con vì sinh con thiếu chút nữa mất mạng, lúc cấp cứu bà ấy đều nói phải cứu con trước, con nhất định phải hiếu thuận với mẹ, con hiểu không? Không chỉ có cha nói như vậy, trong gia đình cơ hồ mỗi người đều nói với Đàm Trận lời này.
Đàm Trận từ nhỏ đã sống trong cảm giác tội lỗi, lúc mới lên tiểu học anh hỏi mẹ mình, vì sao mẹ muốn cứu con mà không muốn mạng của mình? Mẹ liền ôm lấy anh nói, bởi vì lúc con còn ở trong bụng mẹ, mẹ đã biết con là đứa trẻ ngoan nhất trên đời này, mẹ vừa hơi khó chịu một chút con liền không đạp không nghịch nữa, lúc mẹ cao hứng con mới có thể hơi nghịch ngợm một chút, mẹ sờ sờ bụng nói con ngoan ngoãn nghe lời, con liền lập tức nghe theo, mẹ luyến tiếc con.
Lúc Đàm Trận còn nhỏ vẫn có chút phản nghịch. Hồi tiểu học trung học cơ sở không chỉ một lần trốn học, sau khi trốn học kỳ thật anh cũng không có đi đâu, chỉ một mình lang thang trên đường không có mục đích, đến giờ tan học thì về nhà. Sau khi chuyện trốn học bị cha phát hiện, ông nổi trận lôi đình.
Lần đó cũng là mẹ che chở cho anh, nói chuyện nhẹ nhàng với anh. Bà nói với Đàm Trận nếu con cảm thấy quá mệt mỏi, không cần đến lớp học thêm, con không muốn đến lớp học nhạc cũng không cần đến.
Nhưng cuối cùng Đàm Trận vẫn không bỏ một buổi nào, kiên trì học dương cầm cùng với nhị hồ, ngay cả tiết học trên lớp cũng không trốn nữa. Sau khi hiểu chuyện, Đàm Trận không khiến cho mẹ phải khổ sở thêm, ngoại trừ việc nộp đơn vào Học viện Điện ảnh CTR.
Đây có thể coi là mong muốn từ trong gen rồi, cuộc đời Đàm Trận từ trước đến nay cũng chỉ có lúc này cầu xin mẹ mình. Sự nghiệp diễn xuất của mẹ bị đứt đoạn, tuy rằng bà biểu hiện ra bên ngoài là không sao cả, nhưng Đàm Thiên biết bà kỳ thật vẫn có tiếc nuối, cho nên lúc này đây bà nỗ lực thành toàn cho Đàm Trận.
Cha mới đầu mãnh liệt phản đối, nói con nghĩ gì mà lại muốn tiến vào cái giới giải trí đầy hỗn loạn kia?! Gần tới lúc thi tài năng, mẹ liền bày ra các loại nỗ lực rồi bảo đàm, cha mới coi như miễn cưỡng đồng ý. Nhưng ông nội không có cách nào cao hứng, bởi vì chuyện này mà mẹ ở trước mặt ông nội luôn không dám ngẩng đầu.
Đàm Trận tiến vào giới giải trí, mặc dù giữ mình trong sạch đến đâu cũng rất khó độc thiện kỳ thân. Mỗi một lần Đàm Trận lên tin tức, bất kể là vì lý do gì, đều trở thành đề tài bàn tán trong miệng mọi người, mỗi một lần các loại người tự xưng là nhân sĩ trong giới đi ra đàm tiếu về thân thế Đàm Trận, đem chuyện gia đình họ hoàn toàn biến tấu, mỗi một lần như thế đều khiến cho bầu không khí trong nhà rất không thoải mái. Loại không thoải mái này cuối cùng lại đổ hết lên người mẹ anh. [độc thiện kỳ thân: giữ được bản thân trong sạch dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào]
Đàm Thiên biết sau khi Đàm Trận tiến vào giới giải trí liền cố ý phai nhạt mối quan hệ với những người khác trong nhà. Ngày sinh nhật lần thứ 28, anh cũng không ở cùng với gia đình, chỉ hẹn cô, còn có Trần Bác Hàm cùng với một số ít bạn đại học và bạn bè trong giới để tổ chức tiệc mừng tại một câu lạc bộ đêm do người bạn anh làm chủ, ở đó còn có một số người hâm mộ lâu năm.
Lúc DJ chơi nhạc, Đàm Trận ngồi một mình trong góc uống rượu, sau đó mọi người ồn ào nói muốn Đàm Trận lên hát, Đàm Thiên nghĩ anh sẽ cự tuyệt, bởi vì mọi người đều biết anh hát không được hay cho lắm.
Nhưng thế mà anh thật sự buông ly rượu xuống, cầm lấy mic.
Anh hát bài «Hổ thẹn» của Đường Đỗ.
"Hóa ra người thật sự rời đi
Là do tôi không thể đi ra
Mỗi lần hát bài hát đó sự hổ thẹn đã nhấn chìm lấy tôi
Rất nhiều lần tôi có thể trở lại
Nhưng tôi lại chọn câu trả lời tồi tệ nhất
Tận hưởng tình yêu của người
Nhưng tôi quên rằng tình yêu cần được đáp lại
Người cầm tay tôi, yên lặng cùng tôi bước tiếp
Tôi cứ thế đi về phía trước, chẳng một lần quay đầu
Cũng không biết thì ra người đã mệt rồi
Cho tới hôm nay tôi mới hiểu được, tôi cứ nghĩ rằng rơi vào lưới tình chỉ có người mà thôi
Liên tục lãng phí những cơ hội mà người đã cho tôi, chẳng khác nào một đứa trẻ
Lãng phí tình yêu của người
Tất cả những gì tôi cho người chỉ có nỗi buồn sâu thẳm
Làm sao xứng được với người, tôi chỉ đáng hổ thẹn thôi..."
Bài hát này gần như là anh nhắm mắt mà hát, anh không phải hát cho bất kỳ ai ở đây nghe, hát cho ai nghe, mọi người chỉ có thể đoán. Nhưng tối nay anh không như bình thường, tất cả mọi người đều cảm nhận được.
Giống như một người bị tổn thương tình cảm, hát được nửa chừng liền buông micro xuống, nói một câu: "Mọi người chơi vui vẻ." liền xoay người đi toilet.
Trần Bác Hàm cũng đi theo anh, hai người thật lâu cũng không quay trở lại. Sau đó Trần Bác Hàm đi vào nhưng không thấy Đàm Trận đâu, cô mới hỏi Trần Bác Hàm Đàm Trận làm sao vậy, Trần Bác Hàm miễn cưỡng cười, nói: "Cậu ấy uống quá nhiều thôi."
Rất lâu sau, lúc mọi người đều chơi đến high, Đàm Trận mới trở lại, một mình ngồi trong góc, ánh sáng của căn phòng chiếu vào gương mặt anh, cảm xúc tụt dốc, đôi mắt đỏ bừng.
Sau sự kiện wiebo kia, giữa Thịnh Dã và Đàm Trận gần như không còn có quan hệ gì nữa, cho dù là trên công việc, trên weibo hai người cũng chẳng còn tương tác gì nữa.
Bọn họ từng người từng người làm phần việc của mình, giống như hai người đều có cuộc sống riêng tốt đẹp của họ, Đàm Thiên nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bài hát «Hổ thẹn» kia, là dấu chấm hết Đàm Trận tặng cho đoạn tình cảm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất